Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 66: C66: Tâm ma



Tịch Thiên Dạ bước lên từng bậc thang leo lên đỉnh núi, Ở trước mặt Thánh sơn bóng người hắn nhỏ bé như hạt bụi, nhưng bước chân lại kiên định không gì sánh được, bảy trăm bậc, tám trăm bậc, chín trăm bậc, một ngàn bậc... hai ngàn bậc...
"Chu nguyên lão, Tịch Thiên Dạ có nắm chắc xông qua thiên lộ không?."
Trung tâm hồ nước có một tòa cung bồng trôi nổi bềnh trôi trên mặt nước, tòa cung điện này nguy nga trang lệ, đủ loại màu sắc rực rỡ, lại thấy từng luồng thiên địa nguyên khí đậm đặc phóng lên trời, linh quang lóng lánh, thần văn chập chờn, quy tắc thánh đạo như ẩn như hiện, tỏa ra uy thế giống như của một ngọn núi cao lớn.
Nơi đó chính là viện trưởng lão của học viện Trường Thương, là trung tâm quyền lợi của toàn bộ học viện Trường Thương, có rất nhiều nhân vật tuyệt thế ở Lan Lăng quốc thậm chí là ở đại lục Nam Man đều ẩn cư ở bên trong tòa cung điện này.
Lúc này, một đám trưởng lão tụ tập ở trên quảng trường trước cửa cung điện, từng người đều mang ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Thánh sơn.
Năm mươi năm rồi, lại một lần nữa có người khiêu chiến Thông Thánh Sơn, cho dù mấy vị trưởng lão trong viện cũng không nhịn được mà đi ra nhìn xem. Mà một người đứng phía trước nhất chính là nguyên lão của học viện Trường Thương, tên là Chu Hoán Cảnh.
Ở trong viện trưởng lão này, muốn trở thành Nguyên lão thì ngoại trừ là một người có đức cao vọng trọng, còn nhất định phải có tu vi tôn cảnh mới được, địa vị họ đương nhiên là cao hơn so với trưởng lão thường.
Ánh Chu nguyên lão mắt nhìn phía Thánh sơn, khế lắc đầu một cái rồi nói:
"Hắn tuy rằng lấy một đấu mười đánh bại học viên nằm trong mười vị trí đầu Linh bảng, nhưng có thể xông qua thiên lộ hay không thì rất khó nói, bởi vì chỉ có tu sĩ có linh cảnh tầng 9 mới có nắm chắc xông qua, nếu như hắn chỉ có tu vi Linh cảnh tầng 8 thì thật sự là có chút miễn cưỡng."
"Đương nhiên, cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội, một ít tu sĩ có thiên phú yêu nghiệt tuy chỉ có †u vi Linh cảnh tầng 8 nhưng còn mạnh hơn so với những tu sĩ Linh cảnh tầng 9 thông thường."

