Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 415: C415: Tiến về thần thổ
Một vị cự đầu Thánh Nhân trên thượng vị thánh bảng bị tra tấn thê thảm như vậy, bất ký ai nhìn thấy đều sẽ sợ hãi.
Giây phút mà thủ lĩnh của Mộ Khương Sơn triệt để chết đi, trong ánh mắt của hẳn mới hiện lên một tia nhẹ nhõm, như được giải thoát.
Băng tuyết phủ kín muôn nơi, bay lượn đầy trời, rong không khí tản ra nồng nặc mùi máu tươi, cả vùng đất trở nên tĩnh lặng lạ thường
Tịch Thiên Dạ phất tay, thu hồi Hàn Phách Cực Quang Tráo, bầu trời trơn nhẫn như mặt gương biến mất, tựa như chưa từng có gì xảy ra.
Chỉ có băng tuyết ở trên mặt đất, trên ngọn núi, thân cây,....còn đọng lại chưa hòa tan hoàn toàn là minh chứng cho sự tình kinh hoàng khi nãy là sự thật, xen lẫn với ánh mặt trời nhẹ nhàng, phủ lên vạn vật một màu óng ánh long lanh.
Chúc Hiểu Trang ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ, nửa ngày cũng không có hồi thần lại, nguyên bản khi chọn đi với Tịch Thiên Dạ, hẳn đã chuẩn bị tốt cho cái chết, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại là trái ngược đến không tưởng thế này.
Những thanh thiếu niên “tuấn kiệt” trên đại lục kia đều đang run rẩy, trốn ở biên thế giới, không dám ho he câu nào, thở cũng không dám thở, hoảng sợ tột cùng.
Tịch Thiên Dạ dậm chân một cái, liền thoắt cái xuất hiện và Vân Phong Dật, khuôn mặt thanh tú giờ phút này khiến người khác cảm giác như băng tuyết lạnh lẽo, một chút bông tuyết vẫn đọng lại trên tóc hẳn, phẳng phất như một lữ nhân đi ra từ một cuộc hành trình vô tận gian nan.
“Tịch... Tịch Thiên Dạ....Ngươi...Ngươi muốn làm gì...Huynh muội chúng ta cũng không có trêu chọc ngươi..."
'Vân Phong Dật khẩn trương chắn trước mặt Vân Tương Quân, thân thể cứng ngắc lại, không nhịn được. run nhẹ lên, sự sợ hãi trong nội tâm căn bản là không cách nào áp chế.
Hắn không ngờ được Tịch Thiên Dạ sẽ chú ý tới hai huynh muội bọn hắn, thời điểm khảo hạch đệ tử nội môn bọn hân cũng không có đắc tội Tịch Thiên Dạ nha.
“Ngươi....đi theo ta.”
Tịch Thiên Dạ lãnh đạm chỉ vào Vân Phong Dật, vẻ mặt thản nhiên, nói.
Nghe vậy, Vân Phong Dật sững sờ, hóa ra Tịch Thiên Dạ không phải đến giết hẳn, mà là muốn mang hắn đi đâu đấy.
Chẳng lẽ Tịch Thiên Dạ lo lắng Vân Phượng cổ, quốc sẽ đối phó mình, cho nên muốn bắt hẳn lại để làm con tin?
"Tốt!"
'Vân Phong Dật quả quyết gật đầu, không chút nào do dự, mà hắn cũng làm gì có lựa chọn nào khác bây giờ.
Hãn sợ dù là chỉ do dự trong chốc lát cũng sẽ hại chết muội muội của mình.
Trước mặt Tịch Thiên Dạ, bọn hãn quá mức yếu ớt nhỏ bé, không có tí tỉ sức phản kháng nào.
"Ca ca!"
'Vân Tương Quân vô cùng khẩn trương, giật giật ống tay áo của Vân Phong Dật theo bản năng.
Tịch Thiên Dạ trong mắt nàng bây giờ làm gì khác ma quỷ tí nào chứ, nếu để ca ca theo hẳn rời đi, đây chẳng phải là làm bạn với ma sao, nàng làm sao có thể yên tâm được.
“Tiểu Quân, ngươi trước tiên về chỗ lão tổ đi, yên tâm, ta không sao.”
'Vân Phong Dật vỗ vỗ bả vai Vân Tương Quân, nhẹ giọng an ủi.
"Không! Ta cũng phải đi theo!"
Vân Tương Quân ngẩng đầu, dũng cảm nhìn vẽ Tịch Thiên Dạ, không có chút lùi bước hay e ngại nào, dõng dạc nói ra.
Thân ca ca của nàng chỉ có một mà thôi, ngoại trừ cha mẹ ra thì ca ca chính là thân nhân duy nhất của nàng, nàng không thể bỏ mặc được.
"Hồ đồ!"
Sắc mặt của Vân Phong Dật biến sắc, hắn không nghĩ rằng muội muội luôn nghe lời lại đột nhiên tùy hứng như này.
"Tịch Thiên Dạ, địa vị của nữ tử tại Vân Phượng cổ quốc cao hơn nam nhân, ta chính là thái tử tương lai của Vân Phượng cổ quốc, tầm quan trọng của ta đối với Vân Phượng cổ quốc cao xa xa hơn so với ca ca ta, nếu ngươi muốn bắt con tin thì bắt ta đi, buông tha ca ca của ta."
'Vân Tương Quân ngăn ở trước mặt Vân Phong Dật, lấy hết dũng khí cha sinh mẹ đẻ từ trước đến nay, nhìn thắng vào Tịch Thiên Dạ, nói.
'Vân Phong Dật sắp điên đến nơi rồi, hận không. thể khâu miệng của muội muội mình lại.
