Vân Nê - Thanh Đăng
Chương 24
Ở cùng nhau tại một nơi yên tĩnh như thế này rất dễ ‘nổi lửa’, Trần Kiều lo lắng đề phòng khi nói chuyện phiếm với Lý Tồn Căn, cô nói từ Vạn Lý Trường Thành ở Bắc Kinh đến Kiến Môn ở Tứ Xuyên, tất cả đều muốn khơi dậy hứng thú nên chịu khó ra ngoài trong anh. Trần Kiều nói chuyện một mình cả nửa ngày, anh chẳng phản ứng gì cả, cô quay đầu nhìn anh.
Trong phòng chỉ còn lại đống lửa ở gần cửa đang rực cháy hừng hực, soi sáng, cấp nhiệt cho hai người, chiếu rọi một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa cho cả phòng, không khí ái muội thế này, cô có nghiêm túc chỉ dạy cho anh cũng vô dụng, mắt anh đã sâu hút rồi. Dáng vẻ khi nhìn cô như có thể nhào tới bất kì lúc nào ấy.
Trần Kiều tạm dừng một chút, cúi đầu tránh né ánh mắt nóng rực kia, nhỏ giọng qua loa nói: “Đi cả ngày mệt mỏi quá rồi, tôi muốn đi ngủ.”
Chăn buổi sáng đã phơi qua, bên trong là lớp bông dày dặn, nằm ở trong vừa ấm áp vừa thoải mái. Chuồng bò và căn phòng thông với nhau bằng cánh cửa sổ nhỏ, dùng để quan sát tình huống khi cần, tiếng ngáy vô cùng nhỏ từ bên đó truyền đến, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng hô hấp hồi hộp của mình.
Trần Kiều vẫn luôn rất khẩn trương, có chút bực bội cũng có chút lo lắng, nghe thấy tiếng anh nằm xuống, thân hình ấm áp dày rộng áp lên lưng cô, hô hấp nóng bỏng phả vào cổ. Trên eo có một cánh tay rắn chắc gác lên, sờ soạng từ phía dưới quần rồi lần mò vào trong. Trần Kiều nắm chặt tay anh, nhưng luận về sức thì cô không thể nào bì được, chàng trai buồn tủi lên án cô, “A Kiều, một tháng rồi tôi chưa làm em…”
Anh cũng không có biện pháp, tư vị khai trai ăn trái cấm làm anh phát nghiện rồi, ánh mắt nhìn cô khát khao như một con sói đói đang trông miếng thịt mỡ, dục vọng đang dần vỡ ra, bồi hồi điên cuồng. Hôm nay trên đường đi anh có nghĩ tới chuyện này, trong đầu hưng phấn không biết bao nhiêu lần, giờ lại bắt anh nhịn chắc anh nổ tung mất.
Trần Kiều nhắm tịt mắt lại, cảm giác được bàn tay nóng hổi đang lần mò từ chiếc bụng nhỏ sờ thẳng xuống, hai ngón tay đã quen lối xuyên qua lớp âm mao mỏng manh, tựa như đang nhổ cỏ tìm rắn, sau khi tìm được hoa huy*t mềm mại rồi thì tiếp tục sờ đến hạt đậu duyên dáng đang nhô lên kia, anh ấn vào rồi xoa nhẹ viên trai kiều mềm nhạy cảm.
Cơ thể dần dần được bàn tay anh đốt lửa, kích thích tê tê dại dại từ nơi tư mật truyền đến, hút hết sức lực toàn thân cô. Trên eo có thứ gì đó đang chọc vào làm cô rất khó chịu, anh trở mình đè phía trên cô. Nhanh chóng cởi bỏ cúc áo của cô ra, mùi hương thơm ngát tỏa khắp chốn, làn da trắng tuyết nhu mì, hai đầu nhụy đỏ hồng run rẩy dựng đứng, anh hít một hơi thật sâu, ngậm vào đỉnh đào nhỏ xinh, khoang miệng ướt át nóng bỏng bao lấy đầu nhũ yếu ớt, đầu lưỡi phối hợp với răng nanh, chỉ trong chốc lát đã làm cho vùng ngực trắng tuyết đỏ lên, ánh lên sắc nước trong suốt hết sức mê hoặc.
