Vân Nê - Thanh Đăng
Chương 72: Ngoại Truyện 2 - Mang thai
Sau khi mở cửa hàng riêng, tuy vẫn còn liên hệ với chỗ làm trước, nhưng vì không làm chung nữa nên những người đó cũng không mấy thân thiện. Chỉ có Vương Tự hay hẹn Lý Tồn Căn ra uống rượu, hai người tới nơi trước kia họ thường đến, chỉ mới hai năm không đến giờ đã náo nhiệt hơn rất nhiều.
Ở phía Đông của quán rượu vừa mở một cửa hàng bánh kem, lúc vào quán rượu anh thấy cửa hàng bán rất đắt, Lý Tồn Căn ghi nhớ trong lòng. Ăn uống xong là đi thẳng đến nơi đó, bọn họ chỉ uống chút rượu, cũng may không quá nhiều, tuy nói chuyện vẫn còn mùi rượu, nhưng đầu óc rất tỉnh táo.
Vương Tự đuổi theo, tay anh ta đút vào túi, rướn cổ nhìn thoáng qua, “Còn tưởng cậu chạy đi đâu, hóa ra là mua bánh kem cho ai đó.”
Thoạt nhìn phần kem trông rất tinh tế, lớp bông lan cũng thật mềm mại, trông khá ngon miệng đấy. Vương Tự chép miệng, “Tôi cũng muốn ăn.”
Lý Tồn Căn mua hai phần, Vương Tự vui vẻ rạo rực chờ đợi, “Cô bạn gái ở chung với cậu, đã hai năm rồi đó, còn chưa kết hôn à? Tôi nghe tụi bạn bảo gần đây giá nhà rất tốt, cực kỳ thích hợp mua phòng tân hôn nha.”
Lý Tồn Căn nhìn chăm chú ổ bánh kem tinh xảo nhỏ nhắn, sắc mặt dịu dàng, kĩ càng xách đi, sợ không cẩn thận sẽ làm đổ. Vương Tự múc một muỗng cho vào miệng, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên ngon thật.”
Dọc theo con phố, ngay ngã rẽ trên đường lớn có một chiếc xe buýt, Vương Tự luôn nhắc lại chuyện lúc nãy. Anh ta biết Lý Tồn Căn không phải không muốn nói, vì biểu cảm của anh khá bối rối, tựa như có chút khó nói, ôm trong lòng buồn một mình làm gì chứ, nói ra biết đâu sẽ có thêm giải pháp khác.
Vương Tự duỗi tay xoa nhẹ tóc, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng. Vương Tự cảm thấy không nên nói thì hơn, anh ta biết điều mà ngậm miệng, vỗ vỗ bờ vai Lý Tồn Căn, nhảy xuống, lên xe buýt đi về nhà.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, nhưng chắc A Kiều đã tan làm rồi. Buổi tối để cô ở nhà một mình anh không yên tâm, cũng chả đợi xe buýt rời đi, anh trực tiếp lái xe trở về.
Đèn ở trong nhà gần như được bật hết, phòng ngủ lại có âm thanh kỳ lạ, Lý Tồn Căn đặt hộp bánh kem lên bàn. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, là nghe được tiếng Trần Kiều nôn trong WC, anh sợ hãi bước đến đỡ vai cô, mất bình tĩnh quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo.
“A Kiều?” Giọng anh có chút khẩn trương.
Trần Kiều lắc đầu, vén tóc đứng lên. Anh rót một ly nước mang vào, Trần Kiều ngồi trên mép giường, súc miệng xong mới nói: “Hình như hôm nay ở công ty ăn phải cá bị thiu, đau bụng cả ngày, anh tìm giúp em thuốc đau dạ dày đi.”
Lý Tồn Căn ngồi xổm bên chân cô, thấy rõ sắc mặt cô trắng bệch, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đặt lên mặt mình, “Hay đi bệnh viện kiểm tra nhé, anh không yên tâm.”
Trần Kiều rút tay lại, nhìn chằm chằm mặt đất, gượng cười, “Chỉ là bệnh cũ tái phát thôi mà, uống thuốc sẽ ổn, từ trước đến giờ vẫn thế.”
Bị cô thúc giục mãi, anh mới đi tìm thuốc đau dạ dày, ánh mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, đột nhiên sững lại. Cổ họng nổi lên cảm xúc khác thường, miễn cưỡng nhịn xuống, đầu ngón tay run rẩy, đưa thuốc cho Trần Kiều.
Cô cầm ly nước, ngẩng đầu thì thấy anh như thế, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, “Anh nhìn em làm gì?”
Lý Tồn Căn nhún vai, lắc đầu, rũ mắt, “Không có gì, mới một ngày không thấy em nên hơi nhớ thôi. Trên đường về nhà anh có mua bánh kem, là món em thích đấy, có muốn nếm thử không?”
Vừa mới nôn xong, cũng xem như chưa ăn gì, dù sao anh cũng đã cất công mua rồi, cô không đành lòng từ chối ý tốt của anh, Trần Kiều bèn gật đầu. Hai người ngồi đối diện nhau, tay anh chống lên bàn, tươi cười ấm áp, chuyên tâm nhìn cô, Trần Kiều múc một muỗng đưa tới bên miệng anh.
Anh mở miệng ăn hết, chỉ dính một chút bên môi, Trần Kiều đưa tay muốn lau giúp anh, lại bị anh né tránh. Cô hơi bất ngờ, anh thích nhất là làm nũng, không có việc gì cũng phải tạo cơ hội ôm ấp hôn hít sờ soạng cô, hiếm khi cô chủ động mà bị anh né tránh thế này.
Anh đứng lên, xoay người vươn vai, biểu cảm trên mặt khổ sở như sắp khóc, giọng điệu lại bình thường, “Mệt mỏi quá, anh muốn ngủ. Anh đi tắm đây, em ăn xong cứ để đó đi, ngày mai anh sẽ dọn.”
Ánh mặt trời ấm áp soi sáng phòng ngủ, trong chăn mềm mại, Trần Kiều nhắm mắt duỗi người. Vô thức sờ sang bên cạnh, cảm giác lành lạnh tựa như không có ai ngủ cạnh vậy, cô ngồi dậy gọi một tiếng, cũng không có tiếng đáp lại, mặc quần áo vào, đi khắp nơi, quả nhiên trong nhà chỉ có một mình cô.
Bữa sáng đặt trên bàn, còn có nồi canh gà hầm nhân sâm, thịt gà đã được hầm kĩ, thịt lắng xuống ở đáy nồi, hương nhân sâm cùng mùi gia vị trong nồi canh gà thơm đến lạ. Muốn ngon thế này phải hầm ít nhất 2 tiếng, hiện tại chỉ mới 8 giờ sáng, anh phải thức sớm mới có thể nấu xong.
Cầm lấy tờ ghi chú dán trên nồi, Trần Kiều nhìn tiếp trên bàn, quả nhiên thấy có một hộp giữ nhiệt cao cao màu hồng nhạt. Cô bất lực nghĩ, cùng lắm chỉ mới ăn bậy một lần thôi mà, có cần thiết phải làm riêng cho cô thế này không?
