Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 51
Hứa Yên Miểu gật đầu, vẫn ngoan ngoãn như vậy: “Vâng ạ, Quyền công.”
…
Lúc Hứa Yên Miểu trở về phục mệnh, Lão Hoàng đế ngây người: “Ngươi rốt cuộc dùng cách gì để mời được người?”
Hứa Yên Miểu: “Quyền công là đến để biện kinh.”
Ít nhất cũng coi như là mời được rồi! Trước kia từng dùng cách biện kinh để mời, nhưng đối phương đều là khách sáo từ chối.
Không sao.
Lão Hoàng đế vô cùng khiếp ngạc: “Hứa Yên Miểu, không ngờ ngươi thật sự có tài ứng biến.”
Trẫm chỉ thuận miệng nói thôi mà!
Hứa Yên Miểu: “Hả?”
Lão Hoàng đế: “À, ý trẫm là bao nhiêu người đều không mời được Quyền công, chỉ có ngươi thành công.”
Ánh mắt Hứa Yên Miểu chợt lóe lên: “Bệ hạ, thần đã dùng một chút thủ đoạn, nói một chút lời nói dối, mong... Mong chư vị đồng liêu rộng lượng tha thứ.”
Các đại thần: “???”
Có dự cảm chẳng lành.
Một lát sau...
Một lão nhân hơn tám mươi tuổi mặt mày đen sì tức giận đứng trước mặt bọn họ, chống gậy xuống đất.
“Kẻ nào dám chê cười Cổ văn kinh học của lão phu! Bước ra đây!”
Các đại thần: “???”
Khoan đã, từ lúc nào mà chúng ta...
Tuy rằng chúng ta học Kim văn kinh học, nhưng cũng đâu có công kích Cổ văn kinh học đâu? Trên triều đình căn bản không có người học Cổ văn, ai rảnh rỗi mà nhắc đến thứ đó chứ?
Hứa Yên Miểu huýt sáo một cách đầy ẩn ý, vẻ mặt vô tội.
Quần thần: “...”
Hừ hừ.
Từ tiếng huýt sáo đó, bọn họ có thể nhìn ra được chuyện là như thế nào.
Có một người bước ra khỏi hàng, dưới ánh mắt của vô số người, cẩn thận lựa lời: “Có phải Quyền công hiểu lầm rồi hay không? Chúng ta chưa từng...”
Quyền Ứng Chương nheo mắt lại.
Ông vốn tính tình nóng nảy, thấy có người đứng ra, liền hỏi thẳng: “Ngươi là người học Kim văn kinh học?”
Người đứng ra – vị Ngự sử đại nhân sợ vợ kia, Thôi Y, rất lễ phép: “Quyền công đại giá quang lâm, tiểu nhân Thôi Y xác thực là chuyên tâm nghiên cứu Kim văn.”
Hắn ta không thừa nhận còn đỡ, vừa xác nhận học phái của mình, sắc mặt Quyền Ứng Chương lập tức trắng bệch, ông giơ gậy lên, hung hăng đánh tới: “Ta cho ngươi chữ ‘hồi’ có mấy cách viết! Ta cho ngươi chữ ‘hồi’ có mấy cách viết! Vậy mà dám phái tiểu đồng đến đùa giỡn lão phu!”
Thôi Y kêu á một tiếng, kinh nghiệm né đòn phong phú, lập tức ngồi xổm xuống ôm đầu – hắn ta cũng không dám đánh trả a, lão nhân gia đối diện đã tám mươi sáu tuổi rồi! Lỡ như va chạm một chút, có khi hắn ta sẽ bị đám người sùng bái vị này dùng nước miếng dìm chết.
Nhưng vẫn giãy giụa một chút...
“Quyền công! Đừng đánh! Đừng đánh!”
Cái gì mà chữ ‘hồi’ có mấy cách viết!
Hứa Yên Miểu, rốt cuộc ngươi đã làm gì hả!
“Tên tiểu tử vô học!” Quyền Ứng Chương càng thêm tức giận, mấy vị quan viên tiến lên ngăn cản đều không ngăn được.
Quyền Ứng Chương có logic suy nghĩ của riêng mình.
Trong tám chín ngày đi theo đội xe đến kinh thành, ngày nào ông cũng nói chuyện với Hứa Yên Miểu, từ trong những cuộc trò chuyện, ông phát hiện tên tiểu tử này thật sự không hiểu kinh văn, có lẽ câu nhớ được rõ nhất chính là “Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ”, nhưng mà cho dù là một câu luận ngữ đơn giản như vậy, đôi khi nói nhịu lại thành “Hữu bằng tự viễn phương lai, tuy viễn tất tru”.
Tên mù chữ như vậy, làm sao có thể nói ra lời chế giễu “Cổ văn kinh học am hiểu nhất việc cặn kẽ từng câu chữ, bình thường không có việc gì làm thì nghiên cứu chữ ‘hồi’ có mấy cách viết, phong khí nông cạn lại khoa trương”, chắc chắn là có người đứng sau xúi giục, để cho tiểu bối này đến đây xung phong ra trận.
Toàn bộ triều thần đều có hiềm nghi! Ai dám ló đầu ra, ông liền đánh kẻ đó!
—— Ngươi nếu trong lòng không có quỷ, vì sao lại nhanh như vậy nhảy ra hả!
Rốt cuộc cũng là Nho gia xuống ngựa viết sách, lên ngựa c.h.é.m giết, đừng nhìn Quyền Ứng Chương tuổi tác đã cao, nhưng sức lực lại không nhỏ, mấy cái đã đánh Thôi Y mặt mũi bầm dập, giọng nói vẫn vô cùng hùng hồn: “Lũ nhà Nho ngu dốt ở nước Tề! Là Nho giả vậy mà dám vu khống Trọng Ni là người có công lao, ngu xuẩn như con cừu khoác da hổ, mà căn bản của Nho học là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, dũng, thiện, là người a! Không phải thần, không phải thánh, không phải vương! Các ngươi tôn thờ Khổng Tử vậy mà lại trái với đạo lý của Khổng Tử, thật là hoang đường! Quên đi cái danh Nho gia các ngươi đi! Tội đáng muôn chết!”