Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 737: C737: Hai phía bị vây kín
Với giọng nói lạnh lùng thình lình vang lên sau lưng đó, Phương Thanh Điệp không buồn để ý đến, nàng ta nâng vai Trần Mộc lên, tiếp tục lao về phía bầu trời.
Nhưng mà ngay giây phút đó, cơ thể mềm mại của nàng bỗng trở nên cứng đờ, nàng căn răng, đôi mắt nhíu chặt nhìn chäm chằm về phía trước.
"Phương tiểu thư, hai người định rời đi đơn giản như thế à, vậy thì không lịch sự lắm đâu!" Một giọng nói bâng quơ không mang theo một chút tình cảm nào, lạnh lùng thốt lên.
Chẳng biết từ khi nào, Đường Tùng Lâm và Tập Kinh đã xuất hiện ở ngay trước mặt nàng, hai người khoanh tay trước ngực, sóng linh lực cuồng bạo ở quanh người, vô hình trung, nó tạo nên một cảm giác rợn người kinh sợ.
Mà ở bên kia, Quỷ Hùng và Diêm Quân cũng đồng thời xuất hiện phía sau nàng, khóe miệng hai người cong lên nở nụ cười nghiền ngẫm: "Phương tiểu thư, ta khuyên cô đừng nên quản việc không đâu như thế, buông thăng nhóc kia ra thì may sao cô còn giữ lại được mạng!"
Hai phía bị vây kín, không sao thoát nổi!
Những người khác nhìn thấy tình cảnh này thì đều vội tính toán, sắc mặt thay đổi không ngừng. Từ Thương Lâm vừa mới chết, tứ đại Kiếm Hoàng trẻ tuổi đã không chờ được phải ra tay, thằng nhóc này đúng là quá xui xẻo.
Nếu Trần Mộc chưa Linh Lực Quán Đỉnh, mọi người còn cảm thấy có lẽ là vẫn còn phần thắng, nhưng bây giờ năng lượng Linh Lực Quán Đỉnh đã hoàn toàn tiêu tán, hơn nữa hẳn còn bị phản phệ nghiêm trọng, không thể so được với thời điểm đỉnh cao, giờ còn bị tứ đại Kiếm Hoàng trẻ tuổi chặn cả đường.
"Phương tiểu thư, giữa chúng ta chẳng có thù hận gì, đừng chết vì một kẻ không đáng, chỉ cần cô giao thăng nhóc kia cho chúng ta, chúng ta có thể thả cô đi!"
"Nếu không, hôm nay cô đừng trách chúng ta không thương hương tiếc ngọc!"
Tập Kinh ngẩng lên đầu, từ trên cao nhìn xuống hai người, trong đôi mắt màu đen tràn ra lệ khí đầy hung tợn.
Đường Tùng Lâm không nói gì, nhưng ánh mắt kia vẫn khóa chặt trên người Trần Mộc đang hấp hối bên cạnh Phương Thanh Điệp, trong mắt hẳn có ý lạnh thấu xương.
"Mấy người hèn hạ thật, nếu không nhờ Trần Mộc giải quyết lão già Từ Thương Lâm kia, chỉ sợ ngay cả cơ hội sống sót các ngươi cũng không có, vậy mà giờ thấy hắn suy nhược đến mức này, các ngươi lại bỏ đá xuống giếng, đúng là vô sỉ!" Vẻ mặt Phương Thanh Điệp lạnh tanh, gắn giọng nói.
"Vô liêm sỉ?" Tập Kinh bật cười thành tiếng, hắn ta khinh miệt nói: "Phương tiểu thư à, dù sao cô cũng là người trưởng thành, sao lại nói giống như con nít vậy!"
Nghe thế, Phương Thanh Điệp siết chặt kiếm Băng Lam trong tay, ánh kiếm như băng long lanh tựa nước, từng gợn
sóng cuồng bạo mơ hồ quấn quanh thân kiếm.
Nàng ta cũng biết, không thể nói chuyện với đám người này được.
"Phương tỷ tỷ!" Đôi mắt xinh đẹp của Vạn Lam vô thức nhìn về phía Phương Thanh Điệp, vẻ mặt hơi sốt sắng.
"Mang Trần Mộc đi đi, ta mở đường cho!" Phương Thanh Điệp lạnh lùng nói lại.
Nghe vậy, Vạn Lam hơi run lên, nàng ta muốn nói lại thôi. Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại cắn răng, gật đầu thật mạnh:
"Tỷ cẩn thận một chút!"
Nàng ta biết. bây giờ không phải lúc nói nhiều, nếu như còn kéo dài thêm nữa, chỉ sợ sẽ không ai đi được.
Lúc này đây, cơ thể mềm mại của Phương Thanh Điệp hơi chuyển động, quyết định ra tay trước để lấy thế thượng phong.
Cạch.
Mũi kiếm lướt qua hư không với tốc độ kinh khủng, trực tiếp chém ngang cổ họng của đối phương.
Mà ngay lúc Phương Thanh Điệp ra tay, Vạn Lam cũng đỡ cơ thể của Trần Mộc, nhanh chóng chạy về phía bầu trời.
"Tiếc là, các ngươi lại chọn con đường chết!"
Tập Kinh lắc đầu, lạnh lùng mở miệng. Thình lình, hắn ta tung một chưởng cực mạnh ra.
Ẩm.