Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa - Tây Sơn Ngư
Chương 44
Sân bay Nam thành.
Liên tiếp mấy đêm liền Mạc Nhân tuyết đều ngủ không ngon, vẫn luôn nghĩ đến vấn đề của ông ngoại.
Nói không rõ cảm giác trong lòng mình là gì.
Cho nên anh thử quay về Hồng Kông, muốn lợi dụng khoảng cách trong không gian để bản thân rời xa Dư An, khôi phục bình tĩnh, dùng lý trí mà suy nghĩ.
Nhưng vừa mới đến sân bay, Mạc Nhân Tuyết liền không nhịn được thầm nghĩ, anh rời đi mấy ngày Dư An ở nhà một mình sẽ thế nào?
Em ấy có nhớ nghỉ ngơi sớm không?
Liệu có ăn đủ một ngày ba bữa hay không?
Nếu người của Lộc gia đến quấy rầy em ấy. Em ấy có thể ứng phó hay không.
Anh nhịn không được cười khổ, lần này chỉ vừa mới đến sân bay mà thôi.
Trợ lý ngồi ở ghế lái phụ báo cáo kết quả điều tra an ninh mạng vừa nhận được, do dự nói với Mạc Nhân Tuyết: "Mạc tổng - - chúng tôi tìm được người xâm nhập mạng rồi."
Mạc Nhân Tuyết liếc mắt một cái liền nhìn ra trợ lý có chỗ không thích hợp, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Là ai?"
Trợ lý do dự mãi vẫn nói: "Là em họ của anh thiếu gia Hạ Dịch Khiêm."
Mạc Nhân Tuyết sửng sốt, cơ hồ cho rằng mình nghe lầm.
Hạ Dịch Khiêm? Dịch Khiêm sao lại có quan hệ với Lộc gia.
Anh cau mày, nhanh chóng trượt máy tính bảng, nhìn báo cáo điều tra vừa mới gửi tới.
Dịch Khiêm vẫn luôn ở Nam thành.
Tại sao nó không nói với anh?
Mạc Nhân Tuyết liếc qua nhanh như chớp, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một đoạn video kèm theo báo cáo điều tra.
Anh mở video ra, hình ảnh trong video quay được tương đối mơ hồ, là ở trên sân thể dục của trường trung học Tĩnh An , anh liếc mắt một cái liền nhận ra đây là đồng phục của trường trung học Tĩnh An, ngày hôm qua anh vừa mới xếp đồng phục của Dư An xong, sau đó còn bỏ vào phòng cậu.
Anh phóng đại mấy lần trên màn hình hình ảnh em họ vô pháp vô thiên như thể muốn đem cả Hồng Kông quấy đến long trời lở đất, lúc này lại giống như đứa nhỏ ngoan ngoãn tựa sát vào một thiếu niên khác bên cạnh ỷ lại hô: "Ca ca --"
Chỉ quay được bóng lưng của thiếu niên kia, nhưng cho dù như vậy, Mạc Nhân Tuyết liếc mắt một cái cũng nhận ra đây là Dư An.
Mà Dịch Khiêm lại gọi Dư An là ca ca......
Động tác trượt màn hình của Mạc Nhân Tuyết đột ngột dừng lại.
Anh đột nhiên ý thức được một việc, tim của anh giống như là bị người ta mạnh mẽ nắm lấy, một chút lại buông ra, chua xót dị thường.
Dư An chính là anh trai mà Dịch Khiêm vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Cho nên, Dư An - -
Một khi hiểu được đằng sau hai chữ "ca ca" đại biểu cho quá khứ nặng nề như thế nào, hô hấp của Mạc Nhân Tuyết trong nháy mắt đều trở nên khó khăn.
Sợ người lạ đến gần.
Toàn thân Dư An đều là vết sẹo lâu năm.
Tai phải của Dư An đã không thể nghe được nữa.
Mọi thứ đã có câu trả lời.
Đó đều là dấu vết mà quá khứ thống khổ lưu lại trên người cậu.
Trở về - -
Mạc Nhân Tuyết giờ phút này trong đầu chỉ có một ý niệm, cái gì mà rời khỏi Nam thành, giữ khoảng cách với Dư An, đều có vẻ đặc biệt buồn cười, giờ phút này anh chỉ muốn trở lại bên cạnh Dư An, ôm lấy thiếu niên của anh.
Mà lúc này điện thoại của thiếu niên lại không gọi được, Dư An rất ít khi như vậy, cậu luôn đúng lúc khai báo mình sẽ đi đâu, sẽ không để cho người khác lo lắng.
Trong lòng Mạc Nhân Tuyết không hiểu sao lại hoảng hốt một trận, anh nhanh chóng chạy tới trường trung học Tĩnh An, nhíu mày nhìn khói đặc bốc lên sau núi trường trung học Tĩnh An, anh gần như trực tiếp thất thố chạy về phía sau núi, cửa vào sau núi đã bị dây phong tỏa của trường ngăn cản.