Trên đời này không có điều gì là tuyệt đối, 8 tầng còn mạnh hơn 9 tầng, tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không phải chưa từng xảy ra.
"Ông nội, Tịch Thiên Dạ đã đi tới bậc thứ 5,860, chẳng lẽ hẳn thật sự có thể xông qua thiên lộ sao."
Một chiếc thuyền gỗ phiêu bạt ở trong hồ nước, Tô Tri Thần cùng ông của hắn là Tô Trạch đang đứng ở đầu thuyền, giương mắt nhìn về phía Thánh sơn.
Tô Tri Thần sắc mặt khó coi vô cùng, trước đây hắn mới là thiên tài chói mắt nhất trong đám học viên của học viện Trường Thương, có thể tu thành phàm cảnh 9 †ầng, rất nhiều trưởng lão đều khen ngợi hắn không ngớt.
Nhưng mà, tất cả đều bị Tịch Thiên Dạ cướp đi, mọi ánh nhìn cùng cùng sự quan tâm của mọi người đều không còn là đặt trên người hắn, còn có ai nhớ hắn sao?
"Khó nói, thiên phú của hắn khiến ta có chút giật mình. Tô Tri Thần, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, con cần phải hiểu rõ đạo lý này, đừng bởi vì có chút thành tựu liền kiêu ngạo tự mãn."
Ánh mắt từ ái của Tô Trạch nhìn về phía Tô Tri Thần, Tri Thần là người ưu tú nhất trong thế hệ sau của Tô gia, hầu như tất cả trưởng bối của Tô gia đều nâng niu hắn trong lòng bàn tay, mà cũng chính vì như vậy mới dẫn đến từ nhỏ Tô Tri Thần đã rất tự đại, không coi ai ra gì, Tô Trạch cảm thấy để cho hắn ăn chút đẳng cũng chưa hẳn không có lợi.
"Ông nội, Tịch Thiên Dạ nhục ta, bắt nạt ta, hại ta, khiến cho ta ở trước mặt mọi người không nhấc đầu lên được, đời này ta phải giết hắn, chỉ cần hắn còn sống, trong lòng ta sẽ có vết rạn, mãi mãi cũng không thể an tâm tu hành."
Ánh mắt của Tô Tri Thần hiện lên ý muốn giết người, †rong mắt hẳn bây giờ chỉ có vô tận thù hận khiến người †a nhìn thấy đều không rét mà run.
Tô Trạch hơi nhíu mày, nhìn về phía cháu yêu của mình, trong mắt đầy phức tạp không nói ra được.

"Ông nội, tại sao! Tại sao ngươi không cứu ta, mắt lạnh nhìn ta quỳ ba ngày ba đêm ở trước cửa học viện. Ngươi có biết hay không, khi đó ta cảm thấy sống không bằng chết, có vài lần khi ta nghĩ đến đều nhịn không được muốn đi tự sát."
Tô Tri Thần lớn tiếng chất vấn ông nội mình, oán khí trong lòng không chỗ phát tiết, không chỉ đối với Tịch Thiên Dạ, còn có đối với ông nội của chính mình. Hắn không thể hiểu được vì sao ông nội mình lại mặc kệ hắn quỳ gối trước cửa học viện.
Tô Trạch nghe vậy thân thể chấn động, nửa ngày sau sau mới khẽ thở dài nói: "Thần Nhi, không phải ông nội không cứu ngươi, thực sự là không thể cứu a."
"Tại sao? Lẽ nào ngươi đường đường là trưởng lão học viện Trường Thương, còn sợ con tiện nhân U Lan Tư." Tô Tri Thần lạnh lùng nói.
Tô Trạch chắp tay sau lưng, nhìn về phía Thánh sơn, mặt hắn không chút thay đổi mà nói: "Bởi vì Nguyên lão. Vạn Vân Dương đã tự mình lên tiếng, bất kẻ người nào của học viện cũng không thể cứu ngươi."
Tô Tri Thần nghe vậy sắc mặt biến hóa kịch liệt, Nguyên lão học viện lại tự mình đứng ra, hắn biết rõ sự. đáng sợ của Nguyên lão học viện, Trong đám người bọn họ, dù là địa vị thấp nhất cũng là một vị tôn giả cảnh, địa vị cao hơn xa trưởng lão bình thường.
"Vì thế, đừng trách ông nội, ông nội cũng không có cách nào." Tô Trạch nhẹ giọng nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Thánh sơn càng ngày càng lạnh lẽo, cuối cùng tỏ vẻ như không có ghê gớm gì nói:
"Thần Nhi yên tâm, mối thù của ngươi ông nội sẽ thay ngươi báo, tâm ma của ngươi, ông nội sẽ giúp. ngươi phá."
"Cảm ơn ông nội."

