Vân Nê - Thanh Đăng
Chương 54
Cô nghiến răng không nhìn anh thêm nữa, mạnh mẽ hất tay anh ra, nước mắt lưng tròng mà tự nhủ: “Không phải anh, tôi nhìn nhầm người thôi. Thả tôi ra đi, anh thả tôi ra, không phải anh. Tôi không muốn gặp lại anh, đừng. Ai đến cứu tôi với, tôi không muốn quay lại đó nữa.” Cô rên rỉ, sợ hãi đến mức mất hồn.
Lý Tồn Căn đau khổ đến quặn lòng, cô không muốn nhớ đến anh dù chỉ một chút ư, không chịu nhìn dù là một lần sao. Sự vui sướng, thấp thỏm khi gặp lại nhau lại bị dội một gáo nước lạnh, khiến cho miệng anh ngập tràn đắng chát, anh không kìm lòng được mà ôm lấy cô: “Tôi không đưa em đi, tôi không đưa em đi đâu. Em chỉ ở bên cạnh ba mẹ em thôi, không đi đâu cả. Đừng sợ, đừng sợ A Kiều.”
Trần Kiều vừa khóc lớn như một đứa trẻ không tìm được nhà, vừa đánh, vừa đá, vừa đạp, vừa không chịu ở trong vòng tay anh. Hoảng loạn mệt mỏi một lúc lâu, còn anh cũng vì an ủi cô mà nói rất nhiều, nhiều đến mức khàn giọng.
Nhắm mắt lại, ngừng lừa dối chính mình, cô buông thõng hai tay, nghiêng đầu: “Thả tôi ra, tôi muốn về nhà.”
Lý Tồn Căn cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, cổ họng ngứa ngáy: “A Kiều, tôi muốn nói chuyện với em một lát.” Anh không dám yêu cầu xa vời, chỉ là muốn nói mấy câu thôi, hoặc yên lặng ở cùng nhau nhìn anh nhiều thêm một chút, thậm chí là mắng anh cũng được. Chỉ cần không phải thái độ hoàn toàn xa lạ, xoá sạch mọi thứ trong quá khứ là được, anh đều chấp nhận cả.
“Tôi không quen biết anh, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi không muốn đi với anh. Làm ơn, để tôi đi. Tôi không nợ anh cái gì cả.” Cô áp sát người vào tường, như hận không thể chìm vào trong đó, cô chỉ muốn rời khỏi anh càng sớm càng tốt. Cô dùng khuỷu tay để che mắt mình lại, giọng nói yếu ớt đầy kiên định.
Lý Tồn Căn hít sâu một hơi, đầu ngón tay run lên: “Vậy tôi đưa em về.”
Ngay khi Trần Kiều vừa bước vào trong, cửa nhà họ Trần đóng sầm lại tạo thành tiếng vang lớn, cô biết Lý Tồn Căn vẫn luôn theo sau nhưng lại không muốn quay đầu nhìn anh. Cô nhốt mình trong nhà suốt nhiều ngày, mỗi ngày cô đều muốn gọi cho Mạnh Dự, cô cứ như người sắp bị rơi xuống vách đá đang níu lấy sợi dây thừng cuối cùng vậy.
“A Kiều, có chuyện gì sao? Anh bận quá, chờ khi anh rảnh thì đi ăn tối với em nhé?” Mạnh Dự vừa gọi điện thoại vừa loay hoay chỉ đạo công việc, hẳn là đang tiến hành quay gì đó, không khí bận rộn bao trùm, tiếng ồn truyền qua cả điện thoại.
Trần Kiều dùng hết sức lực, nuốt lời cầu cứu vào trong rồi cố gắng làm cho giọng nói trở nên bình thường: “Không sao, em chỉ muốn hỏi là gần đây anh có khoẻ không.”
Ngắt điện thoại, một lúc sau điện thoại lại vang lên, Văn Tuệ gọi cô ra ngoài uống trà. Trái tim của Trần Kiều như lỡ nhịp, xưa nay Văn Tuệ không bao giờ mời người khác đi ra ngoài uống trà hay xem kịch gì cả. Bà ấy là một người giản dị điển hình, công việc y tá của bà ấy rất vất vả còn phải sắp xếp toàn bộ mọi việc trong nhà nữa.