Bên ngoài dây phong tỏa, khuôn mặt Hạ Dịch Khiêm trắng bệch.
Nó ngẩng đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết, run rẩy chỉ vào ánh lửa, run rẩy nói: "Ca ca ở trong đám cháy."
Trong ánh lửa Lộc Dư An cả kinh, vội vàng đeo cặp sách, cầm lấy điện thoại di động, xông ra ngoài.
Sau khi nhìn rõ tình huống bên ngoài, cậu mới hơi thả lỏng tâm tình.
Ngọn lửa lan vào phòng học của cậu.
Phòng học bỏ hoang ở phía sau núi là một tòa nhà nhỏ được xây trên sườn dốc thoai thoải.
Tầng một có ba phòng học, phòng học thứ ba của cậu ở tận cùng bên trong. Mà nơi bị cháy chính là phòng học thứ nhất nằm phía ngoài cùng.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Bên ngoài gian phòng học kia chất đầy ghế ngồi, tạp vật bên trong đều là các loại gỗ dễ cháy, phía trước lại là núi rừng. Tạp vật cháy vô cùng lợi hại, ánh lửa ngút trời chiếu sáng một mảng lớn chung quanh, mơ hồ có xu thế lan tràn về phía rừng cây nhỏ phía sau núi, ngọn lửa hừng hực cùng với khói đen nồng đậm không kiêng nể gì lan ra chung quanh.
Nhưng may mà phía trước phòng học là một mảng lớn sân bỏ hoang, mặt đất xi măng bằng phẳng không có vật gì dễ cháy cho nên lửa còn chưa lan đến trong sân, cậu có thể từ bên ngoài sân tránh được ngọn lửa chạy ra khỏi tòa nhà dạy học.
Lúc đi qua phòng học thứ nhất đang cháy, cậu nhịn không được nhìn về phía phòng học thứ nhất. Trong ánh lửa tất cả đều là âm thanh lộp bộp, khói đen cơ hồ bao phủ tất cả cửa sổ, từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong phòng học, cái gì cũng không thấy được, nhưng cửa phòng học lại đóng rất chặt, bên trong không có lửa, vậy là đám cháy xuất phát từ bên ngoài.
Tai phải cậu không nghe rõ, trong hoàn cảnh ồn ào khi phòng học thứ nhất bị lửa vây quanh, tự nhiên cũng không nghe được Lộc Dữ Ninh đang thất kinh kêu lên một tiếng rồi lại một tiếng trong ngọn lửa hừng hực- -
"Dư An, Dư An - - cứu tôi."
Lộc Dữ Ninh trơ mắt nhìn Dư An chỉ lạnh lùng nhìn vào nơi này, rồi lại nghênh ngang rời đi.
Một tia hy vọng cuối cùng trong lòng phút chốc tan vỡ, Lộc Dữ Ninh gần như tuyệt vọng nhìn ba trong màn hình cuộc gọi video, hoảng hốt nói: "Ba, làm sao bây giờ? Cửa phòng học mở không ra, bên ngoài đều là lửa, con sắp không thở nổi."
Y vốn muốn tìm Dư An xin lỗi, chuyện kia là y làm sai, làm sai thì phải trả giá, ba và anh trai trước sau như một đều dạy y như vậy.
Y nguyện ý rời khỏi Ương Mỹ, đem danh ngạch này nhường cho Dư An, thế nhưng - -
Thì ra Dư An hận y đến mức có thể trơ mắt nhìn y bị thiêu chết sao?
Khóe miệng Lộc Dữ Ninh nhếch lên một nụ cười khổ, nhưng cũng không có gì nhạc nhiên, dù sao trước đây Dư An cũng đã làm như vậy một lần rồi.
Lộc Chính Thanh gần như nứt cả khóe mắt trơ trơ nhìn Lộc Dư An rời đi ở trong màn hình, ông đè xuống kích động trong lòng, bình tĩnh nói với Dữ Ninh: "Đừng sợ, ba đã báo cảnh sát, lập tức sẽ có người tới. Không có việc gì đâu ba vẫn ở bên cạnh con."
Nhưng lúc này đầu ngón tay run rẩy của ông lại bại lộ trái tim không cách nào bình tĩnh.
Thật ra đội cứu hỏa cách trường học của Dữ Ninh rất gần.
Lúc ông báo cảnh sát, trong trường học đã có học sinh báo tin rồi, đội phòng cháy chữa cháy đã sớm xuất phát, nhưng trên đường từ đội phòng cháy chữa cháy đến trường học xảy ra tai nạn giao thông đặc biệt lớn, xe cứu hỏa bị chặn ở chính giữa, vốn chỉ cần năm phút cho lộ trình bây giờ mất nửa giờ còn chưa tới.
Một chi đội khác gần đó, muốn tới trường học cần vượt qua đoạn đường tắc nghẽn nhất vào giờ cao điểm buổi tối.
