Văn Võ Song Toàn - Trang 4
Chương 92
Chấn Văn nhìn chằm chằm di động, không tin mình lại không thể gọi cho Chấn Võ, tựa như từ trước đến giờ chỉ có cậu không nghe điện thoại của Chấn Võ, còn Chấn Võ đều là vừa gọi đã nghe.
Lúc này rốt cuộc cậu đã cảm nhận được tâm trạng của Chấn Võ mỗi khi anh gọi mà cậu không bắt máy, có lẽ tâm trạng của cậu lúc này còn không bằng một phần vạn Chấn Võ lúc ấy, nhưng cũng đã đủ để cậu muốn đánh người.
Nhưng cậu không làm gì được cả, đi mấy vòng quanh thân cây, đầu tựa lên hàng rào phía sau, ngước đầu nhìn tán lá lay động trong gió, ánh mặt trời xuyên qua tán cây nhảy múa chiếu xuống.
Sau một hồi, đầu óc hỗn loạn cũng dần bình tĩnh lại.
Giọng nói của Cố Tiềm trong điện thoại nghe trầm tĩnh, không có gì khác thường, thậm chí cũng không hề yếu ớt như bị bệnh.
Chấn Văn cau mày, Cố Tiềm thật sự bị bệnh sao? Hay là cậu ta cố ý nói như vậy, chứ thật ra Chấn Võ không ở cùng cậu ta?
Chấn Văn lại gọi điện thoại, bên kia vang lên tiếng thông báo máy bận, bấm liên tiếp nhiều lần đều như vậy. Chấn Võ nhiều việc đến vậy sao?
Cậu không muốn nghĩ ngợi lung tung nữa. Chấn Võ không thể tới đây, thì cậu có thể đi tìm anh mà. Chấn Võ chưa từng nói cậu không được đến tìm anh ấy cả.
Chấn Văn đứng lên, vỗ bụi đất dính trên quần áo, dựng xe máy đổ dưới mặt đất lên, do dự một hồi, cuối cùng vẫn dắt xe trở lại. Hôm nay cậu không còn tâm trạng đâu để tập lái xe nữa.
Xoay người chuẩn bị đẩy xe trở lại, chợt thấy Điền Duy Thành ở phía xa đang ngó quanh quất, nhìn thấy Chấn Văn thì chạy nhanh đến chỗ cậu.
“Chấn Văn, thì ra cậu ở đây.”
“A Thành? Sao anh lại tới đây?” So với gọi là anh, Chấn Văn cảm thấy gọi tên thích hợp hơn, vẻ ngoài của Điền Duy Thành thật sự là chênh lệch quá lớn với từ ‘anh’.
“À, hôm nay tôi không có việc gì, vốn định vào trường đại học cảm nhận cảm giác làm sinh viên đại học, không ngờ lại gặp cậu.”
“Thật sao? Nhưng dáng vẻ vừa rồi của anh giống như là đang tìm tôi.”
“Thế hả? Tôi ăn nói vụng về, nói không rõ ý. Cậu đang làm gì thế? Tập xe à? Tập thế nào rồi?”
“Tôi vốn muốn tập xe, Chấn Võ còn nói sẽ đến dạy tôi, nhưng giờ anh ấy không tới được, tôi không muốn tập nữa, đang định đi tìm anh ấy.”
“Chấn Võ không tới, vậy… tôi dạy cậu nhé? Tôi cũng là cao thủ lái xe mô tô đấy.”
“Không cần, giờ tôi không có tâm trạng.”
“Cậu đi tìm Chấn Võ, có cần tôi lái xe đưa cậu đi không? A, đúng rồi, tôi không lái xe tới đây. Hay là tôi chở cậu bằng xe mô tô?”
“Anh có thể chở người được sao?”
“Đương nhiên, tôi là cao thủ đó.”
Chấn Văn nhìn chỗ ngồi nhỏ tý phía sau, tưởng tượng ra dáng vẻ của mình khi ngồi trên đó, lắc đầu: “Thôi, tôi bắt xe đi.”
