Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 96: C96: Đạp nóc nhà của ngươi



"Các ngươi chỉ biết nói xấu sau lưng người khác thôi à, không thể nên người được,nếu so sánh với Tịch Thiên Dạ thì xách giày cho hắn cũng không xứng."
Một giọng nói thanh tao và lạnh lùng vang lên, chỉ thấy Thiên Huân quận chúa đi chậm rãi đến, trên đường đi có rất nhiều học viên tự nhường đường trong vô thức.
Ai cũng không ngờ rằng, Thiên Huân quận chúa lại ra mặt nói đỡ cho Tịch Thiên Dạ, tiếng nghị luận nhỏ đi rất nhiều trong thời điểm này, không còn dám trắng trợn chửi bới Tịch Thiên Dạ. Dù sao, Thiên Huân quận chúa chính là thành viên hoàng thất, phụ thân chính là quận vương có quyền thế thông thiên, không có mấy người nguyện ý trêu chọc nàng.
Nếu là không cẩn thận bị nàng ghim lại, sợ là không có có kết quả gì tốt.
"Quận chúa, không thể nói như thế, tên Tịch Thiên Dạ kia chính là không biết tự lượng sức mình, chim sẻ ngấp nghé tổ Phượng Hoàng..." Một tên học viên trong lòng không phục, nhỏ giọng phản bác.
Thiên Huân quận chúa liếc mắt một cái rất lạnh lùng như muốn róc thịt lấy xương, mặt không chút thay đổi nói: "Tịch Thiên Dạ lại không biết tự lượng sức mình, nhưng người ta chí ít còn có dũng khí, không giống các những người như các ngươi, chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu. Gặp phải kẻ yếu đủ loại ức hiếp, gặp phải cường giả lại khúm núm, như nô tài.
"Đây gọi là xem xét thời thế, đại trượng phu co được dãn được, chính là cách đối nhân xử thế đạo lý lớn." Học viên kia biện hộ.
"Ngươi ngoại trừ ngồi giảng đạo lý, còn sẽ làm gì? Ngươi không phải xem thường Tịch Thiên Dạ à, vậy ngươi có năng lực đi lên đoạt học xá của hắn a, hắn là một học viên nội môn mới tấn thăng, ngươi cũng không muốn xem xét thời thế a? Có năng lực, ngươi cũng đừng ở sau lưng lải nhải, việc đó chỉ tổ làm mất điểm cho. ngươi thôi." Thiên Huân quận chúa cười lạnh.
Vẻ mặt của học viên kia đang hồng hào biến thành màu gan heo, nửa ngày nói không ra lời. Mặc dù hắn gia nhập nội môn đã hai ba năm rồi, nhưng hiện tại hắn chỉ có tu vi Tông cảnh tầng ba mà thôi. Tịch Thiên Dạ ở Linh cảnh đã có thể đánh bại Tông giai ma chủng rồi đột phá đến Tông cảnh, khẳng định càng thêm cường đại, hắn làm sao là đối thủ của Tịch Thiên Dạ được.
Cả đám học viên cũng không còn dám hồ ngôn loạn ngữ, bọn hắn nói xấu sau lưng Tịch Thiên Dạ, vốn là có chút thất bại. Bây giờ bị Thiên Huân quận chúa châm chọc trước mặt, càng xấu hổ hơn.

Nhưng mà, càng nhiều học viên căn bản không coi đây là việc to tát, trong lòng vẫn chờ mong cảnh Tịch Thiên Dạ thất bại.
Đừng nói nội môn học viên, cho dù những lão sư cùng trưởng lão kia cũng đều không coi trọng Tịch Thiên Dạ, nếu là Tịch Thiên Dạ khăng khăng ở lại học xá Thiên giai số hai, sợ là sẽ chịu đau khổ không hề nhỏ.
"Tịch Thiên Dạ tuổi còn nhỏ, ngẫu nhiên gặp thiên duyên quật khởi nhanh như vậy, tâm cảnh không có thiếu hụt là việc khó có khả năng, nếu như hắn không cách nào đền bù sự thiếu hụt trên tâm cảnh, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn không trưởng thành nổi."
Bên trong chỗ đám lão sư, Vương Giang Thuận thản nhiên nói, trong mắt lập loè từng tia cười trên nỗi đau của người khác.
Tịch Thiên Dạ quật khởi, khiến cho mặt mũi của hắn ở học viện mất sạch, hiện tại rất nhiều học viên đều xem thường hắn, bị người gọi đùa là lão sư có mắt không tròng nhất của học viện, lão sư không biết đồ quý hiếm.
"Người ta tâm cảnh có thiếu hụt? Tâm cảnh ngươi không có thiếu hụt ngươi đi xông thiên lộ thử một chút, nếu ngươi xông qua thiên lộ, ta lập tức quỳ ở trước mặt ngươi nhận nhận sai, về sau cũng không đánh ngươi."
Tôn Hiểu Vĩ khinh bỉ liếc mắt qua Vương Giang Thuận, một tên lão sư tu hành khóa, lại không có sư đức như thế, làm sao có thể giáo dục học sinh tốt được.
" Một tên gia hỏa nhát như chuột như ngươi, sự khiêu chiến liên tiếp của ta cũng không dám đáp lại, tránh như tránh hổ, lại có thể hiểu được Tịch Thiên Dạ có dũng khí không biết sợ hãi như thế nào. Ngươi và hắn căn bản không cùng một đẳng cấp."
Ở trong mắt Tôn Hiểu Vi, Tịch Thiên Dạ chính là loại người có dũng khí rất lớn, ý chí kiên định, học viên có ý chí mãnh liệt, mị lực nhân cách tỏa ra rất mãnh liệt.