Gần đây Lý Tồn Căn rất bận, hơn 10 giờ tối mới về, sáng sớm cô còn chưa tỉnh anh đã đi mất, đột nhiên cả hai ít nói chuyện hẳn đi. Sáng nào cũng có đồ ăn ngon, vừa đa dạng vừa dinh dưỡng, bình thường khi gửi tin nhắn cho anh, anh sẽ trả lời trong vài giây, nhưng bây giờ lại mất dạng.
Trần Kiều dựa vào tường ven hành lang bệnh viện, né tránh dòng người qua lại, nhìn dòng chữ “mang thai” trên giấy khám bệnh, trong lòng có một loại cảm giác quả thật mọi thứ đã định sẵn. Trước đó cô đã cảm thấy cơ thể khó chịu, kinh nguyệt lại trễ một tháng, cô đã mơ hồ đoán được rồi, nhưng khi nhận được kết quả thế này, nhất thời có chút mờ mịt.
Đứa bé này dù cần hay không đều rất phiền toái, Trần Kiều vò đầu, có chút cáu kỉnh, ánh mắt lơ đãng vô định. Bỗng nhiên trước mặt có một cánh tay đung đưa, cô mới hoàn hồn ngẩng đầu nhìn, là Mạnh Dự.
Đã hai ba năm chưa gặp, đối phương tinh thần vui vẻ, sắc mặt hồng hào, trông khá tốt. Cả hai gần như kết thúc từ lâu lại đột nhiên gặp mặt thế này, trong lúc nhất thời cô không biết nên làm thế nào cho đúng, “A Kiều, em cũng đến đây ư?”
Trần Kiều nhìn theo hướng anh ta chỉ là khoa phụ sản, chậm rãi đứng lên, khách khí trả lời: “Đúng vậy, có chút không khỏe.”
Mạnh Dự tự nhiên hào phóng, ánh mắt ôn nhu quen thuộc, “Anh dẫn vợ đến khám thai, cô ấy đang ở bên trong.”
“À anh kết hôn rồi?”
“Ừm, đồng nghiệp của mẹ anh giới thiệu. Cảm thấy rất hợp nên kết hôn đã được nửa năm.” Nói xong câu này, cả hai đều trầm mặc. Trần Kiều muốn chạy trước, cô lên tiếng, “Vậy hai người cứ kiểm tra đi, em đi trước.”
Mạnh Dự nói: “A Kiều, xin lỗi. Em khoan hãy đi, anh có vài lời muốn nói với em, đến giờ vẫn chưa có cơ hội. Chuyện trước kia anh thành thật xin lỗi, sau việc đó chú có tìm anh nói chuyện, anh thật sự quá hẹp hòi, chỉ nghĩ đến bản thân, không quan tâm đến cảm giác của em. Chỉ khi dần buông bỏ thành kiến rồi, anh mới phát hiện suy nghĩ lúc ấy mang quá nhiều ý kiến chủ quan, em không hề sai, là anh không dứt khoát với mẹ, lại còn lưu luyến em. Anh sai, sai đến mức quá đáng, gặp được em anh chỉ muốn xin lỗi, cũng xem như gỡ bỏ cái cọc trong lòng xuống. Em có thể đừng trách anh không?”
Trần Kiều cẩn thận nhớ lại, thật ra cô chưa từng trách Mạnh Dự, người bình thường ai cũng bị thất tình lục dục khống chế, không thể lý trí trong mọi hoàn cảnh được. Cô thật sự rất biết ơn những nỗ lực của Mạnh Dự, sau khi cả hai chấm dứt cô cũng rất phiền muộn, nhưng mọi chuyện qua cũng đã qua rồi.
Cuối cùng Trần Kiều vẫn đi trước, không gặp được vợ của Mạnh Dự là điều tất nhiên, chỉ có vậy, cũng nên như vậy. Trần Kiều suy nghĩ lung tung, về đến nhà cuối cùng cũng bỏ sang một bên, vừa bật đèn, phòng tắm có tiếng nước truyền đến, Lý Tồn Căn đã về nhà trước.
Cô thay giày ở cửa, nghiêng đầu thấy điện thoại di động trên bàn vang lên tiếng cuộc gọi đến, chắc là của anh, hiển thị tên Vương Tự. Tuy rằng cô chưa gặp qua, nhưng cũng nghe qua, đối phương và anh hay cùng nhau đi ăn cơm, Trần Kiều do dự một chút, nhấc máy.
Giọng nói đầu dây bên kia lập tức truyền đến, “Không phải cậu muốn mua gà mái sao? Chị của tôi và những người trong thôn đang nuôi này, 3-4 năm gì cũng có, còn có trứng gà ta nữa. Muốn nhiều hay ít đây, ngày mai đúng lúc có người vào thành phố, tôi gọi họ giao qua, Này? Cậu có đang nghe không đó.”
Trần Kiều vội vàng giải thích. Chờ anh đi ra thì đưa điện thoại cho anh, “Xin lỗi, em mới nghe điện thoại của anh, Vương Tự gọi tới, em nói với cậu ấy tí nữa anh sẽ gọi lại rồi.”
Chỉ vừa mặc xong quần jean, nửa người trên vẫn trần trụi, cơ bắp bóng loáng cùng đường cong nam tính, những giọt nước đọng theo đường nhân ngư mà biến mất ở lưng quần. Trên cổ vắt khăn lông, tùy ý lau tóc mấy cái, anh theo bản năng đi đến hôn lên môi cô, lẩm bẩm, “Nghe thì nghe, xin lỗi gì chứ. Anh ra ban công.”
Trần Kiều nhìn bóng dáng cao gầy rắn chắc đầy giỏi giang của anh, hơi động lòng, đến nước này cũng không nên che giấu nữa, cân nhắc một chút mới phát hiện đã nửa tháng rồi cả hai chưa làm chuyện kia.
Trần Kiều nằm trong lòng ngực Lý Tồn Căn, chân cô chậm rãi di chuyển, đầu ngón tay mờ ám sờ soạng quanh eo Lý Tồn Căn, đón nhận đôi mắt đang dần rũ xuống của anh, cô cố kiềm nén sự rụt rè hôn lên khoé môi anh.
Hô hấp ấm nóng, đôi mắt cô quyến rũ mê hoặc, để lộ một tia khao khát cực kỳ rõ ràng. Hiếm khi A Kiều chủ động, nếu là trước đó anh sẽ vui sướng phát điên, còn giờ đây anh lại vô cùng khổ sở, tim anh thình thịch, đau đến nghẹt thở.
Anh nghiêng đầu, chủ động hôn cô, nhưng không hề đùa giỡn như trước, chỉ dịu dàng đơn thuần hôn. Tay phải đặt sau đầu cô, tay trái chống bên cạnh cô, Trần Kiều cho rằng anh sẽ đè cô xuống, bèn vươn đôi tay ôm lấy cổ anh. Đột nhiên góc chăn bị dịch ra, anh lập tức nằm xuống, thậm chí còn cách xa cô, hai người cách nhau cả một khoảng.