Trần Kiều chậm rãi thở dốc, hít thở nặng nề hơn, co rụt vai muốn che chắn bản thân, không ngờ bị anh chặt chẽ ấn về giường. Anh nỗ lực tách hai đầu gối đang kẹp chặt của cô ra, hai người vẫn đang mặc áo, chỉ có quần đã sớm không cánh mà bay, thân thể mềm mại như ngọc bất an trước ngọn lửa dục vọng, đôi chân mảnh khảnh tuyết trắng vặn vẹo lung tung. Anh duỗi tay bắt lấy chân cô, mịn màng trơn trượt, suýt nữa đã vuột mất, Lý Tồn Căn nghiêng đầu hung hăng mút mạnh lên chân cô.
Đầu ngón tay ở cửa huyệt vân vê trong chốc lát, thì chất lỏng ấm áp trơn trượt đã róc rách chảy vào tay, khi rút ra còn kéo thành một sợi chỉ bạc rất dài. Biết cô đã hưng phấn, lập tức đổi thành gậy th*t đang sưng to, Lý Tồn Căn hít sâu, quy đầu của côn th*t đỏ tím đẩy hai cánh môi ra, mở thành một cái lỗ nhỏ, quy đầu căng chặt chôn thân vào trong.
Lớn quá, mới đi vào một nữa đã làm cho hai hoa môi đẩy đà trắng bệch hết rồi, cửa động co thắt, tựa như không nuốt nổi anh. Cô nhỏ giọng thở gấp, nắm lấy chiếc gối phía sau muốn trốn, eo thon còn chưa kịp rướn lên đã bị anh ấn xuống, toàn bộ hoa huy*t đã hoàn hoàn bị gậy th*t thô tráng xâm nhập.
Sự tồn tại của cột sắt nóng hầm kia thật mạnh mẽ, suýt nữa đã chọc tới cổ họng, chống tới tận tim, hô hấp khó khăn. Anh một khắc cũng không chờ nổi, vừa chạm vào lớp mị thịt kiều mềm là bắt đầu rút ra tiện đà đâm thật mạnh vào trong.
Mỗi một lần đều hết sức, vừa sâu vừa tàn nhẫn, cày cấy theo phương thức chín nông một sâu lên ruộng thịt phì nhiêu của cô. Trần Kiều đỏ bừng, trên lưng nổi lên một chút mồ hôi, đôi tay nắm chặt ga giường, giống như nắm lấy chiếc phao cứu sinh giữa làn sóng dữ. Bờ mông đẫy đà thỉnh thoảng vặn vẹo, nỗ lực giảm bớt sự công kích của khẩu pháo kia để không phải chấp nhận nó quá vất vả.
Trong trận xóc nảy làm cô vô thức cúi đầu, thật không thể tượng tượng được thân gậy to khỏe kia lại có thể hung mãnh ra vào trong cơ thể cô như thế. Cả người cô như muốn tan rã, mềm nhũn đến khó tin, bụng nhỏ luôn có một khối nhô lên, lúc ẩn lúc hiện, khoái cảm như điện giật từng đợt lại từng đợt, làm mỗi tế bào đều phải co rúm, chấp nhận sự kích thích đầy hoang dã này.
Quá mãnh liệt, Trần Kiều ngay từ đầu đã không chịu nổi tiết tấu điên loạn của anh, đầu ngón chân run rẩy như bị rút gân. Bụng nhỏ bị lửa dục thiêu muốn bỏng, mật động thì mở căng đến tận cùng, lần nào những nếp gấp tự nhiên cũng bị lấp đầy bởi vật lớn của anh, từng dây thần kinh cùng tế bào bắt đầu thét gào, trước mắt như có ánh sáng trắng, toàn bộ linh hồn đã chịu thua, van cầu anh tha cho, “Nhẹ một chút… Ah ah… mạnh quá rồi…”
Cô muốn khóc cũng không xong, vành mắt phiếm hồng, nước mắt đã vướn trên mi, cơ thể mảnh mai làm tình cùng anh đến mức không chịu nổi, toàn bộ anh đều thu vào đáy mắt. Lý Tồn Căn cúi đầu hôn lấy bờ môi mềm mại của cô, giữa trận xóc nảy điên cuồng, khóe miệng chảy ra một sợi chỉ bạc, “Ưm ưm… Không, không cần… Dừng một chút, tha cho… Ah a a…”
Tay anh ôm lấy mặt cô như nâng niu bảo bối, mỗi lần đều ôn nhu hôn khắp mặt cô, dù ra sao cũng không buông tha cô. Hạ thân tiến công vừa cường thế vừa hữu lực, tựa như muốn đâm lút cán vào trong. Trần Kiều nhỏ giọng khóc, nghẹn ngào, rên rỉ đứt quãng, nước mắt hòa cùng mồ hôi làm ướt cả tóc, từng sợi tóc đều dính vào mặt.
