Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 388: C388: Thần truyền chi môn thần truyền chi môn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc trước, Lam Mị chỉ còn kém một bước nữa là đến Chí Tôn cảnh, bây giờ lại được đại lượng thần tàng khí quán thâu đã trực tiếp đột phá.
Chí Tôn cản ở trong Thái Hoang thế giới này là một tồn tại vô cùng chói mắt, cho dù ở bên phía nhân tộc của Thiên Vực cũng là thiên tài đỉnh phong, năm đó Thần nữ của Ngọc Thần sơn cũng chỉ vẻn vẹn tu đến đỉnh phong của Thiên Tôn cảnh mà thôi, vẫn có một chút khoảng cách với Chí Tôn cảnh trong truyền thuyết kia
Trong trí nhớ của Tịch Thiên Dạ, từ sau thời thượng cổ thì Chí Tôn ở Thiên Vực cũng rất hiếm thấy, có đôi khi cả một thời đại không xuất hiện một Chí Tôn nào. Cho nên thành tựu của Lam Mị hiện tại đừng có nói ở đại lục nam man này mà ở Thiên Vực cũng vô cùng chói mất.
Đương nhi thời điểm khác biệt sẽ có rất nhiều thứ cũng khác biệt, bên trong thời đại bình thường thì Chí Tôn cảnh có lẽ rất hiếm thấy nhưng thỉnh thoảng nhân tộc sẽ xuất hiện một thời kỳ vàng son. Một khi đến thời đại vàng son thì thiên tài của nhân tộc xuất hiện lớp lớp, người thiên phú yêu nghiệt chỗ nào cũng có. Tỷ như thời đại sinh sống của Thiên Dạ thánh tổ kia là một thời đại vô cùng rực rỡ.
Tại thời đại đó, thiên kiêu nhiều như mưa, cường như mây, tu sĩ Chí Tôn cảnh cũng thường xuyên xuất hiện, thậm chí còn có một vị thiên tài tuyệt diễm đạt đến cấp độ Chí Thánh. Năm đó Thiên Dạ thánh tổ vẫn còn ở Chí Tôn cảnh, giao thủ với vị kia chỉ một chiêu đã bại trận, cả một thời đại phong vân cơ hồ bị người kia chiếm cứ hết.
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”
Một thanh âm băng lãnh vang lên bên tai của Tịch Thiên Dạ, Lam Mị đã đột phá xong, một cỗ khí tức mênh mông mờ ảo, như ẩn như hiện xuất hiện trên. người nàng, tạo cho người ta cảm giác tôn quý từ trong đáy lòng, khí tức kia còn mạnh hơn, tôn quý hơn Thánh nhân trăm nghìn lần.
"Với thiên phú của ngươi, tương lai cũng có khả năng đột phá đến Chí Tổ cũng không khó a”
Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.
Theo hắn biết, ở Thiên Vực của nhân tộc, mạnh nhất cũng chỉ là một vị Thiên Tổ mà thôi. Người đó chính là vị Chí Thánh năm xưa, chỉ là không biết trôi qua ngàn năm rồi nàng đã đột phá đến Chí Tổ hay chưa. Trong thời đại đó, người có hi vọng đột phá lên Thần nhất chính là nàng.
"Chí Tổ?"
Ánh mắt Lam Mị lóe lên sự cười nhạo, không nói gì thêm nhưng hiển nhiên không quá coi trọng.
Tịch Thiên Dạ thấy thế cười cười, Lam Mị đã muốn tái thế trùng tu, hiển nhiên có dã tâm không nhỏ.
Rất nhanh, một cỗ lực lượng không gian phủ xuống hai người, đưa hai người truyền tống ra ngoài, chỉ thấy từng vòng từng vòng gợn sóng không gian nối lên, khi tất cả gợn sóng không gian đều biến mất thì Tịch Thiên Dạ cùng Lam Mị cũng đã xuất hiện trên quảng trường khổng lồ.
Quảng trường rất là rộng lớn nhưng lại không có bất kỳ một ai, chỉ có chín tòa thạch tháp lẻ loi mà trơ trọi đứng đó, tỏa ra từng đọt khí tức băng lãnh.
Hai người Tịch Thiên Dạ cùng Lam Mị chính là hai sinh linh duy nhất trên quảng trường này.
Quảng trường khảo hạch chân truyền đệ tử.
Hiển nhiên, đây là chỗ khảo hạch để trở thành đệ tử chân truyền.