Vượt qua Điền Duy Thành, dắt xe đi được một đoạn, Chấn Văn đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn người phía sau, híp mắt nhìn anh ta: “Anh tới đây để tìm tôi!” Đây là câu khẳng định, không phải câu hỏi.
Cậu đã cảm thấy những lời Điền Duy Thành vừa nói có chút kỳ quặc, anh ta không phải người biết nói dối, cũng không phải là người làm việc theo cảm tính, không có kế hoạch. Có đôi khi, dáng vẻ nói chuyện chững chạc của anh ta cùng vẻ bề ngoài khiến người ta có cảm giác không phải là cùng một người.
“Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi.” Điền Duy Thành vẫn giữ nụ cười, nói.
Chấn Văn nghiêng đầu nhìn Điền Duy Thành, một chân nhịp nhịp trên mặt đất, chờ anh ta nói thật.
“Được rồi, cậu đừng nhìn tôi như vậy, làm tôi thấy căng thẳng.”
“Anh nói thật thì tôi sẽ không nhìn anh nữa. Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Không phải… Thôi được rồi, thật ra là Chấn Võ nhờ tôi, cậu ấy nói đã hứa sẽ dạy cậu lái mô tô, nhưng cuối cùng lại không đến được, hỏi tôi có thể đến dạy cậu không.”
“Vậy anh ấy có nói vì chuyện gì mà không tới được không?”
“Không nói, nhưng hẳn là chuyện quan trọng, nếu không sẽ không bỏ cậu lại, có đúng không?”
“Vậy sao? Chuyện rất quan trọng.” Chấn Văn xoa nắn tay lái xe mô tô. Chấn Võ có chuyện quan trọng, quan trọng hơn cả đến chỗ cậu. Chuyện quan trọng đó là chăm sóc Cố Tiềm sao? Nhưng vì sao anh lại không nói trực tiếp với cậu? Trái tim vừa bình tĩnh lại hỗn loạn.
“Chấn Văn? Cậu không sao chứ?” Điền Duy Thành vỗ vai Chấn Văn, cẩn thận quan sát nét mặt của cậu.
Chấn Văn toét miệng cười: “Không sao, nếu Chấn Võ có việc bận, vậy tôi không đi tìm anh ấy nữa. Anh cũng về đi, tôi đi chơi với bạn học.”
Đột nhiên cậu không muốn đi tìm Chấn Võ nữa, sợ thật sự nhìn thấy Chấn Võ hết lòng chăm sóc một người khác ngoài cậu. Lúc này cần có người khác làm phân tán sự chú ý của cậu, Chấn Văn tự giễu mà nghĩ, nhưng hình như cậu không có người bạn nào để cùng chơi cả.
“Cậu chắc chứ? Tôi không có việc gì, tôi lái mô tô cũng rất giỏi.”
“Không cần. Hôm nay tôi không muốn lái mô tô nữa. Dù sao không phải chỉ một ngày đã lái được, không vội.”
“Vậy tôi về đây. Có việc gì nhớ gọi điện cho tôi.”
“Được.” Chấn Văn nhếch khóe miệng, khoát tay với Điền Duy Thành, nhìn anh ta đi xa, biến mất trong tầm mắt.
Trong lòng Chấn Văn dâng lên cảm giác chua xót khó nói thành lời. Từ lúc bắt đầu lên đại học, cậu phát hiện ra một Chấn Võ hoàn toàn khác. Chấn Võ trước kia luôn bị đè nén như được phá kén, chui ra, sống cuộc sống bình thường. Chấn Võ bây giờ tự nhiên nói cười với đám bạn học, hoàn toàn không còn là người lặng lẽ ở bên cạnh cậu nữa rồi. Cậu chợt có cảm giác mình không đuổi kịp Chấn Võ. Cậu vẫn là cậu, còn Chấn Võ đã không còn là Chấn Võ nữa.
Chấn Văn không ngừng đẩy Cố Tiềm ra khỏi suy nghĩ của mình, để sự chú ý của mình tập trung vào Chấn Võ. Dù Chấn Võ không đến vì bất cứ nguyên nhân gì, nhưng kết quả đang nhắc nhở cậu, Chấn Võ cần không gian và thời gian cho riêng mình. Cậu cũng phải có không gian của riêng mình mới không phiền nhiễu Chấn Võ. Có lẽ cậu nên kết giao thêm vài người bạn, lấp vào thời gian Chấn Võ không ở bên cạnh.