Cô khóc thút thít xin tha, mảnh mai mà vô lực, tiếng kêu yếu ớt như thở không nổi, giống như tiếng rầm rì của một cô mèo con. Đạt đến cao trào cả người run run, tựa con rắn không xương thân mật dán xác vào người anh, đường đi càng ngày càng hẹp, bụng nhỏ phập phồng mãnh liệt, nào đó đó đã mở chốt, chỗ sâu nhất phun ra một luồng chất lỏng nóng hổi, nóng đến mức da đầu hai người đều căng chặt.
Lý Tồn Căn cắn răng, ôm Trần Kiều sắp ngất xỉu lên, lập tức dùng toàn lực đung đưa phần eo, mỗi một lần đều đâm đến hoa tâm. Trần Kiều choáng váng khóc thành tiếng, lại thêm một luồng d*m thủy ấm áp phóng ra. Bị thiêu đốt, anh như phát điên, hai tay ôm lấy eo cô, máy móc đâm chọc, làm cả hai mảnh thịt non đều sưng đỏ, côn th*t lớn phụt một tiếng cắm vào bên trong tử cung, thân gậy nóng lên, huyết mạch phun trào, toàn bộ tinh dịch đều được bắn vào trong mật đạo.
Xương sống sinh ra một cảm giác tê mỏi pha chút khoái cảm mênh mông, nhanh chóng lan khắp toàn thân, liếm láp từng sợi dây thần kinh, săn sóc đến mỗi tế bào, khắp nơi đều sảng khoái cùng cực. Da đầu co rút, anh muốn nổ tung, thân mình run rẩy vài cái mới chịu hạ nhiệt trận cao trào vừa rồi.
Trong phòng chỉ còn lại đống lửa ở gần cửa đang rực cháy hừng hực, soi sáng, cấp nhiệt cho hai người, chiếu rọi một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa cho cả phòng, không khí ái muội thế này, cô có nghiêm túc chỉ dạy cho anh cũng vô dụng, mắt anh đã sâu hút rồi. Dáng vẻ khi nhìn cô như có thể nhào tới bất kì lúc nào ấy.
Trần Kiều tạm dừng một chút, cúi đầu tránh né ánh mắt nóng rực kia, nhỏ giọng qua loa nói: “Đi cả ngày mệt mỏi quá rồi, tôi muốn đi ngủ.”
Chăn buổi sáng đã phơi qua, bên trong là lớp bông dày dặn, nằm ở trong vừa ấm áp vừa thoải mái. Chuồng bò và căn phòng thông với nhau bằng cánh cửa sổ nhỏ, dùng để quan sát tình huống khi cần, tiếng ngáy vô cùng nhỏ từ bên đó truyền đến, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng hô hấp hồi hộp của mình.
Trần Kiều vẫn luôn rất khẩn trương, có chút bực bội cũng có chút lo lắng, nghe thấy tiếng anh nằm xuống, thân hình ấm áp dày rộng áp lên lưng cô, hô hấp nóng bỏng phả vào cổ. Trên eo có một cánh tay rắn chắc gác lên, sờ soạng từ phía dưới quần rồi lần mò vào trong. Trần Kiều nắm chặt tay anh, nhưng luận về sức thì cô không thể nào bì được, chàng trai buồn tủi lên án cô, “A Kiều, một tháng rồi tôi chưa làm em…”
Anh cũng không có biện pháp, tư vị khai trai ăn trái cấm làm anh phát nghiện rồi, ánh mắt nhìn cô khát khao như một con sói đói đang trông miếng thịt mỡ, dục vọng đang dần vỡ ra, bồi hồi điên cuồng. Hôm nay trên đường đi anh có nghĩ tới chuyện này, trong đầu hưng phấn không biết bao nhiêu lần, giờ lại bắt anh nhịn chắc anh nổ tung mất.