Trần Kiều kinh ngạc quay đầu nhìn anh, chỉ thấy được bóng lưng đang yên tĩnh của anh. Khoảnh khắc nằm trên người cô, rõ ràng hơi thở anh rất hỗn loạn, ánh mắt anh ham muốn cùng cực, sao có thể đầu hàng như thế chứ.
Cô hơi bực bội, cũng có chút không cam lòng, toàn thân cô đều như bị lửa thiêu cả rồi. Lặng lẽ dịch người sang, kề mặt sát tai anh, nhỏ giọng hỏi, “Anh sao vậy?”
Anh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, anh chỉ hơi mệt thôi.”
Trong lòng Trần Kiều hừ lạnh, tay phải cô mò mẫm xuống dưới, lập tức sờ trúng thứ to lớn đang diễu võ dương oai kia, cô trả thù anh khẽ nắn bóp hai cái. Anh chẳng rên lấy một tiếng, sự ham muốn sắp tách khỏi lý trí đến nơi rồi mà anh vẫn cố gắng khống chế, chấp nhận bị dày vò bởi ngọn lửa đang thiêu đốt toàn thân này sao.
Để ý thì thấy hai bên mép tóc anh lấm tấm mồ hôi, là biết anh nhịn rất vất vả rồi, Trần Kiều liếm môi, lặng yên không một tiếng động chui vào chăn. Lý Tồn Căn không rõ cô muốn làm gì, đến khi phản ứng lại thì nơi đó đã bị cô ngậm mất rồi, anh lập tức mở to mắt, trong lòng lại dâng lên cảm giác bi thương vô hạn.
Anh muốn gì, đều không quan trọng, nếu cô thật sự không muốn đứa bé này, hoặc giấu anh im hơi lặng tiếng bỏ đứa bé đi, chỉ cần cô muốn, chắc chắn anh sẽ giả vờ không biết, không quan tâm, không hỏi, không yêu cầu. Dù thật sự anh không muốn phải thế này, cũng chẳng cần xin lỗi hay bồi thường gì cả. Nhưng tim anh đau quá, nước mắt anh dần dần mất khống chế.
Lý Tồn Căn hít sâu một hơi, được cô làm rất thoải mái, tuy nhiên anh không muốn Trần Kiều miễn cưỡng nữa, bắt lấy bờ vai nâng cô ngồi dậy. Anh thở dốc, ánh mắt nặng nề nhìn cô, trầm giọng nói, “Đừng…”
Thật vất vả mới lấy hết can đảm đi một bước này, lại bị anh cự tuyệt như thế, cô thẹn quá hóa giận, cố tình làm bậy, Trần Kiều nghiêng đầu nói: “Em phải làm, anh nằm xuống nhanh.”
“A Kiều, em rất muốn sao?”
Quả thật cô không thể thốt lên những lời đó, ánh mắt mê đắm rực lửa nhìn anh, mặt cô đỏ hồng. Lý Tồn Căn chẳng có biểu cảm gì, hướng đến thơm má cô an ủi, bế cô đặt lên người mình, bản thân thì tựa vào đầu giường, chẳng có động tác gì tiếp theo, ý tứ của anh quá rõ ràng rồi.
Toàn thân cô đều nóng rang, cố nén xấu hổ không dám liếc nhìn anh, cọ xát trong chốc lát. Quỳ lên, nhắm ngay nơi đó rồi từ từ ngồi xuống, khoảnh khắc cô đã hoàn toàn ngồi xuống, cả hai đều khó nhịn phát ra tiếng thở than.
Đây là lần đầu tiên Trần Kiều chủ động, nên cái gì cũng không biết, chỉ biết đỡ lấy cơ bụng rắn chắc của anh chậm rãi di chuyển, còn bị anh chăm chú nhìn, làm được một lúc thì mỏi nhừ. Cô lại không chịu thua, ôm lấy anh rên khóc, ngượng ngùng chẳng biết nói gì để anh có thể ‘làm’ cô.
Lý Tồn Căn yên lặng thở dài, đỡ lưng cô, giữ lấy bờ mông nhỏ, thuận theo tư thế này bắt đầu ghim lên trên. Giờ phút này, anh lại dịu dàng chưa từng có, mọi chuyện đều thuận theo xúc cảm của cô, một khi thấy cô khó chịu là chậm rãi chờ cô quen dần, vì thế đến khi kết thúc anh cũng không vào quá sâu.
Trần Kiều sung sướng, lười nhác dựa vào lòng ngực anh, cả người cô phiếm hồng. Lý Tồn Căn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, cúi đầu thấy chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, lòng anh mềm nhũn, muốn sờ lên một chút, lại sợ cô nghi ngờ, cuối cùng đành tiếc nuối thu tay lại.
Sáng nào cũng có một món canh bổ dưỡng thơm ngon, trong tủ lạnh có khoảng 10 con gà mái đông lạnh, một rổ trứng gà ta, cô ăn nửa tháng cũng không hết, chắc là mua ở quê Vương Tự.
Đặt đồ ăn vào lò vi sóng ở công ty hâm nóng, Trần Kiều bưng bữa trưa ngồi đối diện Hà Thư, Hà Thư lập tức đưa mắt nhìn vào mâm đồ ăn của cô.
“Cậu muốn ăn thì lấy đi, dù sao tớ cũng không ăn hết.” Cô đẩy mâm tới một chút. Hà Thư bèn cười hì hì động đũa, sau khi ăn xong lại rất hạnh phúc nói, “Em họ tốt thật, tớ cũng muốn có bạn trai như thế.”
Trần Kiều khẽ mỉm cười, mặt cô nhu hòa thỏa mãn, Hà Thư nhìn chằm chằm cô, “Cậu tăng cân hả, sắp thành hai cằm rồi kìa.”
Hoảng sợ, vội vàng sờ sờ bụng, quả nhiên đã tròn hơn rồi, Trần Kiều nhìn cái muỗng, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho đúng. Hà Thư vừa ăn cơm vừa nói, lại lần nữa nói ra những câu khiến người khác kinh ngạc đến chết lặng, “À mà bữa cơm của cậu như dành cho bà bầu ấy nhỉ, nhìn xem, đều là những món cực kỳ dinh dưỡng, chả có món nào lạc quẻ cả.” Chị dâu Hà Thư mang thai, mẹ cũng làm cho chị ấy một bữa cơm bồi bổ, nên Hà Thư mới phát hiện bữa ăn của Trần Kiều cũng hơi giống chị dâu mình.
Trần Kiều cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu, “Cậu vừa nói gì?”
Năm nay Hoa Nhi tốt nghiệp cấp 3, sau đó sẽ thi đại học ngay, Lý Tồn Căn tiện thể gọi cho cô bé, vốn muốn cô bé đến Bắc Kinh học. Nhưng sau khi hai anh em bàn tính, Hoa Nhi mà đi trong nhà chỉ còn lại một mình mẹ, có việc cũng chẳng biết tìm ai, tuổi lớn cũng cần được chăm sóc, nên cô bé muốn học ở quê.
Hoặc là, mẹ và cô bé sẽ lên đây, hai người sẽ tự thuê nhà, chỉ cần không để cho Trần Kiều chạm mặt mẹ là được. Anh cũng biết, Hoa Nhi muốn xoa dịu mối quan hệ giữa anh và mẹ, đến khi bà già rồi, anh cũng phải đến đưa tang, cả đời chỉ gửi tiền, không thấy người thì thật sự không thể nào.
