Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 446: C446: Lam mị thành thánh
Lão giả áo đen run rẩy vịn Lục Tâm Nhan, đồng thời nhìn lên trời đầy rung động cùng kiêng
Hãn chưa từng thấy Ma tộc nào đáng sợ như vậy, quá mức ma tính, cách mấy vạn dặm mà vẫn có thể đánh hẳn trọng thương, hẳn mới chỉ thi triển quan trắc thánh thuật để nhòm ngó nàng mà thôi.
"Nữ nhân kia thật sự rất xinh đẹp sao?"
Lục Tâm Nhan thấy sư phụ như thế, trong lòng tràn đầy rung động, nhịn không được nhìn về phía chân trời, có một cỗ xúc động muốn đi nhìn một chút.
Mặc dù biết rất nguy hiểm, nhưng nàng lại không biết vì sao mình muốn hành động như thế, có lẽ nữ nhân chính là như vậy.
"Tuyệt đối đừng đi”
Lão giả áo đen lên tiếng ngăn chặn tò mò trong lòng Lục Tâm Nhan, với tu vi của nàng, sợ là liếc mắt nhìn liền trực tiếp mất mạng.
Nữ nhân kia quá mức ma tính, nàng ta căn bản là nữ yêu tỉnh không thế trêu chọc.
“Nàng đến cùng là thần thánh phương nào! Vì sao lại có thể đứng trên đỉnh Phệ Linh ma viên."
Một đám tộc lão Thạch Nghĩ tộc rung động nhìn trời, có thể đứng trên đỉnh Phệ Linh ma viên, không cần nói cũng biết nữ nhân kia vô cùng đáng sợ.
Dù cách mấy vạn dặm, nhưng trong lòng toàn bộ đám Thạch Nghĩ tộc đều dâng lên một lưỡng hơi lạnh.
Trên cánh đồng hoang, Tà Uyên Hậu cũng cố gắng nhìn trộm bóng người trên đỉnh Phệ Linh ma viên, nhưng hắn cũng bị một cỗ sức mạnh tỉnh thần vô hình đánh trọng thương, mặt không còn chút máu.
Trong truyền thuyết của Thiên Lan thần tông, có một thần tộc gọi Cửu Huyễn Thải Điệp tộc, vô cùng giống ma nữ kia.
Mỹ mạo của nữ tử Cửu Huyễn Thải Điệp tộc vô song, có một không hai trong Thái Hoang vạn tộc, hơn nữa thiên sinh còn có tỉnh thần lực tỉnh thuần, am hiểu huyễn thuật và công kích tinh thần, có thể vô thanh vô tức giết người trong lúc liếc mắt nhìn người khác, hoặc là lúc người khác nhìn các nàng.
Cho nên nữ tử Cửu Huyễn Thải Điệp tộc một mực được xưng là độc dược đẹp nhất đại lục.
Nữ tử trên đỉnh Phệ Linh ma viên hết sức giống nữ tử Cửu Huyễn Thải Điệp tộc, nhưng hiển nhiên nàng không phải người Cửu Huyễn Thải Điệp tộc, mà là một vị Ma tộc chân chính. Tà Uyên Hậu trong lòng rung động, mơ hồ dự cảm, tuyệt thế ma nữ kia tại Ma tộc tuyệt đối không đơn giản, nàng xuất thế, có lẽ sẽ phá vỡ toàn bộ đại lục.
Một cảm giác nguy hiểm không gì sánh kịp sinh ra trong lòng hẳn, hy vọng dự cảm này là sai, nếu không hậu quả khó mà lường được
Tình huống như vậy, cũng xuất hiện trên người Cố Vân và Cố Khinh Yên, hai nữ tự nhiên không ngờ nữ nhân hết sức phách lối đứng trên đỉnh Phệ Linh ma viên lại nhận biết Tịch Thiên Dạ, hai nàng không nhịn được lập tức đưa mắt nhìn tới.
Hiển nhiên nữ ma Lam Mị sẽ không quản quan hệ giữa các nàng và Tịch Thiên Dạ, một cỗ áp bách tinh thần kinh khủng buông xuống, vượt qua hư không trực tiếp thẩm thấu vào trong cơ thể chúng nữ. Nếu không phải Tịch Thiên Dạ xem thời cơ rất nhanh, ra tay ngăn trở cỗ lực lượng kia, sợ là trong nháy mắt mấy người Cố Khinh Yên sẽ bị trọng thương.
"Nữ nhân này thật là đáng sợ"
Cố Vân và Cố Khinh Yên lòng còn sợ hãi, trong mắt tràn đây run sợ cùng hoảng sợ.
Thế nhưng hai người rất nhanh liền đồn dập nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trên dưới xem kĩ hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng cổ quái.
Hết sức hiển nhiên, ma nữ kia nhận biết Tịch "Thiên Dạ, nhất là thời điểm vừa rồi khi Tịch Thiên Dạ ngăn trở cỗ công kích ma tính kia, sức mạnh ma quái quỷ dị kia cũng không trực tiếp rơi xuống, mà là đột nhiên rút đi, không đâm vào người Tịch Thiên Dạ. Nếu không, Tịch Thiên Dạ chưa hẳn có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này.