Đội cứu hỏa không thể đến kịp trong thời gian ngắn.
Trong lòng Lộc Chính Thanh trầm xuống, ông còn chưa kịp thúc giục tài xế tăng tốc.
Thư ký Đỗ ngồi ở ghế lái phụ sắc mặt âm trầm mở miệng trước nói: "Lái nhanh hơn một chút!" Anh ta nắm chặt lòng bàn tay, rõ ràng hết thảy mọi thứ trong kế hoạch đều đã chuẩn bị rất tốt. Đội cứu hỏa chỉ cần năm phút là có thể chạy tới, nhưng thế mà hết lần này tới lần khác - -
Không có vấn đề gì, anh ta đã tự nói với chính mình rất nhiều lần, điểm bốc cháy là ở bên ngoài, tòa nhà dạy học của trường trung học Tĩnh An năm đó là Lộc thị đầu tư xây dựng, thủy tinh họ dùng đều là thủy tinh chịu được nhiệt độ cao, chỉ cần thủy tinh vẫn còn, trong nhất thời lửa sẽ không đốt được vào bên trong.
Sẽ ổn thôi.
Lộc Dữ Ninh ngẩng đầu nhìn khói đặc xung quanh, cùng với ánh lửa phảng phất như tận thế, y cắn răng đập vỡ thủy tinh, ý đồ muốn dựng lan can sắt của cửa sổ lên, nhưng đây cũng chỉ là chuyện phí công, lan can sắt trên cửa sổ được hàn rất kỹ.
Mà cửa sổ vỡ ra làm cho khói đặc bên ngoài vọt vào trong phòng học. Khói đặc dữ dội gần như ngay lập tức khiến bệnh hen suyễn của y phát tác, trong nháy mắt y không thể thở được.
Y tìm bình thuốc xịt khí từ trong cặp sách - - ngày đó anh trai đã nói sẽ không có bất luận kẻ nào giúp y mang thuốc xịt khí, tất cả mọi người trong Lộc gia bị cấm mang theo thuốc, y cũng có thói quen trước ra ngoài đúng giờ kiểm tra thuốc xịt khí và thuốc dị ứng, thứ mà ngay từ đầu y luôn cho rằng mình sẽ quên.
Tuy nhiên, kể từ ngày đó, y không bao giờ quên, y nuốt những viên thuốc dị ứng và nhắm bình xịt vào cổ họng mình.
Sau khi chậm rãi đem bình thuốc xịt vào cổ họng, hô hấp của y cũng dần bình tĩnh lại, nhưng nhiệt độ và khói đặc không ngừng tăng cao vẫn khiến ý thức của y dần dần mơ hồ, y dùng hết sức lực cuối cùng nói: "Ba ơi, con sợ..."
Giống như mọi lần khi y còn nhỏ, y luôn tìm kiếm sự che chở của ba.
Lộc Dữ Ninh chậm rãi mất đi ý thức, di động rơi xuống mặt đất, trong đầu y thoáng hiện tất cả hồi ức trước kia–
Khi còn bé y cũng có một gia đình hạnh phúc, có anh trai, ba và mẹ, nhưng đột nhiên có một ngày, ba bị cảnh sát mang đi, người mẹ dịu dàng như biến thành ma quỷ, luôn tùy ý phát tiết lửa giận lên người y, khi quay đầu tỉnh táo lại ôm y mà khóc, y thậm chí từng sợ ở một mình với mẹ, cuối cùng mẹ ở trước mặt y từ lầu cao nhảy xuống, biến thành một bãi máu màu đỏ chói mắt.
Y và anh trai bị buộc phải tách ra, vì y nhỏ tuổi hơn nên được đưa đến trại trẻ mồ côi.
Ban đầu, y được nhiều gia đình nhận nuôi.
Nhưng số phận dường như đang đùa giỡn y, mỗi một lần được nhận nuôi, không bao lâu sau y lại được đưa về với đủ loại lý do.
Ví dụ như, đứa nhỏ con ruột của bọn họ không thích y- -
Ví dụ như, vợ chồng không thể sinh con đột nhiên có được đứa con của riêng mình - -
Cho nên, lúc được Lộc gia thu dưỡng, y cẩn thận từng li từng tí lấy lòng bọn họ, không dám dừng bước cũng không dám phạm bất cứ sai lầm nào, y nhìn bộ dáng đứa nhỏ trong ảnh kia -- bắt chước thần thái của nó, mặc quần áo có màu sắc nó đã mặc qua, cẩn trọng sắm vai người mà bọn họ muốn y trở thành, chỉ cầu bọn họ có thể để y lưu lại lâu hơn một chút.
Nhưng cho dù như vậy, y vẫn bi quan cảm thấy một ngày nào đó y sẽ bị vứt bỏ.
Có lẽ đó là khi đứa trẻ kia quay lại, có lẽ đó là khi họ đã cảm thấy mệt mỏi.