Sở dĩ trên quảng trường không có một bóng người là bởi vì trong Nam Man đại lục này, thiên tài có thể đến được nơi đây vô cùng thưa thớt, mỗi một đợt nhiều nhất cũng không quá hai mươi người, lại thêm mọi người được nhận xét cấp bậc khảo hạch cùng nộ dung cũng khác biệt nên tiêu tốn thời gian khác nhau nên mọi người cũng rất khó gặp mặt được.
"Tiếp tục khảo hạch đi, thử xem có thể trở thành đệ tử chân truyền hay không.”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, đi ra phía sau, đạt được càng nhiều thần tàng chỉ khí, xác xuất hắn đột phá lên Chí Tôn cảnh càng lớn hơn. Trong cửa ải của đệ tử nội môn, mặc dù hẳn cũng nhận được rất nhiều thần tàng khí nhưng từng đó căn bản không đủ giúp. hân đột phá lên Chí Tôn cảnh. Bởi thứ hẳn tu luyện là Thái Thượng Trường Sinh quyết, dưới cấp bậc bằng nhau, số thần tàng chỉ khí mà hắn tiêu tốn để đột phá còn nhiều hơn Lam Mị gấp mấy lần.
Bây giờ, khoảng cách của hắn đến Chí Tôn cảnh. còn một đoạn đường rất dài, có lẽ chỉ khi vượt qua được khảo hạch đệ tử chân truyền thậm chí là thần truyền hắn mới đột phá được.
Tịch Thiên Dạ dậm chân đi, hẳn vẫn là người khảo hạch đầu tiên, đi đến chỗ thạch tháp cấp chín, quang mang trên đó lóe lên, hắn biến mất không thấy gì nữa.
Rất nhanh, trên thạch tháp liền xuất hiện một đạo hào quang sáng chói, biểu thị cho việc Tịch Thiên Dạ đã xông qua khảo hạch, trở thành đệ tử chân truyền được nhận xét cấp chín, cho dù trong thời đại thượng cổ, người có thiên phú như vậy trong thần tông cũng hiếm có vô cùng.
Chỉ thấy lực lượng không gian giáng lâm, Tịch Thiên Dạ bị một cỗ lực lượng không gian bao phủ, sau một khắc đã biến mất tại chỗ, tiến vào trong khảo hạch đệ tử chân truyền trong truyền thuyết kia.
Tại Thiên Lan thần tông, chỉ có thông qua khảo hạch mới có thể trở thành đệ tử đắng cấp tương ứng, mới có thể tiến vào cửa ải dành cho đệ tử. Bởi vì trong cửa ải đó, tất cả đều là phúc lợi mà thần tông dành cho đệ tử, không đạt được tiêu chuẩn đã đề ra trước đó thì không có tư cách tiên vào.
“Thật nhanh!"
Lam Mị nhìn Tịch Thiên Dạ vừa biến mất trong tháp đá mà âm thầm kinh hãi, hắn làm thế nào mà mỗi lần khảo hạch đều nhanh như vậy, còn nhanh hơn nàng rất nhiều. Nàng tự nhận rằng thiên phú, nội tỉnh cùng thành tựu của nàng đều không chênh lệch với Tịch Thiên Dạ, vì sao khi khảo hạch hẳn lại thong thả như vậy chứ?
Không nghỉ ngờ là khảo hạch của thần tông càng về sau sẽ càng khó hơn nhưng Tịch Thiên Dạ như từ đầu đến giờ hẳn vẫn chưa gặp bất cứ thách thức gì cả.
Khảo hạch đệ tử chân truyền, Lam Mị phải bị vây khốn trong thạch tháp trọn vẹn ba ngày ba đêm mới có thể thông qua, khi đó Tịch Thiên Dạ đã triệt để vượt qua nàng, lúc nàng tiến vào cửa ải cho đệ tử chân truyền thì hắn cũng không có ở đó mà đã vượt qua quan lần nữa.
Trên một quảng trường cổ xưa, rộng lớn, từng gợn sóng không gian hiện lên, thân ảnh Tịch Thiên Dạ xuất hiện trên trung tâm gợn sóng, thân ảnh dần trở nên rõ ràng.
Hắn vừa mới đi qua cửa ải của đệ tử chân truyền, đi đến quảng trường khảo hạch của đệ tử thần truyền.
