Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên
Chương 106: Ngọn lửa
Đám đông ồn ào bao quanh tòa thị chính Mỹ Lệ, nhưng dưới tầng hầm lại hoàn toàn yên tĩnh. Một lối đi bí mật uốn lượn quanh co theo bậc thang dẫn lên trên. Người đàn ông cầm chiếc đèn pha lê gõ ba lần lên tấm vách cuối đường, sau đó vách tường đột ngột di chuyển, lộ ra một thư phòng sáng sủa. Vị quan Chấp Chính Tu Nạp, người đang ở giữa cơn bão chính trị, đứng cách đó hai bước mỉm cười chờ đợi.
Bước ra từ lối đi bí mật sau chiếc gương trang trí vừa di chuyển, Tần Lạc hỏi với vẻ nghi ngờ: "Làm sao cậu biết về lối đi này? Cậu chọn ở lại tòa thị chính vì điều này sao?"
Trên chiếc bàn nhỏ trước ghế sofa đã được bày sẵn các món trà tinh tế, Phỉ Qua đưa cho Tần Lạc một tách trà nóng, cả hai cùng ngồi xuống. "Trước khi rời Đế Đô, tôi đã xem qua tất cả tài liệu về thành phố Mỹ Lệ, bao gồm cả bản vẽ của những tòa nhà quan trọng, và phát hiện ra công tước Mỹ Lệ khi xây dựng tòa thị chính đã bí mật để lại một lối đi. Lối này kết nối với hệ thống cống ngầm của thành phố, có lối ra rất kín đáo. Vì một số lý do, nó đã bị đóng kín, và chỉ có một vài người biết chuyện này mà tôi đã xử lý trước rồi."
Dù bất ngờ đã khiến Phỉ Qua bị ảnh hưởng cảm xúc, nhưng cách anh xử lý vẫn cực kỳ cẩn thận, khiến Tần Lạc nhướng mày: "Giả sử cô ấy đã bị người Lợi Tư đưa ra khỏi biên giới thì sao?"
"Vậy thì sẽ hơi rắc rối một chút, có thể phải dùng đến vũ lực." Phỉ Qua đáp lại một cách nhẹ nhàng. "Tôi tin cuối cùng người Lợi Tư sẽ trả cô ấy về nguyên vẹn."
Tần Lạc không nói gì, đẩy chiếc hộp bạc đựng thấu kính pha lê về phía Phỉ Qua rồi đổi chủ đề: "Thái tử Lợi Tư đã chủ động đến tìm tôi, không chỉ giao cho tôi thấu kính mà còn đề xuất biến vùng đất Lam Quận giữa Lợi Tư và Tây Nhĩ thành khu vực phi quân sự. Đề nghị này chẳng khác gì một lời mời."
Đôi mắt màu đỏ của Y Lan rất dễ nhận ra, và không ít người đã biết mặt vị quan Chấp Chính này. Vùng đất Lam Quận là nơi an toàn gần thành phố Mỹ Lệ nhất. Nhưng do mối đe dọa từ Lợi Tư, Phỉ Qua ban đầu định từ bỏ con đường này, lên kế hoạch khác sau khi lấy được thấu kính từ Tát Sa. Không ngờ Thái tử Lợi Tư lại bất ngờ cung cấp cho họ một cơ hội.
Nghe Tần Lạc kể xong, Phỉ Qua trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tát Sa có tư duy rất sắc bén. Y Lan nói hắn đã đoán ra thân phận của cô ấy, có lẽ sau đó hắn còn phát hiện ra điều gì đó, nên đã nhìn thấu kế hoạch và trực tiếp tìm đến cậu. Với vị thái tử này, tương lai của Lợi Tư không thể xem thường."
"Không sao, họ sẽ không có công nghệ năng lượng mới trong vòng ba năm tới, và việc nghiên cứu nó kỹ càng cũng phải mất ít nhất ba đến năm năm nữa. Thời gian để đưa vào ứng dụng toàn diện sẽ còn kéo dài, đủ để hai quốc gia giãn khoảng cách." Tần Lạc nở một nụ cười gian xảo, vị Bộ Trưởng Tư Pháp cao quý bỗng trở nên đắc ý như một tên lưu manh vừa đạt được điều xấu. "Cậu thật nên nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc đó, thái tử tôn quý chắc chắn chưa từng trải qua cảm giác bị đánh như vậy."
Phỉ Qua bật cười: "Cú đấm đó có nặng không?"
"Cũng nhẹ như cú đấm cậu từng đánh tôi." Tần Lạc nhe răng cười, hai tay đan vào nhau bẻ khớp tay một tiếng, "Tôi chắc chắn hắn sẽ không quên."
Edit: FB Frenalis
Trong chốc lát, nhiều ký ức ùa về, bầu không khí trở nên vô cùng nhẹ nhàng. Một lúc sau, Phỉ Qua thu lại nụ cười. "Cảm ơn, Lạc."
