Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 899: C899: Công tử nhà ông là ai
Khuôn mặt của Thủ Tôn Lâu Chủ vô cùng nghiêm nghị, ông ta lắc đầu, nói: "Không rõ, nhưng mà trước mặt nàng ta, trong lòng ta cũng thấy sợ, ta có dự cảm, nàng là một cường giả kinh khủng đến mức những người như chúng ta không thể nào tiếp xúc.”
Bách Hoa tiên tử cũng tỏ ra khiếp sợ.
Ngay cả Thủ Tôn Lâu Chủ cũng sợ đến mức này, vậy rốt cuộc cô gái mặc váy đen đó là ai? Nàng cũng không dám tưởng tượng, trong đại hội Bách Hoa lại có một người như thế xuất hiện!
"Có thể, sở dĩ lần này nàng ta tham gia vào đại hội Bách Hoa cũng là vì ông già thần bí đó!" Thủ Tôn Lâu Chủ nói.
Ông ta còn tưởng mình được một món hời, lấy những thần bí trên người ông già kia tung ra ngoài để hấp dẫn mấy nhân vật lớn mang tới nhiều lợi ích, nhưng ai ngờ suýt chút nữa ông ta đã làm hại toàn bộ lầu Yên Vũ diệt vong.
Ông ta không hề hoài nghi rằng, nếu cô gái váy đen đó muốn hủy diệt toàn bộ lầu Yên Vũ, đó chỉ cần một suy nghĩ mà thôi! Bởi vậy, ông ta mới vội vội vàng vàng chạy tới, cũng là vì sợ vị cường giả thần bí này tức giận!
"Chuyện này không được lan truyền đi, cứ nói là lão nhân thần đó bỏ trốn rồi! Mấy người đến bái phỏng đó thì cô cứ đi chào hỏi, rồi bảo bọn họ rời đi đi!" Thủ Tôn Lâu Chủ phất tay nói.
Ngay sau đó, cơ thể ông ta hơi chuyển động, rời khỏi chỗ này. Bách Hoa tiên tử kinh ngạc đứng tại chỗ, nghĩ đến lúc ban sáng, may mà nàng không làm gì bất kính với cô gái mặc váy đen kia, nếu không chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng không giữ được nữa!
"Không ngờ trong Võ đại lục này vẫn còn cất giấu một đại lão như thế! Xem ra, ta vẫn còn khinh thường người trong thiên hạ này rồi!" Bách Hoa tiên tử than thở.
Nói rồi, nàng cũng nhanh chóng rời đi. Trước mắt nàng phải giải quyết hết những phiền toái này đã, vẫn còn nhiều chuyện đang chờ nàng đi giải quyết đây này, đầu tiên phải đi chào hỏi vài nhân
vật, đó không phải là nhân vật nhỏ gì, làm sao có thể khiến họ đi cũng là một chuyện rất nhức đầu!
Cũng trong lúc đó.
Khi A Lộ tự mình tới chỗ Bách Hoa lầu, Trần Mộc cũng rời khỏi khách sạn, đi về phía phường thuốc trong Thiên Nguyệt Thần Thành.
Với năng lực của A Lộ, muốn dẫn một người đi khỏi lầu Yên Vũ chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm mà thôi, hắn không nghỉ ngờ chút nào về năng lực làm việc của A Lội
Chuyện hiện tại hắn cần phải làm là luyện chế Thiên Tàm Tục Mệnh đan giúp A Lộ, năm đó Thiên Tàm Tục Mệnh đan là do hắn nghĩ ra, đây chỉ là đan dược tứ phẩm nên không quá khó để luyện chế.
Đêm khuya, ánh trăng sáng như khay bạc chiếu xuống từng sợi nhỏ, Thiên Nguyệt Thần Thành náo nhiệt của ban ngày, vào buổi tối, đường phố yên ắng hơn
không ít.
Ngay khi Trần Mộc đi về phía dược phường, trong bóng đêm yên tĩnh đó đột nhiên có hai người đàn ông trung niên đứng cuối ngã tư đường.
Bóng tối bao phủ cũng không che giấu được mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Đôi mắt họ lạnh như băng còn có phần trêu tức, họ nhìn về phía Trần Mộc còn lóe lên sát ý, khiến cho cả vùng thế giới như lắng lại.
Trần Mộc dừng lại, nhìn hai người này rồi mới nói: "Hai vị có việc gì sao?”
"Công tử nhà ta muốn mời ngươi đi tới đây một chuyến!" Một người đàn ông trung niên trong số đó cười nói.
"Công tử nhà ông là ai?"
"Quý Minh Hiên!"
"Nếu ta không đồng ý thì sao?"
"Vậy thì ngươi có thể vĩnh viễn nhắm mắt rồi!"
Trần Mộc bật cười: "Hóa ra, hắn ta nhận ra ta rồi nhỉ!"
Trong đại hội Bách Hoa trước đó, Quý Minh Hiên đã nhìn thấy thực lực của hắn, vẻ ngoài thì không dao động gì, Trần Mộc còn tưởng đối phương không nhận ra mình nữa, bây giờ nhìn lại, xem ra hắn đã đánh giá nhầm năng lực tình báo của nhà họ Quý rồi!
Người đàn ông trung niên cười nói: Dám tới tham gia đại hội Bách Hoa này, ngươi phải chuẩn bị tinh thần liều chết nhỉ, người của Quý gia có dễ giết vậy đâu, đặc biệt là như với người không có bối cảnh gì như ngươi, nếu đã dám giết quý công tử thì phải để mạng lại!"
Linh lực quanh người bọn họ dập dờn lan tỏa, thực lực của cảnh giới Vạn Pháp bộc lộ hoàn toàn không giấu giếm!
Chỉ là, đối mặt với linh lực từ cảnh giới Vạn Pháp, Trần Mộc chỉ lắc đầu cười khẽ.
"Xem ra năng lực tình báo của công tử nhà ngươi hơi tụt hậu rồi!" "Bây giờ với ta mà nói, đỉnh cao ở cảnh giới Vạn Pháp cũng chẳng là gì cả."
Người đàn ông trung niên nghe nói vậy thì có ý cười mỉa nơi đáy mắt: "Chỉ là một thẳng nhóc ở cảnh giới Thần Tàng mà cũng ngông cuồng thật!"