Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 9: Woa! Phò mã tự diệt cửu tộc!(1)
【Rau này...】
Hứa Yên Miểu nhíu mày, cơ mặt căng cứng.
Viên Tư Vụ ở bên cạnh thấy hắn nhíu cả mũi, lông mày nhíu lại thành một đoàn, cả khuôn mặt toát ra vẻ lo lắng, như thể đang phiền não vì một vấn đề nào đó.
Chuyện gì vậy?
Vị Tư Vụ kia bất giác duỗi dài cổ về phía Hứa Yên Miểu.
【Vàng úa héo queo thế này, làm sao mà ăn?】
【Nghe nói đồ ban thưởng của Hoàng thượng không thể tùy tiện vứt cho người khác. Thật là lắm chuyện — thôi, về nhà nhúng lẩu, ăn tạm một bữa là hết.】
【Triều đình lớn như vậy, mùa đông mà chẳng có nổi chút rau xanh nào, rau héo úa thế này cũng đem ra ban thưởng, thật là keo kiệt…】
“Bịch —”
Hứa Yên Miểu khó hiểu quay đầu lại, liền thấy vị Tư Vụ có vẻ nhút nhát kia đã ngã lăn ra đất, ngất đi.
Hắn chớp chớp mắt.
【Cảm động đến ngất xỉu vì ân điển của Hoàng thượng?】
Không phải!!!
Đó là bị ngươi dọa cho ngất đấy!
Cả triều văn võ trong lòng gào thét.
Binh Bộ Thượng thư lại lần nữa căng thẳng lấy tay áo lau mồ hôi. Theo bản năng ngửi thử tay áo, mùi mồ hôi nồng nặc, lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Phía trên, lão Hoàng đế vỗ tay lên thành ghế rồng, chiếc nhẫn vàng khảm ngọc bích trên ngón tay va vào gỗ tạo nên tiếng va chạm, trong cả triều đường yên tĩnh, tiếng vang giòn tan nghe rõ mồn một.
Mọi người đều nhìn về phía lão Hoàng đế.
Sắc mặt lão Hoàng đế đỏ bừng vì tức giận.
Gì mà vàng úa héo queo! Gì mà lắm chuyện! Gì mà ăn tạm! Gì mà… keo kiệt!!!
Ngươi đã từng được ăn rau xanh tươi ngon vào mùa đông chưa hả!
Vinh dự lớn như vậy, ngươi đừng có mà không biết điều—
【Hình như Đại Hạ chỉ có thịt dê hầm chứ không có thịt dê nhúng lẩu nhỉ. Chiều tan làm bảo đầu bếp thái lát mỏng một chút mới được.】
【May quá đã có ớt được du nhập vào rồi, mùa đông ăn lẩu cay mới đã!】
【Nước lẩu cay nóng hổi bốc khói nghi ngút, thịt bò thái mỏng như tờ giấy, dùng đũa gắp nhúng vào nồi không được buông tay, đảo lên đảo xuống vài cái là thịt đã đổi màu. Thịt bò vừa mỏng vừa mềm, ngấm đều gia vị, gắp ra cắn một miếng... Cảm giác ấy, tuyệt vời!】
— Đại Hạ cấm g.i.ế.c mổ trâu, nhưng chỉ cấm trâu cày ruộng, chứ không cấm g.i.ế.c thịt bò.
Về khoản thịt bò thì bọn họ ăn rất phong phú, nào là rán, hầm, nướng, quay, hay là làm thành mắm thịt, thịt khô ngũ vị, thịt muối… ăn từ thịt, gân, gan, lòng, đến lưỡi…
Càng nghĩ Hứa Yên Miểu càng hai mắt mơ màng, rõ ràng là chìm đắm trong ảo tưởng, đâu còn để ý đến thế giới bên ngoài nữa.
【Còn có thịt dê nữa, cũng thái lát mỏng, cho vào nồi, nghe tiếng xèo xèo dưới đáy nồi, rồi gắp ra ăn.】
【Lại bảo người ta nặn thủ công mười mấy hai mươi viên cá viên, nhất định phải nặn thật đầy đặn, như vậy mới có độ giòn dai!】
【Sau đó… thịt nạc thái lát, thịt mỡ thái lát, thịt gà thái lát, miến, đậu hũ cá, dạ dày…】
【Về phần gia vị thì nhất định phải có dầu mè với sốt tỏi!】
Ực —
Lão Hoàng đế nuốt nước bọt.