"Đó là món nợ tôi phải trả cho cậu." Tần Lạc im lặng thở dài. "Thật sự không hối hận sao?"
"Tôi biết rõ mình muốn gì." Phỉ Qua nhìn người đồng minh lâu năm, người anh em thân thuộc như cái bóng của mình. "Lạc, cậu cũng biết cậu muốn gì. Chúng ta đều đã có được điều mình mong muốn, thật tốt."
Tần Lạc thoáng buồn bã.
"Cậu luôn thích hợp với chính trị hơn tôi." Vị quan Chấp Chính sắp bước vào con đường lưu vong mỉm cười. "Đừng tiếc nuối cho tôi, tôi đã có được điều tốt hơn."
Tần Lạc rũ mắt xuống. "Cô ấy... vẫn như trước sao?"
Phỉ Qua nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ, ánh mắt dịu dàng. "Cô ấy đã trải qua quá nhiều tổn thương, chúng tôi cũng đã xa nhau quá lâu. May mắn là, một số điều quan trọng nhất giữa tôi và cô ấy vẫn không hề thay đổi."
Tần Lạc ngừng lại một lát, rồi đột nhiên nói: "Tôi muốn gặp cô ấy."
Phỉ Qua im lặng không trả lời.
"Tôi hiểu cô ấy không muốn gặp tôi." Tần Lạc tự giễu, xoa mặt mình, "Nhưng ít nhất... có những điều tôi nên xin lỗi."
Phỉ Qua bước vào phòng ngủ, lát sau quay lại thư phòng: "Cô ấy nói không cần." Sau một chút ngập ngừng, anh bổ sung thêm một câu. "Cô ấy nói rằng cậu chỉ là nghĩ đến lập trường của mình, chưa bao giờ làm điều gì sai cả."
Tần Lạc cười khổ, anh ta biết lời xin lỗi của mình trước cô chẳng khác nào giả tạo, không đáng để cô bận tâm. "Tôi biết tôi là một kẻ không ra gì."
"Chúng ta đều vậy, đã bị quyền lực vấy bẩn quá lâu rồi." Hơi thở của Phỉ Qua chững lại, một lúc sau anh mới nói tiếp. "Lạc, cậu nhớ những ngày ở khu ổ chuột không? Khi đó chúng ta từng mong muốn có sức mạnh để thay đổi cuộc sống của người dân nghèo. Nhưng bây giờ, khi chúng ta nắm trong tay quyền lực của đế quốc, lại hoàn toàn quên đi ước nguyện ban đầu."
Trong lòng Tần Lạc khẽ rung động, nhưng không đáp lời.
"Chúng ta đã lật đổ hoàng gia, treo cổ các quý tộc, chấm dứt một triều đại, nhưng cuộc sống của phần lớn dân chúng vẫn chẳng hề tốt hơn, họ vẫn đang vật lộn trong bùn đất không chút hy vọng." Phỉ Qua nhìn người bạn thân, ánh mắt đầy suy tư. "Lúc đầu chúng ta bận rộn củng cố quyền lực, không có thời gian để quan tâm, nhưng đến bây giờ, trong khi giành lấy lợi ích cho bản thân, có lẽ chúng ta cũng nên làm gì đó cho họ."
"Cậu đã thay đổi." Tần Lạc trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài. "Không, có lẽ phải nói đây mới là con người thật của cậu, tôi từng nghĩ..."
Tần Lạc không nói tiếp, Phỉ Qua giơ tay đặt lên vai anh ta. "Xin lỗi vì tôi đã đột ngột ích kỷ rời đi, để lại toàn bộ trách nhiệm cho cậu."
"Là cô ấy..." Tần Lạc liếc nhìn anh. "Đã nói với cậu về những điều này sao?"
"Cô ấy không nói gì cả." Phỉ Qua lắc đầu, phủ nhận phỏng đoán của bạn mình. "Chỉ là dạo gần đây, có vẻ như tôi đã nhìn nhận nhiều việc theo cách khác."
Trong lòng Tần Lạc thoáng chút cảm xúc, khẽ hừ mũi: "Có phải tôi nên ngưỡng mộ tình yêu vĩ đại không?"
"Lạc, thời đại quân sự và chính trị đã qua rồi. Từ nay về sau, mọi thứ phù hợp hơn để cậu tiếp tục. Có lẽ chúng ta sẽ khó gặp lại, nhưng tôi tin cậu sẽ sống thật tốt." Phỉ Qua mỉm cười, lời nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nhiều ý nghĩa. "Tôi nghĩ thần linh đã sắp đặt việc cậu - một người sinh ra trong dòng dõi quý tộc, phải lưu lạc đến khu ổ chuột chắc chắn có lý do."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
*****
Những cảm xúc phẫn nộ như đám mây đen dày đặc bao phủ lên thành phố Mỹ Lệ, ngày càng dâng cao theo thời gian, cuối cùng nổ ra sự biến đổi. Một vài người bắt đầu tấn công hàng rào cảnh vệ, dùng chai lọ và đất đá để trút giận. Trong cảnh hỗn loạn, không rõ ai đã nổ súng trước, biến thành cuộc xung đột bạo lực rõ ràng. Tiếng hét thảm thiết và máu đỏ kích thích cảm xúc của đám đông, sự cuồng nộ càng lúc càng dữ dội. Có kẻ kéo đến cả dầu hỏa, đổ tràn trước cửa tòa thị chính.