Nhưng mà, hình như rất khó tìm được một người bạn đáng tin cậu như Hạ Vũ Hào ở nơi này, cũng may còn có một người giống Khâu Tử Hiên.
Chấn Văn hít sâu một hơi, rồi đẩy cảm giác đè nén trong lồng ngực ra ngoài, đổi hướng, đi đến tòa nhà dạy học.
Đẩy xe đến cửa tòa nhà, thấy xe của anh chàng vừa rồi đang dựng dưới tán cây, cậu đẩy xe tới, dựng ở bên cạnh, rồi đi vào trong tòa nhà. Tòa nhà dạy học này tọa lạc ở một góc của trường, nhìn bề ngoài hơi cũ kỹ, nhưng bên trong lại rất mới, mang lại cảm giác hoàn toàn khác khi nhìn từ bên ngoài vào.
Tìm được phòng 105, bên ngoài cửa treo một tấm bảng viết ‘Phòng làm việc câu lạc bộ lái xe mô tô’. Chấn Văn cười khẽ, thì ra nơi này chính là câu lạc bộ lái mô tô, anh chàng kia là người trong câu lạc bộ này, khó trách vừa nãy lại nhiệt tình muốn dạy cậu như vậy.
Tay Chấn Văn vừa đưa lên định gõ cửa, cánh cửa chợt mở ra, anh chàng vừa nãy đang định xông ra ngoài, suýt chút nữa va vào Chấn Văn.
Chấn Văn lui về sau, đút tay vào trong túi quần, nhìn cậu ta. Anh chàng kia nở nụ cười rất tươi: “Cậu đến rồi à? Sao rồi? Học được chưa?”
Chấn Văn lắc đầu, nhớ lại thái độ lúc nãy của mình không được tốt, gãi đầu nói: “Vừa nãy tâm trạng không tốt, nói chuyện hơi khó nghe, anh đừng để ý.”
“Không sao, mới học lái xe thường vội vàng, nóng nảy. Bạn trai cậu không tới à?”
Chấn Văn hé miệng, hơi dừng lại rồi mới nói: “Anh ấy… lát nữa mới tới. Tôi muốn trước khi anh ấy tới học được chút gì đó, cho anh ấy bất ngờ.”
“Bạn trai cậu thật hạnh phúc, có bạn trai đáng yêu thế này.”
Chấn Văn chỉ cười, không đáp, hỏi ngược lại: “Anh đang muốn ra ngoài à? Nhìn có vẻ rất vội.”
“Không có việc gì. Tôi rảnh rỗi quá, hôm nay cũng không có hoạt động gì, chợt nhớ ra cậu, nên muốn ra ngoài xem cậu tập thế nào rồi thôi, đúng lúc cậu tới gõ cửa.”
“Ha ha, vậy bây giờ có thể dạy tôi không?”
“Không thành vấn đề! Cậu chờ tôi một chút.”
Anh chàng xoay người trở vào trong phòng, cầm một cái túi đi ra. Hai người đến dưới tán cây, đẩy xe mô tô của mình, anh ta hỏi: “Vẫn chưa biết tên cậu.”
“Tôi tên Vương Chấn Văn, còn anh?”
“Tôi tên Lương Tử Hiền, năm hai, cậu năm nhất đúng không? Chuẩn bị tham gia câu lạc bộ lái mô tô của chúng tôi à? Hoạt động của chúng tôi siêu ngầu đó.”
“Chờ tôi học đi được xe mô tô đã.”
“Cũng đúng. Yên tâm, có tôi ở đây, cậu sẽ học được rất nhanh.”
Nhưng chuyện thực chứng minh, Lương Tử Hiền mạnh miệng nói hơi sớm. Đến lần thứ n Chấn Văn nghiêng ngả dừng lại, Lương Tử Hiền lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nói: “Cậu không phải người tiếp thu chậm, nhưng sao lại luôn căng thẳng như vậy?”
