Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 522: C522: Bị đạp dưới chân
Linh Thiên Hùng, tuyệt thế thiên tài không thua kém gì Linh Thiên Dụ của thần mạch Nhân tộc.
Hắn chưa đến trăm tuổi, nhưng tu vi đã gần đến Chuẩn Thánh Hoàng cảnh, xếp thứ ba trong số các thánh vương trẻ tuổi tại Hắc Bạch thần thành.
Nếu hắn không sớm đụng phải Man Thiên Ý thì chắc chắn sẽ không bị đào thải sớm như vậy.
Linh Thiên Hùng có thân hình cao lớn, tất cả người của thần mạch nhân tộc đều như thể, tu vi càng mạnh thiên phú càng cao thì hình thể sẽ càng lớn.
Bởi vì huyết mạch thần linh trong cơ thể quá tràn đay, cho nên mới như thế.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi năm lần bảy lượt nhục nhã thần mạch nhân tộc, thật sự là quá coi thường thần mạch nhân tộc
Linh Thiên Hùng đứng trên tán cây của một khỏa đại thụ che trời, hai mắt băng lãnh nhìn Tịch Thiên Dạ.
Trong cung điện quan chiến, tất cả mọi người đều chăm chú quan sát Linh Thiên Hùng và Tịch Thiên Dạ, Linh Lan Nặc biểu lộ phức tạp, nàng thật sự không ngời bởi vì mình mà Tịch Thiên Dạ lại cùng thần mạch nhân tộc náo ra nhiều ân oán như vậy.
Linh Thiên Hùng tìm tới Tịch Thiên Dạ, hiển nhiên không phải vì tiền đặt cược, mà bởi vì mâu thuẫn giữa Tịch Thiên Dạ và thần mạch nhân tộc.
Những người nhận biết Linh Thiên Hùng biết, lòng hư vinh của người này so với bất cứ ai cũng lớn hơn, Linh Thiên Hùng chỉ phục mỗi Linh Thiên Dụ trong toàn bộ thần mạch nhân tộc, thậm chí thành chủ Hắc Bạch thần thành có danh xưng đệ nhất cường giả hắn cũng tuyên bố tương lai sẽ siêu việt.
Hắn tự cao tự đại như thế, tất nhiên là không nhìn nổi Tịch Thiên Dạ diễu võ giương oai, hơn nữa còn là diễu võ giương oai trên đầu thần mạch nhân tộc.
"Động thủ đi”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hẳn không thích nói nhảm.
Linh Thiên Hùng nghe vậy thì cười lạnh, chắp tay sau lưng nói:
"Ngươi động thủ trước đi."
Theo hắn thấy, Tịch Thiên Dạ căn bản không phải là đối thủ của mình.
Hắn xem thường Tịch Thiên Dạ từ trong nội tâm.
Dù Tịch Thiên Dạ đánh bại huyết tỉnh quỷ tước tộc Tước Vân Tâm, hơn nữa còn được người ta suy đoán là tu vi Chuẩn Thánh Hoàng cảnh.
Hắn cho rằng có chút buồn cười, đánh bại Tước. Vân Tâm liền phán đoán hắn là Chuẩn Thánh Hoàng cảnh, đơn giản là vô cùng dốt nát, hài hước.
Những kẻ vĩnh viễn không thể đột phá Chuẩn Thánh Hoàng cảnh kia, căn bản không hiểu rõ Thánh Vương cảnh tu luyện tới Chuẩn Thánh Hoàng cảnh có khoảng cách lớn đến nhường nào.
Hắn khổ tu mấy chục năm mà vẫn không thể đột phá một bước kia.
“Tịch Thiên Dạ, nếu như ngươi không động thủ trước, sợ là không có cơ hội động thủ”
Linh Thiên Hùng chắp tay sau lưng. Có thể dễ dàng đánh bại Tước Vân Tâm thì như thế nào, Tước Vân Tâm là một nữ nhân, hẳn vốn đã xem thường, đổi thành hắn cũng có thể dễ dàng đánh bại nàng.
"Ngu xuẩn."
Tịch Thiên Dạ có chút buồn cười nói.
"Ngươi còn dám mắng ta, ngươi đã muốn bị đào thải như vậy, ta đây liền thành toàn cho ngươi."
Linh Thiên Hùng trong lòng bạo nộ, hắn cho Tịch Thiên Dạ cơ hội, kết quả Tịch Thiên Dạ không những không nắm lấy, lại còn dám trào phúng hẳn.
"Ngươi cho rằng ta ngụ xuẩn, đó là bởi vì cho tới bây giờ ngươi vẫn không hiểu cường giả chân chính mạnh như thế nào..."
Linh Thiên Hùng bước ra một bước, toàn thân tỏa ra khí tức thao thiên, một lượng thiên địa nguyên khí khổng lồ hội tụ về phía hẳn, hẳn đang chuẩn bị thi triển đại thần thông nhầm đánh bại Tịch Thiên Dạ trong một chiêu, muốn đánh nát niềm kiêu ngạo cùng tự tin của Tịch Thiên Dạ.
Nhưng mà... Linh Thiên Hùng chỉ mới nói được. nửa câu, khí thế kinh người kia cũng mới chỉ ngưng tụ được một nửa... Kết quả là hẳn bỗng trông thấy một đạo ám ảnh đột nhiên xuất hiện trước người. Sau một khắc, hẳn còn chưa kịp hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra thì liền té bay ra ngoài.
Phanh!
Một đường đụng gãy mấy tòa núi lớn mới dừng lực lượng kinh khủng phá hư toàn bộ cảnh quan xung quanh.
Cũng may không gian chiến đấu có lực lượng của thượng cổ thần linh gia trì, dù bị phá hư nghiêm trọng đến đâu cũng có thể từ từ khôi phục lại.