Hai người đã hẹn nhau ở trung tâm mua sắm, trước kia Trần Kiều đã đi cùng Văn Tuệ, lần đó là khi anh họ của Mạnh Dự kết hôn. Văn Tuệ muốn mua quà, nhưng chỉ là mấy cái chăn và một ít đồ đạc nhỏ thôi, hai người trao đổi ý kiến rồi đi hết shop này đến shop khác, cứ như là hai mẹ con vậy.
Cõi lòng của Trần Kiều đang đầy tâm sự, Văn Tuệ đến sớm hơn cô, bà ấy ra hiệu cho cô ngồi xuống. Văn Tuệ không gọi món gì, Trần Kiều gọi hai chén trà, Văn Tuệ lên tiếng trước, đối phương nhìn cô hồi lâu, ánh mắt dịu dàng đáng thương, nhưng lại có cảm giác xa cách khó tả: “A Kiều, dạo này con bận chuyện gì à, gầy quá rồi con ạ. Con gái nên chú ý cơ thể của mình.”
“Vì đổi mùa nên con không được ngon miệng ạ, con vẫn luôn như thế mà.” Trần Kiều cười nói.
“Lâu rồi hai chúng ta không nói chuyện với nhau. Hôm nay bác gọi con ra đây cũng chỉ muốn quan tâm con thôi, con đừng lo lắng.” Văn Tuệ nhấp một ngụm trà: “Các con còn trẻ biết hưởng thụ cuộc sống, ngày trước bọn bác không biết uống trà như thế này đâu. Một chén hơn hai mươi, ba mươi đồng là đã đủ một bữa ăn rồi. Ngay cả Mạnh Dự cũng đã chịu khổ rất nhiều từ khi còn nhỏ, nó không có ba, bác vì nuôi nó nên công việc bận rộn, vất vả rất nhiều. Con biết không, trong nhà bọn bác ngay cả TV cũng không thể mua nổi, khi nó lên đại học đi làm thêm mới kiếm đủ tiền để mua. Cho nên, lúc nó và con yêu nhau thì bác thật sự rất lo lắng. Bác biết con là đứa trẻ ngoan, huống chi con cũng sẽ không xem thường nó khi ở bên nó.”
Trần Kiều nhấc chén trà nhưng không uống một ngụm: “Con hiểu ạ, Mạnh Dự rất tốt, sao con lại xem thường anh ấy được chứ?”
“Là một người mẹ tất nhiên bác luôn hy vọng con trai mình ưu tú, mà bây giờ nó ưu tú được như thế là vì bác đã liều mạng cho nó. Sau này khi chết đi rồi gặp lại ba nó, bác cũng không hổ thẹn với lương tâm vì đã nuôi nấng được đứa con trai như nó. Bác không bao giờ trông mong thằng bé sẽ đạt được thành tựu lớn lao gì, cũng không trông cậy nó sẽ lấy được một nàng dâu giỏi giang. Bác chỉ muốn một gia đình bình thường, an yên và khoẻ mạnh. Trần Kiều, con hiểu không?”
Linh cảm của Trần Kiều càng ngày càng kém, cô không đoán ra được Văn Tuệ muốn nói gì, cô chỉ gật đầu một cách máy móc. Văn Tuệ nhìn Trần Kiều với ánh mắt hùng hổ doạ người: “A Kiều, hai đứa ở bên nhau gần năm năm, hơn một năm con đã đi đâu? Khi đó Mạnh Dự rất tệ, bác còn tưởng rằng hai đứa đã chia tay. Con có thể nói bác nghe được không?”
Văn Tuệ biết, bà ấy biết rồi, Trần Kiều đột nhiên bình tĩnh lại sau khi nhận ra điều này. Việc mà cô sợ nhất, cuối cùng cũng đến, chấm dứt thời khắc sống trong sợ hãi và lừa gạt rồi. Rốt cuộc bí mật cũng không giữ được nữa, cô nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Văn Tuệ cũng không cần câu trả lời của cô: “Xin lỗi con nhiều, bác là người bình thường, bác biết con rất khổ sở và đáng thương. Nhưng bác không chấp nhận được chuyện này, tâm nguyện của bác rất đơn giản, bác không chấp nhận được việc con kết hôn với Mạnh Dự. Con thông cảm cho bác được không?”