Sau khi đỗ xe cúp điện thoại, Lý Tồn Căn xoa xoa thái dương, mang theo đồ ăn lên lầu. Gần đây Trần Kiều khá thích ngủ, khi anh về nhà thì cô đã ngủ, hoặc là cô sẽ chuẩn bị đi ngủ, mở cửa ra thấy trong nhà sáng trưng, anh hơi sửng sốt.
Trần Kiều ngồi ở sô pha, chống cằm suy nghĩ gì đó, anh cất chìa khóa, đổi giày xong, đem đồ ăn để trong bếp, cô mới hoàn hồn. Trần Kiều đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Cô còn chưa thay đồ, trên người cô vẫn còn mặc đồ đi làm, không khí trong phòng chùng xuống lạnh lẽo, điều hòa đã mở được lúc lâu, chuyện gì khiến cô phải chờ đợi, rối rắm cả một buổi chiều thế này nhỉ. Lý Tồn Căn cầm lấy điều khiển tăng độ ấm lên, chuẩn bị ngồi xuống cạnh cô, liếc mắt thì thấy một túi hồ sơ khám bệnh trên bàn trà, tim anh khẽ nhói.
Anh khó có thể đi đến trước mặt cô, bước chân như bị ghì chặt trầm trọng nặng nề, có lẽ cô đang muốn nói với anh. Anh sẽ biết hai người đã có con, nhưng chắc A Kiều không muốn, cho nên vẫn luôn gạt anh, cẩn thận không để anh biết như thế. Khoảnh khắc biết đứa con của mình đang tồn tại phải lập tức mất đi. Anh chả muốn trải qua chuyện như vậy lần nữa, thậm chí còn ấu trĩ nghĩ, chỉ cần không ở cạnh cô, chỉ cần không nói lời nào, ngăn cản cô mở lời thì đứa nhỏ có thể ở lại lâu thêm một chút.
Làm ơn, ai đó hãy gọi điện thoại đến, ai đó hãy gọi anh ra ngoài đi, miễn sao có thể tránh khỏi trận đàm phán thảm khốc này. Thậm chí còn âm u hy vọng tai họa gì đó mau ập đến đi, bất kể là cách gì, chỉ cần ngăn cô lại là được. Trong đầu miên man suy nghĩ, tinh thần suy sụp, đôi tay vô lực rũ xuống.
Đành chấp nhận số phận, anh nuốt nước bọt, hầu kết lên xuống, đôi mắt dần đỏ ửng, đi đến bên người Trần Kiều ngồi xuống, quỳ gối. Nắm đôi tay đang đặt ở đầu gối cô, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, cho dù đã nỗ lực khống chế, nhưng vẫn nghẹn ngào, “A Kiều, có thể, có thể giữ đứa bé lại hay không…”
Âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, Trần Kiều nói: “Quả nhiên anh đã biết.”
Lý Tồn Căn gật gật đầu, sắc mặt phức tạp nhìn cô, dịu dàng nhớ lại, “Hơn một tháng trước anh đã biết rồi, lúc đó em bảo dạ dày không tốt, băng vệ sinh trong tủ của em cũng chẳng vơi đi, chu kỳ kinh nguyệt của em anh vẫn luôn nhớ rõ, nhưng lúc ấy anh chỉ để ý thôi. Sau này lại phát hiện khẩu vị của em thay đổi, dễ mệt, eo đau, đôi khi còn ngồi sờ bụng đến nghệt mặt, đồ trang điểm cũng đổi thành những thứ chuyên dụng cho phụ nữ mang thai, thuốc ngủ trên bàn biến mất, vitamin cũng đổi, giày cao gót cũng chẳng mang nữa… Quá nhiều dấu vết, muốn anh không biết cũng khó. Khoảnh khắc anh vừa biết được, anh vui sướng phát điên, nhưng em lại không muốn nói với anh, em đi khám thai cũng không dẫn anh theo.” Nói tới đây, ánh mắt ủy khuất sắp không nhịn nổi nữa.
Trần Kiều xấu hổ, khi biết mình có thai, cô chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, thậm chí còn có chút ngại ngùng. Lúc ấy anh lại bận, cô không có cơ hội nói, dù trong lòng cô cũng có ý muốn che giấu đấy. Cô phản bác: “Nhưng lúc đó là do anh bận mà, đi sớm về trễ, vốn dĩ chẳng gặp được anh.”
Lý Tồn Căn thở dài, áp trán mình lên đầu gối cô, lại lần nữa khẩn cầu, “A Kiều, chúng ta giữ con lại, rồi cùng nhau nuôi con lớn được không em? Anh thật sự không nỡ, anh rất muốn đứa bé. Em không muốn nói, một chút dấu vết lộ ra anh cũng vội vàng che giấu giúp em, anh biết anh có lỗi với em quá nhiều rồi, không có tư cách van cầu em sinh con, nhưng khi nhớ đến chuyện đây là đứa trẻ của hai ta, anh thật sự không muốn, anh vô cùng khó chịu. Căn bản không dám ở cạnh con quá nhiều, càng không dám tưởng tượng ra dáng vẻ của con, anh sợ anh sẽ làm hai ta cãi nhau. Anh không dám chạm vào em, cũng không dám sờ bụng em, anh không muốn em khổ sở, khó xử nữa, dù anh đã tự nhủ với chính mình rất nhiều lần, nhưng hoàn toàn bất lực, anh chỉ muốn giữ con lại…”
Trần Kiều nghe anh ngã bài, trong lòng cũng ê ẩm, không tự chủ được thấp giọng nói: “Em cũng đâu nói là không cần…”
Đôi mắt anh lập lòe nước mắt, phát ra tia hy vọng, sợ chính mình nghe lầm, ngữ điệu run rẩy, “Thật, thật sao?”
Trần Kiều ngây ngốc bối rối, “Thì anh muốn sinh con ra mà, vốn dĩ ba và mẹ em cũng hỏi rất nhiều lần rồi. Chỉ là em hơi bối rối một chút, đột nhiên lại có con như thế em chưa kịp chuẩn bị, cho nên không biết nên nói với anh thế nào, chứ không phải em không muốn nói” Đứa bé đầu tiên của hai người đã mất đi quá đau đớn, nên đứa trẻ lần này cô nhất định sẽ yêu thương hết mực.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, muốn dùng sức nhưng không dám, lặp lại hứa hẹn, “Anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ con của đôi ta. Cảm ơn em, anh yêu em.”
Trần Kiều lau nước mắt cho anh, nhịn không được cười, “Y như đồ ngốc.”
Một khi anh cao hứng là chứng nào tật nấy, ôm eo cô làm nũng, “Mà, A Kiều, muốn sinh con phải có hộ khẩu, chúng ta có nên, ừm có nên lấy giấy đăng ký kết hôn không, sớm muộn gì cũng dùng đến.”
Đã đến nước này rồi, kết hôn như ván đóng thuyền, tuy nhiên Trần Kiều vẫn cố ý làm khó anh một chút, hất tay anh ra nói: “Anh còn chưa cầu hôn, mà muốn kết hôn ư, tưởng bở.”