Cơn giận ngập tràn trên mặt cũng dừng lại, theo dòng suy nghĩ mà tiêu tan.
“Tên tiểu tử Hứa Yên Miểu này…”
Lão Hoàng đế tưởng tượng ra món ăn tên lẩu, bất giác l.i.ế.m môi, trên mặt lộ ra chút mong đợi và hưởng thụ.
“Hình như rất biết ăn đấy.”
Nhưng mà… miến là cái gì? Sao trẫm chưa từng nghe qua nhỉ?
*
Sau khi bãi triều còn có tiểu triều, nhưng đó là chuyện của các vị đại thần nhị phẩm, không liên quan gì đến tiểu quan như Hứa Yên Miểu. Hắn ngoan ngoãn bãi triều, sau đó an phận đến nha môn xử lý công vụ là được.
Đáng lẽ phải như vậy.
Nhưng hôm nay…
“Truyền —”
“Tư Vụ Lại Bộ Hứa Yên Miểu yết kiến —”
Giọng nói the thé của thái giám từ hai bên Kim Đài truyền xuống, vượt qua tầng tầng lớp lớp bậc thang, ánh nắng chiếu xuống chia cắt hai hàng văn võ, mọi người lần lượt quay đầu lại, nhìn về phía cuối hàng, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào vị tiểu quan Lại Bộ kia.
“Ta?” Hứa Yên Miểu đang mải mê hồi tưởng về hương vị tuyệt vời của món lẩu, bị tiếng gọi gọi hồn về, lẩu bay mất, người cũng ngơ ngác.
Vị Tư Vụ Bộ Binh vừa tỉnh lại từ cơn ngất xỉu liền giơ chân đá vào gót chân hắn.
Hứa Yên Miểu loạng choạng về phía trước mấy bước, bỗng nhiên phản ứng lại hiện tại không phải lúc để ngẩn người, vội vàng chỉnh lại mũ quan, từ giữa hàng ngũ văn võ đi về phía Kim Đài.
Vượt qua các quan cửu phẩm…
Vượt qua các quan bát phẩm…
Vượt qua các quan thất phẩm, lục phẩm, ngũ phẩm, tứ phẩm, tam phẩm…
Từ cuối cùng đi đến vị trí đầu tiên, lão Hoàng đế lúc này đã rời khỏi Kim Đài hồi cung, trước mặt chỉ còn lại các vị đại thần nhị phẩm, mỗi người đều có chức quan đủ để đè c.h.ế.t hắn.
Hứa Yên Miểu cung kính hành lễ: “Bái kiến chư vị đại nhân.”
Binh Bộ Thượng thư: “Hừ.”
Hứa Yên Miểu thản nhiên nhìn ông ta, vẻ mặt khó hiểu.
【Chuyện gì vậy, khi nào ta đắc tội với ông ta?】
Binh Bộ Thượng thư: “…”
“Hừ!!!”
Ánh mắt của những vị Thượng thư khác nhìn Hứa Yên Miểu cũng rất kỳ quái.
Hứa Yên Miểu: “?”
Tại sao những người này lại nhìn hắn… có vẻ không mấy thiện cảm vậy nhỉ?
“Hứa lang.” Đột nhiên có người gọi hắn. Hứa Yên Miểu ngẩng đầu nhìn, thì ra là Đậu Thừa tướng.
Đối phương mỉm cười, khẽ gật đầu với hắn. Có lẽ là ảo giác của Hứa Yên Miểu, hắn dường như nhìn thấy chút… cảm kích trong mắt đối phương?
“Hoàng thượng đã triệu kiến ngươi, hẳn là rất kỳ vọng vào ngươi, đừng nên lo lắng. Lát nữa khi diện kiến Thánh nhan cũng chớ manh động…”
Sau đó, Đậu Thừa tướng còn nhỏ giọng nói cho hắn biết một số mẹo khi diện kiến Hoàng đế.