Lời nói của Văn Tuệ không hề sắc bén, thậm chí còn đứng ở lập trường của cô mà thông cảm cho nỗi khổ của cô, sẵn sàng yêu thương cô như con gái ruột của bà ấy. Nhưng bà ấy không thể chấp nhận cô làm con dâu được, Trần Kiều không thể hiểu được Văn Tuệ đã nghĩ gì về những chuyện cô đã trả qua. Tóm lại thì chỉ có một câu trả lời duy nhất, bà ấy không đồng ý.
Bà ấy thậm chí còn nói với cô rằng mọi người trong gia đình họ dường như đã biết một ít, nên đều đang thuyết phục Mạnh Dự buông tay. Đây chỉ là mong ước của một người mẹ bình thường, mong con trai mình sẽ khỏe mạnh, có một người vợ trong sạch, không bị chê bai mà thôi.
Cô đã hiểu từ lâu, nhưng cô vẫn muốn thử, cho dù đã biết mình bẩn thỉu không thể chịu được, tuy nhiên cô vẫn ảo tưởng chờ mong, chỉ là cô không có đủ may mắn đó.
Sau khi gặp Văn Tuệ xong, Trần Kiều vẫn đi học như không có chuyện gì xảy ra, có lẽ cô thực sự rất đáng thương, nhưng những chuyện đó không cần phải phơi bày ra làm gì. Ba mẹ đã tích góp rất nhiều tiền bạc, vật chất để nuôi nấng cô khôn lớn, cô cũng không muốn chỉ vì gặp phải chút khó khăn mà điên khùng đòi sống đòi chết.
Tuy rằng cô vẫn khó chịu. Lúc trước, khi cô muốn gặp Mạnh Dự, cô đã bước ra khỏi mai rùa, quyết tâm muốn gặp anh ấy một lần nhưng lần nào cũng thất bại. Bây giờ, đến lúc quên đi thì anh ấy lại đến tìm cô. Trần Kiều ngắt điện thoại của Mạnh Dự, cô cũng không muốn xem những tin nhắn mà anh ấy gửi đến nữa.
Trần Kiều hoà vào dòng người, bên cạnh có vô số người đến rồi đi như thế, nhưng không ai có thể chấp nhận cô. Thật sự quá mệt mỏi Trần Kiều bước đi chậm rãi, cảm giác như giây tiếp theo cơ thể sẽ sụp đổ. Cô nhìn bóng lưng cao gầy trước mặt, lòng như mặt hồ yên tĩnh bỗng gợn sóng.
Trong lòng biết rõ cô không muốn thấy mình nhưng anh lại không nhịn được mà tìm đến cô, Lý Tồn Căn nhìn cô đi về phía mình, anh muốn đưa tay ra đổi lấy cuộc gặp mặt thoáng qua này. Ngày hôm đó cô cũng lao thẳng về phía anh, nhưng cuối cùng chỉ lướt qua nhau.
Họ cùng nhau đi khắp những cây cầu, ngõ hẻm, như hai bóng dáng cô đơn giữa thế giới, rất hợp nhau nhưng lại rất xa. Trần Kiều dừng lại, Lý Tồn Căn do dự một hồi, sau đó lặng lẽ đi phía sau cô rồi yên lặng chờ đợi.
Trần Kiều đột nhiên quay người lại, ném túi xách vào người anh, hai mắt cô đỏ ngầu, tức giận gào thét: “Tôi nợ anh cái gì chứ? Sao anh cứ muốn huỷ hoại tôi, Lý Tồn Căn, tôi hận anh. Sao anh cứ xuất hiện, sao anh vẫn muốn đeo bám tôi vậy hả, tôi không muốn nhìn thấy anh. Anh buông tha cho tôi đi được không? Chỉ cần tôi nhìn thấy anh thì toàn thân sẽ lập tức khó chịu, đừng đi theo tôi, để tôi yên đi. Tôi muốn ở một mình.”
Cảm xúc trong cô đã sụp đổ, là một người không bao giờ la hét, đây là lần đầu tiên cô bị kích động đến mức gần như khóc thét lên vì đau khổ và khó chịu, cô khóc đến sưng mắt, thở không ra hơi, toàn thân run lên. Cô dùng hết sức để mắng chửi, nguyền rủa anh, đuổi anh đi.
Lý Tồn Căn như đã biến thành một khúc gỗ, cho dù Trần Kiều có điên cuồng đến đâu, anh vẫn sẽ đứng đó mà gánh chịu mọi cảm xúc tăm tối của cô. Chỉ cần là cô, thì dù là tốt hay xấu anh đều nhận hết.