Lý Tồn Căn lại rơi vào bài toán khó, vắt hết óc tìm cách cầu hôn để cô đồng ý mà không hề nuối tiếc.
———————
Ở phía Đông của quán rượu vừa mở một cửa hàng bánh kem, lúc vào quán rượu anh thấy cửa hàng bán rất đắt, Lý Tồn Căn ghi nhớ trong lòng. Ăn uống xong là đi thẳng đến nơi đó, bọn họ chỉ uống chút rượu, cũng may không quá nhiều, tuy nói chuyện vẫn còn mùi rượu, nhưng đầu óc rất tỉnh táo.
Vương Tự đuổi theo, tay anh ta đút vào túi, rướn cổ nhìn thoáng qua, “Còn tưởng cậu chạy đi đâu, hóa ra là mua bánh kem cho ai đó.”
Thoạt nhìn phần kem trông rất tinh tế, lớp bông lan cũng thật mềm mại, trông khá ngon miệng đấy. Vương Tự chép miệng, “Tôi cũng muốn ăn.”
Lý Tồn Căn mua hai phần, Vương Tự vui vẻ rạo rực chờ đợi, “Cô bạn gái ở chung với cậu, đã hai năm rồi đó, còn chưa kết hôn à? Tôi nghe tụi bạn bảo gần đây giá nhà rất tốt, cực kỳ thích hợp mua phòng tân hôn nha.”
Lý Tồn Căn nhìn chăm chú ổ bánh kem tinh xảo nhỏ nhắn, sắc mặt dịu dàng, kĩ càng xách đi, sợ không cẩn thận sẽ làm đổ. Vương Tự múc một muỗng cho vào miệng, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên ngon thật.”
Dọc theo con phố, ngay ngã rẽ trên đường lớn có một chiếc xe buýt, Vương Tự luôn nhắc lại chuyện lúc nãy. Anh ta biết Lý Tồn Căn không phải không muốn nói, vì biểu cảm của anh khá bối rối, tựa như có chút khó nói, ôm trong lòng buồn một mình làm gì chứ, nói ra biết đâu sẽ có thêm giải pháp khác.
Vương Tự duỗi tay xoa nhẹ tóc, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng. Vương Tự cảm thấy không nên nói thì hơn, anh ta biết điều mà ngậm miệng, vỗ vỗ bờ vai Lý Tồn Căn, nhảy xuống, lên xe buýt đi về nhà.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, nhưng chắc A Kiều đã tan làm rồi. Buổi tối để cô ở nhà một mình anh không yên tâm, cũng chả đợi xe buýt rời đi, anh trực tiếp lái xe trở về.
Đèn ở trong nhà gần như được bật hết, phòng ngủ lại có âm thanh kỳ lạ, Lý Tồn Căn đặt hộp bánh kem lên bàn. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, là nghe được tiếng Trần Kiều nôn trong WC, anh sợ hãi bước đến đỡ vai cô, mất bình tĩnh quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo.
“A Kiều?” Giọng anh có chút khẩn trương.
Trần Kiều lắc đầu, vén tóc đứng lên. Anh rót một ly nước mang vào, Trần Kiều ngồi trên mép giường, súc miệng xong mới nói: “Hình như hôm nay ở công ty ăn phải cá bị thiu, đau bụng cả ngày, anh tìm giúp em thuốc đau dạ dày đi.”
Lý Tồn Căn ngồi xổm bên chân cô, thấy rõ sắc mặt cô trắng bệch, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đặt lên mặt mình, “Hay đi bệnh viện kiểm tra nhé, anh không yên tâm.”
Trần Kiều rút tay lại, nhìn chằm chằm mặt đất, gượng cười, “Chỉ là bệnh cũ tái phát thôi mà, uống thuốc sẽ ổn, từ trước đến giờ vẫn thế.”
Bị cô thúc giục mãi, anh mới đi tìm thuốc đau dạ dày, ánh mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, đột nhiên sững lại. Cổ họng nổi lên cảm xúc khác thường, miễn cưỡng nhịn xuống, đầu ngón tay run rẩy, đưa thuốc cho Trần Kiều.
Cô cầm ly nước, ngẩng đầu thì thấy anh như thế, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, “Anh nhìn em làm gì?”
Lý Tồn Căn nhún vai, lắc đầu, rũ mắt, “Không có gì, mới một ngày không thấy em nên hơi nhớ thôi. Trên đường về nhà anh có mua bánh kem, là món em thích đấy, có muốn nếm thử không?”
Vừa mới nôn xong, cũng xem như chưa ăn gì, dù sao anh cũng đã cất công mua rồi, cô không đành lòng từ chối ý tốt của anh, Trần Kiều bèn gật đầu. Hai người ngồi đối diện nhau, tay anh chống lên bàn, tươi cười ấm áp, chuyên tâm nhìn cô, Trần Kiều múc một muỗng đưa tới bên miệng anh.
Anh mở miệng ăn hết, chỉ dính một chút bên môi, Trần Kiều đưa tay muốn lau giúp anh, lại bị anh né tránh. Cô hơi bất ngờ, anh thích nhất là làm nũng, không có việc gì cũng phải tạo cơ hội ôm ấp hôn hít sờ soạng cô, hiếm khi cô chủ động mà bị anh né tránh thế này.
Anh đứng lên, xoay người vươn vai, biểu cảm trên mặt khổ sở như sắp khóc, giọng điệu lại bình thường, “Mệt mỏi quá, anh muốn ngủ. Anh đi tắm đây, em ăn xong cứ để đó đi, ngày mai anh sẽ dọn.”
Ánh mặt trời ấm áp soi sáng phòng ngủ, trong chăn mềm mại, Trần Kiều nhắm mắt duỗi người. Vô thức sờ sang bên cạnh, cảm giác lành lạnh tựa như không có ai ngủ cạnh vậy, cô ngồi dậy gọi một tiếng, cũng không có tiếng đáp lại, mặc quần áo vào, đi khắp nơi, quả nhiên trong nhà chỉ có một mình cô.
Bữa sáng đặt trên bàn, còn có nồi canh gà hầm nhân sâm, thịt gà đã được hầm kĩ, thịt lắng xuống ở đáy nồi, hương nhân sâm cùng mùi gia vị trong nồi canh gà thơm đến lạ. Muốn ngon thế này phải hầm ít nhất 2 tiếng, hiện tại chỉ mới 8 giờ sáng, anh phải thức sớm mới có thể nấu xong.
Cầm lấy tờ ghi chú dán trên nồi, Trần Kiều nhìn tiếp trên bàn, quả nhiên thấy có một hộp giữ nhiệt cao cao màu hồng nhạt. Cô bất lực nghĩ, cùng lắm chỉ mới ăn bậy một lần thôi mà, có cần thiết phải làm riêng cho cô thế này không?
Gần đây Lý Tồn Căn rất bận, hơn 10 giờ tối mới về, sáng sớm cô còn chưa tỉnh anh đã đi mất, đột nhiên cả hai ít nói chuyện hẳn đi. Sáng nào cũng có đồ ăn ngon, vừa đa dạng vừa dinh dưỡng, bình thường khi gửi tin nhắn cho anh, anh sẽ trả lời trong vài giây, nhưng bây giờ lại mất dạng.