Ngọn lửa bùng lên và ngày càng lan rộng. Đám đông bao vây tòa thị chính chật kín, vừa nhìn ngọn lửa bốc cao vừa la hét. Tiếng ồn ào như sóng dâng từng đợt, lửa nhanh chóng bén vào cánh cửa, gió lớn làm ngọn lửa bốc lên cao hơn. Binh lính luống cuống giữa việc cứu hỏa và đàn áp đám đông, không biết làm gì khi vài lần xin chỉ thị nhưng không nhận được lệnh nào, cuối cùng họ cũng bắt đầu hoảng loạn.
Lúc này, cựu chỉ huy vệ binh Uy Liêm kịp thời xuất hiện, kêu gọi quân lính buông bỏ vũ khí, từ bỏ việc bảo vệ quan Chấp Chính đã không còn xứng đáng lãnh đạo đế quốc. Uy Liêm là người làm việc nghiêm túc, công bằng, được cấp dưới yêu mến. Khi lời kêu gọi của anh ta vang lên, cộng thêm việc không thấy bóng dáng quan Chấp Chính đâu, vệ binh dao động, nhiều người đã hạ súng xuống.
Gió nóng từ ngọn lửa cuộn bụi mù bay lên cao, nhưng không thể xâm nhập vào các ô cửa sổ đóng kín trên tầng thượng.
Phỉ Qua cẩn thận cài chiếc cúc áo quân phục cuối cùng cho người yêu, lùi lại vài bước để ngắm nhìn.
Mái tóc dài được búi lên gọn gàng dưới chiếc mũ quân đội, bộ quân phục làm tôn thêm vòng eo thon thả và dáng vẻ mạnh mẽ. Đôi môi cô hồng hào hơn một tháng trước, đôi mắt đỏ được che bởi thấu kính pha lê, nhưng vẫn không giấu được ánh sáng tinh anh. Đôi mắt đẹp ấy tràn ngập sự dịu dàng, chính là nguồn động lực cả đời của anh.
Phỉ Qua cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô thật lâu, không kìm được mà hôn nhẹ lên đôi môi cô. "Em thật đẹp, khiến anh nhớ đến lần đầu gặp em."
Nụ cười khẽ nở trên gương mặt xinh đẹp của cô. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh, đôi lông mày thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Cô không chắc liệu anh có hối tiếc về vinh quang mà hôm nay anh bỏ lại hay không, nhưng giờ đây mọi thứ đã không thể thay đổi được nữa.
Phỉ Qua hoàn toàn thấu hiểu, anh không nói thêm lời nào, chỉ đưa tay về phía cô.
Ánh lửa sáng rực cả bầu trời đêm chiếu đỏ khuôn mặt hai người. Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen đầy kiên định của anh.
Cuối cùng, hai bàn tay ấm áp cùng nắm lấy nhau.
Ngọn lửa ngày càng dữ dội hơn, từng tốp binh lính hoảng loạn chạy khỏi tòa thị chính đang cháy rực. Đám đông bao vây bên ngoài toà nhà xì xào bàn tán. Sự phẫn nộ trong họ mạnh mẽ đến mức bất kỳ hành động cứu hỏa nào cũng đều bị tấn công. Họ đang tràn đầy hy vọng, chờ đợi quan Chấp Chính cùng phù thủy sẽ chui ra từ ngọn lửa, để rồi bị đá và chai lọ nghiền nát thành tro bụi.
Thời gian dần trôi qua, khói dày đặc bao phủ cả một vùng lớn. Lửa bốc lên qua các khung cửa sổ của tòa thị chính, không còn ai chạy ra được nữa. Khi ngọn gió bất chợt đổi hướng, ngọn lửa rực cháy đã lan sang các tòa nhà lân cận, nhà hát nằm sát bên cạnh là nơi bị thiệt hại đầu tiên. Bên trong nhà hát, rèm cửa và ghế ngồi nhanh chóng cháy lan, mùa đông khô hanh càng làm ngọn lửa cháy dữ dội hơn. Khi mọi người nhận ra, mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Ngọn lửa tàn nhẫn lan rộng thiêu rụi nhiều khu vực. Sau hai ngày đêm cháy lớn, hàng chục ngàn người mất nhà cửa, gần trăm người thiệt mạng trong cảnh hỗn loạn bỏ chạy. Không ai có thể ngờ rằng hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy. Người dân òa khóc trong đau đớn trước đống tro tàn.