Anh không còn gì để nói, chỉ có thể lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Trần Kiều lau đi nước mắt, căm hận nói: “Xin lỗi thì làm được gì. Tổn thương mà tôi phải chịu chỉ một câu xin lỗi là có thể bù đắp được sao? Anh có biết rằng cuộc đời của tôi đã bị huỷ hoại như thế nào không, cho dù cố tỏ ra không quan tâm thì những thứ đó cũng không thể xoá nhòa được. Tôi không dám ra ngoài một mình, không dám làm bạn với người khác, không dám thể hiện sự chân thành của mình với người khác. Cuối cùng thì tôi đã làm sai điều gì mà phải bị khinh thường, trở nên đáng thương như thế này. Tôi không còn gì nữa, thậm chí tôi còn không muốn trả thù các người, tôi chỉ muốn quên đi thôi, tôi chỉ cố gắng có một cuộc sống bình thường thôi. Vì sao anh lại xuất hiện ở đây, vì sao anh luôn nhắc nhở tôi phải nhớ lại, vì sao không buông tha cho tôi?”
Cô đã đau đớn quá lâu, cô không muốn ba mẹ mình lo lắng, cũng không muốn bị Mạnh Dự xem thường, cô chẳng tìm được ai để nói chuyện cả, không có chỗ bộc bạch càng không có lối thoát. Tất cả đau đớn bất lực đều được chôn chặt trong lòng, chỉ có thể tự chịu đựng hết lần này đến lần khác, nếu kìm nén thêm lần nữa có lẽ cô sẽ phát điên mất.
Trần Kiều đang khóc và Lý Tồn Căn cũng khóc, cả hai đều rất bất lực và tuyệt vọng, rõ ràng họ đang ở độ tuổi đôi mươi đầy hứa hẹn, nhưng tại sao toàn thân họ lại đầy sẹo, phải gặm nhắm đau đớn đến kiệt sức thế này. Anh dường như không thể chống đỡ được sức nặng của cơ thể nữa, đầu gối dần dần trượt xuống, quỳ xuống trước mặt Trần Kiều, cúi đầu thật sâu, nước mắt anh rơi xuống chóp mũi, ăn năn sám hối, hèn mọn cầu khẩn: “Tôi biết tôi đã tổn thương em, nhưng tôi không biết em lại đau khổ như vậy. Tôi có thể làm được gì để em cảm thấy tốt hơn không? Có thể cho tôi một cơ hội được không, để tôi có thể bù đắp sai lầm của mình. A Kiều tôi thật sự rất thích em, dù tôi không có đủ tư cách để đòi hỏi điều gì khác, nhưng tôi vẫn muốn làm gì đó cho em, khi em cô đơn buồn bã thì có thể tìm tôi, khi em vui vẻ thì cứ tránh xa tôi là được. Tôi không yêu cầu xa vời gì với em cả, chỉ cần em không đuổi tôi đi, chỉ cần em vui vẻ thì tôi làm gì cũng được.”
“Để tìm được em, tôi đã đến đây hơn hai năm, học được rất nhiều thứ và cũng hiểu rõ hành vi lúc trước của mình sai trái như thế nào. Tôi tỉnh ngộ quá muộn, tôi quá ngốc, quá cố chấp, thiếu hiểu biết và ngu xuẩn nên đã làm tổn thương em. Tôi sẽ không bao giờ ép buộc em nữa, tôi sẽ không làm chuyện gì phạm pháp nữa. A Kiều à, tôi muốn làm thật tốt vì trước đây tôi chưa từng có cơ hội, vì vậy hãy cho tôi một cơ hội sửa sai có được không.”
Trần Kiều ngạc nhiên, trong lòng bất ngờ thấy xúc động. Trong mắt cô, Lý Tồn Căn đại diện cho những kẻ ngu dốt nơi núi rừng hoang vu, luôn ngoan cố không thay đổi. Lúc trước cô đã cầu xin anh như thế, nhưng anh không chịu buông tha cô, bây giờ nói những việc này có ích lợi gì nữa?
Cô nói cô không hận anh thì cô thật sự không hận anh, dù sao Lý Tồn Căn đối với cô cũng không tệ. Nhưng chỉ có vậy thôi, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở bên anh cả đời, anh và quá khứ là thứ mà cô muốn quên đi.
