Vâng Thưa Nhị Gia - Chá Chá
Chương 14: Đền ơn
Tiệm thuốc Bác Tế là tiệm bán thuộc lớn nhất trong thành, nổi tiếng xa gần, hễ ngươi nói ra được tên thuốc thì trong tiệm luôn luôn có sẵn. Người từ khắp bốn phương tới mua thuốc nối liền không dứt, mỗi ngày hốt bạc không nói chơi.
Đi làm ở trong tiệm thuốc không những thể diện mà tiền lương hằng tháng đều cao. Cho dù là quét rác hay châm trà thì nói ra cũng rất hãnh diện.
Trước kia đại lão gia chấp chưởng, bọn tiểu nhị vừa làm việc vừa buôn chuyện, cuộc sống nhẹ nhàng không thôi.
Đến khi Nhị gia tiếp quản tiệm thuốc, bọn tiểu nhị hoàn toàn biến thành tiểu thư khuê các, lúc cười cũng không dám lộ nhiều răng.
Nếu nói tới bản lĩnh thì vị Nhị gia này phải nói là tuyệt đỉnh, lợi hại hơn cả đại lão gia. Đến nỗi quy củ làm việc, đương nhiên nghiêm khắc hơn hẳn đại lão gia.
Hằng ngày tất cả mọi người co lại cái đuôi, cầu thần bái phật mong sao Nhị gia rộng lượng chút.
Có lẽ thành tâm tất linh, mấy hôm trước thật sự có chút thay đổi, có người gây ra lỗi nhỏ cũng không thấy sắc mặt Nhị gia dọa người, đuôi lông mày còn phảng phất gió xuân.
Thoải mái được vài ngày, ai ngờ đâu tâm tình Nhị gia lại biến chuyển.
Cũng không phải nói không tốt, chỉ là không giống mấy ngày trước, toàn thân trên dưới tản mát hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái.
Bọn tiểu nhị trong tiệm thổn thức với nhau, lại quay về những tháng ngày không dám thở mạnh.
Hôm nào lại cầu thần bái phật tiếp thôi.
Lại nhớ tiểu nha đầu.
Tuân Quan Lan bàn bạc chuyện làm ăn xong, rảnh rang uống chén trà, thấy một cô nương nhỏ gầy tới tiệm mua thuốc. Không kìm nổi lòng mình nghĩ tới tiểu nha đầu.
Cằm không nhọn bằng tiểu nha đầu, đôi mắt không to bằng tiểu nha đầu, khuôn mặt không nhỏ bằng tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu xinh đẹp hơn nàng ta.
Tuân Quan Lan ổn định tinh thần, hôm nay nhớ tiểu nha đầu những ba lần, nhiều hơn ngày hôm qua một lần.
Nhìn sắc trời, canh giờ này chắc tiểu nha đầu lại đang đọc sách.
Hai ngày nay tiểu nha đầu cần cù vô cùng, giờ ngọ trở về phòng vẫn thấy nàng nghiêm túc tập trung cầm quyển sách, cái miệng nhỏ xinh mở ra đóng lại.
Lúc hầu hạ hắn thay quần áo còn quấn lấy hắn làm nũng hỏi không ngừng. Mới hai ngày đã thuộc đến quyển luận ngữ bốn.
Chăm chỉ học chữ vì hắn, ban đêm lên giường lại muốn hắn ôm ngủ. Tiểu nha đầu phải lòng hắn rồi.
Không thể nghĩ tiếp, hạ thân có hơi khó chịu.
Tuân Quan Lan thay đổi dáng ngồi, chỉnh chỉnh vạt áo, che lại cự căn nửa mềm nửa cứng.
Mới nghĩ tới tiểu nha đầu đã vậy, buổi tối lúc tắm gội phải làm sao đây, tay của tiểu nha đầu cứ sờ soạng khắp người thôi.
Hai ngày trước còn có thể chịu đựng, hôm nay chỉ sợ không nhịn nổi nữa.
Việc này rất quan trọng, cần phải nghĩ thật kỹ.
Nếu không thể chạm vào tiểu nha đầu, bốn năm ngày tới tự mình tắm gội vậy.
Nhưng nếu tiểu nha đầu không vui, nũng nịu lắc lư ống tay áo, cương quyết muốn hầu hạ thì làm sao.
Tiểu nha đầu không vui, trong vòng chưa đến một hai canh giờ, tình dục trào dâng, hắn lại cả đêm khô nóng nôn nao mất.
Tuân Quan Lan cân nhắc, không vui cũng mặc kệ.
Ban đêm ôm tiểu nha đầu ngủ, sáng dậy đôi mắt kia lại tươi cười với hắn.
“Này, mau nhìn mau nhìn, khóe miệng Nhị gia cong lên đúng không.” Tiểu nhị Giáp nhỏ giọng xì xào.
