Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 626: C626: Long cốt vốn đã là một thứ vô cùng cứng rắn
Sau khi Trần Mộc ngồi xếp bằng một ngày một đêm, xương cốt trong cơ thể hắn dường như lại trải qua những biến đổi kinh thiên động địa.
Tất cả những hạt mưa màu vàng đó đã hòa vào cơ thể Trần Mộc giống như được tưới nước vậy.
Dưới sức mạnh tinh tú thanh tẩy xương cốt, cơ thể của Trần Mộc vang lên những âm thanh tôi luyện lách tách. Long cốt hung dữ ẩn hiện, ánh sáng tinh tú dường như cũng trở nên rực rỡ hơn. Nhìn thoáng qua, bề mặt của xương như được mạ một lớp đá quý lấp lánh, rằn chắc và không thể phá hủy.
Long cốt vốn đã là một thứ vô cùng cứng rắn, dưới sự tôi luyện của sức mạnh tinh tú, cơ thể của Trần Mộc đã đạt đến một trình độ đáng sợ.
Trần Mộc hơi mở rộng hai cánh tay, ánh sáng vàng lóe lên, vô số hạt mưa màu vàng óng ập đến xối xả. Xương cốt vang lên những tiếng răng rắc, khí lưu giữa đất trời bị rung chuyển, dần trở nên hỗn loạn theo mỗi động tác của Trần Mộc.
Ngay tức thì, long cốt uốn lượn, áp lực cực mạnh của tộc rồng cũng lan ra, bầu trời đầy sao rung chuyển. Trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn, rất nhiều tinh thú và thần thú dường như: cũng cảm nhận được thứ gì đó cực kỳ mạnh mẽ và bất khả chiến bại, tất cả đầu co cụm lại.
Nhưng bên dưới áp lực đó lại ẩn chứa một ánh sáng điên cuồng, đang lờ mờ hiện ra. Lúc này, theo những ấn pháp biến đổi trên tay Trần Mộc, bộ xương cốt như ánh sao kia đã bị hắn che giấu.
Trần Mộc siết chặt nắm đấm, sau khi cảm nhận được biến hóa to lớn trước nay chưa từng có trong cơ thể mình, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười: Long cốt đã hoàn thiện rồi."
Khi long cốt ở giai đoạn đầu, hắn có thể chịu được các cuộc tấn công từ những cường giả Thần Tàng tầng thứ tám.
||||| Truyện đề cử: Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ |||||
Bây giờ, long cốt đã hoàn thiện, hắn thậm chí có thể sử dụng cơ thể để chiến đấu chống lại cả những cường giả cảnh giới Vạn Pháp.
"Nhưng tốc độ bây giờ vẫn còn quá chậm." Trần Mộc cau mày. Theo kế hoạch, ban đầu, hắn dự định sẽ luyện hóa long cốt đến mức hoàn thiện trong vòng hai tháng.
Trần Mộc trầm ngâm một lát, sau đó rời khỏi Tỉnh Tú Môn, không tiếp tục tu luyện nữa.
Trong hai ngày, theo chỉ thị của Vạn Trọng Sơn, cung điện của Trần Mộc cuối cùng cũng đã được bố trí xong.
Cung điện này là của riêng Trần Mộc. Nó năm ở dãy núi phía bắc của Linh Tiêu tông, cách Linh Tiêu tông không xa. So với nhiều đệ tử thân truyền khác, cung điện của Trần Mộc cũng không hề thua kém.
Trần Mộc vội vàng bay tới, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững giữa dãy núi rộng lớn, bao phủ bởi rừng cây rậm rạp, ở giữa là một tòa điện rộng cả ngàn trượng.
Trước đây, điện đường tu luyện này là một nơi không có người ở, nhưng từ nay trở đi, nó đã có chủ nhân.
Dưới sự dẫn dắt của Hàn Giang Tuyết, cơ thể của Trần Mộc nhanh chóng hạ xuống. Ngón tay thon dài của Hàn Giang Tuyết chỉ vào đại điện phía trước, trên tấm biển rồng bay phượng múa ở cửa điện khắc hai chữ “Trần Điện”, nàng ta mỉm cười, nói: "Từ bây giờ, đây sẽ là nơi ở riêng của ngươi."
