Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 662: Đế Khí
Một cỗ khí tức đáng sợ tản ra từ trên người Càn Thâm Dịch khiến không gian đều run nhè nhẹ, hắn chưa tức giận như thế bao giờ, với thân phận của hắn thì một cái Thính Vũ các nhỏ nhoi làm gì có tư cách cự tuyệt.
Lão nhân thủ vệ lại không để ý tới Càn Thâm Dịch, bình chân như vại ngăn trước cửaThính Vũ các.
"Mấy người các ngươi có thể bước vào Thính Vũ các, nhưng hắn thì không thể"
Người giữ cửa nhìn bảy tên Đại Thánh sau lưng Càn Thâm Dịch, sau đó chỉ Càn Thâm Dịch nói.
"Càn rỡi" "Lớn mật."
"Trương Qua Kính, ngươi dám nhục nhã Thiếu chủ nhà ta, ngươi thật sự không sợ chết sao."
Bảy tên Đại Thánh kia nghe vậy đều là sắc mặt kịch biến, bọn hắn chỉ là thuộc hạ mà có thể đi vào, chủ nhân lại không thể tiến vào, không phải đang cố ý nhục nhã chủ nhân sao.
Tại Càn Sương tông, Càn Thâm Dịch có uy nghiêm cực lớn, không ai dám làm hắn tức giận, bảy tên Đại Thánh sợ Càn Thâm Dịch không vui, dồn dập lớn tiếng mắng, vội vàng cho thấy thái độ của mình.
"Quy củ của Thính Vũ các ai cũng biết, chắc các ngươi không cần ta lặp lại đi:
Người giữ cửa thản nhiên nói, căn bản không để ý tới uy hiếp của Càn Sương tông.
"Ha ha, tốt cho một cái Thính Vũ các, lá gan cũng không nhỏ a."
Càn Thâm Dịch bỗng nhiên cười ha ha, sát khí trong mắt càng ngày càng dày đặc, hắn bỗng bước ra một bước, sau mỗi bước thì khí tức trên người hắn lại cường thịnh thêm một điểm, cuối cùng như một mặt trời chói chang, thế mà mảy. may đều không kém uy áp của Đại Thánh.
Người giữ cửa cau mày, hiển nhiên là lão cũng phát giác ra tu vi của Càn 'Thâm Dịch đã nằm ngoài dự liệu của lão.
"Quy củ? Ngươi đã muốn nói quy củ, vậy bản thiếu gia liền dùng quy củ khiến ngươi rõ ràng."
Càn Thâm Dịch trực tiếp hướng về phía người giữ cửa, trên thân tán phát ra tà khí cùng lệ khí kinh người, tất cả mọi người đều nhìn ra, Càn Thâm Dịch muốn khiêu chiến người giữ cửa.
Khí tức kinh người bao phủ đại địa, tất cả mọi người đều bị kinh sợ, ngay cả người giữ cửa cũng là tầm mắt ngưng trọng, không dám khinh thường chút nào.
Mặc dù Càn Thâm Dịch không phải Đại Thánh, nhưng khí tức phát ra lại làm cho lão có cảm giác như đang đối mặt với Đại Thánh thực thụ vậy.
"Thật mạnh, ta vẫn nghe nói mặc dù Càn Thâm Dịch ngang ngược càn rỡ, nhưng thiên phú cũng là thế gian khó tìm, xếp vào nhóm đầu trong thế hệ trẻ tại Thiên Cơ thánh thành. Hôm nay xem ra, quả nhiên không giả."
"Bằng hữu, đó là ngươi không hiểu rõ về Càn Thâm Dịch, tạm thời không nói đến nhân phẩm của hắn, nhưng thiên phú thì chắc chắn thuộc về hạng nhất trên đại lục, sớm đã có tin đồn, Càn Thâm Dịch là người có khả năng nhất trở thành vị đế giả thứ ba của Càn Sương tông."
"Lão cẩu, hôm nay bản thiếu gia liền dùng hành động thực tế nói cho ngươi, một thủ vệ không tính là gì trong mắt bản thiếu gia, muốn bản thiếu gia khiêu chiến ngươi? Ngươi cũng xứng sao, bản thiếu gia chỉ là đánh chó mà thôi."
Càn Thâm Dịch phách lối tới cực điểm, căn bản là không để người giữ cửa vào mắt, một cỗ thánh khí hùng hậu hóa thành Kình Thiên cự thủ, hung hăng vỗ tới người giữ cửa.
Người giữ cửa ánh mắt ngưng trọng, trong mắt không có chút chủ quan nào, nhưng cũng không yếu thế, lão triển lộ ra tu vi Đại Thánh, cùng chiến với Càn Thâm Dịch.
Bóng người lắc lư, trong nháy mắt hai người liền giao thủ trên trăm chiêu, thánh khí không tán ra bên ngoài, toàn bộ đều bị thu nạp trong phạm vi trăm trượng, mặt ngoài nhìn qua chỉ là hai tên tu sĩ phổ thông chiến đấu, nhưng người tinh mắt lại biết, đó là do lực lượng đã được áp súc cô đọng đến cực hạn, cả người giữ cửa lẫn Thiếu tông chủ của Càn Sương tông đều đã khống chế lực lượng đến lô hỏa thuần thanh.