Ánh mắt hai người đều có chút hoài nghi, Tịch Thiên Dạ cùng ma nữ kia hiển nhiên có chút quan hệ, còn quan hệ thế nào, hai người bọn họ cũng chỉ có thể đi suy đoán.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi tới Thạch Nghĩ thành, không phải chuyên môn vì anh hùng cứu mỹ nhân sao?"
Lam Mị đứng trên đỉnh Phệ Linh ma viên cao mấy vạn dặm, từ trên cao nhìn xuống Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy nghiêm trang. Với tu vi cùng năng lực của Tịch Thiên Dạ hiển nhiên sẽ không tự làm bản thân chật vật như thế, trừ khi có chuyện gì khiến hắn không thể không đi mạo hiểm.
Lại nhìn Cố Vân cùng Cố Khinh Yên, với trí tuệ của nàng, dù không biết mục đích Tịch Thiên Dạ đi vào Thạch Nghĩ thành, thì cũng có thể đoán được bảy tám phần.
"Ngươi tới Thạch Nghĩ thành hẳn cũng là vì cứu ta mà đến?"
Tịch Thiên Dạ giống như không trông thấy sự nghiêm nghị trong mắt Lam Mị cười nhạt nói.
Gặp lại Lam Mị, hắn cũng thật bất ngờ, mới mấy tháng không thấy, tu vi Lam Mị lại lăn nữa tăng mạnh, thế mà đột phá đến Thánh cảnh.
Sau khi tu thành Chí Tôn đột phá thành thánh hoàn toàn đơn giản, chỉ căn nước chảy thành sông là đủ. Lam Mịthành thánh đáng sợ tới cực điểm.
Thế nhưng hẳn lại là ngoại lệ, bởi vì hẳn tu luyện chính là hỗn độn Hồng Mông Kim Đan duy nhất vũ trụ, tại thời điểm hắn quyết định tu luyện Kim Đan này, con đường tu luyện của hẳn đã định trước sẽ khó khăn gấp ngàn tỉ lần so với người khác.
"Vì cứu ngươi? Nằm mơ đi! Bản cung hận không thế lập tức giết chết ngươi”
Lam Mị vô cùng bằng lãnh, nhìn Tịch Thiên Dạ không có bất kỳ cảm xúc gì. Cố Vân và Cố Khinh Yên bỗng nhiên thấy một cỗ áp lực kỳ quái rơi vào trên thân hai người bọn họ, rõ ràng là ma nữ kia đang nhìn Tịch Thiên Dạ, nhưng hai người bọn họ chẳng biết tại sao lại cảm nhận được một cảm giác áp bách.
Cố Khinh Yên quan sát Tịch Thiên Dạ, lại hơi liếc nhìn Lam Mị, cảm xúc cổ quái trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Vù!
Trong lúc mấy người còn đang trao đổi, dưới mặt đất đột nhiên vèo một cái thoát ra một đạo u ảnh. Đạo u ảnh kia vừa xuất hiện trên mặt đất, liền đi thẳng vẽ phía Thạch Nghĩ thành, trong chốc lát liền xet qua hư không, tốc độ nhanh đến cực điểm.
"Muốn chạy?"
Lam Mị băng lãnh cười một tiếng, trong mắt tràn đãy vô tình.
Chỉ thấy Phệ Linh ma viên ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, sau một khắc, một cái miệng máu kinh người mãnh liệt xuất hiện trên bầu trời, cái miệng máu kia giống như có thể nuốt trọn toàn bộ bầu trời, mặt trời mặt trăng và ngôi sao đều nằm trong miệng nó.
Sau một khắc, một lực hút kinh người bỗng nhiên xuất hiện, u ảnh đang điên cuồng chạy trốn kia trực tiếp bị chặn lại, rồi bị hút tới.
Oanh!
Đạo u ảnh kia ngã sấp xuống dưới chân Phệ Linh ma viên, kẻ đó đúng là Thạch Nghĩ hoàng
Thạch Nghĩ hoàng vốn cho rằng Lam Mị không chú ý đến hắn, ý đồ phá vây chạy trốn.
Nhưng mà hẳn nằm mơ cũng không ngờ, bản thân là vua của Thạch Nghĩ tộc, có thể so với Thập Nhị thánh vương của Nam Man đại lục lại không chịu được một kích của Phệ Linh ma viên, tùy tiện hút một hơi liền bắt được hắn.
"Ngươi đến cùng là ai?"
Thạch Nghĩ hoàng từ dưới đất bò dậy, vô cùng hoảng sợ nhìn Lam Mị, từ xưa đến nay chưa từng thấy ai có thể khống chế Phệ Linh ma viên, người có thể khống chế thượng cổ Phệ Linh ma viên, hắn chỉ ngẫm thôi cũng thấy không rét mà run.
Chẳng lẽ ma nữ kia chính là hậu đại của thượng cổ Man Hoang Ma Thần, hơn nữa còn là trực hệ thuần huyết, nếu không thì nhất định không có khả năng khống chế Phệ Linh ma viên. Phệ Linh ma viên cũng là hậu đại Thần thú, cũng đồng dạng hết sức cao quý.
Thế nhưng vị thượng cổ Man Hoang Ma Thần kia hình như không có hậu đại.
Trong lòng Thạch Nghĩ hoàng tràn đầy nghi hoặc. Trong di tích Thiên Lan, ngoại trừ hậu đại thuần huyết của vị thượng cổ Man Hoang Ma Thần kia thì còn ai có thế khống chế Phê Linh ma viên nữa chứ.