Tiểu nhị Ất không dám nhìn, trừng mắt mắng: “Ngươi muốn chết à, còn dám nhìn, ít được Nhị gia quan tâm đúng không, đừng làm liên lụy người khác.”
Nhị gia quan tâm rất đặc biệt, bình tĩnh nhìn ngươi, không nói một lời, chuyên dùng đôi mắt thẩm vấn.
Chân không run lẩy bẩy là chưa xong đâu.
Tiểu nhị Giáp nghĩ đến cách thức thăm hỏi của Nhị gia liền trở nên thành thật, mắt nhìn thẳng nhặt thuốc.
Nương của Dư An nói trong lòng Dư An thiếu dây thần kinh.
Hôm nay đánh nàng mắng nàng, ngày mai nói vài lời ngon ý ngọt nàng liền không nhớ rõ ấm ức hôm qua phải chịu.
Biết nữ không bằng mẫu.
Dạy đọc sách hai ngày, Dư An đã quên sạch những chuyện xấu trước kia của Nhị gia. Hơn nữa còn đang suy nghĩ nên trả ơn như thế nào.
Không thể nhận không ý tốt của Nhị gia mãi được.
Nhưng hình như Nhị gia cũng không thiếu thứ gì.
Dư An đếm đếm đầu ngón tay, xiêm y giày vớ, đồ ăn bánh trái đều có người được Nhị gia mời từ kinh thành tới chuyên phụ trách, nàng làm chỉ có kém xa người ta, buôn bán kinh doanh nàng cũng không thể giúp đỡ Nhị gia một tay.
Liệt kể hết thảy, Dư An bắt đầu cảm thấy bản thân thật vô dụng.
không giúp được gì cho Nhị gia cả.
Ngủ với Nhị gia, hầu hạ Nhị gia là chuyện chính mình phải làm, được đại phu nhân phát tiền lương, không tính.
Dư An vẫn đang đau khổ suy nghĩ đền ơn Nhị gia ra sao, kết quả buổi tối lúc Nhị gia trở về nói ngay mấy ngày tới không cần nàng hầu hạ tắm gội.
“Tại sao? Có phải ta làm không tốt không?”
Dư An lập tức nóng nảy, vây quanh Nhị gia truy hỏi.
Nếu đến việc vặt như tắm gội Nhị gia cũng không cho nàng hầu hạ, vậy thì thật sự không thể làm gì cho Nhị gia rồi.
Nhị gia đối xử tốt với nàng quá.
Xem nhẹ tấm lòng của tiểu nha đầu đối với hắn.
Tắm gội không cho nàng đi theo thôi mà môi đã bĩu ra thế kia rồi.
Tiểu nha đầu khóc thì làm thế nào đây?
Tuân Quan Lan ngẫm nghĩ, nói: “Không được bướng bỉnh?”
Dư An lắc đầu mạnh: “Không, ta muốn hầu hạ Nhị gia. Nhị gia cho phép ta hầu hạ tắm gội được không?”
Tiểu nha đầu chỉ có khóc ở trên giường hắn mới sung sướng.
Thôi, nhịn một chút là qua ấy mà.
“Đi lấy xiêm y.”
Vẻ mặt buồn thiu biến mất, khuôn mặt nhỏ của Dư An sáng bừng lên: “Ta đi lấy ngay đây, Nhị gia.”
Lần đầu tiên Tuân Quan Lan hối hận với quyết định mình làm ra.
Tiểu nha đầu mới cởi y phục ngoài, ngón tay non mềm chạm vào bụng, còn chưa kịp kiềm chế, gậy thịt phía dưới đã tự mình sưng to dần.
Dư An hoảng sợ, lập tức biện giải cho bản thân: “Lần này ta không hề dụ dỗ Nhị gia. Nhị gia cũng nhìn thấy đúng không?”
Ngẩng đầu nhìn Nhị gia đầy mong chờ.
Nhị gia bây giờ tốt lắm, sẽ không đổ oan cho nàng đâu.
Tiểu nha đầu hỗn láo.
Mới phải lòng hắn bao lâu, thế mà giờ đã muốn thử thăm dò ý hắn rồi.
Mới nuôi mấy ngày lá gan đã lớn thế này. Vênh váo đắc ý vì nàng chưa dụ dỗ mà người trong lòng đã động tình.
Đáng lẽ lúc nãy nên bỏ mặc cho nàng khóc.
Tuân Quan Lan trầm mặt: “Làm nó mềm xuống, vượt quá một khắc thì đêm nay không được ngủ.”
======================
Dư An: Nếu chưa hết một khắc (mười lăm phút) đã làm nó mềm ra, ta sợ Nhị gia càng không cho ta ngủ.
Nhị gia: Tiểu nha đầu đừng tưởng bắt được trái tim là dễ.
Chuẩn bị khẩu giao!
Thích thú bừng bừng!