Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 674: C674: Bạch đỉnh thiên
"Trần Mộc!"
Vẻ mặt Vạn Lam biến sắc, sốt sẳng gọi.
Đây là chuyện lớn liên quan đến sáu mươi thành trì nên không thể làm bừa được, hơn nữa đây là chuyện lớn của môn phái, hành động này của Trần Mộc đã phạm phải quy tắc rồi.
Phương Thanh Điệp nhướn mày, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng nàng ta không hề lên tiếng.
"Người lớn chúng ta đang nói chuyện, sao đến lượt kẻ bề dưới như ngươi chen lời, cút đi!", trước bàn tròn, Bạch Đỉnh Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Mộc, dữ dẫn nói với ánh mắt đăm đẫm sát khí.
Rầm.
Ngay lúc tiếng "cút đi" vừa dứt, cả người ông ta bộc phát một cơn cuồng phong vô cùng hung bạo, cuộn trào thẳng về phía Trần Mộc.
"Bạch Đỉnh Thiên, ngươi có ý gì đây? Ta còn ngồi ở đây đấy!", Vạn Trọng Sơn lạnh lùng nói.
Cơn cuồng phong thịnh nộ còn chưa ập tới chỗ Trần Mộc, Vạn Trọng Sơn đã tức giận đập bàn, luồng linh lực cuồng bạo cũng đồng thời bộc phát, ngay lập tức xông lên, trấn áp lại cơn cuồng phong của Bạch Đỉnh Thiên.
"Vạn chủ môn phái, đệ tử này của ngươi không biết điều nên ta giúp ngươi dạy dỗ ấy mài"
"Chuyện của môn phái ta thì liên quan gì tới ngươi, không cần đến lượt ngươi ra mặt chỉ dạy!"
Đôi mắt Vạn Trọng Sơn lạnh lùng như hổ dữ quyết không chịu nép vế.
Thấy cuộc giao tranh giữa hai người họ, tám thế lực lớn khác đều yên lặng không nói gì, như thể đang thầm vui mừng chờ đón xem hai người họ tranh đấu một sống một còn!
Nhưng dưới đòn đánh trả của Vạn Trọng Sơn, Bạch Đỉnh Thiên cũng không ra tay nữa, chỉ mỉm cười nói: "Vạn Trọng Sơn, đệ tử của ngươi còn khá hơn ngươi nhiều đấy, ít nhất thì hẳn còn dám cược, còn ngươi thì không dám, vậy thì chủ môn phái như ngươi là cái thá gì chứ!"
"Đừng cố dùng thủ đoạn khiêu khích ta, lão đây không dễ bị lừa vậy đâu!"
Vạn Trọng Sơn tức giận đập bàn, hậm hực nói rồi lại ngồi xuống.
Nhưng ông ta không kìm được mà đánh mắt liếc nhìn về phía Trần Mộc. Ông ta không hề trách hành động vượt quá quy tắc của hắn, chỉ trâm giọng hỏi: "Trần Mộc, ngươi có tự tin không?"
Trần Mộc thản nhiên mỉm cười đáp: "Nếu như chủ môn phái tin ta thì ta sẽ đấu với họ một phen!"
Ánh mắt của Vạn Trọng Sơn bỗng trở nên nghiêm nghị, nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của Trần Mộc hồi lâu.
Theo hiểu biết của ông ta về Trần Mộc, hẳn không phải là một kẻ liều lĩnh, một khi hắn đã quyết định ra mặt lên tiếng như vậy thì chăc chăn có một nguyên do nào đó! Hơn nữa, trước giờ, mỗi hành động của hắn đều có kết quả khiến người †a bất ngờ.
Nhưng với Linh Tiêu Tông, mức cược này vô cùng quan trọng.
Bởi chuyện này liên quan tới sáu mươi thành trì, tương ứng với một nửa lãnh thổ của Linh Tiêu Tông!
Vạn Trọng Sơn nhìn sang Phương Thanh Điệp thì thấy nàng ta trầm ngâm hồi lâu rồi cuối cùng cũng khẽ gật đầu, rõ ràng là nàng ta cũng tự tin với thực lực của bản thân.
Thấy vậy, Vạn Trọng Sơn khẽ nghiến răng! "Được, Linh Tiêu Tông bọn ta cũng đấu với các ngươi một phen!",
Vạn Trọng Sơn khẽ quát với khí thế vô cùng lớn mạnh, chấn động cả đất trời xung quanh.
"Ha ha, được thôi, trận mộ kiếm Đại Hoang lần này thú vị hơn nhiều rồi đấy!"
Bạch Đỉnh Thiên cười hả hê như thể đạt được âm mưu. Ông ta hao tâm tổn sức như vậy chẳng qua là vì muốn Vạn Trọng Sơn vào cuộc mà thôi!
Giờ thấy Vạn Trọng Sơn cuối cùng cũng chịu nhập cuộc, ông ta đương nhiên là vui mừng khôn xiết.
Vạn Trọng Sơn nhìn chằm chằm vẻ mặt kiêu căng phách lối của Bạch Đỉnh Thiên, säc mặt cũng dần tối sầm lại, ông ta không biết lý do tại sao Bạch Đỉnh Thiên lại tự tin như vậy, nhưng giờ thì ông ta có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Chỉ mong là chàng thanh niên Trần Mộc này không lừa ông tal
Nếu không thì sau trận mộ kiếm Đại Hoang này, lãnh thổ của Linh Tiêu Tông sẽ bị giảm mất một nửa, không còn là một trong ba môn phái lớn của vùng Nam Châu nữa, đã vậy sẽ còn bị thay thế bởi các môn phái khác.
Hoàng đế Ninh Quốc nheo mắt lại, tận sâu trong đáy mắt dường như có một tia sáng khiến người ta khó lòng đoán được ngài ấy đang nghĩ gì.