Lảng tránh ánh mắt Lý Tồn Căn, Trần Kiều mím môi nói: “Anh muốn thế nào cũng được, không liên quan gì đến tôi”
Lý Tồn Căn đau khổ đến quặn lòng, cô không muốn nhớ đến anh dù chỉ một chút ư, không chịu nhìn dù là một lần sao. Sự vui sướng, thấp thỏm khi gặp lại nhau lại bị dội một gáo nước lạnh, khiến cho miệng anh ngập tràn đắng chát, anh không kìm lòng được mà ôm lấy cô: “Tôi không đưa em đi, tôi không đưa em đi đâu. Em chỉ ở bên cạnh ba mẹ em thôi, không đi đâu cả. Đừng sợ, đừng sợ A Kiều.”
Trần Kiều vừa khóc lớn như một đứa trẻ không tìm được nhà, vừa đánh, vừa đá, vừa đạp, vừa không chịu ở trong vòng tay anh. Hoảng loạn mệt mỏi một lúc lâu, còn anh cũng vì an ủi cô mà nói rất nhiều, nhiều đến mức khàn giọng.
Nhắm mắt lại, ngừng lừa dối chính mình, cô buông thõng hai tay, nghiêng đầu: “Thả tôi ra, tôi muốn về nhà.”
Lý Tồn Căn cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, cổ họng ngứa ngáy: “A Kiều, tôi muốn nói chuyện với em một lát.” Anh không dám yêu cầu xa vời, chỉ là muốn nói mấy câu thôi, hoặc yên lặng ở cùng nhau nhìn anh nhiều thêm một chút, thậm chí là mắng anh cũng được. Chỉ cần không phải thái độ hoàn toàn xa lạ, xoá sạch mọi thứ trong quá khứ là được, anh đều chấp nhận cả.
“Tôi không quen biết anh, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi không muốn đi với anh. Làm ơn, để tôi đi. Tôi không nợ anh cái gì cả.” Cô áp sát người vào tường, như hận không thể chìm vào trong đó, cô chỉ muốn rời khỏi anh càng sớm càng tốt. Cô dùng khuỷu tay để che mắt mình lại, giọng nói yếu ớt đầy kiên định.
Lý Tồn Căn hít sâu một hơi, đầu ngón tay run lên: “Vậy tôi đưa em về.”
Ngay khi Trần Kiều vừa bước vào trong, cửa nhà họ Trần đóng sầm lại tạo thành tiếng vang lớn, cô biết Lý Tồn Căn vẫn luôn theo sau nhưng lại không muốn quay đầu nhìn anh. Cô nhốt mình trong nhà suốt nhiều ngày, mỗi ngày cô đều muốn gọi cho Mạnh Dự, cô cứ như người sắp bị rơi xuống vách đá đang níu lấy sợi dây thừng cuối cùng vậy.
“A Kiều, có chuyện gì sao? Anh bận quá, chờ khi anh rảnh thì đi ăn tối với em nhé?” Mạnh Dự vừa gọi điện thoại vừa loay hoay chỉ đạo công việc, hẳn là đang tiến hành quay gì đó, không khí bận rộn bao trùm, tiếng ồn truyền qua cả điện thoại.
Trần Kiều dùng hết sức lực, nuốt lời cầu cứu vào trong rồi cố gắng làm cho giọng nói trở nên bình thường: “Không sao, em chỉ muốn hỏi là gần đây anh có khoẻ không.”
Ngắt điện thoại, một lúc sau điện thoại lại vang lên, Văn Tuệ gọi cô ra ngoài uống trà. Trái tim của Trần Kiều như lỡ nhịp, xưa nay Văn Tuệ không bao giờ mời người khác đi ra ngoài uống trà hay xem kịch gì cả. Bà ấy là một người giản dị điển hình, công việc y tá của bà ấy rất vất vả còn phải sắp xếp toàn bộ mọi việc trong nhà nữa.
Hai người đã hẹn nhau ở trung tâm mua sắm, trước kia Trần Kiều đã đi cùng Văn Tuệ, lần đó là khi anh họ của Mạnh Dự kết hôn. Văn Tuệ muốn mua quà, nhưng chỉ là mấy cái chăn và một ít đồ đạc nhỏ thôi, hai người trao đổi ý kiến rồi đi hết shop này đến shop khác, cứ như là hai mẹ con vậy.
