Vâng Thưa Nhị Gia - Chá Chá
Chương 10: Dạy học
Edit: Mina
Hôm nay nhặt tóc, trải giường gấp chăn nhanh hơn hẳn hôm qua.
Buổi trưa đợi Nhị gia trở về thay xiêm y xong, Dư An tinh thần phơi phới đi tìm Vương ma ma ở nhà trước.
Ai ngờ Vương ma ma lại không có ở đó, một ma ma khác nói con rể bà ấy tới chúc thọ, xin nghỉ đi tiếp rượu.
Dư An nói cảm tạ, nghĩ đi về cũng không có việc gì làm, hơn nữa đã lâu không trò chuyện với Nghênh Hoan, vì thế chuyển hướng đi tới phòng của lão thái thái.
Canh giờ này lão thái thái đang nghỉ trưa, Nghênh Hoan thấp giọng phân phó mấy tiểu nha hoàn khác trông nom, nửa canh giờ nữa nàng ấy sẽ quay trở lại.
Ra khỏi phòng, hai người khoác tay nhau đi về phía vườn hoa, ngồi sau ngọn núi giả.
“Nghênh Hoan, ta rất nhớ ngươi.” Dư An nói.
Mười tuổi nàng bán vào Tuân phủ, lão thái thái nói dáng người nàng tốt, nhận nàng về hầu hạ bên người.
Nghênh Hoan lớn hơn nàng một tuổi, làm người hầu, sáu bảy tuổi đã châm trà bưng nước bên người lão thái thái, vì nói năng lanh lợi, lại cẩn thận tỉ mỉ nên rất được lòng lão thái thái.
Hai tiểu nữ hài cùng ăn cùng ở, ở chung nhiều năm, tình bạn cũng trở nên gắn bó thân thiết, thường xuyên ghé vào một chỗ tâm sự.
“Ta cũng thế, mà người bên chỗ Nhị gia có tốt không, có bắt nạt ngươi không.” Nghênh Hoan quan sát kĩ mặt nàng.
Không có dấu vết bị chịu oan ức, trái lại khuôn mặt trái đào hồng hào, thần sắc hơn cả trước kia.
“Không có,” Dư An lắc đầu, “Mọi người đều rất tốt, ai làm việc nấy, không cần người khác giúp đỡ.”
Nghênh Hoan nháy nháy mắt: “Thế Nhị gia thì sao, đối xử với ngươi được không?”
Dư An lập tức đỏ mặt.
Tối hôm qua nếu Nhị gia không làm nàng dễ chịu như thế, nàng nhất định sẽ nói Nhị gia là người xấu. Nhưng giờ nói Nhị gia như vậy lại có chút bất công.
“Mới đầu không tốt lắm, về sau tốt hơn chút.”
“Sao lúc thì không tốt, lúc thì lại tốt, kể ta ta đi mách lão thái thái cho.”
Mặt Dư An càng đỏ, ấp úng ngượng ngùng nói ra.
Ngước mắt nhìn, vội vàng đánh nàng ấy một cái: “Ngươi trêu ta!”
Lúc này Nghênh Hoan mới nhịn không được cười ha hả.
Dư An hừ một tiếng, xoay người: “Ta không thèm để ý tới ngươi nữa.”
“Cô nãi nãi tha mạng, tiểu nhân không dám,” Nghênh Hoan dừng cười, chọc chọc bả vai nàng, nhỏ giọng hỏi, “Làm chuyện đó thật sự dục tiên dục tử thế sao?”
Dư An vặn ống tay áo, ngượng ngập nói: “Lần đầu rất đau, lần sau mới thoải mái.”
Nghênh Hoan nghe xong cũng có chút ngại ngùng, véo véo má nàng: “Nhị gia còn chưa đón dâu, cũng không có di nương, ngươi thật có phúc mà.”
“Ngươi cười ta tiếp đi.” Dư An cù ngứa nàng ấy.
Nghênh Hoan rụt người, cười nắc nẻ: “Không đùa ngươi nữa, dừng lại dừng lại, ta có chuyện nghiêm túc nói với ngươi.”
“Thật?”
“Không thật cả đời này ta không gả đi được.”
