Vân Nương - Bạch Ninh
Chương 1: Phần 1
Ngày thất đầu của ta, Mạnh Lương tì sai thị vệ đưa đến hai lượng vàng.
“Tiểu cô nương gặp nạn trong phủ Thái tử, Lương tì cũng đau lòng lắm, mong các người nén bi thương.”
A tỷ vui vẻ nhận lấy, rồi cùng a huynh chia đôi.
Mỗi người một lượng vàng.
A tỷ dùng tiền mua son phấn, sữa bò đắt đỏ, chăm dưỡng toàn thân trắng trẻo nõn nà, đẹp tựa tiểu thư nhà quan.
A huynh thì mua bộ áo giáp cứng chắc nhất, thanh trường kiếm sắc bén nhất, còn mua cả suất tham quân.
Khi tiền đã gần cạn, chỉ còn lại ba bốn đồng cắc.
Bọn họ bàn bạc, may mà thân xác ta nhỏ bé, chưa lớn đủ, chỉ cần một chiếc quan tài rẻ mạt là xong.
Sau khi qua loa chôn cất ta.
A huynh quyết định lên đường ra chiến trường lập công, mong gặp được quý nhân, từ đó đổi đời vinh hiển.
A tỷ tiễn a huynh đến ải Ngọc Môn, gió cát mịt mù làm mờ mắt họ.
“Lần tới gặp lại, tỷ và ta đã chẳng còn là tỷ đệ nữa, nhớ cho kỹ đấy.”
A tỷ gật đầu.
A huynh ôm lấy a tỷ, ghé vào tai nàng nói nhỏ:
“Muội đừng quá nóng vội. Mạnh Lương tì là sủng thiếp trong lòng Thái tử, ai ai cũng biết. Cái c.h.ế.t của Vân nương, chẳng qua chỉ là một tai nạn.”
Khóe mắt a tỷ ươn ướt, mỉm cười đáp:
“Phải, là tai nạn vậy.”
02
Tai nạn ư?
Khi t.h.i t.h.ể ta được đưa về nhà, da dẻ trắng bệch như tờ giấy, không còn chút sắc hồng.
Trên khung xương gầy gò, chỉ bọc một lớp da nhăn nheo.
Dù là kẻ mù cũng nhìn ra, đây không phải tai nạn.
Ngay cả thị vệ mang tiền tới cũng không biết phải nói dối thế nào cho trọn vẹn.
Thế nhưng, a tỷ ta lại cầm lấy vàng, ân cần giải thích giúp:
“Vân nương ấy à, từ nhỏ đã là đứa hay đau ốm, xảy ra tai nạn cũng không có gì lạ, lần này chỉ xem như con bé xui xẻo thôi.”
Cha mẹ mất sớm, ba tỷ muội ta nương tựa vào nhau mà sống.
Nhờ mấy bụi mẫu đơn trong ruộng mới miễn cưỡng cầm cự qua ngày.
Ta từ nhỏ thể trạng yếu đuối, chẳng làm được việc gì, lại còn tiêu tốn không ít tiền thuốc men.
A huynh thì khung xương đặc biệt, trời sinh là người có tài, nhưng chẳng có đất dụng võ, ngày qua ngày đành cặm cụi làm lụng trong ruộng.
A tỷ dung mạo xinh đẹp, lại phải phơi mình dưới nắng gắt rao bán hoa, đến mức da bong tróc, còn bị kẻ xấu trêu ghẹo.
Ta tự biết mình là kẻ vô dụng, chỉ hận không thể lập tức c.h.ế.t đi, để không làm liên lụy đến người thân.
Lần đầu tiên, a tỷ tìm thấy gói thuốc chuột ta giấu dưới gối, nàng đã thẳng tay tát ta một cái.
“Vân nương, muội làm cái gì thế này?”
“Nếu muội thật sự xảy ra chuyện gì, ta và a huynh còn sống thế nào đây?”
Nàng ôm ta khóc nấc không thành tiếng.
Ta cũng khóc, từ đó từ bỏ ý định tìm đến cái chết.
Về sau thân thể ta dần khỏe hơn.
Đúng lúc đó, a tỷ gặp ngày mưa, đứng bán hoa, hàng mi dính hạt mưa, vẻ yếu ớt đáng thương ấy đã thu hút sự chú ý của Thái tử.
Thái tử nói vài ngày nữa là sinh thần của Mạnh Lương tì, bảo a tỷ chọn những bông mẫu đơn đẹp nhất mang đến phủ Thái tử mừng thọ nàng ta.
Đáng tiếc, a tỷ bị nhiễm phong hàn, không đi được, ta liền chủ động nhận việc này.
“A tỷ, đó là Thái tử đấy, ngài ấy thưởng tiền nhất định rất nhiều. Muội có thể mua cho tỷ y phục mới, đồ trang sức mới rồi.”
A tỷ dịu dàng xoa đầu ta.
“Quan trọng nhất là mua nhân sâm hầm canh cho muội bồi bổ thân thể.”
A huynh hái hơn mười bông mẫu đơn sắc nước hương trời, để ta mang đến phủ Thái tử.
Thái tử liếc nhìn ta một cái, mặt không chút biểu cảm, rồi bỏ đi.
Ngược lại, Mạnh Lương tì niềm nở gọi ta lại, chỉ vào những bông mẫu đơn ta dâng lên bằng cả hai tay, hỏi:
“Bông mẫu đơn này, sao màu không đủ đỏ?”
Mạnh Lương tì, tức Mạnh Tuyết Dao, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Kinh thành, dung nhan quốc sắc thiên hương, trong đôi mày ánh mắt còn thấp thoáng nét giống a tỷ.
Nhìn nàng, ta cảm thấy thân thiết, liền mạnh dạn giải thích.
Loại mẫu đơn không đủ đỏ này gọi là Lạc Dương Cẩm, còn có tên khác là Hoa Nhị Kiều, thuộc hàng cực phẩm trong loài mẫu đơn.
Khi Hoa Nhị Kiều nở rộ, trên cánh hoa hiện lên hai màu đỏ trắng hòa quyện, đỏ thì rực rỡ kiều diễm, trắng lại thuần khiết như băng, vô cùng đẹp mắt.
Mạnh Lương tì nghe ta nói, nét cười trên khóe môi dần tắt.
Ánh mặt trời đổ xuống gương mặt nàng, ta rõ ràng nhìn thấy sắc da hai bên má của nàng không giống nhau.
Bên trái trắng nõn, bên phải lại ngả vàng nhợt nhạt.
Mạnh Lương tì bẻ gãy cành Hoa Nhị Kiều, hung hăng quật vào mặt ta.
“Rõ ràng là mẫu đơn ngươi mang tới không đủ đỏ, lại dám tìm đủ cớ để lừa gạt ta, thật đáng ghét!”
“Ta nghĩ, có lẽ chỉ mẫu đơn nhuộm m.á.u người mới là cực phẩm. Nếu chưa đủ đỏ, vậy hãy lấy m.á.u của ngươi mà nhuộm!”