Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 27: C27: Hàm quang kiếm quyết
Ầm!
Mà ở đối diện, kiếm áp của Trần Mộc cũng nhanh chóng tăng lên..
Tâng chín mươi tám!
Tâng chín mươi chín!
Tâng một trăm!
Kiếm áp của Trần Mộc cũng lên tới tầng một trăm. Bùm!
Trong nháy mắt, thân thế Trần Mộc bùng nố lực lượng
Hai bóng người ở hai đầu lôi đài đồng thời lao nhanh như chớp ra giữa lôi đài.
Lúc này, kiếm áp cực kì cưồng bạo như có thực chất đang điên cưồng va chạm vào nhau
Mọi người ở hiện trường đều trợn to mắt nhìn vào hai bóng người lao nhanh như chớp kia.
"Hàm quang kiếm quyết, nhất kiếm đoạn hồng!"
Trần Thiên Lang hét lên rồi rút kiếm ra.
Xoá!
Trong chớp mắt, một luồng sáng rực rỡ như cầu vồng chiếu sáng khắp khu vực này, gió lớn bất tận cuộn thành cơn lốc điên cưồng thổi quanh lôi đài
Một kiếm chấn động tất cả mọi người ở đây!
Mà ở đối diện, Trần Mộc cũng đồng thời rút kiếm, một lưỡng ánh kiếm giống như ánh sao lướt thoáng qua, mang theo sức mạnh của thất tinh chợt lóe rồi biến mất.
"Thất tinh kiếm quyết, nhất kiếm tinh mang!"
Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngây người ra nhìn hai bóng người nhanh như tia chớp lướt qua nhau.
Ngay sau đó, những cơn gió lớn và ánh sáng rực rỡ đều dịu xuống,
Đất trời khôi phục im lặng như chưa từng có chuyện gì Xây ra.
Toàn trường yên tĩnh một cách bất ngờ.
Mọi người ngừng thở, mở to mắt, nhìn chắm chăm hai người trên lôi đài.
"Ai... ai thắng?" Có người run rẩy hỏi.
Ngay cả Ngụy Mặc và ông lão áo trắng cũng không kiềm được mở to mất nhìn chăm chãm tất cả những gì đang xảy ra trên lôi đài
Chỉ thấy hai bóng người đứng ở hai đầu lôi đài, dáng người thẳng tắp như một cây ném lao, đưa lưng về phía đối phương.
Sau đó, mọi người bắt đầu phát hiện trên lưỡi kiếm của Trần Mộc có một vệt máu đỏ tươi đang chậm rãi trượt theo mũi kiếm nhỏ giọt xuống đất
Giấy tiếp theo, Trần Thiên Lang đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể giống như bị đánh mạnh, khuyu một đầu gối xuống đất
Con ngươi trợn to ra, cả người nửa quỳ trên mặt đất, hơi thở đồn dập, máu tươi ướt đẫm lớp áo trước ngực đang nhanh chóng lan ra.
Một vết kiếm thương có thể nhìn thấy bãng mắt thường gần như xuyên qua toàn bộ lồ ng ngực hản ta, dữ tợn đáng sợ,
nhìn mà rợn người
Ngay khoảnh khắc này, toàn trường cũng trở nên lặng ngắt như tờ, đến mức có thế nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Giây tiếp theo, từng tiếng hít hà như dời núi lấp biến vang vọng khắp sân.
Toàn trường bạo động!
Tiếng cảm thán ngạc nhiên bắt đầu vang lên.
"Thua! Thế mà lại thua!"
“Trần Thiên Lang thức tỉnh linh căn kiếm hồn lại bại bởi tên phế vật kia, sao có thế chứ?”
“Điên rồi! Thế giới này điên thật rồi! Đây chính là một trận chiến vượt tám tầng đấy!"
"Cái quái gì thế, vượt tới tận tám tầng cũng có thể thẳng được thì còn có chuyện gì là không thể nữa đây?”
"Hân là thiên thần hạ phàm hả?" Tiếng bàn tàn sôi trào vang vọng liên tục. Đây là một trận chiến không cân sức!
Một người cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ nhất. Một người cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ chín
Hai bên chênh lệch tựa như trời cao không thể vượt qua. Nào ngờ Trần Mộc vẫn có thể tháng, lại còn thắng chỉ bằng một kiếm!
Một kiếm là có thể đánh bại Trần Thiên Lang!
"Thăng nhãi này thế mà lại làm được, chiến đấu vượt tám tầng..." Lúc này Khương Âm cũng sửng sốt, không thể tin nổi mà nhìn tất cả.
"Khương tỷ tỷ, muội có phải đang năm mơ không? Thiếu gia thắng thật rồi? Thăng rồi!" Sau giây phút thất thần, Bảo Nhi kích động nhảy dựng lên.
Thảng rồi! Thắng thật rồi!
Nàng ấy không ngờ thiếu gia nhà mình lại thật sự đánh bại đối phương!
Trên đài cao, đông đảo tộc trưởng các gia tộc đều lộ vẻ mặt khiếp sợ. Cảnh tượng này thật khó tin, làm cho bọn họ cảm giác như là đang năm mơ vậy!
Một thiên tài đã thức tỉnh linh căn kiếm hồn, thực lực đạt tới cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ chín, lại đánh thua một tên nhóc mới có cảnh giới Ngưng Hải tăng thứ nhất!
Còn chơi thế nào nữa! Đây chính là một trận chiến vượt tám tầng đấy!
Tân Như Nguyệt run rẩy cả người, nhìn chảm chăm vào bóng dáng thiếu niên mặc đồ màu xanh nhạt kia. Nàng ta căn chặt răng, thậm chí vì cản quá mạnh nên giữa môi răng còn tràn ra vết máu đỏ thắm.