Quan Chấp Chính từng uy quyền lẫy lừng đã chết trong ngọn lửa. Hơn mười cận vệ xác nhận rằng trước khi lửa bùng lên, ngài ấy vẫn còn ở trong phòng cùng phù thủy. Đây có lẽ là tin tức duy nhất có thể an ủi dân chúng: phù thủy mắt đỏ cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt, hoàn toàn biến mất khỏi đế quốc Tây Nhĩ.
Một phần ba thành phố Mỹ Lệ hóa thành tro tàn, như một lời nguyền của phù thủy trước khi chết.
Người hùng kiêu hãnh của đế quốc sụp đổ, khiến Tây Nhĩ rơi vào hỗn loạn, chính trường kinh hoàng.
Tướng quân Đạt Lôi - người trung thành với quan Chấp Chính vô cùng phẫn nộ, dẫn quân thẳng tiến Đế Đô, thề sẽ đòi lại công bằng cho người đã khuất. Quân đội bách chiến bách thắng của anh ta tạo nên uy hiếp chưa từng có, lời thề của anh ta như lưỡi dao bén ngót, nội chiến trong đế quốc chỉ còn chờ phát động.
Dù một số đại thần hy vọng lợi dụng vụ phù thủy để ép Tu Nạp từ chức, nhưng họ tuyệt đối không muốn đối đầu với quân đội. Cái chết đột ngột của Tu Nạp đã phá vỡ mọi kế hoạch, khiến tướng quân Đạt Lôi, người có uy tín chỉ đứng sau Tu Nạp, phải giương cao lá cờ chiến đấu, làm cho tất cả đều hoảng sợ.
Giữa những cuộc tranh luận đầy hoảng loạn, một lần nữa Tần Lạc đứng ra. Anh ta bày tỏ tiếc thương cho sự tự hủy diệt của quan Chấp Chính, dùng giọng điệu ôn hòa khuyên nhủ tướng quân Đạt Lôi ngừng hành động nóng nảy. Anh ta đã cử Uy Liêm làm đặc sứ đến thuyết phục Đạt Lôi, bất chấp lời đe dọa sẽ treo cổ bất cứ kẻ phản bội nào của Đạt Lôi. Để ngăn chặn nội chiến, vì sự an nguy của đế quốc, cựu chỉ huy vệ binh Uy Liêm đã can đảm lên đường.
Uy Liêm mang theo một bức thư mật, ngắn gọn nhưng đủ để thay đổi vận mệnh của đế quốc.
"Đạt Lôi,
Đây là mệnh lệnh cuối cùng. Hãy từ bỏ hành động, nghe theo chỉ đạo của Tần Lạc, không cần phải làm thêm bất kỳ điều gì cho tôi nữa.
Tôi ổn. Tôi đã tìm thấy thiên đường của mình."
Sau một cuộc trò chuyện dài mà không ai biết nội dung, tướng quân Đạt Lôi dũng mãnh đã từ bỏ kế hoạch tấn công Đế Đô, đám mây chiến tranh tan biến, cả đế quốc thở phào nhẹ nhõm. Trong bóng tối của lưỡi kiếm, không ai dám đề xuất luận tội tướng quân Đạt Lôi, ngay cả lực lượng vệ binh từng đối đầu với dân chúng cũng được ân xá.
Một lần nữa, ngài Bộ Trưởng Tư Pháp Tần Lạc đã cứu vãn tình thế trong thời khắc then chốt, xóa tan mọi nghi ngờ về việc anh ta từng là bạn thân của quan Chấp Chính đã khuất. Chính trường đế quốc Tây Nhĩ đã được khôi phục trật tự và bắt đầu đối mặt với thời kỳ hậu Chấp chính. Giữa những lời ca tụng từ khắp nơi, Tần Lạc không tìm cách kế nhiệm vị trí mà Tu Nạp để lại, thay vào đó anh ta đã đề cử Bộ Trưởng Lạc Mạn làm tân Chấp Chính. Hành động khiêm tốn này khiến các đối thủ chính trị bất ngờ, không biết phải công kích từ đâu.
Việc tái thiết thành phố Mỹ Lệ từ từ được triển khai, Tây Nhĩ bắt đầu thích ứng với tình hình biến động. Người dân đã sửa đổi đạo luật quyền lực, bổ sung nhiều hạn chế đối với quan Chấp Chính để tránh việc một người nắm quyền lực tuyệt đối tái diễn. Những khoản lợi nhuận dồi dào thu được từ việc áp dụng năng lượng mới, dưới sự chỉ đạo của Tần Lạc, phần lớn được sử dụng để nâng cấp giáo dục và cơ sở hạ tầng. Anh ta cũng ban hành các đạo luật hỗ trợ công nghiệp, mở cửa những nguồn tài nguyên trước đây bị hoàng gia và quý tộc kiểm soát, khuyến khích thương mại. Dân chúng từ những vùng quê nghèo đói đổ về thành phố, đổ vào các nhà máy và công ty thương mại mới, tràn đầy hy vọng về tương lai.