"Quả nhiên, ban thưởng của cửa đệ tử chân truyền vẫn không đủ để giúp ta đột phá lên Chí Tôn cảnh."
Tịch Thiên Dạ than nhẹ một tiếng, ban thưởng cửa ải đệ tử chân truyền không có sự khác biệt mà vẫn là thần tàng khí.
Chỉ là càng về sau thì số thần tàng chỉ khí nhận được càng phong phú hơn, trong cửa ải đệ tử chân truyền này, số thần tàng chỉ khí mà hắn nhận được còn nhiều hơn hai cửa ải trước đó cộng lại, nhưng vẫn không giúp cho Tịch Thiên Dạ bước vào Chí Tôn cảnh.
“Chỉ còn cách một bước cuối cùng thôi, có lẽ sau. khi ta vượt qua ải cho đệ tử thần truyền này mới triệt để đột phá được."
Ánh mắt Tịch Thiên Dạ nhìn về tòa thạch tháp trên quảng trường kia, quảng trường dùng để khảo. hạch đệ tử thần truyền khác biệt khá lớn với hai tòa quảng trường trước kia, ở đây chỉ có một tòa thạch tháp cao lớn nguy nga, tản ra một cỗ khí tức hoang cổ.
Hiển nhiên ở cửa khảo hạch đệ tử thần truyền này căn bản không có cái gọi là đánh giá cấp chín, bởi vì cùng một thời đại, Thiên Lan thần tông nhiều nhất cũng chỉ có hai đến ba vị, thậm chí có khi còn chỉ có một vị đệ tử thần truyền.
Bởi vì tiêu chuẩn dành cho đệ tử thần truyền chính là tiêu chí cao nhất của thần tông, không có cấp bậc nào cao hơn được nữa.
Khi Thiên Lan thần tông cường thịnh nhất cũng không quá mười vị đạt được danh hiệu đệ tử thần truyền.
Tịch Thiên Dạ từng bước đi đến, trực tiếp đi vào trong.
Nhưng khi hẳn tiến vào thạch tháp thì lại ngẩn cả người ra.
Bởi vì khảo hạch thần truyền đệ tử của Thiên Lan thần tông này, hắn không cách nào thực hiện, hoặc là nói hắn không có tư cách khảo hạch.
Lúc trước, Lam Mị chỉ còn kém một bước nữa là đến Chí Tôn cảnh, bây giờ lại được đại lượng thần tàng khí quán thâu đã trực tiếp đột phá.
Chí Tôn cản ở trong Thái Hoang thế giới này là một tồn tại vô cùng chói mắt, cho dù ở bên phía nhân tộc của Thiên Vực cũng là thiên tài đỉnh phong, năm đó Thần nữ của Ngọc Thần sơn cũng chỉ vẻn vẹn tu đến đỉnh phong của Thiên Tôn cảnh mà thôi, vẫn có một chút khoảng cách với Chí Tôn cảnh trong truyền thuyết kia
Trong trí nhớ của Tịch Thiên Dạ, từ sau thời thượng cổ thì Chí Tôn ở Thiên Vực cũng rất hiếm thấy, có đôi khi cả một thời đại không xuất hiện một Chí Tôn nào. Cho nên thành tựu của Lam Mị hiện tại đừng có nói ở đại lục nam man này mà ở Thiên Vực cũng vô cùng chói mất.
Đương nhi thời điểm khác biệt sẽ có rất nhiều thứ cũng khác biệt, bên trong thời đại bình thường thì Chí Tôn cảnh có lẽ rất hiếm thấy nhưng thỉnh thoảng nhân tộc sẽ xuất hiện một thời kỳ vàng son. Một khi đến thời đại vàng son thì thiên tài của nhân tộc xuất hiện lớp lớp, người thiên phú yêu nghiệt chỗ nào cũng có. Tỷ như thời đại sinh sống của Thiên Dạ thánh tổ kia là một thời đại vô cùng rực rỡ.
Tại thời đại đó, thiên kiêu nhiều như mưa, cường như mây, tu sĩ Chí Tôn cảnh cũng thường xuyên xuất hiện, thậm chí còn có một vị thiên tài tuyệt diễm đạt đến cấp độ Chí Thánh. Năm đó Thiên Dạ thánh tổ vẫn còn ở Chí Tôn cảnh, giao thủ với vị kia chỉ một chiêu đã bại trận, cả một thời đại phong vân cơ hồ bị người kia chiếm cứ hết.