Trần Kiều dựa vào tường ven hành lang bệnh viện, né tránh dòng người qua lại, nhìn dòng chữ “mang thai” trên giấy khám bệnh, trong lòng có một loại cảm giác quả thật mọi thứ đã định sẵn. Trước đó cô đã cảm thấy cơ thể khó chịu, kinh nguyệt lại trễ một tháng, cô đã mơ hồ đoán được rồi, nhưng khi nhận được kết quả thế này, nhất thời có chút mờ mịt.
Đứa bé này dù cần hay không đều rất phiền toái, Trần Kiều vò đầu, có chút cáu kỉnh, ánh mắt lơ đãng vô định. Bỗng nhiên trước mặt có một cánh tay đung đưa, cô mới hoàn hồn ngẩng đầu nhìn, là Mạnh Dự.
Đã hai ba năm chưa gặp, đối phương tinh thần vui vẻ, sắc mặt hồng hào, trông khá tốt. Cả hai gần như kết thúc từ lâu lại đột nhiên gặp mặt thế này, trong lúc nhất thời cô không biết nên làm thế nào cho đúng, “A Kiều, em cũng đến đây ư?”
Trần Kiều nhìn theo hướng anh ta chỉ là khoa phụ sản, chậm rãi đứng lên, khách khí trả lời: “Đúng vậy, có chút không khỏe.”
Mạnh Dự tự nhiên hào phóng, ánh mắt ôn nhu quen thuộc, “Anh dẫn vợ đến khám thai, cô ấy đang ở bên trong.”
“À anh kết hôn rồi?”
“Ừm, đồng nghiệp của mẹ anh giới thiệu. Cảm thấy rất hợp nên kết hôn đã được nửa năm.” Nói xong câu này, cả hai đều trầm mặc. Trần Kiều muốn chạy trước, cô lên tiếng, “Vậy hai người cứ kiểm tra đi, em đi trước.”
Mạnh Dự nói: “A Kiều, xin lỗi. Em khoan hãy đi, anh có vài lời muốn nói với em, đến giờ vẫn chưa có cơ hội. Chuyện trước kia anh thành thật xin lỗi, sau việc đó chú có tìm anh nói chuyện, anh thật sự quá hẹp hòi, chỉ nghĩ đến bản thân, không quan tâm đến cảm giác của em. Chỉ khi dần buông bỏ thành kiến rồi, anh mới phát hiện suy nghĩ lúc ấy mang quá nhiều ý kiến chủ quan, em không hề sai, là anh không dứt khoát với mẹ, lại còn lưu luyến em. Anh sai, sai đến mức quá đáng, gặp được em anh chỉ muốn xin lỗi, cũng xem như gỡ bỏ cái cọc trong lòng xuống. Em có thể đừng trách anh không?”
Trần Kiều cẩn thận nhớ lại, thật ra cô chưa từng trách Mạnh Dự, người bình thường ai cũng bị thất tình lục dục khống chế, không thể lý trí trong mọi hoàn cảnh được. Cô thật sự rất biết ơn những nỗ lực của Mạnh Dự, sau khi cả hai chấm dứt cô cũng rất phiền muộn, nhưng mọi chuyện qua cũng đã qua rồi.
Cuối cùng Trần Kiều vẫn đi trước, không gặp được vợ của Mạnh Dự là điều tất nhiên, chỉ có vậy, cũng nên như vậy. Trần Kiều suy nghĩ lung tung, về đến nhà cuối cùng cũng bỏ sang một bên, vừa bật đèn, phòng tắm có tiếng nước truyền đến, Lý Tồn Căn đã về nhà trước.
Cô thay giày ở cửa, nghiêng đầu thấy điện thoại di động trên bàn vang lên tiếng cuộc gọi đến, chắc là của anh, hiển thị tên Vương Tự. Tuy rằng cô chưa gặp qua, nhưng cũng nghe qua, đối phương và anh hay cùng nhau đi ăn cơm, Trần Kiều do dự một chút, nhấc máy.
Giọng nói đầu dây bên kia lập tức truyền đến, “Không phải cậu muốn mua gà mái sao? Chị của tôi và những người trong thôn đang nuôi này, 3-4 năm gì cũng có, còn có trứng gà ta nữa. Muốn nhiều hay ít đây, ngày mai đúng lúc có người vào thành phố, tôi gọi họ giao qua, Này? Cậu có đang nghe không đó.”
Trần Kiều vội vàng giải thích. Chờ anh đi ra thì đưa điện thoại cho anh, “Xin lỗi, em mới nghe điện thoại của anh, Vương Tự gọi tới, em nói với cậu ấy tí nữa anh sẽ gọi lại rồi.”
Chỉ vừa mặc xong quần jean, nửa người trên vẫn trần trụi, cơ bắp bóng loáng cùng đường cong nam tính, những giọt nước đọng theo đường nhân ngư mà biến mất ở lưng quần. Trên cổ vắt khăn lông, tùy ý lau tóc mấy cái, anh theo bản năng đi đến hôn lên môi cô, lẩm bẩm, “Nghe thì nghe, xin lỗi gì chứ. Anh ra ban công.”
Trần Kiều nhìn bóng dáng cao gầy rắn chắc đầy giỏi giang của anh, hơi động lòng, đến nước này cũng không nên che giấu nữa, cân nhắc một chút mới phát hiện đã nửa tháng rồi cả hai chưa làm chuyện kia.
Trần Kiều nằm trong lòng ngực Lý Tồn Căn, chân cô chậm rãi di chuyển, đầu ngón tay mờ ám sờ soạng quanh eo Lý Tồn Căn, đón nhận đôi mắt đang dần rũ xuống của anh, cô cố kiềm nén sự rụt rè hôn lên khoé môi anh.
Hô hấp ấm nóng, đôi mắt cô quyến rũ mê hoặc, để lộ một tia khao khát cực kỳ rõ ràng. Hiếm khi A Kiều chủ động, nếu là trước đó anh sẽ vui sướng phát điên, còn giờ đây anh lại vô cùng khổ sở, tim anh thình thịch, đau đến nghẹt thở.
Anh nghiêng đầu, chủ động hôn cô, nhưng không hề đùa giỡn như trước, chỉ dịu dàng đơn thuần hôn. Tay phải đặt sau đầu cô, tay trái chống bên cạnh cô, Trần Kiều cho rằng anh sẽ đè cô xuống, bèn vươn đôi tay ôm lấy cổ anh. Đột nhiên góc chăn bị dịch ra, anh lập tức nằm xuống, thậm chí còn cách xa cô, hai người cách nhau cả một khoảng.
Trần Kiều kinh ngạc quay đầu nhìn anh, chỉ thấy được bóng lưng đang yên tĩnh của anh. Khoảnh khắc nằm trên người cô, rõ ràng hơi thở anh rất hỗn loạn, ánh mắt anh ham muốn cùng cực, sao có thể đầu hàng như thế chứ.