Cõi lòng của Trần Kiều đang đầy tâm sự, Văn Tuệ đến sớm hơn cô, bà ấy ra hiệu cho cô ngồi xuống. Văn Tuệ không gọi món gì, Trần Kiều gọi hai chén trà, Văn Tuệ lên tiếng trước, đối phương nhìn cô hồi lâu, ánh mắt dịu dàng đáng thương, nhưng lại có cảm giác xa cách khó tả: “A Kiều, dạo này con bận chuyện gì à, gầy quá rồi con ạ. Con gái nên chú ý cơ thể của mình.”
“Vì đổi mùa nên con không được ngon miệng ạ, con vẫn luôn như thế mà.” Trần Kiều cười nói.
“Lâu rồi hai chúng ta không nói chuyện với nhau. Hôm nay bác gọi con ra đây cũng chỉ muốn quan tâm con thôi, con đừng lo lắng.” Văn Tuệ nhấp một ngụm trà: “Các con còn trẻ biết hưởng thụ cuộc sống, ngày trước bọn bác không biết uống trà như thế này đâu. Một chén hơn hai mươi, ba mươi đồng là đã đủ một bữa ăn rồi. Ngay cả Mạnh Dự cũng đã chịu khổ rất nhiều từ khi còn nhỏ, nó không có ba, bác vì nuôi nó nên công việc bận rộn, vất vả rất nhiều. Con biết không, trong nhà bọn bác ngay cả TV cũng không thể mua nổi, khi nó lên đại học đi làm thêm mới kiếm đủ tiền để mua. Cho nên, lúc nó và con yêu nhau thì bác thật sự rất lo lắng. Bác biết con là đứa trẻ ngoan, huống chi con cũng sẽ không xem thường nó khi ở bên nó.”
Trần Kiều nhấc chén trà nhưng không uống một ngụm: “Con hiểu ạ, Mạnh Dự rất tốt, sao con lại xem thường anh ấy được chứ?”
“Là một người mẹ tất nhiên bác luôn hy vọng con trai mình ưu tú, mà bây giờ nó ưu tú được như thế là vì bác đã liều mạng cho nó. Sau này khi chết đi rồi gặp lại ba nó, bác cũng không hổ thẹn với lương tâm vì đã nuôi nấng được đứa con trai như nó. Bác không bao giờ trông mong thằng bé sẽ đạt được thành tựu lớn lao gì, cũng không trông cậy nó sẽ lấy được một nàng dâu giỏi giang. Bác chỉ muốn một gia đình bình thường, an yên và khoẻ mạnh. Trần Kiều, con hiểu không?”
Linh cảm của Trần Kiều càng ngày càng kém, cô không đoán ra được Văn Tuệ muốn nói gì, cô chỉ gật đầu một cách máy móc. Văn Tuệ nhìn Trần Kiều với ánh mắt hùng hổ doạ người: “A Kiều, hai đứa ở bên nhau gần năm năm, hơn một năm con đã đi đâu? Khi đó Mạnh Dự rất tệ, bác còn tưởng rằng hai đứa đã chia tay. Con có thể nói bác nghe được không?”
Văn Tuệ biết, bà ấy biết rồi, Trần Kiều đột nhiên bình tĩnh lại sau khi nhận ra điều này. Việc mà cô sợ nhất, cuối cùng cũng đến, chấm dứt thời khắc sống trong sợ hãi và lừa gạt rồi. Rốt cuộc bí mật cũng không giữ được nữa, cô nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Văn Tuệ cũng không cần câu trả lời của cô: “Xin lỗi con nhiều, bác là người bình thường, bác biết con rất khổ sở và đáng thương. Nhưng bác không chấp nhận được chuyện này, tâm nguyện của bác rất đơn giản, bác không chấp nhận được việc con kết hôn với Mạnh Dự. Con thông cảm cho bác được không?”
Lời nói của Văn Tuệ không hề sắc bén, thậm chí còn đứng ở lập trường của cô mà thông cảm cho nỗi khổ của cô, sẵn sàng yêu thương cô như con gái ruột của bà ấy. Nhưng bà ấy không thể chấp nhận cô làm con dâu được, Trần Kiều không thể hiểu được Văn Tuệ đã nghĩ gì về những chuyện cô đã trả qua. Tóm lại thì chỉ có một câu trả lời duy nhất, bà ấy không đồng ý.