“Tôi cũng không biết. Lúc Chấn Võ dạy tôi cũng rất lao lực, cho nên đến bây giờ tôi vẫn chưa học được.”
“Chấn Võ? Anh trai của cậu hả?”
“Bạn trai của tôi.”
“Tên của các cậu xứng đôi vậy, thật trùng hợp.”
“Ha ha, đúng vậy, rất xứng đôi.” Chấn Văn không muốn giải thích nhiều với Lương Tử Hiền, ậm ừ đáp.
“Tôi không tin hôm nay không dạy được cậu. Cậu lùi lại một chút đi, một chút nữa. Xem ra vấn đề là cơ thể cậu quá căng cứng, bây giờ cần thả lỏng trước đã.”
Chấn Văn làm theo, đứng tại chỗ cố gắng hết sức để thả lỏng thân thể.
Lương Tử Hiền gõ lên cánh tay của Chấn Văn: “Thả lỏng!”
Chấn Văn cử động toàn thân nói: “Tôi đã thả lỏng rồi.”
“Thả lòng chỗ này, chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa.”
Lương Tử Hiền gõ cánh tay Chấn Văn, rồi chuyển xuống bụng Chấn Văn, lại từ đùi gõ xuống dưới chân. Tiếp xúc như vậy càng khiến cơ thể Chấn Văn căng cứng hơn, chỗ bị gõ cũng thấy nhồn nhột. Cậu chịu không nổi cười hi hi ha ha.
Lúc Chấn Võ vội vã đuổi tới, thấy Chấn Văn đang cười lớn, đối diện cậu là Lương Tử Hiền đang táy máy chân tay. Anh dừng lại, thở hổn hển, cẩn thận đánh giá tình huống trước mắt.
Chấn Văn nhìn thấy Chấn Võ, vội đẩy Lương Tử Hiền đang ngồi xổm bên cạnh nắm chân cậu ra. Lương Tử Hiền bất ngờ bị đẩy, ngã ngồi xuống đất.
“Cậu làm gì thế hả? Sờ một chút đã cười thành như vậy?”
Chấn Văn cũng cảm thấy phản ứng của mình vừa rồi hơi mạnh, nhưng lại không thể nói là sợ Chấn Võ nhìn thấy, chỉ có thể biện giải: “Vừa rồi anh đụng phải huyệt cười của tôi.”
Nhìn Chấn Văn ngồi đó, Lương Tử Hiền vươn tay: “Sao cậu lại nhiều huyệt cười vậy chứ? Giúp tôi một tay đi, đẩy tôi ngã, làm mông tôi biến thành bốn cánh hoa rồi.”
Chấn Văn Chính đang định vươn tay, Chấn Võ đã đi tới, túm cánh tay Lương Tử Hiền, kéo anh ta lên.
Lương Tử Hiền xoa mông, nhìn Chấn Võ vừa kéo mình lên, lại nhìn Chấn Văn có vẻ mất tự nhiên: “Cậu là bạn trai của cậu ấy hả? Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang dạy cậu ấy lái xe thôi.”
Chấn Võ nhìn dáng vẻ lúng túng của Chấn Văn, khẽ cười, nghiến răng nói: “Vậy thì cám ơn. Từ bây giờ tôi dạy em ấy.”
“Tôi nói cho cậu nghe, vấn đề của cậu ấy chính là cơ thể quá căng cứng, không thể thả lòng. Tôi thấy cả người cậu ấy chỉ có cơ mặt là thư giãn thôi. Cũng không đúng, bây giờ mặt cũng cứng ngắc rồi.”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn đang mím môi, nhìn sang một bên: “Em giận sao?”
“Không. Đúng rồi, anh ấy là người của câu lạc bộ lái mô tô, tên là…”
“Cậu ta là ai không liên quan gì đến anh cả, anh chỉ muốn hỏi em, em có giận không?”
“Anh thật bất lịch sự! Sao lại không liên quan? Về sau rất có thể chúng em sẽ tham gia cùng câu lạc bộ.”
“Vậy là em đang giận?”
“Đúng, em rất tức giận, không được sao?”