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”
Một thanh âm băng lãnh vang lên bên tai của Tịch Thiên Dạ, Lam Mị đã đột phá xong, một cỗ khí tức mênh mông mờ ảo, như ẩn như hiện xuất hiện trên. người nàng, tạo cho người ta cảm giác tôn quý từ trong đáy lòng, khí tức kia còn mạnh hơn, tôn quý hơn Thánh nhân trăm nghìn lần.
"Với thiên phú của ngươi, tương lai cũng có khả năng đột phá đến Chí Tổ cũng không khó a”
Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.
Theo hắn biết, ở Thiên Vực của nhân tộc, mạnh nhất cũng chỉ là một vị Thiên Tổ mà thôi. Người đó chính là vị Chí Thánh năm xưa, chỉ là không biết trôi qua ngàn năm rồi nàng đã đột phá đến Chí Tổ hay chưa. Trong thời đại đó, người có hi vọng đột phá lên Thần nhất chính là nàng.
"Chí Tổ?"
Ánh mắt Lam Mị lóe lên sự cười nhạo, không nói gì thêm nhưng hiển nhiên không quá coi trọng.
Tịch Thiên Dạ thấy thế cười cười, Lam Mị đã muốn tái thế trùng tu, hiển nhiên có dã tâm không nhỏ.
Rất nhanh, một cỗ lực lượng không gian phủ xuống hai người, đưa hai người truyền tống ra ngoài, chỉ thấy từng vòng từng vòng gợn sóng không gian nối lên, khi tất cả gợn sóng không gian đều biến mất thì Tịch Thiên Dạ cùng Lam Mị cũng đã xuất hiện trên quảng trường khổng lồ.
Quảng trường rất là rộng lớn nhưng lại không có bất kỳ một ai, chỉ có chín tòa thạch tháp lẻ loi mà trơ trọi đứng đó, tỏa ra từng đọt khí tức băng lãnh.
Hai người Tịch Thiên Dạ cùng Lam Mị chính là hai sinh linh duy nhất trên quảng trường này.
Quảng trường khảo hạch chân truyền đệ tử.
Hiển nhiên, đây là chỗ khảo hạch để trở thành đệ tử chân truyền.
Sở dĩ trên quảng trường không có một bóng người là bởi vì trong Nam Man đại lục này, thiên tài có thể đến được nơi đây vô cùng thưa thớt, mỗi một đợt nhiều nhất cũng không quá hai mươi người, lại thêm mọi người được nhận xét cấp bậc khảo hạch cùng nộ dung cũng khác biệt nên tiêu tốn thời gian khác nhau nên mọi người cũng rất khó gặp mặt được.
"Tiếp tục khảo hạch đi, thử xem có thể trở thành đệ tử chân truyền hay không.”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, đi ra phía sau, đạt được càng nhiều thần tàng chỉ khí, xác xuất hắn đột phá lên Chí Tôn cảnh càng lớn hơn. Trong cửa ải của đệ tử nội môn, mặc dù hẳn cũng nhận được rất nhiều thần tàng khí nhưng từng đó căn bản không đủ giúp. hân đột phá lên Chí Tôn cảnh. Bởi thứ hẳn tu luyện là Thái Thượng Trường Sinh quyết, dưới cấp bậc bằng nhau, số thần tàng chỉ khí mà hắn tiêu tốn để đột phá còn nhiều hơn Lam Mị gấp mấy lần.
Bây giờ, khoảng cách của hắn đến Chí Tôn cảnh. còn một đoạn đường rất dài, có lẽ chỉ khi vượt qua được khảo hạch đệ tử chân truyền thậm chí là thần truyền hắn mới đột phá được.
Tịch Thiên Dạ dậm chân đi, hẳn vẫn là người khảo hạch đầu tiên, đi đến chỗ thạch tháp cấp chín, quang mang trên đó lóe lên, hắn biến mất không thấy gì nữa.
Rất nhanh, trên thạch tháp liền xuất hiện một đạo hào quang sáng chói, biểu thị cho việc Tịch Thiên Dạ đã xông qua khảo hạch, trở thành đệ tử chân truyền được nhận xét cấp chín, cho dù trong thời đại thượng cổ, người có thiên phú như vậy trong thần tông cũng hiếm có vô cùng.
