Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 637: C637: Thương hào bám sát không bỏ
Roẹt.
Thân hình Thương Hào vừa động, đã biến thành cái bóng lao về phía Trần Mộc.
Song quyền của hẳn ta tràn ngập huyết khí. Rầm.
Một quyền của Thương Hào lao thẳng vào ngực Trần Mộc, không gian chấn động thành gợn sóng.
Trần Mộc lạnh nhạt liếc nhìn hẳn ta, cơ thể hẳn khế xoay, dễ dàng tránh khỏi thế công của Thương Hào.
Tuy vậy, Thương Hào bám sát không bỏ!
Hản ta biến song quyền thành thứ vũ khí sắc bén, đấm ra liên tục.
Bùm bùm. Không gian rung chuyển, năng lượng dao động dữ dội quét qua bề mặt của đấu trường, khiến đấu trường xuất hiện những vết nứt như vực sâu.
Tuy vậy, hai chân Trần Mộc đạp nhanh liên tục, thi triển thân phấp nhanh nhẹn của mình.
Tàn ảnh mơ hồ khiến người ta khó có thể bắt lấy, liên tục tránh khỏi thế công của Thương Hào.
Dưới thế công hung mãnh, Thương Hào không thể chạm nổi vào một góc áo Trần Mộc. Cảnh này khiến người xem ồ lên chấn động.
"Thằng phế vật, ngươi chỉ biết trốn thôi sao?" Thương Hào dữ tợn gầm nhẹ.
Ngay sau đó, thế công của hắn ta càng thêm hung mãnh hơn, thú văn quấn quanh thân tỏa sáng lấp lánh.
Dưới sự bộc phát của linh lực, thế công của nằm đấm thậm chí còn khiến không gian xung quanh Trần Mộc biến hình.
Hai người một đuổi một chạy, nháy mắt đã tới sát viền lôi đài.
"Hừ!" Thấy cơ hội đến, Thương Hào nhếch môi cười mỉa.
Năm đầu ngón tay của hắn ta gấp lại, huyết khí ngập trời phóng ra, ngưng tụ giữa đầu quyền, tích tụ một đoàn năng lượng màu đỏ sậm.
"Thương Hồn Chước Dương! Chết đi!"
Thương Hào di chuyển thân mình, quyền ý mênh mông phóng ra, lao thẳng về phía đầu Trần Mộc.
Chiêu thức của hẳn ta tàn nhẫn đến tột cùng!
Ngọn lửa cuồn cuộn đỏ như máu tứa ra, hình thành nên một vầng thái dương rực sáng!
Thân hình Trần Mộc chợt ngừng lại, sau đó chuyển động, đấm một quyền về phía trước.
Bùm.
Dị tượng xuất hiện, phật quang tỏa sáng khắp nơi, phật quyền ẩn chứa ánh hào quang đại đạo thần bí bất diệt!
Oành.
Hai quyền va chạm vào nhau, trời đất như thể rung lên, tỏa ra ánh sáng muôn màu.
Sau đó, mọi người trợn tròn mắt. Bọn họ thấy rõ một quyền tràn ngập phật quang kia của Trần Mộc ngăn lại được mặt trời của Thương Hào, tiêu diệt nó.
Bùm.
Tiếng nổ mạnh vang lên, sóng nhiệt cưồn cuộn quét ngang tứ phía.
Ngay sau đó, quyền phong của Trần Mộc lao tới như chẻ tre, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, xuyên qua tất cả quyền ý, đánh vào ngực Thương Hào.
Rầm.
Cơ thể Thương Hào chịu đòn hiểm, lùi về sau từng bước, kéo ra vài trăm thước trên lôi đài rộng lớn.
Hắn ta phun một bụm máu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
“Sao lại vậy? Đến cả Thương Hồn Bá Thể của Thương Hào sư huynh cũng không đánh lại được tên kia sao?” Tiếng bàn tán vang vọng khắp nơi.
Không một ai có thể tin nổi.
Thậm chí đến cả đám đệ tử thân truyền đứng dưới cũng khiếp sợ.