“Được! Bởi vì anh cũng đang rất tức giận.” Chấn Võ khoanh tay nhìn Chấn Văn, sắc mặt trầm xuống.
o0o Hết chương 92 o0o
Lúc này rốt cuộc cậu đã cảm nhận được tâm trạng của Chấn Võ mỗi khi anh gọi mà cậu không bắt máy, có lẽ tâm trạng của cậu lúc này còn không bằng một phần vạn Chấn Võ lúc ấy, nhưng cũng đã đủ để cậu muốn đánh người.
Nhưng cậu không làm gì được cả, đi mấy vòng quanh thân cây, đầu tựa lên hàng rào phía sau, ngước đầu nhìn tán lá lay động trong gió, ánh mặt trời xuyên qua tán cây nhảy múa chiếu xuống.
Sau một hồi, đầu óc hỗn loạn cũng dần bình tĩnh lại.
Giọng nói của Cố Tiềm trong điện thoại nghe trầm tĩnh, không có gì khác thường, thậm chí cũng không hề yếu ớt như bị bệnh.
Chấn Văn cau mày, Cố Tiềm thật sự bị bệnh sao? Hay là cậu ta cố ý nói như vậy, chứ thật ra Chấn Võ không ở cùng cậu ta?
Chấn Văn lại gọi điện thoại, bên kia vang lên tiếng thông báo máy bận, bấm liên tiếp nhiều lần đều như vậy. Chấn Võ nhiều việc đến vậy sao?
Cậu không muốn nghĩ ngợi lung tung nữa. Chấn Võ không thể tới đây, thì cậu có thể đi tìm anh mà. Chấn Võ chưa từng nói cậu không được đến tìm anh ấy cả.
Chấn Văn đứng lên, vỗ bụi đất dính trên quần áo, dựng xe máy đổ dưới mặt đất lên, do dự một hồi, cuối cùng vẫn dắt xe trở lại. Hôm nay cậu không còn tâm trạng đâu để tập lái xe nữa.
Xoay người chuẩn bị đẩy xe trở lại, chợt thấy Điền Duy Thành ở phía xa đang ngó quanh quất, nhìn thấy Chấn Văn thì chạy nhanh đến chỗ cậu.
“Chấn Văn, thì ra cậu ở đây.”
“A Thành? Sao anh lại tới đây?” So với gọi là anh, Chấn Văn cảm thấy gọi tên thích hợp hơn, vẻ ngoài của Điền Duy Thành thật sự là chênh lệch quá lớn với từ ‘anh’.
“À, hôm nay tôi không có việc gì, vốn định vào trường đại học cảm nhận cảm giác làm sinh viên đại học, không ngờ lại gặp cậu.”
“Thật sao? Nhưng dáng vẻ vừa rồi của anh giống như là đang tìm tôi.”
“Thế hả? Tôi ăn nói vụng về, nói không rõ ý. Cậu đang làm gì thế? Tập xe à? Tập thế nào rồi?”
“Tôi vốn muốn tập xe, Chấn Võ còn nói sẽ đến dạy tôi, nhưng giờ anh ấy không tới được, tôi không muốn tập nữa, đang định đi tìm anh ấy.”
“Chấn Võ không tới, vậy… tôi dạy cậu nhé? Tôi cũng là cao thủ lái xe mô tô đấy.”
“Không cần, giờ tôi không có tâm trạng.”
“Cậu đi tìm Chấn Võ, có cần tôi lái xe đưa cậu đi không? A, đúng rồi, tôi không lái xe tới đây. Hay là tôi chở cậu bằng xe mô tô?”
“Anh có thể chở người được sao?”
“Đương nhiên, tôi là cao thủ đó.”
Chấn Văn nhìn chỗ ngồi nhỏ tý phía sau, tưởng tượng ra dáng vẻ của mình khi ngồi trên đó, lắc đầu: “Thôi, tôi bắt xe đi.”
Vượt qua Điền Duy Thành, dắt xe đi được một đoạn, Chấn Văn đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn người phía sau, híp mắt nhìn anh ta: “Anh tới đây để tìm tôi!” Đây là câu khẳng định, không phải câu hỏi.