Cô hơi bực bội, cũng có chút không cam lòng, toàn thân cô đều như bị lửa thiêu cả rồi. Lặng lẽ dịch người sang, kề mặt sát tai anh, nhỏ giọng hỏi, “Anh sao vậy?”
Anh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, anh chỉ hơi mệt thôi.”
Trong lòng Trần Kiều hừ lạnh, tay phải cô mò mẫm xuống dưới, lập tức sờ trúng thứ to lớn đang diễu võ dương oai kia, cô trả thù anh khẽ nắn bóp hai cái. Anh chẳng rên lấy một tiếng, sự ham muốn sắp tách khỏi lý trí đến nơi rồi mà anh vẫn cố gắng khống chế, chấp nhận bị dày vò bởi ngọn lửa đang thiêu đốt toàn thân này sao.
Để ý thì thấy hai bên mép tóc anh lấm tấm mồ hôi, là biết anh nhịn rất vất vả rồi, Trần Kiều liếm môi, lặng yên không một tiếng động chui vào chăn. Lý Tồn Căn không rõ cô muốn làm gì, đến khi phản ứng lại thì nơi đó đã bị cô ngậm mất rồi, anh lập tức mở to mắt, trong lòng lại dâng lên cảm giác bi thương vô hạn.
Anh muốn gì, đều không quan trọng, nếu cô thật sự không muốn đứa bé này, hoặc giấu anh im hơi lặng tiếng bỏ đứa bé đi, chỉ cần cô muốn, chắc chắn anh sẽ giả vờ không biết, không quan tâm, không hỏi, không yêu cầu. Dù thật sự anh không muốn phải thế này, cũng chẳng cần xin lỗi hay bồi thường gì cả. Nhưng tim anh đau quá, nước mắt anh dần dần mất khống chế.
Lý Tồn Căn hít sâu một hơi, được cô làm rất thoải mái, tuy nhiên anh không muốn Trần Kiều miễn cưỡng nữa, bắt lấy bờ vai nâng cô ngồi dậy. Anh thở dốc, ánh mắt nặng nề nhìn cô, trầm giọng nói, “Đừng…”
Thật vất vả mới lấy hết can đảm đi một bước này, lại bị anh cự tuyệt như thế, cô thẹn quá hóa giận, cố tình làm bậy, Trần Kiều nghiêng đầu nói: “Em phải làm, anh nằm xuống nhanh.”
“A Kiều, em rất muốn sao?”
Quả thật cô không thể thốt lên những lời đó, ánh mắt mê đắm rực lửa nhìn anh, mặt cô đỏ hồng. Lý Tồn Căn chẳng có biểu cảm gì, hướng đến thơm má cô an ủi, bế cô đặt lên người mình, bản thân thì tựa vào đầu giường, chẳng có động tác gì tiếp theo, ý tứ của anh quá rõ ràng rồi.
Toàn thân cô đều nóng rang, cố nén xấu hổ không dám liếc nhìn anh, cọ xát trong chốc lát. Quỳ lên, nhắm ngay nơi đó rồi từ từ ngồi xuống, khoảnh khắc cô đã hoàn toàn ngồi xuống, cả hai đều khó nhịn phát ra tiếng thở than.
Đây là lần đầu tiên Trần Kiều chủ động, nên cái gì cũng không biết, chỉ biết đỡ lấy cơ bụng rắn chắc của anh chậm rãi di chuyển, còn bị anh chăm chú nhìn, làm được một lúc thì mỏi nhừ. Cô lại không chịu thua, ôm lấy anh rên khóc, ngượng ngùng chẳng biết nói gì để anh có thể ‘làm’ cô.
Lý Tồn Căn yên lặng thở dài, đỡ lưng cô, giữ lấy bờ mông nhỏ, thuận theo tư thế này bắt đầu ghim lên trên. Giờ phút này, anh lại dịu dàng chưa từng có, mọi chuyện đều thuận theo xúc cảm của cô, một khi thấy cô khó chịu là chậm rãi chờ cô quen dần, vì thế đến khi kết thúc anh cũng không vào quá sâu.
Trần Kiều sung sướng, lười nhác dựa vào lòng ngực anh, cả người cô phiếm hồng. Lý Tồn Căn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, cúi đầu thấy chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, lòng anh mềm nhũn, muốn sờ lên một chút, lại sợ cô nghi ngờ, cuối cùng đành tiếc nuối thu tay lại.
Sáng nào cũng có một món canh bổ dưỡng thơm ngon, trong tủ lạnh có khoảng 10 con gà mái đông lạnh, một rổ trứng gà ta, cô ăn nửa tháng cũng không hết, chắc là mua ở quê Vương Tự.
Đặt đồ ăn vào lò vi sóng ở công ty hâm nóng, Trần Kiều bưng bữa trưa ngồi đối diện Hà Thư, Hà Thư lập tức đưa mắt nhìn vào mâm đồ ăn của cô.
“Cậu muốn ăn thì lấy đi, dù sao tớ cũng không ăn hết.” Cô đẩy mâm tới một chút. Hà Thư bèn cười hì hì động đũa, sau khi ăn xong lại rất hạnh phúc nói, “Em họ tốt thật, tớ cũng muốn có bạn trai như thế.”
Trần Kiều khẽ mỉm cười, mặt cô nhu hòa thỏa mãn, Hà Thư nhìn chằm chằm cô, “Cậu tăng cân hả, sắp thành hai cằm rồi kìa.”
Hoảng sợ, vội vàng sờ sờ bụng, quả nhiên đã tròn hơn rồi, Trần Kiều nhìn cái muỗng, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho đúng. Hà Thư vừa ăn cơm vừa nói, lại lần nữa nói ra những câu khiến người khác kinh ngạc đến chết lặng, “À mà bữa cơm của cậu như dành cho bà bầu ấy nhỉ, nhìn xem, đều là những món cực kỳ dinh dưỡng, chả có món nào lạc quẻ cả.” Chị dâu Hà Thư mang thai, mẹ cũng làm cho chị ấy một bữa cơm bồi bổ, nên Hà Thư mới phát hiện bữa ăn của Trần Kiều cũng hơi giống chị dâu mình.
Trần Kiều cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu, “Cậu vừa nói gì?”
Năm nay Hoa Nhi tốt nghiệp cấp 3, sau đó sẽ thi đại học ngay, Lý Tồn Căn tiện thể gọi cho cô bé, vốn muốn cô bé đến Bắc Kinh học. Nhưng sau khi hai anh em bàn tính, Hoa Nhi mà đi trong nhà chỉ còn lại một mình mẹ, có việc cũng chẳng biết tìm ai, tuổi lớn cũng cần được chăm sóc, nên cô bé muốn học ở quê.
Hoặc là, mẹ và cô bé sẽ lên đây, hai người sẽ tự thuê nhà, chỉ cần không để cho Trần Kiều chạm mặt mẹ là được. Anh cũng biết, Hoa Nhi muốn xoa dịu mối quan hệ giữa anh và mẹ, đến khi bà già rồi, anh cũng phải đến đưa tang, cả đời chỉ gửi tiền, không thấy người thì thật sự không thể nào.
