Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 667: Quỳ Xuống Xin Lỗi
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, biểu hiện vừa rồi của Tử Tiêu thái tử không thể nói là bình thường chút nào a.
Giết Đại Thánh như giết gà, mà còn chưa hề đột phá Đại Thánh.
Sợ là không có mấy người trên toàn bộ đại lục này có thể nghịch thiên như: thế.
Nếu như tương lai Nhiếp Nhân Hùng có thể đạp vào Thiếu Đế bảng thì cũng sẽ không có bất cứ ai ngạc nhiên.
"Không ngờ lại là Nhiếp thái tử, có thể thấy được nhân vật trong truyền thuyết nào đúng là vinh hạn ba đời."
"Hổ phụ không sinh khuyển tử, Nhiếp Thiên Đế Chủ một đời anh hùng như thế nhỉ tử sinh ra há lại kém cỏi."
"Ông trời của ta a, đây là hoàng kim quý tộc trong truyền thuyết a, vậy mà hắn đang đứng sờ sờ trước mặt ta! Cái gì mà thiếu chủ Càn Sương Tông, trước mặt Nhiếp thái tử thì Càn Thâm Dịch chả là cái cóc khô gì hết."
Sau khi Mã phó các chủ tiết lộ thân phận của Nhiếp Nhân Hùng, toàn bộ Thính Vũ Các đều là những tiếng thán phục và nghị luận.
Biểu lộ của Liễu Minh cứng đờ, hắn sao có thể ngờ sẽ trêu chọc đến thái tử Tử Tiêu vương triều chứ.
Mặc dù hắn là Bán Đế vô cùng tôn quý, nhưng nếu so sánh với Tử Tiêu vương triều vẫn vô cùng chênh lệch.
Huống chỉ người trước mắt còn là vị thái tử Nhiếp Nhân Hùng, người không thể trêu chọc nhất trong ba vị thái tử Tử Tiêu vương triều.
Hắn hiện tại rất là muốn quay ngược thời gian, sau đó căn bản không động đến vũng nước đục này.
"Hóa ra là thái tử điện hạ, vừa rỗi do Liễu Minh không biết được thân phận của thái tử nên đã có chút đắc tội, mong thái tử tha thứ."
Vẻ mặt của Liễu Minh rất mất tự nhiên, cúi gập cả ngưởi, không ngừng nhận lỗi. Hắn không sợ Nhiếp Nhân Hùng, nhưng bối cảnh của Nhiếp Nhân Hùng lại thừa sức giết một đống Liễu Minh hắn.
Nếu như Nhiếp Nhân Hùng thật sự muốn giết hắn, chỉ cần một câu sợ là hắn đều sẽ khó có thể thoát khỏi cái chết.
Đã đến nước này rồi thì quan tâm gì vấn đề mặt mũi nữa, làm dịu cơn tức giận của tiểu tổ tông trước mắt này mới là việc cần thiết nhất bây giờ.
Càn Thâm Dịch cứ thế đứng một mình sau lưng Liễu Minh, sững sờ nhìn Tịch Thiên Dạ, toàn bộ người ở Thính Vũ Các đã hoàn toàn quên mất hắn, tất cả sự chú ý đều đặt lên người Tịch Thiên Dạ.
Nhiếp thái tử của Tử Tiêu vương triều! Càn Thâm Dịch siết chặt nắm đấm lại, trong mắt tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.
Người mà hắn không thể trêu vào trong Thiên Cơ thánh thành vô cùng ít, thế mà thật sự lại gặp đúng một người.
Chỉ có khi đối mặt với một người mà bất kể thân phận, địa vị hay là thực lực đều có thể hoàn toàn nghiền ép ngươi thì mới có thể biết được cái mùi vị tuyệt vọng, phẫn uất này.
Càn Thâm Dịch rất muốn gào thét phẫn nộ, cực kỳ muốn xé toang người trước mặt thành từng mảnh nhỏ, nhưng cũng hiểu được điều đó không có khả năng, kết quả cuối cùng sẽ chỉ còn lại tận cùng khuất nhục và chán chường.
Tịch Thiên Dạ không thèm để ý Liễu Minh, chỉ nhìn về phía Càn Thâm Dịch, lãnh ý trong mắt càng ngày càng đậm hơn.
"Ngươi muốn làm gì?”
Toàn thân Càn Thâm Dịch bỗng lạnh lếo, theo bản năng lui lại một bước, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ tràn đầy cảnh giác.
Sau khi biết được thân phận hiện tại của Tịch Thiên Dạ, tâm cảnh của hắn hoàn toàn thay đổi, lúc này nhìn lại cái sự phách lối ương ngạnh trước đây của hắn thật sự là trò cười.
"Thái tử điện hạ."
Mã Tuấn Dương thấy trong mắt Tịch Thiên Dạ có sát ý, trong lòng giật mình, vội vàng ngăn lại trước mặt Tịch Thiên Dạ, cười khổ nói.
Mặc dù thân phận của Tử Tiêu thái tử có thể hoàn toàn đè ép Càn Thâm Dịch, nhưng Tử Tiêu thái tử chính là Tử Tiêu thái tử, hắn là hắn.
Nếu hắn thật sự để thiếu chủ Càn Sương Tông chết ở Thính Vũ Các, mặc dù Tử Tiêu thái tử sẽ không có việc gì, nhưng Thính Vũ Các của hắn nhất định có chuyện.
Tuy rằng hắn cũng không ưa gì Càn Thâm Dịch, nhưng cũng không cứ thể để mặc Càn Thâm Dịch chết ở đây được. Với hắn mà nói, cả hai đều là tiểu tổ tông đều không dám trêu chọc vào.
