Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 544: C544: Khách sáo rồi
Ở trung tâm quảng trường, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Một trưởng lão chấp sự mặc áo bào màu xanh đi lên giữa võ đài: Hôm nay là ngày Linh Tiêu Tông cử hành hội võ tam tông này, đa tạ các vị đã đến đây cổ vũ, những người đang ngồi đây đều là người quencả, cũng không cần lão phu phải nói thêm gì nữa. Hiện tại, hội võ tam tông chính thức bắt đầu, tỷ thí không có quy tắc nào khác cả, người đầu hàng thì thua, chết là thua!"
"Nhưng mà, lão phu cũng xin khuyên một câu, từ lúc ban đầu khi hội võ tam tông được lập tổ chức, chúng ta muốn lấy võ để kết giao, cho dù là đệ tử bổn môn hay đệ tử hữu tông, tốt nhất là nên bàn luận võ thuật mà thôi, giữ lại một con đường nếu sau này mọi người còn có ngày gặp nhau!"
"Gặp lại?"
Nghe nói vậy, một đệ tử Thất Huyền Tông cười gần lên tiếng,
"Chưa chắc mấy người có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu, còn gặp lại cái gì?
Đúng là nói chuyện viển vông!"
Trưởng lão chấp sự tiếp tục nói: "Bây giờ sẽ bắt đầu tỷ thí, vòng thứ nhất, Thiên Ảnh tông Liễu Xương, đối chiến Linh Tiêu Tông Trương Bình!"
Rất nhanh, hai bóng người trẻ tuổi lần lượt nhảy lên võ đài.
"Sư huynh, xin chỉ giáo!"
"Khách sáo rồi!"
Hai người nhìn nhau rồi ôm quyền, bắt đầu chiến đấu.
Trong lúc luồng linh lực cuồng bạo đồng thời bùng nổ, hai người họ va chạm kịch liệt vào nhau, mấy đốm lửa lóa mắt bùng lên khiến tất cả mọi người ở đó đều không phản ứng nổi.
Cuối cùng, lúc tiếng nổ nặng nề vang lên, đệ tử Thiên Ảnh Tông Liễu Xương bị đánh bay ra ngoài, sau khi nói hai chữ Đầu hàng), cuộc chiến đến đây là kết thúc!
Cả hội trường vang lên tiếng hoan hô, cuộc chiến này vô cùng đặc sắc, nhưng cuối cùng hai bên đều không dùng sát chiêu, coi như là giữ lại mặt mũi cho đối phương.
"Hừ, đúng là vô vị, cái này mà gọi là chiến đấu gì chứ, mấy cô nương đùa giỡn ở nhà à!" Một đệ tử Thất Huyền Tông giễu cợt nói.
"Vòng tỷ thí thứ hai, đệ tử Linh Tiêu Tông Dư Thịnh, đối chiến với đệ tử Thất Huyền Tông Trang Lượng!" Trưởng lão chấp sự tiếp tục tuyên bố.
"Động tác gọn gàng một chút, giết hắn đi!" Hứa Hướng Thạc thản nhiên nói, trong lời nói của hắn không giấu giếm sát ý của mình, khiến cho người khác bất giác run lên.
"Chuyện nhỏ!" Tên đệ tử vừa mới lên tiếng giều cợt kia cười lạnh một tiếng, hắn nhảy xuống, đi tới lôi đài.
Mà ở phía Linh Tiêu Tông, một thanh niên trẻ tuổi cao lớn cũng đi lên lôi đài, đối mặt với đệ tử Thất Huyền Tông, hắn không dám khinh thường mà ôm quyền, nói: "Xin chỉ giáo!"
Nói xong, hắn đưa tay về phía không khí, một ánh sáng lóe lên biến thành một cây đao lớn màu xanh, rơi xuống cánh tay tráng kiện của hắn.
Linh lực hùng hồn từ trong cơ thể được phóng thích ra ngoài, khiến cho thực lực ở tầng một của cảnh giới Thần Tàng cũng được bùng nổ đến đỉnh điểm, ngay từ lúc bước ra, hắn đã xông về phía Trang Lượng đứng đối diện.
"Hừ!" Trang Lượng hừ lạnh một tiếng, cơ thể sừng sững bất động.
Cạch.
Tiếng gió xé rít gào, đệ tử Linh Tiêu Tông Dư Thịnh đã đứng trước mặt hắn, cây đao mang theo ánh đao ác liệt chém về phía người hắn.
Lúc này đây, thậm chí mọi người còn không nhìn thấy rõ Trang Lượng vừa mới di chuyển như thế nào chỉ thấy một ánh sáng lóe lên trước mắt, làm cho lưỡi đao của Dư Thịnh phải chém hụt.
"Ở phía sau!" Dưới đài, không biết là ai hét lên một câu. Dư Thịnh biến sắc, nhưng mà đợi đến khi hắn phản ứng lại được, Trang Lượng đã vung đao lên, xuất hiện ở phía sau lưng hắn.
"Tiểu sư đệ à, đao không dùng như thế đâu!"
"Để sư huynh tới dạy cho đệ nhé!"
Trong mắt Trang Lượng lóe lên sát ý lạnh như băng, trong nháy mắt tiếp theo, tất cả mọi người ở đó đều trợn to tròng mắt, lưỡi đao lớn cứ thế bổ về Dư Thịnh.