Sau khi quan Chấp Chính - người từng được vinh quang tỏa sáng nhưng cũng như sao băng mà vụt tắt, qua đời, đế quốc Tây Nhĩ đã bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới.
Bước ra từ lối đi bí mật sau chiếc gương trang trí vừa di chuyển, Tần Lạc hỏi với vẻ nghi ngờ: "Làm sao cậu biết về lối đi này? Cậu chọn ở lại tòa thị chính vì điều này sao?"
Trên chiếc bàn nhỏ trước ghế sofa đã được bày sẵn các món trà tinh tế, Phỉ Qua đưa cho Tần Lạc một tách trà nóng, cả hai cùng ngồi xuống. "Trước khi rời Đế Đô, tôi đã xem qua tất cả tài liệu về thành phố Mỹ Lệ, bao gồm cả bản vẽ của những tòa nhà quan trọng, và phát hiện ra công tước Mỹ Lệ khi xây dựng tòa thị chính đã bí mật để lại một lối đi. Lối này kết nối với hệ thống cống ngầm của thành phố, có lối ra rất kín đáo. Vì một số lý do, nó đã bị đóng kín, và chỉ có một vài người biết chuyện này mà tôi đã xử lý trước rồi."
Dù bất ngờ đã khiến Phỉ Qua bị ảnh hưởng cảm xúc, nhưng cách anh xử lý vẫn cực kỳ cẩn thận, khiến Tần Lạc nhướng mày: "Giả sử cô ấy đã bị người Lợi Tư đưa ra khỏi biên giới thì sao?"
"Vậy thì sẽ hơi rắc rối một chút, có thể phải dùng đến vũ lực." Phỉ Qua đáp lại một cách nhẹ nhàng. "Tôi tin cuối cùng người Lợi Tư sẽ trả cô ấy về nguyên vẹn."
Tần Lạc không nói gì, đẩy chiếc hộp bạc đựng thấu kính pha lê về phía Phỉ Qua rồi đổi chủ đề: "Thái tử Lợi Tư đã chủ động đến tìm tôi, không chỉ giao cho tôi thấu kính mà còn đề xuất biến vùng đất Lam Quận giữa Lợi Tư và Tây Nhĩ thành khu vực phi quân sự. Đề nghị này chẳng khác gì một lời mời."
Đôi mắt màu đỏ của Y Lan rất dễ nhận ra, và không ít người đã biết mặt vị quan Chấp Chính này. Vùng đất Lam Quận là nơi an toàn gần thành phố Mỹ Lệ nhất. Nhưng do mối đe dọa từ Lợi Tư, Phỉ Qua ban đầu định từ bỏ con đường này, lên kế hoạch khác sau khi lấy được thấu kính từ Tát Sa. Không ngờ Thái tử Lợi Tư lại bất ngờ cung cấp cho họ một cơ hội.
Nghe Tần Lạc kể xong, Phỉ Qua trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tát Sa có tư duy rất sắc bén. Y Lan nói hắn đã đoán ra thân phận của cô ấy, có lẽ sau đó hắn còn phát hiện ra điều gì đó, nên đã nhìn thấu kế hoạch và trực tiếp tìm đến cậu. Với vị thái tử này, tương lai của Lợi Tư không thể xem thường."
"Không sao, họ sẽ không có công nghệ năng lượng mới trong vòng ba năm tới, và việc nghiên cứu nó kỹ càng cũng phải mất ít nhất ba đến năm năm nữa. Thời gian để đưa vào ứng dụng toàn diện sẽ còn kéo dài, đủ để hai quốc gia giãn khoảng cách." Tần Lạc nở một nụ cười gian xảo, vị Bộ Trưởng Tư Pháp cao quý bỗng trở nên đắc ý như một tên lưu manh vừa đạt được điều xấu. "Cậu thật nên nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc đó, thái tử tôn quý chắc chắn chưa từng trải qua cảm giác bị đánh như vậy."
Phỉ Qua bật cười: "Cú đấm đó có nặng không?"
"Cũng nhẹ như cú đấm cậu từng đánh tôi." Tần Lạc nhe răng cười, hai tay đan vào nhau bẻ khớp tay một tiếng, "Tôi chắc chắn hắn sẽ không quên."
Edit: FB Frenalis
Trong chốc lát, nhiều ký ức ùa về, bầu không khí trở nên vô cùng nhẹ nhàng. Một lúc sau, Phỉ Qua thu lại nụ cười. "Cảm ơn, Lạc."
"Đó là món nợ tôi phải trả cho cậu." Tần Lạc im lặng thở dài. "Thật sự không hối hận sao?"
"Tôi biết rõ mình muốn gì." Phỉ Qua nhìn người đồng minh lâu năm, người anh em thân thuộc như cái bóng của mình. "Lạc, cậu cũng biết cậu muốn gì. Chúng ta đều đã có được điều mình mong muốn, thật tốt."
