Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 13: C13: Khương đạo sư
"Như Nguyệt?" Khương Âm ngạc nhiên khi nhìn thấy Tân Như Nguyệt.
"Khương đạo sư?”
Tần Như Nguyệt cũng nhìn thấy Khương Âm trong đám đông. Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của nàng ta hiện lên vẻ vui mừng.
Nàng ta không ngờ lại gặp được đạo sư học viện tại đây.
"Như Nguyệt, chẳng phải cô đang học kiếm thuật chỗ Kiếm Hoàng đại nhân sao? Tại sao cô lại tới Viêm Thành?" Khương Âm không hiểu hỏi.
"Kiếm Hoàng đại nhân bảo ta tới. Vì Kiếm Hoàng đại nhân đã quyết định nhận Trần Thiên Lang nhà họ Trần làm đệ tử, nên ta mới tới Viêm Thành, định dẫn Trần Thiên Lang đi Hoàng Thành." Tân Như Nguyệt đáp.
Nàng ta vừa nói xong, tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm thấy chấn động.
Không ngờ lời đồn là thật!
Vị Kiếm Hoàng đại nhân - người đứng đầu kiếm đạo kia thật sự muốn nhận Trần Thiên Lang làm đồ đệ!
Đúng là không ai có thể ngăn cản thế phát triển của nhà họ Trần!
Nghe vậy, Trần Hồng Sinh lập tức kích động, mặc kệ vết thương gì đó, vội vàng bò đứng dậy, hấp ta hấp tấp chạy qua.
"Như Nguyệt tiểu thư, ta là gia gia của Trần Thiên Lang, xin hỏi lời ngươi vừa nói là thật phải không? Kiếm Hoàng đại nhân thật muốn nhận Trần Thiên Lang làm đồ đệ hả?" Trần Hồng Sinh run rẩy cả người, kích động hỏi.
Tân Như Nguyệt gật đầu nói: "Đúng vậy. Nhìn chung toàn bộ Ninh Quốc, chỉ mới có ba người thức tỉnh kiếm hồn, Kiếm Hoàng đại nhân không nỡ mai một tài năng kiếm đạo của Trần Thiên Lang, vậy nên xuất phát từ lòng tích tài, định nhận Trần Thiên Lang làm đệ tử!"
"Ha ha ha, trời phù hộ nhà họ Trần ta! Tổ tiên nhà họ Trần †a mở mắt!" Trần Hồng Sinh ngửa mặt lên trời cười to, đắc ý đến cực điểm.
Trở thành đệ tử của Kiếm Hoàng đại nhân, đồng nghĩa với tiền đồ tươi sáng. Có lẽ tương lai nhà họ Trần bọn họ thật sự có thể bồi dưỡng ra một vị Kiếm Hoàng. Đến lúc ấy, mặc dù là hoàng đế, cũng phải nhún nhường bọn họ ba phần.
Trần Hồng Sinh đột nhiên nhìn về phía Trần Mộc bằng ánh mắt lạnh băng, nghiêm mặt nói: "Trần Mộc, còn không mau dùng hai tay dâng kiếm lên? Ngươi không hề xứng sử dụng nói"
Giờ phút này, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào Trần Mộc, Trần Thiên Lang được Kiếm Hoàng đại nhân nhận làm đệ tử, nhà họ Trần gà chó lên trời, có ai dám đắc tội.
Nghe vậy, Trần Mộc lắc lắc thanh yêu kiếm trong tay, nhướng mày nói: "Lão già kia, ông có liêm sỉ chút được không? Không đánh bại được sát khí của yêu kiếm là do ông vô dụng! Muốn trách thì cứ trách bản thân mình vô năng đi!"
Bị Trần Mộc chỉ trỏ mắng mỏ, khuôn mặt già nua của Trần Hồng Sinh đỏ bừng, trong mắt cũng lập lòe sát khí: "Thăng nhãi kia, ngươi thật sự cho răng ta không dám động vào ngươi sao? Nếu hôm nay ngươi không giao kiếm ra thì lão phu nhất định sẽ làm ngươi chết ngay tại chỗ!"
Không chỉ có Trần Hồng Sinh, mà ngay cả Cư Cao Minh, Tân Như Nguyệt và nhiều vị khách hàng trong Linh Bảo Các đều theo dõi thanh kiếm trong tay Trần Mộc bằng ánh mắt nóng rực.