Cậu đã cảm thấy những lời Điền Duy Thành vừa nói có chút kỳ quặc, anh ta không phải người biết nói dối, cũng không phải là người làm việc theo cảm tính, không có kế hoạch. Có đôi khi, dáng vẻ nói chuyện chững chạc của anh ta cùng vẻ bề ngoài khiến người ta có cảm giác không phải là cùng một người.
“Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi.” Điền Duy Thành vẫn giữ nụ cười, nói.
Chấn Văn nghiêng đầu nhìn Điền Duy Thành, một chân nhịp nhịp trên mặt đất, chờ anh ta nói thật.
“Được rồi, cậu đừng nhìn tôi như vậy, làm tôi thấy căng thẳng.”
“Anh nói thật thì tôi sẽ không nhìn anh nữa. Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Không phải… Thôi được rồi, thật ra là Chấn Võ nhờ tôi, cậu ấy nói đã hứa sẽ dạy cậu lái mô tô, nhưng cuối cùng lại không đến được, hỏi tôi có thể đến dạy cậu không.”
“Vậy anh ấy có nói vì chuyện gì mà không tới được không?”
“Không nói, nhưng hẳn là chuyện quan trọng, nếu không sẽ không bỏ cậu lại, có đúng không?”
“Vậy sao? Chuyện rất quan trọng.” Chấn Văn xoa nắn tay lái xe mô tô. Chấn Võ có chuyện quan trọng, quan trọng hơn cả đến chỗ cậu. Chuyện quan trọng đó là chăm sóc Cố Tiềm sao? Nhưng vì sao anh lại không nói trực tiếp với cậu? Trái tim vừa bình tĩnh lại hỗn loạn.
“Chấn Văn? Cậu không sao chứ?” Điền Duy Thành vỗ vai Chấn Văn, cẩn thận quan sát nét mặt của cậu.
Chấn Văn toét miệng cười: “Không sao, nếu Chấn Võ có việc bận, vậy tôi không đi tìm anh ấy nữa. Anh cũng về đi, tôi đi chơi với bạn học.”
Đột nhiên cậu không muốn đi tìm Chấn Võ nữa, sợ thật sự nhìn thấy Chấn Võ hết lòng chăm sóc một người khác ngoài cậu. Lúc này cần có người khác làm phân tán sự chú ý của cậu, Chấn Văn tự giễu mà nghĩ, nhưng hình như cậu không có người bạn nào để cùng chơi cả.
“Cậu chắc chứ? Tôi không có việc gì, tôi lái mô tô cũng rất giỏi.”
“Không cần. Hôm nay tôi không muốn lái mô tô nữa. Dù sao không phải chỉ một ngày đã lái được, không vội.”
“Vậy tôi về đây. Có việc gì nhớ gọi điện cho tôi.”
“Được.” Chấn Văn nhếch khóe miệng, khoát tay với Điền Duy Thành, nhìn anh ta đi xa, biến mất trong tầm mắt.
Trong lòng Chấn Văn dâng lên cảm giác chua xót khó nói thành lời. Từ lúc bắt đầu lên đại học, cậu phát hiện ra một Chấn Võ hoàn toàn khác. Chấn Võ trước kia luôn bị đè nén như được phá kén, chui ra, sống cuộc sống bình thường. Chấn Võ bây giờ tự nhiên nói cười với đám bạn học, hoàn toàn không còn là người lặng lẽ ở bên cạnh cậu nữa rồi. Cậu chợt có cảm giác mình không đuổi kịp Chấn Võ. Cậu vẫn là cậu, còn Chấn Võ đã không còn là Chấn Võ nữa.
Chấn Văn không ngừng đẩy Cố Tiềm ra khỏi suy nghĩ của mình, để sự chú ý của mình tập trung vào Chấn Võ. Dù Chấn Võ không đến vì bất cứ nguyên nhân gì, nhưng kết quả đang nhắc nhở cậu, Chấn Võ cần không gian và thời gian cho riêng mình. Cậu cũng phải có không gian của riêng mình mới không phiền nhiễu Chấn Võ. Có lẽ cậu nên kết giao thêm vài người bạn, lấp vào thời gian Chấn Võ không ở bên cạnh.
