Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 660: Thính Vũ Các
Tịch Thiên Dạ và Chu Bách Hà đều là thượng vị Thánh Nhân, cho nên sau khi bước vào bên trong thì tự nhiên là họ được đến thẳng sơn thành phồn hoa to lớnnhất.
Tòa thành thị kia gọi là thành Tượng Ma, lấy Tượng Ma phong là biểu tượng.
"Nhiếp huynh, ta vừa tìm hiểu được trong thành có rất nhiều chỗ ở, nhưng phồn hoa cùng cao cấp nhất thì chỉ có bốn chỗ đó là: Thính Vũ các, hương lâu, Bách Lạc cung và Vân Thu sơn trang."
Chu Bách Hà tiến lên trước, cười hì hì nói, tìm hiểu tin tức chính là chuyên môn của hắn.
"Thế nhưng bốn chỗ này chẳng những phí ăn ở khá cao, hơn nữa chỉ chấp nhận tu sĩ Đại Thánh trở lên vào ở."
Chu Bách Hà xoay chuyển lời nói, mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ. Rất rõ ràng là hắn đang thăm dò xem Tịch Thiên Dạ có tu vi gì.
Trong lòng hắn tương đối hiếu kỳ, người mà ngay cả hắn cũng nhìn không thấu tu vi thì chỉ có hai loại, một là tu vi quá cao nên hắn không thể thăm dò, hai là có bảo vật ẩn nấp tu vi ở trên người, hơn nữa còn là loại bảo vật cao cấp đến mức khiến hắn không thể cảm nhận ra.
Có điều khả năng thứ nhất tương đối thấp, với thiên phú và năng lực của hắn, trên toàn bộ Nam Man đại lục rất khó xuất hiện một người có tu vi cao đến mức: ngay cả hắn cũng không thể dò xét.
Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Chu Bách Hà, Tịch Thiên Dạ cười nhạt một cái nói:
"Tại hạ không phải tu sĩ Đại Thánh cảnh."
Chu Bách Hà nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nếu Nam Man đại lục xuất hiện một người khiến hắn không dò ra sâu cạn thì chắc chắn sẽ dẫn tới toàn bộ đại lục long trời lở đất.
Thế nhưng điều đó là không có khả năng, Nam Man đại lục bị cấm khu ngăn cách, có rất ít tu sĩ mạnh mẽ sẽ đến đến đây.
Thế nhưng bí bảo có thể ngăn cản hắn dò xét thì chắc chắn không phải vật bình thường, sợ là kỳ vật từ thời Thượng Cổ.
"Có phương pháp khác để vào ở bốn chỗ kia không?" Tịch Thiên Dạ tò mò hỏi.
Không ngờ tu vi thấp nhất cũng là Đại Thánh cảnh, quy cách cao có thể thấy được.
Đương nhiên, bởi vì Long quả thịnh hội nên Thiên Cự sơn không thiếu tu sĩ mạnh mẽ, thời kì đặc thù xuất tình huống này cũng chẳng có gì lạ. Dù sao địa phương tốt cũng chỉ có mấy cái như vậy, chỉ có thể cho người cường đại nhất sử dụng.
Nếu có thể, Tịch Thiên Dạ hi vọng được ở nơi phồn vinh nhất, dù sao thì chỉ có nơi phồn vinh nhất mới có thể gặp được đồ vật cao quý nhất.
"Đương nhiên là có những phương pháp khác, nếu như thân phận của ngươi đủ cao thì tất nhiên sẽ được vào ở, hoặc nếu như ngươi đủ mạnh, có thể khiêu chiến Đại Thánh thì dĩ nhiên cũng có thể vào ở."
Chu Bách Hà thản nhiên nói, hai loại biện pháp mà hắn nói, nhìn như đơn giản, kì thực so với việc tu thành Đại Thánh thì càng khó hơn.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy thì khế gật đầu, hỏi lần nữa:
"Bốn chỗ kia chỗ nào có nhiều bảo vật nhất?"
Chu Bách Hà nghe vậy sững sờ, hiển nhiên hắn không ngờ Tịch Thiên Dạ lại hỏi như thế, lúc này liền hiểu rõ, người trước mắt đến Thiên Cự sơn cũng là có chỗ cầu mà đến.
Hắn mỉm cười, vung quạt xếp nói:
"Chỉ cần ngươi có thể bước vào qua cánh cửa của một trong bốn nơi đó thì toàn bộ bảo vật đều sẽ hiện ra trước mắt ngươi. Muốn nói bảo vật nhà ai nhiều, ta đây cũng không biết, nhưng điều này cũng không quan trọng bởi vì những giao lưu hội là do bốn nơi này cùng nhau tổ chức. Dĩ nhiên, phải được bọn họ tán thành thì mới có tư cách tham gia giao lưu hội."