Tô Tri Thần cúi đầu, cung kính nhìn xuống đất. Chẳng qua trong mắt hản lại hiện lên vẻ giả dối cùng đắc ý.
Hắn tự nhiên biết ông nội coi trọng cái gì của hắn nhất, hơn nữa Tô gia hơn một trăm năm qua, thiên phú của hản là hiếm thấy nhất, tương lai có hy vọng thành là tôn giả. Hắn cố ý nói Tịch Thiên Dạ trở thành tâm ma của mình, trở ngại hắn tu luyện. Sau khi ông nội biết được, tự nhiên sẽ liều lĩnh đi giết hắn.
"Tịch Thiên Dạ a Tịch Thiên Dạ, chỉ trách ngươi đắc tội ta, xuống địa ngục mà hối hận đi." Tô Tri Thần lạnh lẽo cười.
Sáu ngàn bậc, bảy ngàn bậc, tám ngàn bậc...
Tịch Thiên Dạ càng leo càng cao, càng leo càng xa, khoảng cách đi đến phần cuối của thiên lộ càng ngày càng gần, mỗi một bước đều vững chắc, mỗi một bước đều trầm ổn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, quan tâm mỗi một cử động của hắn.
” Kỳ tài ngút trời a!"
Chu Hoán Cảnh than thở nói:
"Từ đầu tới cuối, mỗi một bước tiến lên của hắn đều trước sau như một, ung dung không vội, giống như hắn. không gặp trở ngại lớn gì. Theo ta thấy, hắn muốn xông qua thiên lộ xem ra không thành vấn đề. Học viện Trường Thương đã bao lâu rồi chưa từng xuất hiện người tuổi trẻ có thiên phú như thế a."
"Chu nguyên lão, xông qua thiên lộ rất khó khăn sao?" Một tên trưởng lão có chút không tin nói.
Đó chỉ là Linh Thánh Sơn mà thôi, thuộc về thí luyện cấp độ linh cảnh, đối với thiên cảnh trưởng lão như hẳn mà nói, trong lòng hắn có chút xem thường.

Chu Hoán Cảnh liếc nhìn trưởng lão kia một chút, nhàn nhạt nói:
"Không khó? Vậy La Túc trưởng lão ngươi không ngại xông vào Thiên Thánh Sơn một lần xem, thử một lần liền biết có khó hay không."
La Túc trưởng lão nghe vậy có chút lúng túng cười cợt, không dám nói tiếp.
Đi xông Thiên Thánh Sơn? Hắn muốn chết đây sao! Lấy chút ít năng lực của hắn, sợ là vừa tới dưới chân núi Thiên thánh sơn sẽ chết oan chết uổng.
Linh Thánh Sơn, trăm năm qua vẫn có vài học viên dám xông vào.
Nhưng trăm năm qua chỉ có một người xông qua Thiên Thánh Sơn, cũng chính là Cố Khinh Yên, đương nhiệm Viện trưởng của học viện Trường Thương.
Nói cách khác, trong đám người ở viện trưởng lão này, không có một người có tư cách cùng can đảm đi xông Thiên Thánh Sơn. La Túc hắn ở trong đông đảo trưởng lão không trên cũng không dưới, tầm thường vô cùng, hắn làm sao dám đi xông Thiên Thánh Sơn.
"Ngươi chỉ là tu vi mạnh hơn Tịch Thiên Dạ mà thôi. Trên thực tế, bốn toà Thánh sơn, đối với các cấp bậc tu sĩ mà nói, độ khó mỗi một tòa đều không kém bao nhiêu. Nếu như ngươi ở linh cảnh mà xông vào Linh Thánh Sơn, sợ là một ngàn bậc đầu đều không xông qua được. Mà nếu như Tịch Thiên Dạ có thể thuận lợi trưởng thành, thành tựu ở tương lai tất nhiên vượt qua ngươi."
Chu nguyên lão không thèm để ý thể diện của trưởng lão, không chút khách khí nói.
La Túc trưởng lão chậm chập không nói gì, không dám phản bác.
"Chu tiền bối, rốt cuột Thiên lộ có thử thách gì?" Một trưởng lão khác không nhịn được hỏi.


Chương trước Chương tiếp
Loading...