Nhưng mà, hình như rất khó tìm được một người bạn đáng tin cậu như Hạ Vũ Hào ở nơi này, cũng may còn có một người giống Khâu Tử Hiên.
Chấn Văn hít sâu một hơi, rồi đẩy cảm giác đè nén trong lồng ngực ra ngoài, đổi hướng, đi đến tòa nhà dạy học.
Đẩy xe đến cửa tòa nhà, thấy xe của anh chàng vừa rồi đang dựng dưới tán cây, cậu đẩy xe tới, dựng ở bên cạnh, rồi đi vào trong tòa nhà. Tòa nhà dạy học này tọa lạc ở một góc của trường, nhìn bề ngoài hơi cũ kỹ, nhưng bên trong lại rất mới, mang lại cảm giác hoàn toàn khác khi nhìn từ bên ngoài vào.
Tìm được phòng 105, bên ngoài cửa treo một tấm bảng viết ‘Phòng làm việc câu lạc bộ lái xe mô tô’. Chấn Văn cười khẽ, thì ra nơi này chính là câu lạc bộ lái mô tô, anh chàng kia là người trong câu lạc bộ này, khó trách vừa nãy lại nhiệt tình muốn dạy cậu như vậy.
Tay Chấn Văn vừa đưa lên định gõ cửa, cánh cửa chợt mở ra, anh chàng vừa nãy đang định xông ra ngoài, suýt chút nữa va vào Chấn Văn.
Chấn Văn lui về sau, đút tay vào trong túi quần, nhìn cậu ta. Anh chàng kia nở nụ cười rất tươi: “Cậu đến rồi à? Sao rồi? Học được chưa?”
Chấn Văn lắc đầu, nhớ lại thái độ lúc nãy của mình không được tốt, gãi đầu nói: “Vừa nãy tâm trạng không tốt, nói chuyện hơi khó nghe, anh đừng để ý.”
“Không sao, mới học lái xe thường vội vàng, nóng nảy. Bạn trai cậu không tới à?”
Chấn Văn hé miệng, hơi dừng lại rồi mới nói: “Anh ấy… lát nữa mới tới. Tôi muốn trước khi anh ấy tới học được chút gì đó, cho anh ấy bất ngờ.”
“Bạn trai cậu thật hạnh phúc, có bạn trai đáng yêu thế này.”
Chấn Văn chỉ cười, không đáp, hỏi ngược lại: “Anh đang muốn ra ngoài à? Nhìn có vẻ rất vội.”
“Không có việc gì. Tôi rảnh rỗi quá, hôm nay cũng không có hoạt động gì, chợt nhớ ra cậu, nên muốn ra ngoài xem cậu tập thế nào rồi thôi, đúng lúc cậu tới gõ cửa.”
“Ha ha, vậy bây giờ có thể dạy tôi không?”
“Không thành vấn đề! Cậu chờ tôi một chút.”
Anh chàng xoay người trở vào trong phòng, cầm một cái túi đi ra. Hai người đến dưới tán cây, đẩy xe mô tô của mình, anh ta hỏi: “Vẫn chưa biết tên cậu.”
“Tôi tên Vương Chấn Văn, còn anh?”
“Tôi tên Lương Tử Hiền, năm hai, cậu năm nhất đúng không? Chuẩn bị tham gia câu lạc bộ lái mô tô của chúng tôi à? Hoạt động của chúng tôi siêu ngầu đó.”
“Chờ tôi học đi được xe mô tô đã.”
“Cũng đúng. Yên tâm, có tôi ở đây, cậu sẽ học được rất nhanh.”
Nhưng chuyện thực chứng minh, Lương Tử Hiền mạnh miệng nói hơi sớm. Đến lần thứ n Chấn Văn nghiêng ngả dừng lại, Lương Tử Hiền lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nói: “Cậu không phải người tiếp thu chậm, nhưng sao lại luôn căng thẳng như vậy?”
“Tôi cũng không biết. Lúc Chấn Võ dạy tôi cũng rất lao lực, cho nên đến bây giờ tôi vẫn chưa học được.”