"Ngươi..."
Sắc mặt của Vương Giang Thuận trở nên khó coi vô cùng, Tôn Hiểu Vi chính là không muốn bỏ qua cho hắn đúng không? Nếu như... Nếu như không phải mình đánh không lại nàng, khẩu khí này làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Hừt
Vương Giang Thuận hừ lạnh một tiếng, ngoảnh đầu sang một bên không nói thêm gì nữa.
Kỳ thật, người đến đây vây xem, cũng không phải là tất cả đều tới xem cảnh Tịch Thiên Dạ bị mất mặt.
Có một nhóm nữ sinh có cảm tình, nhưng trong lòng thì yên lặng ủng hộ Tịch Thiên Dạ, chỉ là ở trước âm thanh của đại chúng, thanh âm của các nàng vang ra như muối bỏ bể, thậm chí cũng không dám phát ra tiếng nói của chính bản thân mình.
"Giờ Thìn đã đến, dựa theo kỳ trước quy củ cuộc chiến học xá mở ra, tất cả học viên đều có tư cách khiêu chiến với chủ nhân của học xá nào đó, Tịch Thiên Dạ, ngươi cho rằng ngươi một mực co đầu rút cổ không đi ra sẽ tránh được sao?"
Canh giờ đã đến, rất nhiều học viên đã bắt đầu kêu gào, từng người hưng phấn vô cùng, náo nhiệt rốt cục muốn bắt đầu, xem Tịch Thiên Dạ làm sao sống sót khỏi tình hình trước mắt này.
"Ha ha, Tịch Thiên Dạ, nhanh cút ra đây đi, không tránh được đâu. Nếu ngươi dám chiếm cứ học xá thiên giai số hai ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước đã."

Một tên thanh niên dáng người thon dài lạnh lùng
J_ cười ha ha, bước ra một bước, cả người phiêu nhiên bay lên, trực tiếp bay lên trên nóc nhà của cung điện, giãm lên ngói lưu ly, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào trong cung điện.
Người này bước ra một bước, giống như ngòi nổ.
Liên tiếp có người đi ra, cậy mạnh đi lên trên nóc. nhà của học xá Thiên giai số hai, giống như giẫm lên tôn nghiêm của Tịch Thiên Dạ, cười lạnh nhìn về phía bên trong cung điện.
Một người, hai người, ba người...
Trong khoảnh khắc đó trên nóc nhà của cung điện đã có mười mấy người, mỗi một người đều lấy một tư thái khoa trương, không ai bì nổi, từ trên người bọn họ tản mát ra khí tức mạnh mẽ vô cùng, như lang như hổ mà phóng thẳng lên trời, uy áp cùng nhau hòa vào một chỗ, hóa thành một luồng năng lượng Bạo Phong, bao phủ thiên địa, đáng sợ vô cùng.
"Quá phận!"
Thiên Huân quận chúa ánh mắt băng lãnh, trong lòng có một luồng nộ hỏa không chỗ phát tiết.
Các ngươi khiêu chiến Tịch Thiên Dạ không gì có đáng trách, quy củ của nội môn chính là như thế. Thế nhưng giẫm lên nóc nhà của người khác khiêu ch chính là thứ không tôn trọng người khác, thậm chí đó là hành vi vũ nhục đối phương.
Cuộc chiến học xá của nội môn có lịch sử lâu đời, trải qua vô số trận chiến đấu, nhưng có rất ít người trước khi khiêu chiến lại giãm lên nóc nhà của người khác. Trừ phi ban đầu hai người có thâm thù đại hận, mới có thể xuất hiện này loại tình huống khiêu khích miệt thị này.
Nhưng lúc này,người đạp lên nóc nhà của Tịch Thiên Dạ, đâu chỉ một hai người, lại còn nhiều hơn mười người nữa, trong lịch sử của Học Viện Trường Thương chưa từng xuất hiện việc này.

"Khinh người quá đáng!"
Mã Vinh Phát sắc mặt khó coi, siếc chặt nấm đấm lại.
Cho dù là Nguyễn Quân Trác bình chân như vại ngồi ở trên ghế xem trò vui cũng hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia không vui.
Tịch Thiên Dạ vừa mới gia nhập nội viện, không đến mức đắc tội nhiều người như vậy. Một ít học viên đạp trên nóc nhà, ngay cả Tịch Thiên Dạ có khi cũng không nhận ra.
Nhưng có đôi khi, lòng người chính là thứ khó dò nhất.
Tịch Thiên Dạ gần đây phát triển quá nhanh, có thể nói là có một không hai, sợ là trong lòng không ít người đều sinh lòng ghen ghét. Rất nhiều người cũng đã nghĩ đến việc đạp viên kim cương chói mắt nhất này xuống chân, luân phiên trở thành hòn đá đặt chân cho bọn hắn, để cho bọn hắn dương danh lập đại.
Mặc dù có tư dục chính là nhân chi thường tình, nhưng hành vi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để cho người khác chán ghét.
"Tịch Thiên Dạ, đừng nghĩ lấy việc làm con rùa đen rút đầu, ngươi không đường có thể đi được đâu. Ngươi không còn ra, coi như ta không chỉ đạp nóc nhà ngươ8 mà thôi, mà là trực tiếp xông vào soát nơi ở của ngươi."
Một tên đại hán to cao cười ha ha, hết sức cuồng dã và tùy ý.
"Thật náo nhiệt!"
Bên trong cửa chính của đại điện, rốt cục chậm rãi mở ra hai bên, Tịch Thiên Dạ lững thững đi ra, ánh mắt bình tĩnh như nước, giống như người đi ra ngoài buổi sáng sớm, rất tùy ý, giống như không có phát hiện khung cảnh xung quanh đang giương cung bạt kiếm.


Chương trước Chương tiếp
Loading...