Bà ấy thậm chí còn nói với cô rằng mọi người trong gia đình họ dường như đã biết một ít, nên đều đang thuyết phục Mạnh Dự buông tay. Đây chỉ là mong ước của một người mẹ bình thường, mong con trai mình sẽ khỏe mạnh, có một người vợ trong sạch, không bị chê bai mà thôi.
Cô đã hiểu từ lâu, nhưng cô vẫn muốn thử, cho dù đã biết mình bẩn thỉu không thể chịu được, tuy nhiên cô vẫn ảo tưởng chờ mong, chỉ là cô không có đủ may mắn đó.
Sau khi gặp Văn Tuệ xong, Trần Kiều vẫn đi học như không có chuyện gì xảy ra, có lẽ cô thực sự rất đáng thương, nhưng những chuyện đó không cần phải phơi bày ra làm gì. Ba mẹ đã tích góp rất nhiều tiền bạc, vật chất để nuôi nấng cô khôn lớn, cô cũng không muốn chỉ vì gặp phải chút khó khăn mà điên khùng đòi sống đòi chết.
Tuy rằng cô vẫn khó chịu. Lúc trước, khi cô muốn gặp Mạnh Dự, cô đã bước ra khỏi mai rùa, quyết tâm muốn gặp anh ấy một lần nhưng lần nào cũng thất bại. Bây giờ, đến lúc quên đi thì anh ấy lại đến tìm cô. Trần Kiều ngắt điện thoại của Mạnh Dự, cô cũng không muốn xem những tin nhắn mà anh ấy gửi đến nữa.
Trần Kiều hoà vào dòng người, bên cạnh có vô số người đến rồi đi như thế, nhưng không ai có thể chấp nhận cô. Thật sự quá mệt mỏi Trần Kiều bước đi chậm rãi, cảm giác như giây tiếp theo cơ thể sẽ sụp đổ. Cô nhìn bóng lưng cao gầy trước mặt, lòng như mặt hồ yên tĩnh bỗng gợn sóng.
Trong lòng biết rõ cô không muốn thấy mình nhưng anh lại không nhịn được mà tìm đến cô, Lý Tồn Căn nhìn cô đi về phía mình, anh muốn đưa tay ra đổi lấy cuộc gặp mặt thoáng qua này. Ngày hôm đó cô cũng lao thẳng về phía anh, nhưng cuối cùng chỉ lướt qua nhau.
Họ cùng nhau đi khắp những cây cầu, ngõ hẻm, như hai bóng dáng cô đơn giữa thế giới, rất hợp nhau nhưng lại rất xa. Trần Kiều dừng lại, Lý Tồn Căn do dự một hồi, sau đó lặng lẽ đi phía sau cô rồi yên lặng chờ đợi.
Trần Kiều đột nhiên quay người lại, ném túi xách vào người anh, hai mắt cô đỏ ngầu, tức giận gào thét: “Tôi nợ anh cái gì chứ? Sao anh cứ muốn huỷ hoại tôi, Lý Tồn Căn, tôi hận anh. Sao anh cứ xuất hiện, sao anh vẫn muốn đeo bám tôi vậy hả, tôi không muốn nhìn thấy anh. Anh buông tha cho tôi đi được không? Chỉ cần tôi nhìn thấy anh thì toàn thân sẽ lập tức khó chịu, đừng đi theo tôi, để tôi yên đi. Tôi muốn ở một mình.”
Cảm xúc trong cô đã sụp đổ, là một người không bao giờ la hét, đây là lần đầu tiên cô bị kích động đến mức gần như khóc thét lên vì đau khổ và khó chịu, cô khóc đến sưng mắt, thở không ra hơi, toàn thân run lên. Cô dùng hết sức để mắng chửi, nguyền rủa anh, đuổi anh đi.
Lý Tồn Căn như đã biến thành một khúc gỗ, cho dù Trần Kiều có điên cuồng đến đâu, anh vẫn sẽ đứng đó mà gánh chịu mọi cảm xúc tăm tối của cô. Chỉ cần là cô, thì dù là tốt hay xấu anh đều nhận hết.