“Chấn Võ? Anh trai của cậu hả?”
“Bạn trai của tôi.”
“Tên của các cậu xứng đôi vậy, thật trùng hợp.”
“Ha ha, đúng vậy, rất xứng đôi.” Chấn Văn không muốn giải thích nhiều với Lương Tử Hiền, ậm ừ đáp.
“Tôi không tin hôm nay không dạy được cậu. Cậu lùi lại một chút đi, một chút nữa. Xem ra vấn đề là cơ thể cậu quá căng cứng, bây giờ cần thả lỏng trước đã.”
Chấn Văn làm theo, đứng tại chỗ cố gắng hết sức để thả lỏng thân thể.
Lương Tử Hiền gõ lên cánh tay của Chấn Văn: “Thả lỏng!”
Chấn Văn cử động toàn thân nói: “Tôi đã thả lỏng rồi.”
“Thả lòng chỗ này, chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa.”
Lương Tử Hiền gõ cánh tay Chấn Văn, rồi chuyển xuống bụng Chấn Văn, lại từ đùi gõ xuống dưới chân. Tiếp xúc như vậy càng khiến cơ thể Chấn Văn căng cứng hơn, chỗ bị gõ cũng thấy nhồn nhột. Cậu chịu không nổi cười hi hi ha ha.
Lúc Chấn Võ vội vã đuổi tới, thấy Chấn Văn đang cười lớn, đối diện cậu là Lương Tử Hiền đang táy máy chân tay. Anh dừng lại, thở hổn hển, cẩn thận đánh giá tình huống trước mắt.
Chấn Văn nhìn thấy Chấn Võ, vội đẩy Lương Tử Hiền đang ngồi xổm bên cạnh nắm chân cậu ra. Lương Tử Hiền bất ngờ bị đẩy, ngã ngồi xuống đất.
“Cậu làm gì thế hả? Sờ một chút đã cười thành như vậy?”
Chấn Văn cũng cảm thấy phản ứng của mình vừa rồi hơi mạnh, nhưng lại không thể nói là sợ Chấn Võ nhìn thấy, chỉ có thể biện giải: “Vừa rồi anh đụng phải huyệt cười của tôi.”
Nhìn Chấn Văn ngồi đó, Lương Tử Hiền vươn tay: “Sao cậu lại nhiều huyệt cười vậy chứ? Giúp tôi một tay đi, đẩy tôi ngã, làm mông tôi biến thành bốn cánh hoa rồi.”
Chấn Văn Chính đang định vươn tay, Chấn Võ đã đi tới, túm cánh tay Lương Tử Hiền, kéo anh ta lên.
Lương Tử Hiền xoa mông, nhìn Chấn Võ vừa kéo mình lên, lại nhìn Chấn Văn có vẻ mất tự nhiên: “Cậu là bạn trai của cậu ấy hả? Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang dạy cậu ấy lái xe thôi.”
Chấn Võ nhìn dáng vẻ lúng túng của Chấn Văn, khẽ cười, nghiến răng nói: “Vậy thì cám ơn. Từ bây giờ tôi dạy em ấy.”
“Tôi nói cho cậu nghe, vấn đề của cậu ấy chính là cơ thể quá căng cứng, không thể thả lòng. Tôi thấy cả người cậu ấy chỉ có cơ mặt là thư giãn thôi. Cũng không đúng, bây giờ mặt cũng cứng ngắc rồi.”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn đang mím môi, nhìn sang một bên: “Em giận sao?”
“Không. Đúng rồi, anh ấy là người của câu lạc bộ lái mô tô, tên là…”
“Cậu ta là ai không liên quan gì đến anh cả, anh chỉ muốn hỏi em, em có giận không?”
“Anh thật bất lịch sự! Sao lại không liên quan? Về sau rất có thể chúng em sẽ tham gia cùng câu lạc bộ.”
“Vậy là em đang giận?”
“Đúng, em rất tức giận, không được sao?”
“Được! Bởi vì anh cũng đang rất tức giận.” Chấn Võ khoanh tay nhìn Chấn Văn, sắc mặt trầm xuống.
o0o Hết chương 92 o0o