Thế nhưng, bọn họ cái gì cũng biết, ca ca sẽ lén lút nói với y, không thích màu đỏ có thể không cần ép buộc mình mặc.
Mà thẳng đến một lần kia, ba ba ôm y đến bệnh viện khi y phát sốt, y hỗn loạn từ trong lòng ba ba mở mắt ra, nhìn cằm ba ba đầy râu ria, y mới chính thức dung nhập vào Lộc gia.
Y không cẩn thận hưởng thụ tình yêu như bất cứ đứa trẻ bình thường nào khác.
Cho nên, Lộc Dữ Ninh dùng chút sức lực cuối cùng nói: "Ba, ca ca - -"
"Cảm ơn hai người - -"
Lộc Chính Thanh ở trong điện thoại thoáng sửng sốt, lập tức lo lắng gọi to mấy tiếng: "Dữ Ninh -- Dữ Ninh --"
Nhưng đầu bên kia điện thoại đã không còn âm thanh.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Thẳng đến khi Lộc Dư An chạy ra khoảng cách an toàn tầm mười mấy mét, cậu mới xoay người nhìn phòng học bỏ hoang bên kia.
Trong lòng có chút cảm giác quái dị lại quen thuộc bắt đầu dâng lên.
Kiếp trước cũng là ở phòng học bỏ hoang này, Lộc Dữ Ninh bị anh trai hàng xóm nhốt ở trong đó, một hồi sau thì phòng học ngoài ý muốn bốc cháy.
Bởi vì gần đây đã bỏ hoang, trước cửa phòng học cũng không có camera giám sát. Mà chính anh hàng xóm là người đem Lộc Dữ Ninh nhốt ở bên trong rồi khóa trái cửa, trùng hợp anh trai hàng xóm lại xuất hiện ở sau núi trong thời gian đám cháy diễn ra nên mới có thể biến thành nghi phạm lớn nhất.
Tất cả mọi thứ hôm nay đều giống như lần đó.
Cậu không thể không nghĩ nhiều, chẳng lẽ......
Dư An nhịn không được nhìn ánh sáng trong góc khuất đối diện phòng học, cậu nhìn thấy mấy chỗ hồng quang chợt lóe lên kia, mới yên lòng.
Ngay từ đầu tuy rằng địa điểm cùng với kiếp trước là giống nhau, nhưng cậu cũng không có nghĩ nhiều.
Không phải cậu xem thường Lộc Dữ Ninh, Lộc Dữ Ninh không phải loại người dù bất cứ giá nào cũng dùng tính mạng bản thân để vu hãm cậu.
Cậu lại đến nơi này sớm hơn một giờ , kỳ thật hiện tại còn chưa tới thời gian bọn họ ước định với nhau.
Cho nên cậu vẫn cho rằng Lộc Dữ Ninh còn chưa tới.
Nhưng cậu nhận ra mọi chuyện bây giờ đều có phần tương tự với kiếp trước.
Vốn nên rời đi nhưng bước chân của Lộc Dư An lại ngừng lại, cậu xoay người vài bước, nhịn không được quay đầu.
Nếu quả thật đúng như cậu đoán –
Kiếp trước thật sự có người đứng ở sau lưng chuyện Lộc Dữ Ninh bị nhốt trong phòng học khi lửa đang cháy rồi vu hãm cậu, như vậy lúc này đây suy đoán kia rất có thể sẽ lại xảy ra.
Mà lần hỏa hoạn này rõ ràng so với kiếp trước còn lớn hơn.
Cuối cùng cậu vẫn quay đầu chạy đến phòng học thứ nhất.
Cho dù cậu chán ghét Lộc Dữ Ninh, cũng không có nghĩa là cậu sẽ để mặc Lộc Dữ Ninh bị thiêu sống.
Quả nhiên trong phòng học, có một bóng dáng cuộn tròn trong góc, là Lộc Dữ Ninh.
Cửa phòng học bị người từ bên ngoài khóa lại, giống như đúc sự tình ở kiếp trước, mà tình huống của Lộc Dữ Ninh ở trong phòng học so với kiếp trước còn muốn tệ hơn một chút.
Chẳng qua lúc này đây cậu cũng không lo lắng, ngược lại có một loại cảm giác bọn họ rốt cục cũng ra tay, cậu nhảy vọt một hơi nhìn về ánh sáng đỏ phía xa kia, mới lại nhìn Lộc Dữ Ninh trong phòng.
Cậu không phải thánh nhân, nhưng cậu cũng không có khả năng trơ mắt thờ ơ nhìn một màn trước mặt mình.
Cậu hướng bên trong phòng học rống lớn: "Lộc Dữ Ninh, chỉ có chính cậu mới có thể cứu cậu , tôi chỉ có thể phá cửa ra. Nếu cậu muốn sống sót, thì tự mình từ bên trong chạy ra đi."
Đôi mắt Lộc Dữ Ninh giật giật, tê liệt nằm trên mặt.