Nếu dám bước vào phạm vi trăm trượng, dù là Thánh cảnh viên mãn cũng sẽ lập tức bị xé thành mảnh nhỏ.
Phanh!
Sau mấy hơi thở, một đạo thân ảnh già nua bắn ngược ra, hung hăng đụng vào tấm biển Thính Vũ các.
Nếu không phải lầu các ở đây đều có trận pháp cấp Đại Thánh bảo hộ, chỉ sợ va chạm vừa rồi đã săn bằng nơi đây.
Người giữ cửa ngã trên mặt đất, mặt không chút huyết sắc, ngã trên mặt đất không thể đứng lên.
Tất cả mọi người rung động nhìn một màn trước mắt, một tên Đại Thánh thế mà lại thua Thánh cảnh viên mãn, hơn nữa chỉ là mấy hơi thở công phu, nhanh đến mức tất cả mọi người đều có chút trở tay không kịp.
Chiến đấu không có bất kỳ cái gì kịch tính, đơn giản liền là hoàn toàn nghiền ép.
"Đế... Khí...!"
Người giữ cửa khẽ run run từ dưới đất bò lên, sợ hãi chỉ Càn Thâm Dịch, sau nửa ngày mới khó khăn nói ra hai chữ.
Sợi đế khí kia chui vào cơ thể hắn, đã phá hư bản nguyên sinh mệnh của hắn một cách nghiêm trọng, đường đường là Đại Thánh mà trong nháy mắt liền không có sức tái chiến, chỉ có thể mềm oặt ngã trên mặt đất mặc người chém giết.
"Lão gia hỏa, cùng bản thiếu gia đấu ngươi còn non lắm, đừng cho rằng mình là Đại Thánh liền rất ghê gớm, trong mắt bản thiếu gia, Đại Thánh cũng chỉ là sâu kiến mà thôi."
Thanh âm hung lệ vang lên trên không trung, một ánh đao nóng bỏng xẹt qua hư không, hung hăng chém tới người giữ cửa, thế mà chuẩn bị hạ sát thủ!
Mọi người vây xem đều sắc mặt trắng bệch, trước cổng chính Thính Vũ các giết Đại Thánh của họ, nghe có chút khó tin, nhưng ai cũng tin tưởng Càn Thâm Dịch có can đảm này.
Hừt!
Đúng lúc ánh đao sắp diệt sát người giữ cửa thì một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên vang lên, cách không liền đánh tan ánh đao kia.
Càn Thâm Dịch ánh mắt ngưng tụ, nhìn sâu vào trong Thính Vũ các, hiển nhiên là có đại năng của Thính Vũ các đang âm thầm ra tay, hắn lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng không dám tiếp tục hạ sát thủ, dù sao Thính Vũ các cũng là thế lực nhất lưu tại Thiên Cơ thánh thành, hắn cũng không dám đắc tội quá mức.
"Lão gia hỏa, hôm nay coi như ngươi gặp may, thả ngươi một cái mạng chó, lần sau còn dám ngăn bản thiếu gia, giết không tha."
Càn Thâm Dịch lạnh lùng lườm người giữ cửa, sau đó vênh váo tự đắc tiến vào Thính Vũ các, không thèm nhìn người giữ cửa lấy một cái.
Người giữ cửa che ngực, trong mắt có một vệt bất đắc dĩ cùng đắng chát, tài nghệ không bằng người, lại có thể thế nào.
Toàn bộ người tụ tập trước cửa Thính Vũ các đều không dám nói chuyện, tất cả đều bị uy thế của Càn Thâm Dịch chấn nhiếp.
Nhưng mà đúng lúc này, một thanh âm hết sức không đúng lúc lại đột ngột vang lên.
"Thắng không võ mà thôi, không có đạo đế khí kia, Càn Thâm Dịch muốn đánh bại người giữ cửa sợ là không dễ dàng như vậy."
Thanh âm kia rất nhạt, hết sức trong veo, nghe tuổi không lớn lắm, phảng phất nói một mình, nhưng ở đây đều là tu sĩ, thanh âm nhỏ hơn nữa thì bọn hắn cũng có thể nghe thấy, huống chỉ thanh âm kia cũng không tính là quá nhỏ.
Xoạt xoạt xoạt!
Cơ hồ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía nơi phát ra thanh âm kia.
Tất cả đều có chút kinh ngạc và khó tin. Giờ khắc này lại có người dám khiêu khích Càn Thâm Dịch, không sợ chết sao.
Càn Thâm Dịch đang chuẩn bị bước vào Thính Vũ các cũng dừng lại, chậm rãi xoay người, nhìn về phía phát ra thanh âm.
Người nói chuyện, chính là một thiếu niên mi thanh mục tú, ngũ quan hết sức nhu hòa, nhìn có chút thanh tú, tựa như một tiểu sinh nhà giàu chưa trải qua sóng to gió lớn gì. Kẻ này không phải ai khác mà chính là Chu Bách Hà.