Tịch Thiên Dạ vẫn là biểu lộ đạm mạc kia, chậm rãi nhìn về Vân Tương Quân, thản nhiên nói.
"Vậy cả hai người các ngươi đều đi theo ta đi.”
'Vẻ mặt của Vân Phong Dật trắng bệch lại, đưa. ánh mắt trách cứ về phía Vân Tương Quân, còn có tia lửa giận không nói ra lời.
Vi sao muội muội luôn hiểu lễ nghĩa, có tri thức lại không hiểu chuyện như vậy, nếu nàng rơi vào trong tay Tịch Thiên Dạ, hậu quả sẽ nghiêm trọng vô cùng, toàn bộ Vân Phượng cổ quốc sẽ vì vậy mà sợ ném chuột vỡ bình.
Vân Tương Quân trầm mặc không nói, phảng phất không nhìn thấy ánh mắt trách cứ tức giận kia
Tịch Thiên Dạ chắp lấy tay, không tiếp tục để ý hai huynh muội họ nữa, dặn dò Chúc Hiểu Trang một chút liền quay người đạp lên tầng trời, thẳng hướng mây xanh.
'Vân Tương Quân kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ, có chút nghi hoặc, nàng vốn cho rằng Tịch Thiên Dạ muốn bắt tất cả người ở đây làm con tin, để về sau uy hiếp các thế lực lớn trên đại lục.
Nhưng mà Tịch Thiên Dạ lại là không thèm nhìn chút nào những “thiên kiêu” đang trốn trong góc, run run tẩy tẩy kia, tựa hồ chỉ định bắt hai huynh muội bọn họ đi.
Trong đám thiên kiêu kia, có một ít người có địa vị cũng không kém hai huynh muội bọn họ bao nhiêu, nếu về lý thuyết mà nói thì Tịch Thiên Dạ đã muốn bắt người làm con tin thì không thể làm như không thấy được.
Thế nhưng bọn họ làm sao có thể biết được Tịch Thiên Dạ căn bản khinh thường cái gọi là bắt làm con tin.
Hắn muốn hai huynh muội họ đi theo chỉ vẻn vẹn là vì muốn có người chỉ đường ở Thiên Thê Thế Giới cho hẳn mà thôi.
Đây là lần đầu Tịch Thiên Dạ tới Thiên Lan di tích, tự nhiên sự quen thuộc, hiểu biết về Thiên Lan di tích không cách nào đánh đồng được với đệ tử của những thế lực tuyệt thế trên đại lục kia được.
Tịch Thiên Dạ và Vân thị huynh muội nhanh chống xông vào tầng cương phong, bước ra thế giới này, tiến lên Thiên Thê Thế Giới, càng là lên cao thì thế giới đó càng lớn, càng thần bí bất phàm.
Những tiểu thế giới ở trên cao của Thiên Thê Thế Giới thậm chí có thể so với một đại lục cỡ nhỏ.
Những thế lực đi vào Thiên Lan di tích đều là phân tán trong các ngõ ngách, thế giới khác nhau trên Thiên Thê Thế Giới.
"Các ngươi có biết người của Phúc Hải thánh quốc ở đâu không?"
Bồng Tịch Thiên Dạ lên tiếng hỏi.
Vân thị huynh muội nghe vậy, sững cả người lại, sao Tịch Thiên Dạ lại đột nhiên hỏi tin tức của Phúc Hải thánh quốc? Bất quá hai người nghĩ kĩ lại thì cũng có thể lý giải, Tịch Thiên Dạ giết nhiều người của Phúc Hải thánh quốc như vậy, nhất là hai vị hoàng tử bất phàm của Phúc Hải thánh quốc cũng chết trong tay hắn, hiển nhiên Phúc Hải thánh quốc sẽ không bỏ qua cho hẳn.
Tịch Thiên Dạ muốn sinh tồn được ở Thiên Thê "Thế Giới, điều đầu tiên phải làm chính là tránh né người của Phúc Hải thánh quốc, tránh đừng bị bọn họ bắt được.
"Phúc Hải thánh quốc và Thạch Kiến tộc ở Thiên Lan Thần Thổ có quan hệ rất mật thiết, mỗi lăn Thiên Lan di tích mở ra đều sẽ đặt căn cứ địa ở thành Thạch Kiến, ở nơi đó Phúc Hải thánh quốc sẽ được Thạch Kiến tộc che chở, không có nguy hiểm quá lớn."
'Vân Tương Quân nói ra tất cả những gì mình biết, mạng nhỏ nằm trong tay Tịch Thiên Dạ, tự nhiên sẽ không dám giấu diếm gì.
Mà quan hệ giữa Phúc Hải thánh quốc và Thạch Kiến tộc cũng không phải bí mật gì, rất nhiều thế lực trên đại lục đều biết.
"Các ngươi dẫn đường đến thành Thạch Kiến đi.”
Vân thị huynh muội sững sờ nhìn Tịch Thiên Dạ, ngạc nhiên không thôi.
Căn cứ của Phúc Hải thánh quốc năm ở thành Thạch Kiến, Tịch Thiên Dạ còn dám chạy tới đớ? Đây chẳng phải là tự chui đầu vào rọ, chán sống sao?
Chẳng lẽ là.....!
Vân Tương Quân và Vân Phong Dật đồng thời run lên..... Chẳng lẽ Tịch Thiên Dạ định chủ động tìm Phúc Hải thánh quốc?
Bọn họ đột nhiên nhớ tới, vừa rồi thủ lĩnh của Mộ Khương Sơn đã nói qua, Phúc Hải thánh quốc đang, truy nã mấy đồng bạn của Tịch Thiên Dạ, trong đó đã bắt được một nữ tử.
Trong nháy mắt, bọn họ liền hiểu được mục đích của Tịch Thiên Da.