Cửa sổ phòng học lầu một đều bị lan can sắt hàn chết, lửa đã lan tràn đến trong phòng học, lối thoát duy nhất là cửa chính đã bị khóa chặt, mà hiện tại lửa đã tới gần cửa chính, nhưng vẫn còn có chút khoảng cách.
Cậu có thể thử mở cửa.
Nhưng đây là giới hạn cậu có thể làm được. Cậu không khỏi nhớ tới kiếp trước tay phải cuat cậu gần như bị lửa hủy diệt. Cậu chỉ có thể cứu Lộc Dữ Ninh dựa trên cơ sở phải bảo vệ tốt chính mình.
Trong lòng cậu yên lặng đếm ngược - -
Ba, hai, một.
Đếm ngược kết thúc, cậu một cước đá văng cửa đã bị thiêu đốt, lệch đường ngã về một bên, Lộc Dư An vội vàng né sang bên kia , dùng thân thể ngăn cửa rơi xuống , ánh lửa hun đến mức cậu không thể mở mắt ra được, nhiệt độ cực nóng trong nháy mắt làm cho cậu cơ hồ không thể hô hấp, cậu cố nén đau đớn ở vai, nhanh chóng chạy đi.
Trong phút chốc khi cửa được mở ra, không khí lưu thông làm ngọn lửa nhanh chóng từ ngoài phòng học đốt tới bên trong, cửa phòng học đã bị ngọn lửa vây quanh.
Cũng may cậu đã lui ra ngoài sân.
Cậu yên lặng đứng ở một bên sân, là chỗ xa nhất, nhìn cánh cửa bị ánh lửa che khuất, cậu chỉ có thể giúp Lộc Dữ Ninh một bước này mà thôi.
Trong đám cháy, một thân ảnh thất tha thất thểu từ trong lửa vọt ra.
Lộc Dư An thở phào nhẹ nhõm kéo tay Lộc Dữ Ninh, kéo Lộc Dữ Ninh rời khỏi trường học.
Cho tới khi đến nơi an toàn, cậu mới sức cùng lực kiệt ném Lộc Dữ Ninh xuống đất. Cậu còn chưa kịp thở dốc, đã bị người mạnh mẽ ôm vào trong ngực, người nọ ôm cậu thật chặt, hương thơm hoa mộc nhàn nhạt quanh quẩn ở bên người, sự khác biệt so với mùi khét xung quanh phá lệ rõ ràng, Lộc Dư An sửng sốt, để chính mình thả lỏng dựa vào trên người người kia .
Mạc Nhân Tuyết đặt trán lên tóc Dư An, nhìn Dư An từ trong ngọn lửa chạy ra, một khắc kia anh gần như ngay cả hô hấp cũng phải dừng lại, lúc này đây anh rốt cục hạ quyết tâm, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Anh làm sao có thể yên tâm, đặt cậu ở ngoài tầm mắt, trân bảo nên được bảo hộ thật kỹ, mà không phải để mặc cho nó trải qua mưa gió.
Lúc này tiếng còi của xe cứu hỏa và xe cứu thương rốt cục vang lên từ xa.
Lộc Chính Thanh vừa chạy tới cảnh tượng ông nhìn thấy chính là một màn này.
Lộc Dư An cùng Lộc Dữ Ninh ngồi riêng biệt ở hai bên, bên cạnh tràn đầy tro tàn sau hỏa hoạn, Mạc Nhân Tuyết cùng một thiếu niên không biết tên vây quanh Lộc Dư An, thoạt nhìn cậu ngoại trừ quần áo có một ít dấu vết cháy đen ra, cả người cũng không có gì đáng ngại.
Ánh mắt Lộc Dư An và cha con Lộc Chính Thanh chạm nhau, sau đó lạnh nhạt tách ra.
Lộc Dữ Ninh bẩn thỉu ngơ ngác ngồi trên xe cứu thương, lẻ loi một mình với sắc mặt trắng bệch, bác sĩ trên xe cấp cứu đang khẩn cấp xử lý vết thương nhìn thấy cũng muốn giật mình.
Lộc Chính Thanh tràn đầy lửa giận, rốt cục nhìn thấy Lộc Dữ Ninh thì không nhịn được nữa.
Ông chịu đựng một hơi đi tới bên cạnh Lộc Dữ Ninh xem tình huống của y, sắc mặt Lộc Dữ Ninh trắng bệch, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn ông, hốc mắt nhất thời tràn đầy nước mắt, từ trên xe cứu thương nhảy xuống bổ nhào vào trong ngực ông nói: "Ba, anh, em thiếu chút nữa cho rằng sẽ không gặp lại hai người nữa."
Y gần như tưởng rằng mình sắp chết trong đám cháy kia.
Trong lòng Lộc Chính Thanh không khỏi cũng chua xót, ý muốn trách cứ việc Lộc Dữ Ninh mạo nhận tranh vẽ cũng nhạt đi rất nhiều, trong lòng ông chua xót, đau lòng sờ sờ Lộc Dữ Ninh: "Đừng nói những lời này!"