Nếu không thì hơn triệu năm tranh tài, chỗ này đã sớm bị phá không còn hình dáng.
"Đúng là hạng giá áo túi cơm, dám đánh lén ta, ngươi muốn chết”
Thanh âm tức giận vang lên, Linh Thiên Hùng phóng lên tận trời, như cuồng sư nổi giận, mái tóc dài tung bay trên bầu trời. Hai con ngươi hắn như điện, trực tiếp kích phát huyết mạch thần linh, đôi mắt như có thể nuốt sống người khác hung ác tìm kiếm bóng đáng Tịch Thiên Dạ.
Nhưng mà, hẳn vừa mới bay ra ngoài, còn chưa tìm được Tịch Thiên Dạ, thì một đạo u ảnh lại lóe lên trước mặt hắn.
Một khắc sau, hẳn lại lần nữa bay rớt ra ngoi một đường đụng xuyên mấy tòa núi lớn.
"Đồ đần."
Trong điện quan chiến, Tước Vân Tâm liếc mắt, trong mắt tràn đầy xem thường.
Cái tên Linh Thiên Hùng này, luôn cuồng vọng tự đại không coi ai ra gì, hơn nữa luôn xem thường nữ.
nhân.
Hắn thường xuyên nói xấu phụ nữ tại nơi công cộng, thậm chí còn điểm mặt gọi tên nói người này thế nọ người kia thế kìa.
Trong số những cường giả trẻ tuổi tại Hắc Bạch thần thành, Linh Thiên Hùng chính là kẻ mà người ta ghét nhất.
"Ngu xuẩn đần độn."
Tước Vân Đồng cũng lạnh lùng cười một tiếng, nàng là muội muội Tước Vân Tâm, tự nhiên là thấy bất bình thay tỷ tỷ. Trước kia Linh Thiên Hùng công nhiên khiêu khích tỷ tỷ, kể một ít lời khó nghe, thậm chí tuyên bố sẽ đánh bại tỷ tỷ trong vòng ba chiêu tại không gian chiến đấu.
Chẳng qua là tỷ tỷ không thích làm lớn chuyện, không thèm để ý, đổi thành nàng đã sớm đi lên dạy hắn làm người
Những trận chiến trước Tước Vân Đồng đều không hy vọng Tịch Thiên Dạ thẳng, duy chỉ có trận này là nàng hi vọng Tịch Thiên Dạ mạnh mẽ thẳng tên kia.
Không bàn đến phản ứng của hai tỷ muội huyết tinh quý tước tộc, lúc này toàn bộ người xem trong không gian quan chiến đã trợn mắt hốc mồm.
Tình huống thế nào!
Khí thế hùng hổ như vậy, thiên tài bá đạo tuyệt thế vô song... Làm sao lại bị Tịch Thiên Dạ đánh như đá bóng vậy.
Toàn bộ quá trình chiến đấu, ngoại trừ Linh Thiên Hùng trang bức, sau đó bị Tịch Thiên Dạ đánh đập, liền không có gì đáng xem.
Linh Thiên Hùng vừa mới lao ra thì lại lần nữa bị Tịch Thiên Dạ đánh bay.
Thậm chí ngay cả thân ảnh Tịch Thiên Dạ hắn cũng không nhìn rõ thì thân thể đã bay ra ngoài.
Hơn nữa Tịch Thiên Dạ không chỉ có tốc độ không thể tưởng tượng nổi, lực lượng cũng đáng sợ đến mức khó tin, Linh Thiên Hùng không hề có chút năng lực chống cự nào cả.
Giống như người lớn đánh với trẻ con vậy, Tịch Thiên Dạ tiện tay vỗ một cái là có thể đập hắn ngã xuống đất.
“Không có khả năng!"
Linh Thiên Hùng ngửa mặt lên trời thét dài. Hắn đứng trong đống đá vụn, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, trừng đôi mắt trâu nhìn lên bầu trời, không dám lại tuỳ tiện bay lên nữa. Bởi vì kinh nghiệm nói cho hẳn biết, nếu hẳn dám bay lên trời, thì nhất định sẽ bị đánh thành chó.
Nhưng mà... Không phải hẳn cứ đứng trên mặt đất... thì sẽ không bị đánh.
Tiếng hét của Linh Thiên Hùng còn chưa dứt thì thân ảnh Tịch Thiên Dạ liền quỷ dị đi ra từ sau lưng hắn, Tịch Thiên Dạ lại hung hãng đá một cước vào lưng Linh Thiên Hùng, khiến hẳn té ngã trên mặt đất.
"Điểm yếu lớn nhất của ngươi chính là không tự biết lấy mình.”
Tịch Thiên ùng nằm rạp trên mặt đất, ngã gục xuống, trên mặt toàn là nước bùn, trong mắt tràn đầy khuất nhục.
Hắn điên cuồng vật lộn, thi triển ra toàn bộ sức mạnh, dù là một tòa núi cao thì cũng sẽ bị lực lượng của hẳn trực tiếp đánh bay. Nhưng chân Tịch Thiên Dạ như thể còn nặng hơn cả sơn nhạc, mặc kệ hắn có giấy giụa thế nào thì chân Tịch Thiên Dạ cũng không hề nhúc nhích.
Giống như cự nhân giẫm lên một con kiến, nhưng nếu so sánh hình thể của Tịch Thiên Dạ và Linh Thiên Hùng thì lại hoàn toàn tương phản.
Không phải cự nhân giẫm lên con kiến, mà là cự nhân bị con kiến giẫm lên không động đậy được.
Toàn bộ Đấu Chiến cung đều yên lặng, biểu tình của tất cả mọi người đều có chút cứng ngắc, xấu hổ.