Tần Lạc thoáng buồn bã.
"Cậu luôn thích hợp với chính trị hơn tôi." Vị quan Chấp Chính sắp bước vào con đường lưu vong mỉm cười. "Đừng tiếc nuối cho tôi, tôi đã có được điều tốt hơn."
Tần Lạc rũ mắt xuống. "Cô ấy... vẫn như trước sao?"
Phỉ Qua nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ, ánh mắt dịu dàng. "Cô ấy đã trải qua quá nhiều tổn thương, chúng tôi cũng đã xa nhau quá lâu. May mắn là, một số điều quan trọng nhất giữa tôi và cô ấy vẫn không hề thay đổi."
Tần Lạc ngừng lại một lát, rồi đột nhiên nói: "Tôi muốn gặp cô ấy."
Phỉ Qua im lặng không trả lời.
"Tôi hiểu cô ấy không muốn gặp tôi." Tần Lạc tự giễu, xoa mặt mình, "Nhưng ít nhất... có những điều tôi nên xin lỗi."
Phỉ Qua bước vào phòng ngủ, lát sau quay lại thư phòng: "Cô ấy nói không cần." Sau một chút ngập ngừng, anh bổ sung thêm một câu. "Cô ấy nói rằng cậu chỉ là nghĩ đến lập trường của mình, chưa bao giờ làm điều gì sai cả."
Tần Lạc cười khổ, anh ta biết lời xin lỗi của mình trước cô chẳng khác nào giả tạo, không đáng để cô bận tâm. "Tôi biết tôi là một kẻ không ra gì."
"Chúng ta đều vậy, đã bị quyền lực vấy bẩn quá lâu rồi." Hơi thở của Phỉ Qua chững lại, một lúc sau anh mới nói tiếp. "Lạc, cậu nhớ những ngày ở khu ổ chuột không? Khi đó chúng ta từng mong muốn có sức mạnh để thay đổi cuộc sống của người dân nghèo. Nhưng bây giờ, khi chúng ta nắm trong tay quyền lực của đế quốc, lại hoàn toàn quên đi ước nguyện ban đầu."
Trong lòng Tần Lạc khẽ rung động, nhưng không đáp lời.
"Chúng ta đã lật đổ hoàng gia, treo cổ các quý tộc, chấm dứt một triều đại, nhưng cuộc sống của phần lớn dân chúng vẫn chẳng hề tốt hơn, họ vẫn đang vật lộn trong bùn đất không chút hy vọng." Phỉ Qua nhìn người bạn thân, ánh mắt đầy suy tư. "Lúc đầu chúng ta bận rộn củng cố quyền lực, không có thời gian để quan tâm, nhưng đến bây giờ, trong khi giành lấy lợi ích cho bản thân, có lẽ chúng ta cũng nên làm gì đó cho họ."
"Cậu đã thay đổi." Tần Lạc trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài. "Không, có lẽ phải nói đây mới là con người thật của cậu, tôi từng nghĩ..."
Tần Lạc không nói tiếp, Phỉ Qua giơ tay đặt lên vai anh ta. "Xin lỗi vì tôi đã đột ngột ích kỷ rời đi, để lại toàn bộ trách nhiệm cho cậu."
"Là cô ấy..." Tần Lạc liếc nhìn anh. "Đã nói với cậu về những điều này sao?"
"Cô ấy không nói gì cả." Phỉ Qua lắc đầu, phủ nhận phỏng đoán của bạn mình. "Chỉ là dạo gần đây, có vẻ như tôi đã nhìn nhận nhiều việc theo cách khác."
Trong lòng Tần Lạc thoáng chút cảm xúc, khẽ hừ mũi: "Có phải tôi nên ngưỡng mộ tình yêu vĩ đại không?"
"Lạc, thời đại quân sự và chính trị đã qua rồi. Từ nay về sau, mọi thứ phù hợp hơn để cậu tiếp tục. Có lẽ chúng ta sẽ khó gặp lại, nhưng tôi tin cậu sẽ sống thật tốt." Phỉ Qua mỉm cười, lời nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nhiều ý nghĩa. "Tôi nghĩ thần linh đã sắp đặt việc cậu - một người sinh ra trong dòng dõi quý tộc, phải lưu lạc đến khu ổ chuột chắc chắn có lý do."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
*****
Những cảm xúc phẫn nộ như đám mây đen dày đặc bao phủ lên thành phố Mỹ Lệ, ngày càng dâng cao theo thời gian, cuối cùng nổ ra sự biến đổi. Một vài người bắt đầu tấn công hàng rào cảnh vệ, dùng chai lọ và đất đá để trút giận. Trong cảnh hỗn loạn, không rõ ai đã nổ súng trước, biến thành cuộc xung đột bạo lực rõ ràng. Tiếng hét thảm thiết và máu đỏ kích thích cảm xúc của đám đông, sự cuồng nộ càng lúc càng dữ dội. Có kẻ kéo đến cả dầu hỏa, đổ tràn trước cửa tòa thị chính.