Sau khi đỗ xe cúp điện thoại, Lý Tồn Căn xoa xoa thái dương, mang theo đồ ăn lên lầu. Gần đây Trần Kiều khá thích ngủ, khi anh về nhà thì cô đã ngủ, hoặc là cô sẽ chuẩn bị đi ngủ, mở cửa ra thấy trong nhà sáng trưng, anh hơi sửng sốt.
Trần Kiều ngồi ở sô pha, chống cằm suy nghĩ gì đó, anh cất chìa khóa, đổi giày xong, đem đồ ăn để trong bếp, cô mới hoàn hồn. Trần Kiều đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Cô còn chưa thay đồ, trên người cô vẫn còn mặc đồ đi làm, không khí trong phòng chùng xuống lạnh lẽo, điều hòa đã mở được lúc lâu, chuyện gì khiến cô phải chờ đợi, rối rắm cả một buổi chiều thế này nhỉ. Lý Tồn Căn cầm lấy điều khiển tăng độ ấm lên, chuẩn bị ngồi xuống cạnh cô, liếc mắt thì thấy một túi hồ sơ khám bệnh trên bàn trà, tim anh khẽ nhói.
Anh khó có thể đi đến trước mặt cô, bước chân như bị ghì chặt trầm trọng nặng nề, có lẽ cô đang muốn nói với anh. Anh sẽ biết hai người đã có con, nhưng chắc A Kiều không muốn, cho nên vẫn luôn gạt anh, cẩn thận không để anh biết như thế. Khoảnh khắc biết đứa con của mình đang tồn tại phải lập tức mất đi. Anh chả muốn trải qua chuyện như vậy lần nữa, thậm chí còn ấu trĩ nghĩ, chỉ cần không ở cạnh cô, chỉ cần không nói lời nào, ngăn cản cô mở lời thì đứa nhỏ có thể ở lại lâu thêm một chút.
Làm ơn, ai đó hãy gọi điện thoại đến, ai đó hãy gọi anh ra ngoài đi, miễn sao có thể tránh khỏi trận đàm phán thảm khốc này. Thậm chí còn âm u hy vọng tai họa gì đó mau ập đến đi, bất kể là cách gì, chỉ cần ngăn cô lại là được. Trong đầu miên man suy nghĩ, tinh thần suy sụp, đôi tay vô lực rũ xuống.
Đành chấp nhận số phận, anh nuốt nước bọt, hầu kết lên xuống, đôi mắt dần đỏ ửng, đi đến bên người Trần Kiều ngồi xuống, quỳ gối. Nắm đôi tay đang đặt ở đầu gối cô, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, cho dù đã nỗ lực khống chế, nhưng vẫn nghẹn ngào, “A Kiều, có thể, có thể giữ đứa bé lại hay không…”
Âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, Trần Kiều nói: “Quả nhiên anh đã biết.”
Lý Tồn Căn gật gật đầu, sắc mặt phức tạp nhìn cô, dịu dàng nhớ lại, “Hơn một tháng trước anh đã biết rồi, lúc đó em bảo dạ dày không tốt, băng vệ sinh trong tủ của em cũng chẳng vơi đi, chu kỳ kinh nguyệt của em anh vẫn luôn nhớ rõ, nhưng lúc ấy anh chỉ để ý thôi. Sau này lại phát hiện khẩu vị của em thay đổi, dễ mệt, eo đau, đôi khi còn ngồi sờ bụng đến nghệt mặt, đồ trang điểm cũng đổi thành những thứ chuyên dụng cho phụ nữ mang thai, thuốc ngủ trên bàn biến mất, vitamin cũng đổi, giày cao gót cũng chẳng mang nữa… Quá nhiều dấu vết, muốn anh không biết cũng khó. Khoảnh khắc anh vừa biết được, anh vui sướng phát điên, nhưng em lại không muốn nói với anh, em đi khám thai cũng không dẫn anh theo.” Nói tới đây, ánh mắt ủy khuất sắp không nhịn nổi nữa.
Trần Kiều xấu hổ, khi biết mình có thai, cô chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, thậm chí còn có chút ngại ngùng. Lúc ấy anh lại bận, cô không có cơ hội nói, dù trong lòng cô cũng có ý muốn che giấu đấy. Cô phản bác: “Nhưng lúc đó là do anh bận mà, đi sớm về trễ, vốn dĩ chẳng gặp được anh.”
Lý Tồn Căn thở dài, áp trán mình lên đầu gối cô, lại lần nữa khẩn cầu, “A Kiều, chúng ta giữ con lại, rồi cùng nhau nuôi con lớn được không em? Anh thật sự không nỡ, anh rất muốn đứa bé. Em không muốn nói, một chút dấu vết lộ ra anh cũng vội vàng che giấu giúp em, anh biết anh có lỗi với em quá nhiều rồi, không có tư cách van cầu em sinh con, nhưng khi nhớ đến chuyện đây là đứa trẻ của hai ta, anh thật sự không muốn, anh vô cùng khó chịu. Căn bản không dám ở cạnh con quá nhiều, càng không dám tưởng tượng ra dáng vẻ của con, anh sợ anh sẽ làm hai ta cãi nhau. Anh không dám chạm vào em, cũng không dám sờ bụng em, anh không muốn em khổ sở, khó xử nữa, dù anh đã tự nhủ với chính mình rất nhiều lần, nhưng hoàn toàn bất lực, anh chỉ muốn giữ con lại…”
Trần Kiều nghe anh ngã bài, trong lòng cũng ê ẩm, không tự chủ được thấp giọng nói: “Em cũng đâu nói là không cần…”
Đôi mắt anh lập lòe nước mắt, phát ra tia hy vọng, sợ chính mình nghe lầm, ngữ điệu run rẩy, “Thật, thật sao?”
Trần Kiều ngây ngốc bối rối, “Thì anh muốn sinh con ra mà, vốn dĩ ba và mẹ em cũng hỏi rất nhiều lần rồi. Chỉ là em hơi bối rối một chút, đột nhiên lại có con như thế em chưa kịp chuẩn bị, cho nên không biết nên nói với anh thế nào, chứ không phải em không muốn nói” Đứa bé đầu tiên của hai người đã mất đi quá đau đớn, nên đứa trẻ lần này cô nhất định sẽ yêu thương hết mực.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, muốn dùng sức nhưng không dám, lặp lại hứa hẹn, “Anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ con của đôi ta. Cảm ơn em, anh yêu em.”
Trần Kiều lau nước mắt cho anh, nhịn không được cười, “Y như đồ ngốc.”
Một khi anh cao hứng là chứng nào tật nấy, ôm eo cô làm nũng, “Mà, A Kiều, muốn sinh con phải có hộ khẩu, chúng ta có nên, ừm có nên lấy giấy đăng ký kết hôn không, sớm muộn gì cũng dùng đến.”
Đã đến nước này rồi, kết hôn như ván đóng thuyền, tuy nhiên Trần Kiều vẫn cố ý làm khó anh một chút, hất tay anh ra nói: “Anh còn chưa cầu hôn, mà muốn kết hôn ư, tưởng bở.”
Lý Tồn Căn lại rơi vào bài toán khó, vắt hết óc tìm cách cầu hôn để cô đồng ý mà không hề nuối tiếc.
———————