Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 49: C49: Trăm hoa hỗn loạn
Ầm.
Linh lực đỏ rực cưồng bạo quấn quanh cây thương, vừa xuyên qua không khí liền toát ra ngọn lửa rực rỡ, hừng hực thiêu đốt và nóng bỏng vô cùng.
Không khí bị ép mạnh đến mức phát ra tiếng vù vù, một thương sắc bén nhằm thẳng vào đầu Trân Mộc.
“Bí thuật, Trăm Hoa Hỗn Loạn!"
Khi cây thương còn cách Trần Mộc ba thước, sắc mặt Trần Mộc đột nhiên trở nên lạnh lếo, hẳn giảm mạnh xuống đất, một đợt chấn động cổ xưa và thần bí lập tức lan rộng dưới chân.
Đột nhiên, xung quanh xuất hiện hơn mười bóng người giống hệt nhau, trên dưới trái phải, tất cả đều tản ra, đồng thời đâm một kiếm về phía người áo đen.
Giữa ánh chớp đá lửa này, hơn mười bóng người giống hệt nhau đột ngột xuất hiện trước khiến người áo đen không kịp trở tay, không biết một phát đang xuyên đến sẽ nhằm đến người nào!
"Thủ lĩnh đứng đầu ba người áo đen cũng có hơi kinh hãi, đây là loại võ công gì?
Người áo đen nghiến răng nghiến lợi, tay cầm trường thương nhanh chóng thay đổi chiêu thức, quét ngang qua xung. quanh.
Rầm rầm.
Những tàn ảnh đó lần lượt bị phá vỡ từng cái một, hóa thành khói đen cuồn cuộn rồi tiêu tan trong không khí.
Người áo đen hừ lạnh, nhưng ngay sau đó, chưa đợi hán ta cười xong thì không biết từ lúc nào một thanh kiếm đã xuất hiện bên trái, chém vào yết hầu hần ta một cách không thương tiếc
Vù.
Tiếng vũ khí sắc bén cät xuyên qua da thịt vang lên, một cánh tay đột nhiên rơi xuống, máu phun ra như suối, người áo đen kia cũng hét lên một tiếng thảm thiết
"A!"
“Tên khốn này, ta nhất định sẽ gi ết chết ngươi!”
Người áo đen che vết thương trên cánh tay bị cụt, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn, nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
“Chỉ mong ngươi có thể làm được!" Trần Mộc vẫn cười nhẹ vô hại như trước.
Vốn hãn định dựa vào một kiếm đó để lấy đầu đối phương, nhưng không ngờ, đối phương lại dùng cánh tay của mình chặn lại đòn chí mạng, nhưng không sao, việc này không ngăn cản Trần Mộc tiếp tục giết người!. Ngôn Tình Hài
Xa xa, khuôn mặt thủ lĩnh áo đen cũng lộ vẻ chấn động, vô cùng kinh hãi
Thắng nhóc này quá quý dị!
Quỷ dị hơn nhiều so với bất kỳ ai bọn họ từng đối phó trước đây!
Quả thực giống như một cường giả tuyệt thế đang áp chế sức mạnh, chơi đùa với bọn họ.
Người ở cảnh giới Hóa Tượng chết trong tay ba anh em bọn họ nhiều vô số, chỉ là một tên nhóc ở tầng thứ ba cảnh giới Ngưng Hải đã khiến bọn họ phải trả giá bãng máu chảy đầm đìa, kết cục này khiến bọn họ cảm thấy rất không chân thật.
Đáng lẽ bọn họ có thể giế t chết đối phương một cách dễ dàng mới đúng!
“Ngạc nhiên sao?”
Trần Mộc mỉm cười cầm Thiên Tùng Vân Kiếm, máu tươi nhuộm đỏ khiến sát khí của Thiên Tùng Vân như được kích hoạt, những đường máu đỏ sậm dần dần hiện ra, quấn quanh thân kiếm sắc bén, khiến nó tràn ngập vẻ tà mị
“Thành thật mà nói, nếu muốn chơi loại sẵn rừng này, các ngươi không đủ cho ta chơi đùa!” Trần Mộc cười nói.
Lời này của hản không hề phóng đại, trên thực tế, kiếp trước hẳn thường chơi loại săn rừng này với kẻ địch, bất kế là kỹ năng ẩn nấp hay các loại kinh nghiệm đi rừng đều cao hơn những người này rất nhiều
“Vân nên mau chóng kết thúc trò chơi này thôi!” Ánh mắt
Trần Mộc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
Một người tàn phế, một người nguyên vẹn, mặc dù đội hình này vẫn mạnh mẽ, nhưng đã không xứng đế Trần Mộc. tục trốn tránh.
“Đồ chết tiệt”
Hai người áo đen tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn thiếu niên tuấn tú với quần áo trên người không dính một tỉa máu, trong lòng mang theo hận ý và sợ hãi! Sợ rắng bọn họ đã bị dọa sợ bởi thủ đoạn trước đó của đối phương.
Tuy nhiên, sau khi cảm nhận được thực lực yếu đuối của tầng thứ ba cảnh giới Ngưng Hải trên người Trần Mộc, hai người cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao đối phương cũng chỉ là một tên nhóc kém họ gần tám tầng mà thôi.
Bọn họ không tin, thực lực chênh lệch tám tầng, đối phương còn có thể trở mình! Phải biết răng, tầng thứ tám cảnh giới Ngưng Hải đã hoàn toàn khác với cảnh giới Hóa Tượng. Cảnh giới càng cao thì sự chênh lệch thực lực giữa các tầng càng rõ ràng!
“Động thủ, cùng nhau giết hắn!” Thủ lĩnh của đám người áo đen gầm lên.
Trong khoảnh khảc tiếp theo, cả hai đều không hề nương tay nữa, lĩnh lực mạnh mẽ đỏ rực được phóng thích ra khỏi thân thể không chút do dự, tạo thành một ngọn lửa nóng cháy cưồn cuộn, bao trùm toàn thân. Sau đó, hai người đồng thời lao tới.
Hai cây trường thương đồng thời đâm tới như mãnh hổ vồ mồi, đánh thẳng vào đầu Trần Mộc.
Thấy thế, Trần Mộc hơi cúi đầu, làm động tác rút kiếm!
Rầm rầm.
Kiếm áp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, mặt đất dưới chân Trần Mộc nhanh chóng nứt ra, trọng lực của không gian xung quanh hãn dường như tăng vọt theo cấp số nhân.
Gió mạnh gào thét xung quanh, cuốn theo cát bụi trên mặt đất.
Tốc độ chồng chất của kiếm áp này nhanh đến kinh người, trong nháy mắt đã lên đến trăm tầng,