Toàn bộ Linh Tiêu tông, tính cả tông chủ, trưởng lão, điện chủ và đệ tử thân truyền, không có quá bốn mươi người có thể sở hữu cung điện riêng. Mà bây giờ, Trần Mộc cũng là một trong số đó.
Trần Mộc giãm lên đ ỉnh núi, đánh mắt nhìn ra xung quanh, ngạc nhiên nói: "Linh khí của nơi này... Có hơi khác biệt."
Hắn có thể cảm nhận được có một linh trận khổng lồ
được chôn dưới lòng đất xung quanh cung điện này.
Linh khí đồi dào của trời đất không ngừng hội tụ về phía này, hình thành một đám mây mù rộng lớn, lơ lửng trên không, nhìn thoáng qua lại có hơi mơ ảo.
Linh trận không phải là hiếm, nhưng linh trận trước mặt họ ít nhất cũng phải rơi vào cấp năm.
"Tụ linh trận sao?" Trần Mộc ngạc nhiên mỉm cười.
Hàn Giang Tuyết trả lời: "Mỗi đệ tử thân truyền sẽ được lập một linh trận cấp năm tại nơi ở. Ngươi phải biết, tụ linh trận của đệ tử nội môn trong Linh điện chỉ mới đạt đến cấp. bốn. Đây cũng được coi là một trong những đặc quyền của đệ tử thân truyền."
Như ta đã nói trước đây, đệ tử thân truyền có rất nhiều đặc quyền, đặc quyền của họ vượt xa những gì đệ tử nội môn có thể so sánh, ngay cả nơi ở cũng hoàn toàn khác nhau.
Nghe vậy, cảm xúc trên trên mặt Trần Mộc dường như cũng không có quá nhiều biến động, hăn chỉ là khẽ lắc đầu: "Cấp độ thấp quá."
Hàn Giang Tuyết hơi giật mình, sau đó tức giận trợn mắt nhìn hắn: "Tên nhóc nhà ngươi còn chưa thỏa mãn sao? Uy lực của linh trận cấp năm không kém gì cường giả cảnh giới Vạn Pháp đâu. Hơn nữa, linh trận sư vốn đã là hiếm có, có thể nhờ một linh trận sư đến thiết lập linh trận cấp năm cho ngươi đã là may mắn lắm rồi!”
Trần Mộc không để ý đến nàng ta, hẳn tự sẽ có kế hoạch cho cung điện riêng này.
Kiếp trước, hẳn đã đi khắp nơi, học tập và lĩnh ngộ được vô số những kỹ năng.
Hắn cũng nắm khá rõ về thuật pháp linh trận, đương nhiên sẽ không coi trọng một linh trận cấp năm không có sức mạnh đạo pháp như vậy.
Hắn dự định sẽ tự mình lập một linh trận riêng.
“Linh trận sư mạnh nhất trong Linh Tiêu tông là cấp mấy?” Trần Mộc hỏi.
Hàn Giang Tuyết suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Độ hiếm của các linh trận sư không bằng luyện dược sư nên cấp bậc của họ cũng không được cao cho lắm, trong Linh Tiêu tông của chúng ta vẫn còn khá nhiều các linh trận sư”
"Nhưng người mạnh nhất có lẽ là trưởng lão trấn thủ Cảnh Thương. Ông ấy không chỉ chịu trách nhiệm về trận pháp bảo vệ Linh Tiêu tông chúng ta mà còn là một linh trận sư cấp sáu."
Trần Mộc gật đầu, một linh trận sư cấp sáu cũng được coi là khá tốt rồi, linh trận trước mặt đã được trưởng lão Cảnh Thương bố trí cẩn thận, nhưng đáng tiếc... vẫn không lọt vào mắt xanh của hẳn.
"Mộc ca." Lúc này, mấy đệ tử đột nhiên vội vàng chạy ra khỏi cung điện, trên mặt đều mang theo theo vẻ hưng phấn. Trên tay mỗi đệ tử đều cầm một cây chổi hoặc những dụng cụ lau chùi khác, có vẻ như vừa mới dọn dẹp xong.
Những đệ tử này đương nhiên là nhóm đệ tử thuộc Linh điện.