Chỉ thấy lực lượng không gian giáng lâm, Tịch Thiên Dạ bị một cỗ lực lượng không gian bao phủ, sau một khắc đã biến mất tại chỗ, tiến vào trong khảo hạch đệ tử chân truyền trong truyền thuyết kia.
Tại Thiên Lan thần tông, chỉ có thông qua khảo hạch mới có thể trở thành đệ tử đắng cấp tương ứng, mới có thể tiến vào cửa ải dành cho đệ tử. Bởi vì trong cửa ải đó, tất cả đều là phúc lợi mà thần tông dành cho đệ tử, không đạt được tiêu chuẩn đã đề ra trước đó thì không có tư cách tiên vào.
“Thật nhanh!"
Lam Mị nhìn Tịch Thiên Dạ vừa biến mất trong tháp đá mà âm thầm kinh hãi, hắn làm thế nào mà mỗi lần khảo hạch đều nhanh như vậy, còn nhanh hơn nàng rất nhiều. Nàng tự nhận rằng thiên phú, nội tỉnh cùng thành tựu của nàng đều không chênh lệch với Tịch Thiên Dạ, vì sao khi khảo hạch hẳn lại thong thả như vậy chứ?
Không nghỉ ngờ là khảo hạch của thần tông càng về sau sẽ càng khó hơn nhưng Tịch Thiên Dạ như từ đầu đến giờ hẳn vẫn chưa gặp bất cứ thách thức gì cả.
Khảo hạch đệ tử chân truyền, Lam Mị phải bị vây khốn trong thạch tháp trọn vẹn ba ngày ba đêm mới có thể thông qua, khi đó Tịch Thiên Dạ đã triệt để vượt qua nàng, lúc nàng tiến vào cửa ải cho đệ tử chân truyền thì hắn cũng không có ở đó mà đã vượt qua quan lần nữa.
Trên một quảng trường cổ xưa, rộng lớn, từng gợn sóng không gian hiện lên, thân ảnh Tịch Thiên Dạ xuất hiện trên trung tâm gợn sóng, thân ảnh dần trở nên rõ ràng.
Hắn vừa mới đi qua cửa ải của đệ tử chân truyền, đi đến quảng trường khảo hạch của đệ tử thần truyền.
"Quả nhiên, ban thưởng của cửa đệ tử chân truyền vẫn không đủ để giúp ta đột phá lên Chí Tôn cảnh."
Tịch Thiên Dạ than nhẹ một tiếng, ban thưởng cửa ải đệ tử chân truyền không có sự khác biệt mà vẫn là thần tàng khí.
Chỉ là càng về sau thì số thần tàng chỉ khí nhận được càng phong phú hơn, trong cửa ải đệ tử chân truyền này, số thần tàng chỉ khí mà hắn nhận được còn nhiều hơn hai cửa ải trước đó cộng lại, nhưng vẫn không giúp cho Tịch Thiên Dạ bước vào Chí Tôn cảnh.
“Chỉ còn cách một bước cuối cùng thôi, có lẽ sau. khi ta vượt qua ải cho đệ tử thần truyền này mới triệt để đột phá được."
Ánh mắt Tịch Thiên Dạ nhìn về tòa thạch tháp trên quảng trường kia, quảng trường dùng để khảo. hạch đệ tử thần truyền khác biệt khá lớn với hai tòa quảng trường trước kia, ở đây chỉ có một tòa thạch tháp cao lớn nguy nga, tản ra một cỗ khí tức hoang cổ.
Hiển nhiên ở cửa khảo hạch đệ tử thần truyền này căn bản không có cái gọi là đánh giá cấp chín, bởi vì cùng một thời đại, Thiên Lan thần tông nhiều nhất cũng chỉ có hai đến ba vị, thậm chí có khi còn chỉ có một vị đệ tử thần truyền.
Bởi vì tiêu chuẩn dành cho đệ tử thần truyền chính là tiêu chí cao nhất của thần tông, không có cấp bậc nào cao hơn được nữa.
Khi Thiên Lan thần tông cường thịnh nhất cũng không quá mười vị đạt được danh hiệu đệ tử thần truyền.
Tịch Thiên Dạ từng bước đi đến, trực tiếp đi vào trong.
Nhưng khi hẳn tiến vào thạch tháp thì lại ngẩn cả người ra.
Bởi vì khảo hạch thần truyền đệ tử của Thiên Lan thần tông này, hắn không cách nào thực hiện, hoặc là nói hắn không có tư cách khảo hạch.