Nguyên lão Kiếm Đế cung - Cố Dần Sơn cũng vô cùng khẩn trương, cười khổ về phía Tịch Thiên Dạ. Kiếm Đế cung bọn hắn đã liên lụy vào chuyện này, vậy liền không thể thoát khỏi có quan hệ.
Nếu Càn Thâm Dịch chết đi, Càn Sương Tông không thể trả thù Nhiếp Nhân Hùng nhưng lại vẫn có thể trả thù bọn hẳn.
Huống chỉ bọn hắn đều rõ ràng hai vị tông chủ của Càn Sương Tông quan tâm Càn Thâm Dịch cỡ nào, nếu Càn Thâm Dịch thực sự chết đi thì hai người họ sợ là sẽ nổi điên lên.
Kiếm Đế cung bọn hắn và Thính Vũ Các cũng không muốn nhận sự phẫn nộ điên cuồng của hai vị Đế giả.
Tịch Thiên Dạ lườm hai người một chút, sát ý trong mắt chậm rãi thu liễm, hắn cũng không phải người không nói tình nói lý.
"Quỳ xuống xin lỗi, sau đó tự đoạn hai tay hai chân rồi cút khỏi Thính Vũ Các cho ta."
Không giết Càn Thâm Dịch cũng được thôi, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha.
"Ngươi nói gì?"
Càn Thâm Dịch nhìn chằm chằm vào Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy tơ máu, chính hắn cũng không dám tin vào tai của mình.
Muốn hắn quỳ xuống xin lỗi? Mà còn phải tự đoạn hai tay hai chân?
Trong Thính Vũ Các, rất nhiều người đều hít vào một hơi khí lạnh. Bất luận nói thế nào thì Càn Thâm Dịch cũng là ái tử của hai vị Đế giả, dám làm nhục hắn trước mặt nhiều người như này thật sự là một việc không phải người bình thường có thể làm ra.
Bất quá không một ai dám nói gì.
Bởi vì Nhiếp Nhân Hùng cũng đâu phải một người bình thường, chuyện người khác không dám làm đâu có nghĩa hắn cũng không dám.
Kiếm Đế cung Cố Dần Sơn và Thính Vũ Các Mã Tuấn Dương cũng đều trầm mặc không nói gì, có thể để vị Tử Tiêu thái tử này không giết Càn Thâm Dịch đã là một sự khai ân không thể tin nổi rồi, những sự tình khác bọn họ cũng không dám tiếp tục ngăn cản nữa.
Thiếu tông chủ của Càn Sương Tông cần mặt mũi, nhưng Tử Tiêu thái tử thì không cần uy nghiêm của hắn sao.
Mã Tuấn Dương than nhẹ, người người đều nói Nhiếp thái tử rất khiếm tốn điệu thấp, hiếm khi ra ngoài, không trải qua sự tranh quyền đoạt thế, cơ hồi không tranh đấu với người khác nhưng vẫn là một vị thái tử đi ra từ trong đế môn, sao lại không có chút phong mang nào chứ.
"Nhiếp thái tử, ta thừa nhận mình không trêu nổi ngươi, thân phận của ngươi cao quý, ta kém xa, nhưng ngươi muốn ta quỳ xuống đất xin lỗi không khỏi quá phận đi."
Càn Thâm Dịch siết chặt nắm đấm, móng tay bấm sau vào trong thịt, từ khi sinh ra đến giờ hắn đã khi nào chịu sự khuất nhục như này.
Đổi thành lúc khác hắn đã sớm bạo phát, nhưng giờ khắc này hắn lại không thể làm vậy được, đây là khuất nhục cỡ nào cơ chứ.
"Không quỳ thì chết."
Lời nói của Tịch Thiên Dạ rất đơn giản, cho người khác một cảm giác nhất ngôn cửu đỉnh, bá đạo vô cùng.
Mặc dù hắn chỉ nói một câu ngắn ngủi, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ sát ý kinh người.
Liễu Minh biến sắc, cảm thấy một cỗ lạnh lếo từ dưới chân xông lên đầu, dù là tu vi Bán Đế cũng không khỏi sợ hãi. Hắn nhìn về phía Càn Thâm Dịch, cười đắng nói.
"Thiếu tông chủ, lời nói của Nhiếp thái tử đại biểu cho uy nghiêm của hoàng gia, lui một bước trời cao biển rộng, tuyệt đối đừng xúc động a."
Trong lòng hắn rất rõ ràng, mặc dù Càn Sương Tông cường thịnh đấy, nhưng so sánh với Tử Tiêu vương triều vẫn chỉ như tiểu vu gặp đại vu.
Trong ngũ đại thế lực siêu nhiên của Thiên Cơ thánh thành thì Tử Tiêu vương triều và Thượng Nguyên Tông là cường đại nhất, Vạn Vật Liên Minh, Tán Sĩ Liên Minh Và Hải tộc đứng thứ hai.
Càn Sương Tông bọn hắn chỉ vẹn vẹn đứng ở mức thanh thứ ba mà thôi, cách biệt quá xa so với quái vật khổng lồ như Tử Tiêu vương triều.
Huống chỉ Nhiếp Nhân Hùng còn khác biệt so với những Tử Tiêu thái tử khác, ngoại công của hắn chính là tông chủ của Thượng Nguyên Tông, thống lĩnh chư môn thiên hạ, đứng đầu vạn tông.
Ở đây cũng phải nói thêm, Càn Sương Tông của ngươi cũng ở trong phạm vi quản hạt của Thượng Nguyên Tông, ngươi còn muốn đối đầu với Nhiếp thái tử sao?
Càn Thâm Dịch siết chặt nắm đấm đến chảy máu, cơ hồ nghiến nát cả hàm răng, áp lực vô tận khiến hắn có chút không thở nổi.