Ngọn lửa bùng lên và ngày càng lan rộng. Đám đông bao vây tòa thị chính chật kín, vừa nhìn ngọn lửa bốc cao vừa la hét. Tiếng ồn ào như sóng dâng từng đợt, lửa nhanh chóng bén vào cánh cửa, gió lớn làm ngọn lửa bốc lên cao hơn. Binh lính luống cuống giữa việc cứu hỏa và đàn áp đám đông, không biết làm gì khi vài lần xin chỉ thị nhưng không nhận được lệnh nào, cuối cùng họ cũng bắt đầu hoảng loạn.
Lúc này, cựu chỉ huy vệ binh Uy Liêm kịp thời xuất hiện, kêu gọi quân lính buông bỏ vũ khí, từ bỏ việc bảo vệ quan Chấp Chính đã không còn xứng đáng lãnh đạo đế quốc. Uy Liêm là người làm việc nghiêm túc, công bằng, được cấp dưới yêu mến. Khi lời kêu gọi của anh ta vang lên, cộng thêm việc không thấy bóng dáng quan Chấp Chính đâu, vệ binh dao động, nhiều người đã hạ súng xuống.
Gió nóng từ ngọn lửa cuộn bụi mù bay lên cao, nhưng không thể xâm nhập vào các ô cửa sổ đóng kín trên tầng thượng.
Phỉ Qua cẩn thận cài chiếc cúc áo quân phục cuối cùng cho người yêu, lùi lại vài bước để ngắm nhìn.
Mái tóc dài được búi lên gọn gàng dưới chiếc mũ quân đội, bộ quân phục làm tôn thêm vòng eo thon thả và dáng vẻ mạnh mẽ. Đôi môi cô hồng hào hơn một tháng trước, đôi mắt đỏ được che bởi thấu kính pha lê, nhưng vẫn không giấu được ánh sáng tinh anh. Đôi mắt đẹp ấy tràn ngập sự dịu dàng, chính là nguồn động lực cả đời của anh.
Phỉ Qua cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô thật lâu, không kìm được mà hôn nhẹ lên đôi môi cô. "Em thật đẹp, khiến anh nhớ đến lần đầu gặp em."
Nụ cười khẽ nở trên gương mặt xinh đẹp của cô. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh, đôi lông mày thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Cô không chắc liệu anh có hối tiếc về vinh quang mà hôm nay anh bỏ lại hay không, nhưng giờ đây mọi thứ đã không thể thay đổi được nữa.
Phỉ Qua hoàn toàn thấu hiểu, anh không nói thêm lời nào, chỉ đưa tay về phía cô.
Ánh lửa sáng rực cả bầu trời đêm chiếu đỏ khuôn mặt hai người. Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen đầy kiên định của anh.
Cuối cùng, hai bàn tay ấm áp cùng nắm lấy nhau.
Ngọn lửa ngày càng dữ dội hơn, từng tốp binh lính hoảng loạn chạy khỏi tòa thị chính đang cháy rực. Đám đông bao vây bên ngoài toà nhà xì xào bàn tán. Sự phẫn nộ trong họ mạnh mẽ đến mức bất kỳ hành động cứu hỏa nào cũng đều bị tấn công. Họ đang tràn đầy hy vọng, chờ đợi quan Chấp Chính cùng phù thủy sẽ chui ra từ ngọn lửa, để rồi bị đá và chai lọ nghiền nát thành tro bụi.
Thời gian dần trôi qua, khói dày đặc bao phủ cả một vùng lớn. Lửa bốc lên qua các khung cửa sổ của tòa thị chính, không còn ai chạy ra được nữa. Khi ngọn gió bất chợt đổi hướng, ngọn lửa rực cháy đã lan sang các tòa nhà lân cận, nhà hát nằm sát bên cạnh là nơi bị thiệt hại đầu tiên. Bên trong nhà hát, rèm cửa và ghế ngồi nhanh chóng cháy lan, mùa đông khô hanh càng làm ngọn lửa cháy dữ dội hơn. Khi mọi người nhận ra, mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Ngọn lửa tàn nhẫn lan rộng thiêu rụi nhiều khu vực. Sau hai ngày đêm cháy lớn, hàng chục ngàn người mất nhà cửa, gần trăm người thiệt mạng trong cảnh hỗn loạn bỏ chạy. Không ai có thể ngờ rằng hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy. Người dân òa khóc trong đau đớn trước đống tro tàn.
Quan Chấp Chính từng uy quyền lẫy lừng đã chết trong ngọn lửa. Hơn mười cận vệ xác nhận rằng trước khi lửa bùng lên, ngài ấy vẫn còn ở trong phòng cùng phù thủy. Đây có lẽ là tin tức duy nhất có thể an ủi dân chúng: phù thủy mắt đỏ cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt, hoàn toàn biến mất khỏi đế quốc Tây Nhĩ.
