Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 67
Chỉ vỏn vẹn bảy chữ, sự chú ý của lão hoàng đế lập tức bị thu hút. Còn về phần vị quân tử kia đang nói gì, ông ta đã hoàn toàn không quan tâm nữa.
Ai mà lại đen đủi như vậy chứ, ở nơi này mà lại ăn phải ba đậu!
Nếu như không bị phát hiện, giữa thanh thiên bạch nhật mà bị đau bụng, tsk tsk tsk, những người đến đây dâng hương đều là người có mặt mũi cả, chắc là phải dọn nhà cách xa năm trăm dặm mới thôi nhỉ?
Chỉ trong chớp mắt, lão hoàng đế suýt chút nữa thì không kiềm chế được vẻ mặt hả hê.
Vị quân tử kia không nhận ra điều gì bất ổn, vẫn mỉm cười tiếp tục nói: "Nữ tử sinh ra đã không hoàn thiện."
Lão hoàng đế không phản ứng.
Quân tử: "..." Quân tử hơi cao giọng: "Cho nên, nữ tử phải lấy chồng làm trời!"
Lão hoàng đế: "... À ừ."
Khi người bị hóng chuyện không phải là mình, lòng hiếu kỳ của con người luôn đặc biệt cao, trong lòng lão hoàng đế nóng như lửa đốt.
Hứa Yên Miểu ngươi làm sao thế không nói gì nữa? Rốt cuộc là ai đen đủi vậy, ngươi nói đi chứ!
Quân tử cắn răng, lại cao giọng thêm một chút: "Chồng mất rồi, nữ tử phải lấy con trai làm trời."
Lão hoàng đế: "..."
Lão hoàng đế cố gắng tập trung tinh thần một chút: "À ừ ừ."
Ngay sau đó cơ thể cựa quậy, muốn nghiêng về phía Hứa Yên Miểu.
Mắt trái viết "Hứa Yên Miểu ngươi làm ăn kiểu gì vậy sao lại chậm thế", mắt phải viết "Mau nói là ai đi, muốn xem hiện trường quá đi mất".
Quân tử cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, không khỏi nhìn sang Ký công, người đã mời hắn ta đến đây, liên tục nháy mắt ra hiệu.
Ký công! Bệ hạ bị làm sao vậy! Đang nói chuyện tốt đẹp, sao lại ngẩn người ra thế!
Ký công?
Ký công??? Ký công sao mặt ông lại xanh lè thế!
Quân tử suýt chút nữa thì nháy mắt đến mức co giật, Ký Tuế, người mắc chứng cuồng sạch sẽ, đang lo lắng không yên, chỉ sợ lát nữa lỡ như nhìn thấy cảnh tượng gì đó không nên thấy... Mặc cho quân tử có ra sức nháy mắt thế nào, cũng giống như đàn gảy tai trâu.
Ký công ơi!!!
Vị quân tử truyền bá nữ đức này suýt chút nữa thì sụp đổ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!
Các ngươi đang ngẩn người cái gì, suy nghĩ cái gì, nói cho ta biết một tiếng đi chứ! Cứ lửng lơ con cá váy như vậy... ta nhịn không nổi nữa rồi!
Hứa Yên Miểu đang tìm kiếm trong đống tin tức bát quái nhiều vô số kia.
【Khốn kiếp, rốt cuộc là ai ăn phải ba đậu *vậy! Sao không tìm thấy!】
(loại cây này có cồn dụng giống thuốc xổ)
Hứa Yên Miểu sốt ruột không yên, mà ba người kia có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, cũng không nhịn được lo lắng theo. Hận không thể tự mình ra tay tìm giúp hắn.
Loại chuyện ăn dưa chỉ được ăn một nửa này, thật là tra tấn người ta mà.
【Ơ khoan đã?】
Hứa Yên Miểu sững sờ.
【Không phải ba đậu...】
Hứng thú của Hứa Yên Miểu càng thêm cao trào.
【Vậy mà lại là "xuân dược"!!!】
Thuốc?!
Thuốc gì?!
Không chỉ Hứa Yên Miểu phấn khích.
Lão hoàng đế và Binh bộ Tư Vụ cũng phấn khích.
Phật tự! Hạ dược! Hai từ này đặt cạnh nhau -
Chắc chắn là có chuyện động trời!
Đang hăng say hóng hớt, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai?
Lão hoàng đế và Binh bộ Tư Vụ đồng thời cúi đầu, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng đặc sắc.
Liên quan gì đến ngươi! Ngươi phấn khích cái gì chứ!
Bên cạnh, vị Ký công 46 tuổi đã nhắm mắt đầy thê lương, môi mấp máy, không biết là đang nói chuyện hay đang thở bằng miệng.
Chẳng lẽ là xuân dược...
"Bịch -"
Lão hoàng đế ngã xuống.
"Bịch -"
Binh bộ Tư Vụ ngã xuống.
Ngày hôm đó, trong chùa Ngọc Long, các quan lớn nhỏ đến cùng phu nhân, tiểu thiếp hay nữ quyến trong nhà dâng hương cầu tự, đều nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu -
【Cứu mạng!!!】
【Hộ giá!!!】
Hộ giá?!
Có thích khách muốn ám sát hoàng thượng?!
“Là hộ giá sao? Tiểu Bạch Trạch đang hô hộ giá đúng không? Bệ hạ đâu rồi! Hắn ta mau nói bệ hạ đang ở đâu đi!"
“Ôi trời ơi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy! Cứu mạng cứu mạng!"
【Chết tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt!】
【Lão hoàng đế! Ký công! Còn có Liên Hạng… Sau núi! Sao lại ở sau núi chứ!】