Dư An lúc này mới thu tay, hất cằm: “Nói không ra lại cù ngươi đó.”
“Được được được, cô nãi nãi,” Nghênh Hoan lấy khăn tay lau lau đôi mắt, “Sáng nay đại phu nhân tới thỉnh an, ta nghe đại phu nhân nói với lão thái thái mấy ngày nữa Đại gia sẽ trở về, ngươi cẩn thận chút, tới lúc đó không có việc gì cũng đừng tới đây, khi nào rảnh rỗi ta tìm ngươi sau.”
Đại gia chuyên làm người ta chán ghét sắp từ Dương Châu trở về?
Dư An chần chừ: “Ta đã là nha hoàn trong phòng Nhị gia rồi, Đại gia không dám giở trò xấu đâu.”
“Không nói trước được, Đại gia cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì,” Nghênh Hoan lộ vẻ mặt chán ghét, “Ngươi đề phòng chút cũng không thiệt thòi gì. Bình thường nếu có nha hoàn bà tử lạ mặt nào tới tìm ngươi bảo đi ra ngoài, ngươi hỏi rõ của phòng nào, báo trước một tiếng rồi hẵng đi, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ rồi,” Dư An ôm cánh tay Nghênh Hoan, mi mắt cong cong, “Nghênh Hoan ngươi đối tốt với ta quá.”
“Ai bảo ngươi làm người ta yêu thích vậy chứ.” Nghênh Hoan cười mắng.
Lại vui đùa một hồi, thấy nửa canh giờ đã trôi qua, hai người từng người trở về phòng.
Làm xong phần việc của mình, yếm cũng đã thêu xong, Dư An thật sự không tìm được việc gì làm nữa.
Đang lúc chán muốn chết lại thấy một quyển sách Nhị gia thường xem nằm trên bàn, cẩn thận cầm lên tay, nàng nhận ra hai chữ trên bìa sách, đọc là Xuân Thu.
Thật ra nàng cũng từng đọc sách.
Cha nàng là tú tài, từng dạy nàng học chữ mấy năm, chỉ tiếc số mệnh ngắn, lúc nàng sáu tuổi cha đã chết vì bệnh tật.
Nhớ tới chuyện lúc cha còn sống, Dư An thở dài, không biết còn nhận ra những chữ ông từng dạy hay không.
Đó là chút báu vật ít ỏi mà cha để lại cho nàng.
Mở sách ra, đọc từng chữ từng chữ một.
May quá may quá, hình như những gì cha dạy nàng vẫn chưa quên hết.
Đáng tiếc quá ít, một trang sách nàng mới nhận ra mười mấy chữ, không biết trong sách nói cái gì.
“…Thỉnh kinh, sử cư chi, vị chi kinh thành đại thúc…”
Sao người xưa lạ lùng vậy nhỉ, nam nhân vừa dọn tới kinh thành đã gọi người ta là đại thúc kinh thành rồi.
Dư An lầm bầm lầu bầu, chốc lát nhíu mày chốc lát lại cười ngây ngô, một quyển sách biết chưa đến một nửa số chữ trong một trang lại có thể đọc hăng say như thế.
Giờ Dậu Tuân Quan Lan trở về phòng, chỉ thấy tiểu nha đầu đang tập trung tinh thần ôm một quyển sách đọc, hắn tiến vào cũng không phát hiện.
Không ngờ tiểu nha đầu cũng biết chữ.
Thật ngoài dự đoán.
Tuân Quan Lan đánh giá tiểu nha đầu từ trên xuống dưới một lần nữa, lúc này nhìn lại lại thấy dáng vẻ có chút thông minh.
“Ngươi từng học chữ?”
Đột nhiên nghe thấy âm thanh làm Dư An giật thót.
Ngẩng đầu nhìn, Nhị gia đã trở lại.
Tay chân luống cuống đặt sách lại ngay ngắn, đứng dậy: “Nhị, Nhị gia, ta chưa chạm hỏng sách ngươi, chỉ tò mò xem chút thôi.”
Nói muốn phạt nàng bao giờ.
Vẫn là nha đầu ngốc kia.