Một phần ba thành phố Mỹ Lệ hóa thành tro tàn, như một lời nguyền của phù thủy trước khi chết.
Người hùng kiêu hãnh của đế quốc sụp đổ, khiến Tây Nhĩ rơi vào hỗn loạn, chính trường kinh hoàng.
Tướng quân Đạt Lôi - người trung thành với quan Chấp Chính vô cùng phẫn nộ, dẫn quân thẳng tiến Đế Đô, thề sẽ đòi lại công bằng cho người đã khuất. Quân đội bách chiến bách thắng của anh ta tạo nên uy hiếp chưa từng có, lời thề của anh ta như lưỡi dao bén ngót, nội chiến trong đế quốc chỉ còn chờ phát động.
Dù một số đại thần hy vọng lợi dụng vụ phù thủy để ép Tu Nạp từ chức, nhưng họ tuyệt đối không muốn đối đầu với quân đội. Cái chết đột ngột của Tu Nạp đã phá vỡ mọi kế hoạch, khiến tướng quân Đạt Lôi, người có uy tín chỉ đứng sau Tu Nạp, phải giương cao lá cờ chiến đấu, làm cho tất cả đều hoảng sợ.
Giữa những cuộc tranh luận đầy hoảng loạn, một lần nữa Tần Lạc đứng ra. Anh ta bày tỏ tiếc thương cho sự tự hủy diệt của quan Chấp Chính, dùng giọng điệu ôn hòa khuyên nhủ tướng quân Đạt Lôi ngừng hành động nóng nảy. Anh ta đã cử Uy Liêm làm đặc sứ đến thuyết phục Đạt Lôi, bất chấp lời đe dọa sẽ treo cổ bất cứ kẻ phản bội nào của Đạt Lôi. Để ngăn chặn nội chiến, vì sự an nguy của đế quốc, cựu chỉ huy vệ binh Uy Liêm đã can đảm lên đường.
Uy Liêm mang theo một bức thư mật, ngắn gọn nhưng đủ để thay đổi vận mệnh của đế quốc.
"Đạt Lôi,
Đây là mệnh lệnh cuối cùng. Hãy từ bỏ hành động, nghe theo chỉ đạo của Tần Lạc, không cần phải làm thêm bất kỳ điều gì cho tôi nữa.
Tôi ổn. Tôi đã tìm thấy thiên đường của mình."
Sau một cuộc trò chuyện dài mà không ai biết nội dung, tướng quân Đạt Lôi dũng mãnh đã từ bỏ kế hoạch tấn công Đế Đô, đám mây chiến tranh tan biến, cả đế quốc thở phào nhẹ nhõm. Trong bóng tối của lưỡi kiếm, không ai dám đề xuất luận tội tướng quân Đạt Lôi, ngay cả lực lượng vệ binh từng đối đầu với dân chúng cũng được ân xá.
Một lần nữa, ngài Bộ Trưởng Tư Pháp Tần Lạc đã cứu vãn tình thế trong thời khắc then chốt, xóa tan mọi nghi ngờ về việc anh ta từng là bạn thân của quan Chấp Chính đã khuất. Chính trường đế quốc Tây Nhĩ đã được khôi phục trật tự và bắt đầu đối mặt với thời kỳ hậu Chấp chính. Giữa những lời ca tụng từ khắp nơi, Tần Lạc không tìm cách kế nhiệm vị trí mà Tu Nạp để lại, thay vào đó anh ta đã đề cử Bộ Trưởng Lạc Mạn làm tân Chấp Chính. Hành động khiêm tốn này khiến các đối thủ chính trị bất ngờ, không biết phải công kích từ đâu.
Việc tái thiết thành phố Mỹ Lệ từ từ được triển khai, Tây Nhĩ bắt đầu thích ứng với tình hình biến động. Người dân đã sửa đổi đạo luật quyền lực, bổ sung nhiều hạn chế đối với quan Chấp Chính để tránh việc một người nắm quyền lực tuyệt đối tái diễn. Những khoản lợi nhuận dồi dào thu được từ việc áp dụng năng lượng mới, dưới sự chỉ đạo của Tần Lạc, phần lớn được sử dụng để nâng cấp giáo dục và cơ sở hạ tầng. Anh ta cũng ban hành các đạo luật hỗ trợ công nghiệp, mở cửa những nguồn tài nguyên trước đây bị hoàng gia và quý tộc kiểm soát, khuyến khích thương mại. Dân chúng từ những vùng quê nghèo đói đổ về thành phố, đổ vào các nhà máy và công ty thương mại mới, tràn đầy hy vọng về tương lai.
Sau khi quan Chấp Chính - người từng được vinh quang tỏa sáng nhưng cũng như sao băng mà vụt tắt, qua đời, đế quốc Tây Nhĩ đã bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới.