Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 261: C261: Là kẻ địch của người trong thiên hạ
Bởi vì hắn không liên lạc được với Thần Văn Quân Trận Đồ, rốt cục không cảm ứng được ý chí của trăm vạn hùng binh kia.
Hắn bỗng phát hiện, lực lượng của mình đang điên cưỡng tiêu tán, khí tức không ngừng suy giảm, rất nhanh đã đánh hẳn trở về hình dạng ban đầu, một tia lực lượng của quân trận cũng không còn tồn tại.
Làm sao có thể!
Biểu lộ Cảnh Lập Sơn cứng ngắc, điên cường thôi động quân trận, ý đồ muốn ngưng tụ lực lượng của trăm vạn quân lần nữa nhưng vô luận hẳn cố gắng thế nào cũng không có một tỉa lực lượng nào hội tụ tới.
Chúng Sinh Kim Mâu chiếu rọi thiên địa, chiếu rọi toàn bộ vạn vật của nhân gian.
Giờ khắc này, Cảnh Lập Sơn mới phát hiện, bách tính bình dân của toàn bộ Lô Hề Quận Thành đều lâm vào trong thế giới mê huyễn, ánh mắt mờ mịt, bình tĩnh, thành kính, an tường, tự do... Phẳng phất như trong thế giới kia, bọn hẳn tìm được một mảnh bình yên trong tâm hồn, không muốn trở về.
Trăm vạn hùng quân ngoài thành cũng như thế.
Ánh mắt mọi người đều rất sùng kính, hướng tới, an hòa... Không có một tý ý chí thiết huyết nào tản ra từ bọn họ, phẳng phất như bọn họ không phải là quân nhân giết địch trên chiến trường mà là những tín đồ thành tín.
"Đó là lực lượng gì?"
Võ Vương thất thần nhìn lên bầu trời, cả người đều choáng váng trước những gì hôm nay chứng kiến, chuyện trải qua quá qui dị, còn nhiều hơn việc cả đời hẳn gặp phải:
Phạm vi bên trong Lô Hề Quận Thành
Tất cả những người có tu vi Thiên cảnh trở xuống đều lâm vào huyễn cảnh, khoanh chân ngồi xuống đất, từng người với vẻ mặt trang nghiêm, miệng không ngừng niệm kinh văn không biết tên.
Một con mắt mà làm cả chúng sinh điên cuồng, đó là lực lượng gì a!
Võ Vương thật sự muốn sụp đổ, thật sự sụp đổ Dù có thần niệm của Thánh Nhân hàng lâm cũng chỉ như thể đi.
Cổ ngữ có nói: Thần niệm của Thánh Nhân, nhất niệm có thể làm sinh linh cả thành lâm vào huyễn cảnh, sinh hoạt một đời một thế trong huyễn cảnh đấy đến khi thọ nguyên hao hết mà chết già.
Thủ đoạn của Tịch Thiên Dạ lúc này đã không khác gì thăn niệm của thánh nhà
Toàn bộ ngũ đại vực của đại lục cũng không tìm ra được mấy thần niệm của thánh nhân, hẳn làm sao mà có được!
Tịch Thiên Dạ dạo bước trong hư không, từng bước một đến trước người Cảnh Lập Sơn, nhẹ nhõm, lạnh nhạt, phẳng phất như đang đi dạo trong hậu hoa viên nhà mình.
Cái gọi là một bông hoa một thế giới, một cây một bồ đề. Chúng Sinh Kim Mâu cũng là một thế giới, một vạn mắt chính là một vạn thế giới, luân hồi võng thế, vô cùng vô tận.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi... Làm sao mà làm được..."
Ánh mắt của Cảnh Lập Sơn kinh ngạc nhìn sang Tịch Thiên Dạ, từ đầu đến cuối cũng không nghĩ ra được, hẳn dùng chiến trận của một quân đội tung hoàng thiên hạ tại sao lại bị Tịch Thiên Dạ phá mất mà hắn không thể hiểu được.
"Không phải lực lượng của ngươi thì vĩnh viễn không thuộc về ngươi, nếu tùy tiện có thể bằng vào chiến trận mà tung hoành vô địch thiên hạ vậy còn tu luyện làm gì nữa? Bản thân ngươi đã bị lạc lối."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Đạo Binh Pháp trận mặc dù ngưng tụ lực lượng của chúng sinh, có thể cường đại lên trong nháy mắt nhưng không phải không có sơ hở.
"Không nghĩ ra Cảnh Lập Sơn ta cũng có ngày hôm nay” Cảnh Lập Sơn nghe vậy cười khổ.
"Thôi, được làm vua thua làm giặc, Tịch Thiên Dạ, không căn ngươi động thủ, tự ta kết liễu, nhưng ta là thần tử, ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, hi vọng ngươi đừng liên lụy đến hậu nhân Cảnh gia ta”
Cảnh Lập Sơn rút bội kiếm bên hông, hung hãng chém lên cổ mình, kiếm quang lóe lên, máu me tung tóe, một khỏ đầu người phóng lên trời, bay ra hơn mười trượng mới chậm rãi rơi xuống.
Toàn bộ Lô Hề Quận Thành yên tĩnh vô cùng, những tu sĩ trên Thiên cảnh không bị lâm vào huyễn cảnh đều mang tâm tình phức tạp, tư vị khó hiểu. Trấn Viễn Tướng Quân của Đế Quốc, cả đời quân công hiển hách, giết địch vô số, uy danh truyền ba mươi năm, sự tình thiết huyết có thể viết được mấy bộ sách.
Nhưng mà lần này mang trăm vạn hùng sư đến lại bị một thiếu niên bức bách đến tự vận, vô tật mà chấm dứt. Không có chết trên chiến trường mà chết trong tranh đấu của hoàng thất.
Cảnh Lập Sơn vừa chết, Thần Văn Chiến Trận tự nhiên cũng bị hủy diệt, phản lực đáng sợ giáng xuống những quân sĩ kia.
Trong khoảng khắc, trăm vạn hùng binh liền nhao nhao ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ho ra máu không ngừng, binh qua, chiến giáp rơi đầy đất.
"Bây giờ mới chạy trốn không cảm thấy quá muộn sao?”
Ánh mắt Tịch Thiên Dạ nhìn về phía Võ Vương, đạm mạc nói.
'Võ Vương thấy tình thế không ổn đã hóa thành một đạo độn quang điên cuồng chạy trốn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng kinh hoảng. Trực tiếp bỏ đám người Hướng Quảng Hi cùng Thập Thất Hoàng Tử Hướng Nghị Tuần ở trong thủ phủ lại.
“Phụ vương... mang hài nhỉ đi cùng a...."
Sắc mặt Hướng Quảng Hi tái như tờ giấy, ánh mất tràn đầy kinh hoàng cùng sợ hãi, điên cuồng hò hét phía sau nhưng Võ Vương căn bản không để ý đến hắn.
Hướng Quảng Hi ngồi bệt xuống đất, biểu lộ ngốc trệ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Thập thất hoàng tử Hướng Nghị Tuần cũng hóa đá, không nhúc nhích, chén rượu trong tay rơi độp. xuống mặt đất, mảnh thủy tỉnh bể bay tán loạn.
Ánh mắt Tịch Thiên Dạ tràn đầy lãnh ý, từng bước. hành tẩu trên hư không, vẻn vẹn mấy bước đã đuổi kịp 'Võ Vương.
ịch Thiên Dạ, ngươi thả cho ta một con đường. sống, điều kiện gì cũng được” Võ Vương kinh hoảng nói.
Hắn không muốn chết, hẳn sắp trở thành Đại Tôn, thậm chí có cả cơ hội thành thánh, nếu như chết đi làm sao hắn cam tâm.
Tịch Thiên Dạ không thèm để ý đến Võ Vương, trực tiếp vung ra một kiếm, Quân Vương kiếm tản mát ra vô tận hào quang, chém Võ Vương thành hai khúc, lực lượng kinh khủng tàn phá trong cơ thể hắn, chặt đứt toàn bộ sinh cơ của hẳn, thần hồn cũng bị chôn vùi trong kiếm quang kinh khủng ấy.
Nhất đại Võ Vương, thần thoại của đế quốc lại vẫn lạc như vậy.
Tịch Thiên Dạ xưa nay không gây chuyện với người khác nhưng nếu người khác chọc tới hắn... Dù trên cửu thiên thập địa, tất cả mọi người trên cửu thiên cũng biết Dạ Đế là không thể trêu chọc.
Kim quang của Chúng Sinh Kim Mâu chậm rãi biến mất, toàn bộ sinh linh trong Lô Hề Quận Thành chậm rãi khôi phục thanh tỉnh.
Ánh mắt bọn hắn nghĩ ngờ mà nhìn lên bầu trời, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh Lập Sơn tướng quân đâu? Võ Vương đâu?
Vì sao trên bầy trời chỉ còn Tịch Thiên Dạ mặc một bộ áo trắng đứng ở đó.
Thủ phủ, Nam Hải Tần gia, Bắc Nguyên Lâm gia, Truy Phong tông, Nam Vũ Tông, Tổ Trạch Tịch gia, Chúc gia, Trương gia...
Tất cả mọi người nhìn về phía Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt bối rối cùng hoảng sợ.
"Cho dù có là địch của mọi người trong thiên hạ thì sao?”
Lục Tâm Nhan nhìn lên bầu trời, ánh mắt suy nghĩ xuất thần. Nàng đột nhiên nhớ tới trước đó không lâu ở Cửu Tiêu Lâu đã từng chất vấn Tịch Thiên Dạ
“Ngươi chẳng lẽ muốn làm địch của cả thiên hạ?”
Lúc đó nàng thấy Tịch Thiên Dạ không nói lý, cuồng vọng, điên cuồng, không coi ai ra gì.
Nếu không phải Hương Thiên Huân là bạn khuê phòng của nàng thì nàng không có nửa điểm hào cảm với Tịch Thiên Dạ.
Thậm chí có lần nàng cảm thấy Tịch Thiên Dạ căn bản không xứng với Hướng Thiên Quân, nếu đi theo hắn sẽ không được sống yên lành.
Nhưng bây giờ nàng mới tỉnh ngộ, bỗng nhiên phát hiện... cái người là địch của thiên hạ sao lại khí phách như thế.