Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 716: C716: Đại hoang kiếm tôn
Nhưng không ai ngờ, vị lão tổ ngàn năm của Thiên Ma Cung này lại chưa chết.
Đối mặt với sự kinh ngạc và sợ hãi của đám người, sắc mặt lão giả lạnh nhạt, bước chân ra, vừa định đi lên từ từ chỗ sâu trong không gian sau lưng lão lại có một loại lực lượng thần bí cuốn tới, khóa bước chân của lão giả lại.
Lúc ánh sáng kia dần dần biến mất, đám người mới thấy rõ kia là một sợi dây sắt tỏa ra ánh sáng đen bóng.
Đầu còn lại của dây sắc khóa ở trên bốn tòa Huyền Thú lô đỉnh, bốn sợi dây xích sắt này không to, nhưng dường như ẩn chứa một loại lực lượng cấm kị nào đó, dường như cầm tù tất cả mãnh thú hồng hoang.
"Đây là... Thượng cổ Bảo khí?" Nhìn thấy bốn dây sắt này, sắc mặt mọi người đại biến, kinh hô ra tiếng.
Linh lực ba động mạnh mẽ như vậy đã không phải là thứ mà Thiên giai Bảo khí có thể so sánh được.
"Tiêu Hồn Tỏa Phách sao?" Sau khi lão giả nhìn thấy dây sắt trói buộc tứ chỉ mình thì sắc mặt hơi biến đổi, tiếp đó, trong mắt lão lộ ra sự căm hận ngập trời.
"Năm ngàn năm, Hoang Vô Thần, ngươi còn muốn vây khốn lão phu sao?" Lão giả hung tợn nói.
Âm ầm.
Lúc này, chỉ thấy quanh thân lão giả bộ phát sương mù hắc ám đen đặc, loại sương mù hắc ám này giống như một loại lực lượng tà ác tỉnh thuần nào đó, bao trùm bốn cái Tiêu Hồn Tỏa Phách này.
Không bao lâu sau, Tiêu Hồn Tỏa Phách vốn sáng bóng lập tức bị khống chế, trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
Một bên khác, trong chỗ sâu bị hỏa diễm thiêu đốt kia, nữ †ử váy xanh kéo tay Trần Mộc, lướt nhanh về phía bắc.
Trân Mộc nhìn bên mặt hoàn mỹ trắng nõn không tì vết của nữ tử váy xanh này, ánh mắt lộ ra chút nghi ngờ.
Từ khi sinh vật thần bí dưới tế đàn được thả ra, Trần Mộc còn chưa kịp phản ứng đã bị nữ tử thần bí trước mặt này kéo đi. Тhách ?hánh ?ìm được ⩵ ТRÙ? ТR??ỆN.?n ⩵
Trên dường, nữ tử váy xanh vẫn luôn im lặng không nói gì.
Sau một hồi lâu, Trần Mộc mở miệng: "Cô là ai? Còn nữa, cô muốn dẫn ta đi đâu?"
"Đi theo ta là được!" Nữ tử váy xanh lạnh nhạt lên tiếng. Trần Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Không bao lâu sau, nữ tử váy xanh liền mang Trần Mộc đi vào một vùng núi lửa.
Hỏa diễm nóng bỏng liên tục phun ra từ núi lửa này, vô cùng nóng bức, khiến tâm thần người ta bực bội.
Lúc này Trần Mộc mới biết, khí tức nóng bức tràn ngập trong không gian này đều là do Hỏa Diệm Sơn này chế tạo nên.
"Đi lên!" Nữ tử vay xanh kéo tay Trần Mộc, không bao lâu sau liền vượt qua đỉnh núi lửa.
Ở trung tâm núi lửa có một nam tử trung niên đang ngồi xếp bằng, khuôn mặt nho nhã, thân thể thon dài.
Toàn thân hắn ngâm trong hỏa diễm thiêu đốt, hỏa diễm mạnh mẽ là thế nhưng lại không hề thiêu đốt được thân thể của hắn.
Trân Mộc nhìn bóng người thần bí trước mắt này, trong lúc mơ hồ hắn có thể cảm nhận được Sát Lục chỉ khí đang bành trướng trong cơ thể kia.
Sát Lục chi khí này là do kiếm ý ngưng tụ ra.
"Đại Hoang Kiếm Tôn?" Trần Mộc kinh ngạc hỏi.
Có thể có được kiếm ý giết chóc kinh người như thế, ngoài vị Kiếm Tôn kia ra thì chắc cũng không còn ai khác.
Nữ tử váy xanh nhẹ gật đầu: "Ừm, hắn chính là chủ nhân của toà động phủ này, Đại Hoang Kiếm Tôn!"
Trần Mộc cười cười: "Thì ra chỗ này đúng là động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn, nhưng trong tòa động phủ này không chỉ có một người là Đại Hoang Kiếm Tôn, sinh vật được thả ra bên ngoài là ai?”
"Năm ngàn năm trước, từng có một vị cường giả Thiên Địa Chí, người đó đến từ Cửu Khiếu Thi Ma tộc ở Thượng Giới, sáng tạo ra Thiên Ma Cung ở Nam Châu Giới, săn bắt vô số máu thịt của trẻ con, tu luyện ma công, làm hại một phương! Lão ta là kẻ địch mạnh nhất mà cả đời Kiếm Tôn tiền bối gặp được, cũng là kẻ thù mà Kiếm Tôn tiền bối căm hận nhất!"
"Cả đời Đại Hoang Kiếm Tôn đại chiến với lão rất nhiều lần, cũng chỉ có lần cuối cùng này, Đại Hoang Kiếm Tôn vận dụng Hoang Hỏa Tứ Truyền trận mới có thể phong ấn lão thành công.”
"Không ngờ qua năm ngàn năm rồi, lão ta vẫn chưa bị thiêu chết dưới Tứ Huyền Thú trận.”
Trân Mộc nghi ngờ hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì đến việc ngươi đưa ta tới đây?”
Hắn cũng không muốn tới để nghe nàng ta kể chuyện cũ.
"Ta muốn để ngươi giế t chết lão già kia!" Nữ tử váy xanh đột nhiên hung tợn nói.