Tuy rằng thanh yêu kiếm này có nhiều truyền thuyết không may mắn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, thì cũng không thể phủ nhận rằng nó là một thanh kiếm có một không hai!
Để nó rơi vào tay một tên rác rưởi cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ nhất, thật sự là phung phí của trời!
"Thiếu gia, chúng ta trở về đi!" Bảo Nhi nhút nhát nắm một góc tay áo Trần Mộc, sợ hãi nói.
Tình hình hiện tại là có rất nhiều người đang theo dõi thanh kiếm trong tay Trần Mộc, nàng sợ một khi bảt đầu đánh nhau thì thiếu gia nhà mình sẽ bị bao vây.
Lúc này, Tân Như Nguyệt cũng nhìn về phía Trần Mộc, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, tuy chỉ thoáng qua nhưng cũng bị Trần Mộc thấy được.
Nhờ vậy Trần Mộc mới nhớ ra hình như giữa mình và Tần Như Nguyệt còn có một tờ giấy hôn thư.
Tân Như Nguyệt chợt ngẩng đầu lên, mặt mày lạnh lẽo đi về phía Trần Mộc.
Thấy vậy, mọi người trong Linh Bảo Các đều có vẻ suy tư.
"Ta nhớ năm xưa mẫu thân Tân Như Nguyệt chỉ là một tên nha hoàn, bà ấy và mẫu thân Trần Mộc thân thiết như tỷ muội, đến khi sinh ra một đứa nữ nhỉ, còn cho đính hôn từ bé với Trần Mộc nữa!"
“Đúng rồi, có điều hiện giờ Tân Như Nguyệt đã trở thành đệ tử của Kiếm Hoàng đại nhân, sớm đã một bước lên trời, toàn bộ nhà họ Tân cũng theo đó mà đi lên, trở thành thế lực lớn trong Hoàng Thành, vậy nên tờ giấy hôn thư kia chắc chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi.”
"Có trò hay để xem rồi, không biết hai người họ suy nghĩ thế nào về tờ hôn thư kia."
"Mặc dù hiện giờ Trần Mộc không còn giống kẻ ngốc nữa, nhưng so với phượng hoàng Tân Như Nguyệt mà nói, nếu thật sự thành thân, thì chẳng khác gì một đóa hoa nhài cảm bãi phân trâu!"
Mọi người càng nói càng kích động, không chút kiêng dè chế giều Trần Mộc.
Trần Mộc vẻ mặt hờ hững không chút để ý những lời nói chói tai kia. Bởi vì hän hiểu rằng trên thế giới này, kẻ mạnh sẽ luôn được tôn trọng.
Kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng! Kẻ yếu chỉ xứng bị giãm đạp!
Cứ việc năm ấy mẫu thân Trần Mộc và mẫu thân Tân Như Nguyệt tình như tỷ muội, nhưng địa vị hiện giờ của hai người lại chẳng còn như xưa.
"Ngươi là Trần Mộc?" Tân Như Nguyệt đứng trước mặt Trần Mộc, không chút cảm xúc hỏi.
"Đúng vậy!"
"Nghe nói ngươi giết Trần Tuyết và Trần Tu?"
lồi sao? Cô cũng muốn báo thù cho bọn họ hả?" Trần Mộc cười lạnh.
Tân Như Nguyệt lắc đầu: "Ta không có quan hệ gì với bọn họ. Vậy nên bọn họ chết sống gì cũng chẳng liên quan đến ta."
"Ta chỉ muốn nói là mặc dù hiện giờ ngươi không ngốc nữa, còn có thể gi ết chết Trần Tuyết và Trần Tu, chứng tỏ ngươi thật sự trở nên tốt hơn. Nhưng mà như vậy thì đã sao?"
"Người đã từng gặp cảnh tượng chấn động một kiếm chém đứt núi cao trăm trượng chưa? Ngươi đã từng gặp một màn đồ sộ đạp kiếm mà đi, nhảy Cửu Trọng Thiên chưa? Ngươi đã từng gặp một người mạnh mẽ một kiếm lấy đầu tướng quân phe địch giữa vạn quân chưa?”
"Chưa! Ta chắc chắn rằng ngươi chưa từng gặp bất cứ cảnh nào trong những cảnh ấy!"
Tân Như Nguyệt không chút cảm xúc nói. “Ha ha!” Trần Mộc nở nụ cười. Không ai biết hắn đang cười cái gì.