Giao lưu hội của tu sĩ cao cấp, bình thường chỉ có hai loại tính chất, một là trao đổi tâm đắc tu luyện, hai là giao dịch bảo vật, lấy vật đổi vật tùy theo nhu cầu. Cho nên một số bảo vật chân chính đều xuất hiện ở những giao lưu hội thế này.
"Đã như vậy, vậy chúng ta liền đi Thính Vũ các."
Tịch Thiên Dạ nghe vậy thì khế gật đầu, tại bất kỳ địa phương nào, vòng tròn đều rất trọng yếu. Đã đi thì phải đi chỗ tốt nhất.
Trong bốn nơi thì Thính Vũ các gần hai người nhất, Tịch Thiên Dạ liền trực tiếp đến đó.
Chu Bách Hà nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ, khóe môi câu lên một vệt đắm chiêu.
Không phải tu sĩ Đại Thánh cảnh lại muốn ở Thính Vũ các, hẳn là người này tin rằng bản thân có thể đánh bại Đại Thánh?
Bốn nơi kia đều có người giữ cửa, nếu không có tu vi Đại Thánh thì phải đánh bại người giữ cửa mới có thể bước vào.
Tại Nam Man đại lục, không phải Đại Thánh mà có thể đánh bại Đại Thánh đều được xem như tuyệt thế thiên kiêu, bất kỳ một người nào cũng là thanh danh lan xa, đi trên đường cái đều sẽ bị nhận ra. Nhưng người trước mắt, lại không giống người có danh tiếng, đi trên đường cái không khác gì người bình thường.
Thính Vũ các chiếm diện tích tương đối rộng, phương viên vài trăm dặm đều thuộcphạm vi Thính Vũ các, lầu các tráng lệ tầng tầng lớp lớp, trong đó phát sáng vạn đạo, thánh khí như mưa, linh cầm hà bay, trong không khí cũng tràn ngập mùi thánh dược tươi mát.
Còn cách Thính Vũ các hơn trăm dặm mà đã có thể cảm nhận được Thính Vũ các không giống bình thường.
Giờ phút này đã có không ít người vây quanh Thính Vũ các, đám người nghị luận ầmï, nhiều hứng thú, đều là một bộ đến xem náo nhiệt.
Phanh!
'Từ cửa chính Thính Vũ các truyền đến gợn sóng mãnh liệt của thánh khí, sóng năng lượng đánh xơ xác đám mây trên trời, một bóng người bay ngược ra, hung hăng đâm vào hòn non bộ ở trước cửa Thính Vũ các. Hòn non bộ kia toát ra hàng loạt thánh văn, đan dệt ra một tầng thánh quang, không tổn hại chút nào, nhưng người kia thì lại sắc mặt trắng bệch, không ngừng ói ra máu.
"Lại thêm một người thất bại."
"Ta đã nói tu sĩ Thánh cảnh viên mãn muốn khiêu chiến Đại Thánh là điều không thể, giữa hai bên có lạch trời không thể vượt qua."
"Hừ, không biết tự lượng sức mình, mặc dù Đại Thánh cùng Thánh cảnh viên mãn chỉ kém một bước, nhưng lại khác nhau một trời một vực, nếu không sao trên đại lục lại có ít Đại Thánh như vậy."
Trước cổng chính Thính Vũ các đang đứng một lão giả áo xám, mặt không đổi sắc nhìn chúng nhân nói:
"Bổn nhân nhắc lại lần nữa, nếu không có đủ lòng tin thì chớ khiêu chiến lão phu, quyền cước không có mắt, xuất hiện sai lầm gì thì Thính Vũ các sẽ không chịu trách nhiệm."
Hiển nhiên lão giả áo xám kia chính là người giữ cửa của Thính Vũ các, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà hắn đã tiếp nhận hơn hai trăm lần khiêu chiến, nhưng lại chỉ có một người thành công.
Tứ đại chỗ cư trụ đều không từ chối người khiêu chiến, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh người khác tới khiêu chiến, dù sao thì càng có nhiều người khiêu chiến thì bọn họ càng thu được nhiều danh tiếng.
"Ai, vốn dĩ cũng định thử một lần, bây giờ lại không muốn tham gia náo nhiệt nữa.
Một lão đầu đứng ở trong đám người khẽ lắc đầu, khi hắn trông thấy mười người khiêu chiến đều ngã trên mặt đất trọng thương không dậy nổi, cỗ nhiệt khí trong lòng đã lập tức hóa thành hư không.
Không phải Đại Thánh lại khiêu chiến Đại Thánh, thật quá khó khăn.