Anh không còn gì để nói, chỉ có thể lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Trần Kiều lau đi nước mắt, căm hận nói: “Xin lỗi thì làm được gì. Tổn thương mà tôi phải chịu chỉ một câu xin lỗi là có thể bù đắp được sao? Anh có biết rằng cuộc đời của tôi đã bị huỷ hoại như thế nào không, cho dù cố tỏ ra không quan tâm thì những thứ đó cũng không thể xoá nhòa được. Tôi không dám ra ngoài một mình, không dám làm bạn với người khác, không dám thể hiện sự chân thành của mình với người khác. Cuối cùng thì tôi đã làm sai điều gì mà phải bị khinh thường, trở nên đáng thương như thế này. Tôi không còn gì nữa, thậm chí tôi còn không muốn trả thù các người, tôi chỉ muốn quên đi thôi, tôi chỉ cố gắng có một cuộc sống bình thường thôi. Vì sao anh lại xuất hiện ở đây, vì sao anh luôn nhắc nhở tôi phải nhớ lại, vì sao không buông tha cho tôi?”
Cô đã đau đớn quá lâu, cô không muốn ba mẹ mình lo lắng, cũng không muốn bị Mạnh Dự xem thường, cô chẳng tìm được ai để nói chuyện cả, không có chỗ bộc bạch càng không có lối thoát. Tất cả đau đớn bất lực đều được chôn chặt trong lòng, chỉ có thể tự chịu đựng hết lần này đến lần khác, nếu kìm nén thêm lần nữa có lẽ cô sẽ phát điên mất.
Trần Kiều đang khóc và Lý Tồn Căn cũng khóc, cả hai đều rất bất lực và tuyệt vọng, rõ ràng họ đang ở độ tuổi đôi mươi đầy hứa hẹn, nhưng tại sao toàn thân họ lại đầy sẹo, phải gặm nhắm đau đớn đến kiệt sức thế này. Anh dường như không thể chống đỡ được sức nặng của cơ thể nữa, đầu gối dần dần trượt xuống, quỳ xuống trước mặt Trần Kiều, cúi đầu thật sâu, nước mắt anh rơi xuống chóp mũi, ăn năn sám hối, hèn mọn cầu khẩn: “Tôi biết tôi đã tổn thương em, nhưng tôi không biết em lại đau khổ như vậy. Tôi có thể làm được gì để em cảm thấy tốt hơn không? Có thể cho tôi một cơ hội được không, để tôi có thể bù đắp sai lầm của mình. A Kiều tôi thật sự rất thích em, dù tôi không có đủ tư cách để đòi hỏi điều gì khác, nhưng tôi vẫn muốn làm gì đó cho em, khi em cô đơn buồn bã thì có thể tìm tôi, khi em vui vẻ thì cứ tránh xa tôi là được. Tôi không yêu cầu xa vời gì với em cả, chỉ cần em không đuổi tôi đi, chỉ cần em vui vẻ thì tôi làm gì cũng được.”
“Để tìm được em, tôi đã đến đây hơn hai năm, học được rất nhiều thứ và cũng hiểu rõ hành vi lúc trước của mình sai trái như thế nào. Tôi tỉnh ngộ quá muộn, tôi quá ngốc, quá cố chấp, thiếu hiểu biết và ngu xuẩn nên đã làm tổn thương em. Tôi sẽ không bao giờ ép buộc em nữa, tôi sẽ không làm chuyện gì phạm pháp nữa. A Kiều à, tôi muốn làm thật tốt vì trước đây tôi chưa từng có cơ hội, vì vậy hãy cho tôi một cơ hội sửa sai có được không.”
Trần Kiều ngạc nhiên, trong lòng bất ngờ thấy xúc động. Trong mắt cô, Lý Tồn Căn đại diện cho những kẻ ngu dốt nơi núi rừng hoang vu, luôn ngoan cố không thay đổi. Lúc trước cô đã cầu xin anh như thế, nhưng anh không chịu buông tha cô, bây giờ nói những việc này có ích lợi gì nữa?
Cô nói cô không hận anh thì cô thật sự không hận anh, dù sao Lý Tồn Căn đối với cô cũng không tệ. Nhưng chỉ có vậy thôi, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở bên anh cả đời, anh và quá khứ là thứ mà cô muốn quên đi.
Lảng tránh ánh mắt Lý Tồn Căn, Trần Kiều mím môi nói: “Anh muốn thế nào cũng được, không liên quan gì đến tôi”