Trần Kiều nhắm tịt mắt lại, cảm giác được bàn tay nóng hổi đang lần mò từ chiếc bụng nhỏ sờ thẳng xuống, hai ngón tay đã quen lối xuyên qua lớp âm mao mỏng manh, tựa như đang nhổ cỏ tìm rắn, sau khi tìm được hoa huy*t mềm mại rồi thì tiếp tục sờ đến hạt đậu duyên dáng đang nhô lên kia, anh ấn vào rồi xoa nhẹ viên trai kiều mềm nhạy cảm.
Cơ thể dần dần được bàn tay anh đốt lửa, kích thích tê tê dại dại từ nơi tư mật truyền đến, hút hết sức lực toàn thân cô. Trên eo có thứ gì đó đang chọc vào làm cô rất khó chịu, anh trở mình đè phía trên cô. Nhanh chóng cởi bỏ cúc áo của cô ra, mùi hương thơm ngát tỏa khắp chốn, làn da trắng tuyết nhu mì, hai đầu nhụy đỏ hồng run rẩy dựng đứng, anh hít một hơi thật sâu, ngậm vào đỉnh đào nhỏ xinh, khoang miệng ướt át nóng bỏng bao lấy đầu nhũ yếu ớt, đầu lưỡi phối hợp với răng nanh, chỉ trong chốc lát đã làm cho vùng ngực trắng tuyết đỏ lên, ánh lên sắc nước trong suốt hết sức mê hoặc.
Trần Kiều chậm rãi thở dốc, hít thở nặng nề hơn, co rụt vai muốn che chắn bản thân, không ngờ bị anh chặt chẽ ấn về giường. Anh nỗ lực tách hai đầu gối đang kẹp chặt của cô ra, hai người vẫn đang mặc áo, chỉ có quần đã sớm không cánh mà bay, thân thể mềm mại như ngọc bất an trước ngọn lửa dục vọng, đôi chân mảnh khảnh tuyết trắng vặn vẹo lung tung. Anh duỗi tay bắt lấy chân cô, mịn màng trơn trượt, suýt nữa đã vuột mất, Lý Tồn Căn nghiêng đầu hung hăng mút mạnh lên chân cô.
Đầu ngón tay ở cửa huyệt vân vê trong chốc lát, thì chất lỏng ấm áp trơn trượt đã róc rách chảy vào tay, khi rút ra còn kéo thành một sợi chỉ bạc rất dài. Biết cô đã hưng phấn, lập tức đổi thành gậy th*t đang sưng to, Lý Tồn Căn hít sâu, quy đầu của côn th*t đỏ tím đẩy hai cánh môi ra, mở thành một cái lỗ nhỏ, quy đầu căng chặt chôn thân vào trong.
Lớn quá, mới đi vào một nữa đã làm cho hai hoa môi đẩy đà trắng bệch hết rồi, cửa động co thắt, tựa như không nuốt nổi anh. Cô nhỏ giọng thở gấp, nắm lấy chiếc gối phía sau muốn trốn, eo thon còn chưa kịp rướn lên đã bị anh ấn xuống, toàn bộ hoa huy*t đã hoàn hoàn bị gậy th*t thô tráng xâm nhập.
Sự tồn tại của cột sắt nóng hầm kia thật mạnh mẽ, suýt nữa đã chọc tới cổ họng, chống tới tận tim, hô hấp khó khăn. Anh một khắc cũng không chờ nổi, vừa chạm vào lớp mị thịt kiều mềm là bắt đầu rút ra tiện đà đâm thật mạnh vào trong.
