Vạn Cổ Long Đế - Trang 2
Chương 48: Là cao thủ cảnh giới Thiên Linh!
“Xong rồi, có nhiều cao thủ vây giết Lâm Thần như vậy, hắn chắc chắn là không sống nổi rồi.”
“Không ngờ hoàng tộc lại quyết tâm xuống tay như vậy!”
“Lâm Thần tính sai rồi, hắn cho rằng Ly Hỏa tông sẽ bảo vệ hắn, nào ngờ hoàng tộc lại quyết tâm giết chết hắn!”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán với ánh mắt phức tạp.
Có người vui sướng khi người gặp họa, cũng có người cảm thấy tiếc hận.
Nhân gian trăm vị, vị nào cũng không giống nhau.
“Hễ là kẻ địch của Ly Hỏa tông ta, đều phải giết không thai”
Từ Khôn quát khẽ một tiếng, lao nhanh như tia chớp ra phía trước, bảo vệ Lâm Thần ở phía sau.
Hiển nhiên là hắn ta định một mình đối mặt với sự bao vây của năm gã cao thủ.
Nhìn bóng dáng không mấy cao lớn trước mắt, Lâm Thần giật hết cả mình.
Từ Khôn lại sẵn lòng vì một người mới gặp lần đầu là mình mà liều mạng!
Đây là... quy của của Ly Hỏa tông hả? “ẦÂm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, Từ Khôn hợp tác với Cáo Rực Lửa cùng nhau chặn lại đòn tấn công của năm người năm thú.
Từ Khôn lùi ra sau vài bước, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt khó coi.
Mà Cáo Rực Lửa cũng bị đánh bay ra ngoài, gấy mất một chân.
“Từ Khôn, bọn ta không muốn giết ngươi, mau tránh ral” Lục Chiến lạnh lùng nói: “Hắn chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, lại còn mới nhập môn. Ngươi không cần phải vì hắn mà làm mình mất mạng!”
“AI” Từ Khôn cười lạnh: “Từ khoảnh khắc nhập môn, quy củ của Ly Hỏa tông đã khắc sâu vào linh hồn bọn ta. Nếu gặp kẻ địch, trưởng lão cần phải chết trước đệ tử! Các ngươi muốn
giết hắn, chỉ có một cách duy nhất là bước qua thi thể của tai”
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Từ Khôn lóe lên vẻ hung ác, dường như đã quyết tâm chịu chết.
“Ta kiềm chế hắn. Các ngươi đi giết Lâm Thần!” Lục Chiến không chút cảm xúc truyền lời lần nữa.
Mấy người khác đều gật đầu. Nhất là Triệu Vô Ky, trên người quanh quẩn sát ý.
Ông ta chỉ muốn xông lên chém Lâm Thần thành từng mảnh ngay lập tức!
Thằng súc vật kia đáng chết!
Không chỉ có hắn đáng chết mà ngay cả gia tộc của hắn cũng đáng chết!
Lục Chiến khống chế con ưng khổng lồ đánh về phía Từ Khôn.
Bên kia, bốn người còn lại thì đánh về phía Lâm Thần. “Không xong rồi, Lâm Thần, chúng ta đánh không lại đâu!” Nuốt Nuốt hoảng sợ, ôm chặt cổ Lâm Thần, trốn ở phía sau hắn, oán giận: “Mẹ nó, Thụ ca vừa mới thức tỉnh không được bao lâu, lại phải theo ngươi cùng chết rồi! Thụ ca còn chưa chơi với thụ mẫu nữa kìa, sao có thể dễ dàng chết đi được...”
Lâm Thần không nói nhiều, chỉ là vận chuyển Đế Quyết đến mức cao nhất.
Quanh thân hắn tỏa ra một luồng ánh sáng màu xanh.
Với tình thế trước mắt, nếu không muốn đầu hàng thì chỉ có một cách là đánh nhau.
Đánh thì đánh! Từ Khôn sẵn lòng vì mình rơi vào vây đánh. Vậy mình còn có gì là không chơi nổi nữa chứ?
“Thằng súc vật, đi chết đi!” Triệu Vô Ky gào lên, sát ý dày đặc.
Lâm Thần siết chặt nắm tay, tụ tập khí lực.
Hắn định liều mạng đánh một chiêu với đối phương.
Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một tiếng động lớn vang lên, không trung dường như rung chuyển dữ dội.
Triệu Vô Ky bị một cái tát chụp bay ra ngoài, rơi xuống một tòa kiến trúc, đâm tòa kiến trúc kia thành đống đổ nát.
Ba người tiếp theo cũng lần lượt bị đánh bay ra ngoài.
Một con hổ văn khổng lồ dừng trên lôi đài.
Trên lưng con hổ khổng lồ là một vị phu nhân và một vị thiếu nữ.
Trong mắt phu nhân hiện lên vẻ khinh thường: “Dám ra tay với người trong Ly Hỏa tông ta, các ngươi chắc là... chán sống rồi hải”
Một tiếng hừ lạnh chấn động trời cao!
Ngay cả Lục Chiến ở nơi xa cũng bị luồng hơi thở kia đánh lui vài bước.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ hoảng sợ. Loại hơi thở này...
Là cao thủ cảnh giới Thiên Linh!
“Liên tỷ”
Sau khi nhìn thấy phu nhân, Từ Khôn lộ ra vẻ xấu hổ, hơi cúi đầu xuống.
“Ngay cả đám rác rưởi kia cũng không đánh lại được, trở về bế quan cho ta, khi nào đột phá cảnh giới thì mới được xuất quan, để tránh ném hết mặt mũi Ly Hỏa tông chúng tal” Dì Liên lạnh lùng liếc Từ Khôn một cái.
“Vâng... vâng... Từ Khôn không dám nói thêm gì, chỉ có thể gật đầu.
Sau đó, dì Liên nhìn sang Lâm Thần, hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhãi ngươi xem như có chút khí khái, không bị dọa tè ra.