Ông thật không ngờ cho dù trong lúc nguy hiểm như vậy, Lộc Dữ Ninh vẫn nghĩ đến ông và Vọng Bắc.
Cho dù thỉnh thoảng có làm sai, Dữ Ninh vẫn là đứa trẻ ngoan trong trí nhớ của bọn họ.
Mà ánh mắt của ông không nhịn được nhìn về phía Lộc Dư An, tâm tình phức tạp.
Hình ảnh Dư An lạnh lùng rời khỏi trước sự tuyệt vọng của Dữ Ninh trong video đang không ngừng xuất hiện trong đầu ông.
Lý trí ông vẫn biết, Dư An không cứu Dữ Ninh là điều đương nhiên, ông không thể yêu cầu Dư An tha thứ cho Dữ Ninh.
Nhưng nếu xe cứu hỏa không chạy tới, ông quả thực không dám tưởng tượng Lộc Dữ Ninh sẽ như thế nào.
Lúc này đây có thể nói là Dữ Ninh có lỗi trước, lấy trộm tranh của Dư An, nhưng Dư An cũng đã đạt như ý nguyện của cậu khiến cho Dữ Ninh phải trả một cái giá thê thảm, như vậy còn chưa đủ sao?
Mà lần trước ở nhà khi bệnh hen suyễn của Dữ Ninh phát tác, Dư An cũng hờ hững như vậy.
Khi đó Dữ Ninh còn chưa làm sai bất cứ chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, cho dù Lộc Chính Thanh muốn nói với mình Dư An cũng không phải cố ý, ông chỉ là đang nổi giận, hợp lý hóa hành vi của Dư An, trong lòng ông vẫn có một thanh âm nho nhỏ đang nói -- thật sự là cái dạng này sao?
Hay là Dư An vốn hận đến mức không thể khiến Dữ Ninh chết đi đây?
Mà đúng lúc này, nhân viên cứu hỏa tìm được một đoạn video đi tới, hỏi: "Mọi người có ai biết người trong video này không, trận hỏa hoạn này không giống là ngoài ý muốn. Điểm xuất phát của ngọn lửa giống như có người cố ý phóng hỏa." Đây là đoạn video bọn họ điều tra được rồi lấy ra từ camera trường học, camera này đặt ở lối vào duy nhất phía sau núi.
Trong khoảng thời gian xảy ra vụ cháy, chỉ có người đàn ông trong video xuất hiện.
Lộc Dữ Ninh nhìn người trong video, ngơ ngác lắc đầu, y không biết người trong video.
Nhưng Lộc Chính Thanh lại sững sờ tại chỗ, nhìn hình xăm đầy cánh tay, ông liếc mắt một cái liền nhận ra.
Đó không phải là bạn của Dư An sao?
Trong nháy mắt một ý nghĩ hiện ra làm cho sống lưng ông lạnh toát.
Chẳng lẽ......
Chẳng lẽ là Dư An?
Không, không thể nào là Dư An, Dư An làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, cậu không có lý do gì làm như vậy.
Nhưng một thanh âm khác lại nói cho ông biết, nếu không còn có thể là ai đây? Sao có thể trùng hợp như vậy, người bạn kia của cậu vừa vặn xuất hiện ở chỗ này.
Ông nhớ rõ người bạn kia của Dư An khi còn nhỏ cũng bởi vì tội phóng hỏa mà vào trại tạm giam.
Lính cứu hỏa chú ý tới sắc mặt của Lộc Chính Thanh có chút khác thường, liếc nhau hỏi: "Ông biết không?"
Thần sắc Lộc Chính Thanh phức tạp nhìn Dư An, cúi đầu nói: "Không - - tôi không biết - -"
Dư An là con của ông, ông không thể không bảo vệ Dư An. Chẳng qua - - ông nhìn về phía Lộc Dữ Ninh đang bị thương lại càng thêm áy náy.
Nhưng Lộc Dư An lại chẳng những đối với toàn bộ sự việc không có chút áy náy, thậm chí còn làm như không có việc gì tựa vào ở một bên dưới tàng cây chơi điện thoại di động.
Tâm của một người làm sao có thể sắc đá thành cái dạng này.
Lộc Chính Thanh rốt cục nhịn không được, bước nhanh về phía Lộc Dư An, ném điện thoại di động của cậu xuống đất, cố nén tức giận hỏi: "Con biết con đang làm gì không? Dữ Ninh là em trai của con, vô luận như thế nào nó cũng là một mạng sống."
Kính dày ở bên cạnh Dư An bị Lộc Chính Thanh dọa sợ, cậu không rõ vì sao ba Dư An thoạt nhìn không những không lo lắng cho Dư An, lại còn rất tức giận.
"Tôi không có. "Lộc Dư An bất ngờ không kịp đề phòng ngẩng đầu, nhìn Lộc Chính Thanh đang trong cơn phẫn nộ không biết từ đâu tới, cậu đứng lên, sống lưng truyền đến đau đớn kịch liệt, thân thể cậu hơi cứng ngắc, nhưng vẫn cố nén đau nhặt điện thoại di động lên, lau bụi trên điện thoại, nói:" Còn nữa, Lộc Dữ Ninh cũng không phải em trai tôi. "Cậu không muốn lãng phí thời gian cãi lại Lộc Chính Thanh, thái độ vô cùng lãnh đạm.
Thái độ như không có việc gì của cậu càng chọc giận Lộc Chính Thanh. Trong mắt Lộc Chính Thanh, cậu còn đang giảo biện.
Lúc đó ông thấy rõ, lửa còn chưa cháy tới cửa, thậm chí cách rất xa.
Chỉ cần Dư An hơi vươn tay mở cửa ra là có thể cứu được Dữ Ninh rồi.
Nhưng Dư An lại bỏ đi như vậy.
Điều càng làm cho ông thất vọng cùng đau khổ chính là câu trả lời lúc này của Dư An.
Cho dù Lộc Chính Thanh tìm cho Dư An ngàn vạn cái cớ, vẫn không chống đỡ được trái tim lạnh lẽo của ông giờ phút này, cho dù là một con mèo một con chó bị nhốt ở bên trong, cũng không nên cứ như vậy rời đi, huống chi là người sống sờ sờ lại còn từng sống chung?
Mà điều Lộc Dư An để ý cư nhiên chỉ là Dữ Ninh không phải em trai cậu.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Ai, sao lại cố tình vào lúc này a, Dữ Ninh bị thương thành như vậy có thể tham gia phỏng vấn ngày mai hay không a. "Thanh âm xa xa truyền đến lỗ tai Lộc Chính Thanh.
Cả người Lộc Chính Thanh cứng đờ.
Đúng vậy, phỏng vấn chính là vào ngày mai, mà Dữ Ninh bị thương như vậy không có cách nào tham gia phỏng vấn, nếu như Dữ Ninh không tham gia phỏng vấn, người tham gia phỏng vấn cũng chỉ có một mình Dư An.
Ông nhịn không được nhìn về phía Dư An, cho dù ông cực lực phủ nhận, trong lòng ông cũng không rét mà run, dần dần bắt đầu tin vào sự thật mà ông không muốn tin. Là câu trả lời ông vừa cố gắng phủ nhận.
Chuyện cửa phòng học bị khóa trái, rốt cuộc là do người khác làm, hay là - -
Dư An cố ý làm?
Mạc Nhân Tuyết đã nói chuyện với nhân viên cứu hỏa, nhìn thái độ hùng hổ dọa người của Lộc Chính Thanh, lúc này bước nhanh tới, cau mày nói: "Dư An cần đi bệnh viện, xin ông nhường đường."
Mà Lộc Vọng Bắc cũng chắn trước mặt ba nói: "Nhất định có hiểu lầm."
Nếu không phải Mạc Nhân Tuyết không quan tâm Dư An, Dư An làm sao có thể biến thành như vậy, trong lòng Lộc Chính Thanh càng thêm tức giận, ông không quan tâm hướng Lộc Vọng Bắc nói: "Con có biết Dư An đã làm cái gì hay không? Lúc Dữ Ninh bị nhốt trong phòng học cầu cứu, Dư An ở bên ngoài, nó hoàn toàn nghe được, chỉ cần đưa tay ra là có thể cứu Dữ Ninh, nhưng nó lại rời đi - - cứ như vậy mà đi."
Cho dù tới thời điểm này, Lộc Chính Thanh vẫn để lại cho Lộc Dư An một chút mặt mũi cuối cùng, không có ở dưới tình huống giáo viên và bạn học xung quanh đều ở đây, nói ra sự thật cậu là người phóng hỏa.
Dư An dù sao cũng là con của ông.
Lộc Vọng Bắc sửng sốt, nhìn Dư An, trong ánh mắt có một tia dao động.
Mạc Nhân Tuyết không chút do dự phản bác: "Không có khả năng."
Kính dày bên cạnh cũng nhịn không được nhỏ giọng cãi lại: "Dư An không phải người như vậy!"
Mạc Nhân Tuyết gần như là bị chọc cho tức cười, anh nhìn Dư An kéo Lộc Dữ Ninh đi ra, như thế nào ở trong miệng Lộc Chính Thanh liền biến thành Dư An thấy chết mà không cứu? Anh đang muốn phản bác - -
"Bởi vì tôi không nghe thấy."
Giọng Lộc Dư An cũng không lớn lắm lại cắt đứt lời Mạc Nhân Tuyết.
Một giọng nói không rõ ràng trong môi trường tương đối ồn ào.
Nhưng lại làm cho tất cả mọi người ngây dại.
Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc giật mình nhìn Lộc Dư An, dường như không hiểu lời này của Lộc Dư An là có ý gì.
Dư An nói mình không nghe thấy? Sao có thể chứ?
Lộc Dư An lãnh đạm đem giấy chẩn đoán ném ở trên người Lộc Chính Thanh, đây là kết quả lúc giữa trưa hôm nay lần đầu tiên cậu đi bệnh viện kiểm tra lấy được.
Cậu chỉ vào tai phải của mình và nói: "Bởi vì tai này của tôi không thể nghe thấy, vì vậy tôi đã không nghe được tiếng kêu cứu của Lộc Dữ Ninh. Lý do này đã đủ chưa?"
Lộc Chính Thanh gần như cho là mình nghe lầm, ông ngơ ngác nhìn Lộc Dư An, cơ hồ là mờ mịt động tác run rẩy mở tờ giấy Lộc Dư An ném cho ông.
Tờ giấy được gấp đôi lại, Lộc Chính Thanh thử nhiều lần, mới có thể mở nó ra.
Trên giấy trắng mực đen chẩn đoán rất rõ ràng, tai phải mất thính lực nặng đã bảy năm.
Trên đó là tên Lộc Dư An.
Nhưng sao Dư An lại không nghe thấy chứ? Tại sao họ chưa bao giờ biết đến chuyện này?
Kính dày há hốc miệng, đột nhiên hiểu được vì sao Dư An luôn nghe không rõ lúc cậu nói chuyện, luôn có vài bạn học nói Dư An cao lãnh, không thích phản ứng với người khác, cậu muốn đi an ủi Dư An, nhưng cậu nhìn bộ dáng ba và anh trai Dư An giống như một chút cũng không biết đến chuyện này, liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi a.
Phải biết rằng cậu chỉ ngồi cùng bàn với Dư An mấy tháng, kỳ thật cũng đã có thể nhận thấy được thính lực của Dư An không tốt lắm, chỉ là không nghĩ đến việc hoàn toàn không thể nghe thấy mà thôi.
Bọn họ đều là người thân cận nhất của Dư An, bọn họ làm sao có thể không biết chứ?
Kính dày đột nhiên cảm thấy khổ sở vì Dư An.
Mạc Nhân Tuyết lại nhịn không được lên tiếng: "Dư An - -"
Lộc Dư An xem hiểu lo lắng trong mắt Mạc Nhân Tuyết, sắc mặt cậu có chút tái nhợt, nhưng cậu đã không còn là cậu lúc trước không thể tiếp nhận sự thật.
Cậu hiện tại đã có thể thản nhiên chấp nhận chuyện này.
Từng câu từng chữ của Lộc Dư An như là đánh vào trong lòng bọn họ.
Mỗi một chi tiết khi cùng Dư An ở chung, mỗi một lần bọn họ cảm thấy kỳ quái rồi lại xem nhẹ những tình tiết rất nhỏ trong quá khứ, lập tức tất cả đều có đáp án.
Sắc mặt Lộc Chính Thanh gần như không còn huyết sắc, ông bước nhanh tới bên cạnh Lộc Dư An, tay trái muốn chạm vào tai phải Lộc Dư An, nhưng Lộc Dư An lại nghiêng người tránh Lộc Chính Thanh.
Lộc Chính Thanh nhìn về phía Dư An, ông đột nhiên ý thức được, giờ phút này Dư An nhìn ông trong mắt là chán ghét cùng bài xích gần như không hề che dấu.
Ông ở trong mắt Dư An tựa hồ ngay cả một người xa lạ cũng không bằng, ông giật giật môi, lại phát hiện chỉ trong chốc lát cổ họng của ông đã nghẹn đến đáng sợ. Ông muốn hỏi rất nhiều, muốn hỏi Dư An tai phải của cậu từ lúc nào thì không nghe thấy? Muốn lập tức đưa Dư An đến bệnh viện tốt nhất.
Nhưng bất kể là cái gì ông cũng không thể nói thành lời.
Mà câu nói tiếp theo của Dư An lại khiến ông như rơi xuống hầm băng.
Dư An nói: "Lộc Chính Thanh, sau này chúng ta đừng bao giờ gặp mặt nữa, được không?"
*Truyện này 63 chương + ngoại truyện 14 chương nha. Đã đọc được bình luận của mọi người, nếu có thời gian nhiều thì sốp sẽ sửa lại một lần cho dễ hiểu hơn chút chứ văn của sốp cũng gà lắm =))) Mà hình như sốp chiều các chị quá nên các chị hay ghẹo sốp ha, hôm qua bà nọi kia ib bên fb hỏi sốp bộ đi đẻ hay sao mà khum đăng luôn chap sau gay cấn dị mà hong đăng, hôm kia hôm kìa thì bà bên wordpress đồn sốp bận coi đá banh rồi hôm sau bả bảo chắc sốp mắc mưa =))) Các chị thật thú dị!*