Mỗi một lần đều hết sức, vừa sâu vừa tàn nhẫn, cày cấy theo phương thức chín nông một sâu lên ruộng thịt phì nhiêu của cô. Trần Kiều đỏ bừng, trên lưng nổi lên một chút mồ hôi, đôi tay nắm chặt ga giường, giống như nắm lấy chiếc phao cứu sinh giữa làn sóng dữ. Bờ mông đẫy đà thỉnh thoảng vặn vẹo, nỗ lực giảm bớt sự công kích của khẩu pháo kia để không phải chấp nhận nó quá vất vả.
Trong trận xóc nảy làm cô vô thức cúi đầu, thật không thể tượng tượng được thân gậy to khỏe kia lại có thể hung mãnh ra vào trong cơ thể cô như thế. Cả người cô như muốn tan rã, mềm nhũn đến khó tin, bụng nhỏ luôn có một khối nhô lên, lúc ẩn lúc hiện, khoái cảm như điện giật từng đợt lại từng đợt, làm mỗi tế bào đều phải co rúm, chấp nhận sự kích thích đầy hoang dã này.
Quá mãnh liệt, Trần Kiều ngay từ đầu đã không chịu nổi tiết tấu điên loạn của anh, đầu ngón chân run rẩy như bị rút gân. Bụng nhỏ bị lửa dục thiêu muốn bỏng, mật động thì mở căng đến tận cùng, lần nào những nếp gấp tự nhiên cũng bị lấp đầy bởi vật lớn của anh, từng dây thần kinh cùng tế bào bắt đầu thét gào, trước mắt như có ánh sáng trắng, toàn bộ linh hồn đã chịu thua, van cầu anh tha cho, “Nhẹ một chút… Ah ah… mạnh quá rồi…”
Cô muốn khóc cũng không xong, vành mắt phiếm hồng, nước mắt đã vướn trên mi, cơ thể mảnh mai làm tình cùng anh đến mức không chịu nổi, toàn bộ anh đều thu vào đáy mắt. Lý Tồn Căn cúi đầu hôn lấy bờ môi mềm mại của cô, giữa trận xóc nảy điên cuồng, khóe miệng chảy ra một sợi chỉ bạc, “Ưm ưm… Không, không cần… Dừng một chút, tha cho… Ah a a…”
Tay anh ôm lấy mặt cô như nâng niu bảo bối, mỗi lần đều ôn nhu hôn khắp mặt cô, dù ra sao cũng không buông tha cô. Hạ thân tiến công vừa cường thế vừa hữu lực, tựa như muốn đâm lút cán vào trong. Trần Kiều nhỏ giọng khóc, nghẹn ngào, rên rỉ đứt quãng, nước mắt hòa cùng mồ hôi làm ướt cả tóc, từng sợi tóc đều dính vào mặt.
Cô khóc thút thít xin tha, mảnh mai mà vô lực, tiếng kêu yếu ớt như thở không nổi, giống như tiếng rầm rì của một cô mèo con. Đạt đến cao trào cả người run run, tựa con rắn không xương thân mật dán xác vào người anh, đường đi càng ngày càng hẹp, bụng nhỏ phập phồng mãnh liệt, nào đó đó đã mở chốt, chỗ sâu nhất phun ra một luồng chất lỏng nóng hổi, nóng đến mức da đầu hai người đều căng chặt.
Lý Tồn Căn cắn răng, ôm Trần Kiều sắp ngất xỉu lên, lập tức dùng toàn lực đung đưa phần eo, mỗi một lần đều đâm đến hoa tâm. Trần Kiều choáng váng khóc thành tiếng, lại thêm một luồng d*m thủy ấm áp phóng ra. Bị thiêu đốt, anh như phát điên, hai tay ôm lấy eo cô, máy móc đâm chọc, làm cả hai mảnh thịt non đều sưng đỏ, côn th*t lớn phụt một tiếng cắm vào bên trong tử cung, thân gậy nóng lên, huyết mạch phun trào, toàn bộ tinh dịch đều được bắn vào trong mật đạo.
Xương sống sinh ra một cảm giác tê mỏi pha chút khoái cảm mênh mông, nhanh chóng lan khắp toàn thân, liếm láp từng sợi dây thần kinh, săn sóc đến mỗi tế bào, khắp nơi đều sảng khoái cùng cực. Da đầu co rút, anh muốn nổ tung, thân mình run rẩy vài cái mới chịu hạ nhiệt trận cao trào vừa rồi.