Chẳng lẽ tiểu nha đầu không biết chữ, chỉ giả vờ thành bộ dáng hắn thích, đến khi hắn đọc sách cũng muốn ngồi dán lại gần, có lẽ còn sẽ cầu xin hắn dạy học cho?
Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu nói: “Không trách ngươi, mấy quyển sách này ngươi có thể xem.”
Giọng nói rất ôn hòa.
Dư An ngạc nhiên: “Nhị gia nói thật sao?”
Tuân Quan Lan gật đầu.
“Nhị gia ngươi thật tốt,” Dư An vui mừng khôn xiết, chạy đến trước mặt, ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, “Cảm ơn Nhị gia nhiều.”
Tuân Quan Lan như không có việc gì đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đợi tiểu nha đầu làm nũng cầu xin hắn.
Từ nay về sau nàng thật sự không nói Nhị gia xấu xa nữa.
Dư An nhảy nhót đi tới đi lui, tất cả các sách của Nhị gia nàng đều được phép xem, về sau không còn buồn chán nữa rồi.
Nhưng mà, hình như nàng không biết nhiều chữ lắm…
Dư An liếc trộm Nhị gia, có vẻ tâm trạng Nhị gia hiện tại rất tốt.
Nếu xin Nhị gia buổi tối rảnh rỗi dạy nàng đọc sách, Nhị gia có cảm thấy nàng không an phận thủ thường, si tâm vọng tưởng không?
Dư An có chút do dự.
Vốn dĩ một nha hoàn không cần biết chữ, hầu hạ chủ tử tốt là được.
Hơn nữa thân phận Nhị gia tôn quý, chắc chắn sẽ không dạy một tiểu nha đầu đọc sách.
Hay là thôi vậy.
Tuân Quan Lan chờ mãi chờ mãi, gội đầu tắm rửa xong vẫn không thấy tiểu nha đầu mở miệng, chỉ đứng đực ở một bên.
Chắc tiểu nha đầu vẫn đang suy nghĩ, chưa nghĩ ra nên làm nũng cầu xin hắn như thế nào đây mà.
Canh giờ còn sớm, đợt một lát cũng không muộn.
Tuân Quan Lan không tập trung lật trang sách.
Nửa khắc trôi qua.
Tuân Quan Lan nhíu mày, ngẩng đầu: “Qua đây, rót nước.”
Dư An vội xốc lại tinh thần, rót một chén nước đưa Nhị gia, đứng ở một bên.
Tuân Quan Lan chậm rãi nhấp, nói: “Mắt ta hơi mỏi, ngươi ngồi xuống đọc sách cho ta nghe.”
Không ngờ Nhị gia chủ động mở miệng muốn nàng đọc sách cho, thời cơ tới rồi!
Dư An dựa vào bàn ngồi xổm xuống, kìm nén phấn khích ngửa đầu nói: “Nhị gia, ta chỉ biết một vài chữ thôi. Ngươi dạy ta đi, sau này khi nào ngươi mệt ta lại đọc cho ngươi nghe, được không?”
Tiểu nha đầu quả nhiên không biết chữ.
Tuân Quan Lan nói: “Nếu ngươi không biết chữ vậy thì thôi, ngày mai ta xem sau.”
Chậm rãi khép sách, định bụng đứng dậy.
Hiện tại đang ở dưới giường, Dư An không dám chạm vào Nhị gia, chỉ kéo kéo vạt áo hắn lắc nhẹ, giọng nói mềm nhũn làm nũng: “Ta học gì cũng nhanh, biết hết chữ rồi sau này ngày nào cũng đọc sách cho Nhị gia nghe. Nhị gia ngươi tốt nhất, cầu xin Nhị gia đó…”
“Ngươi rất muốn ta dạy cho ngươi sao?”
“Rất muốn rất muốn rất muốn…”
Tuân Quan Lan mất tự nhiên nói: “Hôm nay muộn rồi, để mai dạy.”
Nhị gia đồng ý! Không hề cười nhạo nàng!
Dư An hạnh phúc muốn phát điên, đứng dậy nhảy tung tăng xung quanh Nhị gia, lặp đi lặp lại nói cảm ơn Nhị gia.
Tuân Quan Lan sung sướng đứng lên: “Tắt đèn.”
“Vâng, thưa Nhị gia!”