Ván Cờ Báo Thù Chốn Cung Đình
Chương 3: Phần 3
Hắn ta không những không đưa tiền, còn dẫn người vây quanh ta, xô xô đẩy đẩy.
"Một nữ hài tử như ngươi, ở đây lộ mặt lộ mày là có ý gì?"
"Thích tìm nam nhân đánh cờ đến vậy sao?"
"Ta thấy, nàng ta lớn lên cũng chỉ là dâm phụ!"
Có tráng hán cười hềnh hệch cởi thắt lưng:
"Nếu như tiểu muội muội đã thèm nam nhân, nhất định thúc thúc sẽ thỏa mãn ngươi!"
Ta lùi lại một bước, nắm chặt tay, giả vờ bình tĩnh:
"Tiền thắng hôm nay ta không lấy nữa, thứ lỗi không tiếp được, ta đi trước một bước."
Ta xoay người định đi, nhưng bị người ta đẩy mạnh trở lại, đè xuống đất.
Tráng hán cười gằn, khi thân hình bốc mùi hôi hám của hắn ta sắp đè lên người ta, ta chợt thấy ánh bạc lóe lên.
Một thanh trường kiếm chưa rút khỏi vỏ, chắn ngang giữa tráng hán và ta.
Khung cảnh ngày hôm đó, ta cả đời khó quên.
Một thiếu niên mặt lạnh mặc giáp sáng rực, cưỡi trên con ngựa cao lớn. Hắn một tay cầm dây cương, tay kia nắm trường kiếm, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, mang theo khí chất quân nhân rõ ràng. Phía sau hắn là một đội binh sĩ đi theo, từng người đều được huấn luyện bài bản, chờ hắn hạ lệnh.
Giọng hắn bình tĩnh, không chút cảm xúc:
"Gây sự vô cớ trên đường, phi lễ nữ tử, lôi về nha môn, định tội xử lý."
Lập tức có mấy binh sĩ tuân lệnh, không đếm xỉa đến chủ quầy cờ và tráng hán đang quỳ lạy van xin, lôi tất cả bọn chúng đi.
Sự việc được giải quyết, thiếu niên Tướng quân cụp mắt, nhìn thấy ta đầy thương tích, mặc quần áo ăn mày. Trong mắt hắn thoáng qua chút lòng trắc ẩn.
Hắn đưa tay về phía ta:
"Ngươi có muốn theo ta đến Trường An không?"
Ta sững sờ.
Ta chỉ cảm thấy có thứ gì đó, sáng rực vô cùng, thiêu đốt làm đau đôi mắt.
Mãi đến nhiều năm sau, ta mới hiểu ra, kiếm của hắn vẫn còn trong vỏ, vì vậy, thứ sáng rực không phải là lưỡi kiếm, mà là gương mặt của hắn.
Ánh sáng rực rỡ này như lưỡi d.a.o găm, đ.â.m vào cuộc đời mờ mịt của ta.
Ta nắm lấy bàn tay đó, bàn tay hắn vững chãi và mạnh mẽ, ta chẳng tốn chút sức lực nào đã nhảy lên lưng ngựa.
Hắn là người ít nói, suốt đường đi chỉ nói một câu, cùng với mùi hương thanh khiết của xà phòng sau tai hắn, tan trong gió.
"Ta tên Thẩm Vận Lương, là Thiếu Tướng quân đương triều, muội có thể gọi ta là ca ca."
4
Tướng quân phủ nhân khẩu đơn giản, ngoài người hầu ra cũng chỉ có ca ca và mẫu thân. Mẫu thân là Tướng quân đương triều, ca ca là Thiếu Tướng quân đương triều. Sau khi ca ca đưa ta về, mẫu thân xem ta như con ruột.
Nàng ấy nghiêm túc tết tóc cho ta, giọng nói to vang mang theo nụ cười:
"Ha ha! Bổn Tướng quân sớm đã muốn có một nữ nhi rồi! Bây giờ không những có nữ nhi, nhi còn vừa thông minh vừa đáng yêu, tiểu quai quai, để mẫu thân cho con ăn no nhé!"
Ca ca đang ngồi dưới gốc cây lê đọc binh thư. Nghe vậy, hắn vẫn ngồi thẳng lưng, mắt không liếc ngang, nhưng khóe môi lại mang theo nụ cười mờ nhạt.
Thấm thoắt sáu năm trôi qua, cuộc sống hạnh phúc ấm áp.
Ca ca hơn ta bốn tuổi, từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ nghiêm khắc, tuân thủ lễ nghi cổ xưa, nhưng vì lạnh lùng đẹp trai, lại lập nhiều chiến công hiển hách, nổi danh từ thuở thiếu niên nên vô số tiểu thư quý tộc ở Trường An mời hắn đi đạp thanh thưởng rượu. Nhưng hắn nói nam nữ thụ thụ bất thân, từ chối tất cả, làm tan nát không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Ngay cả với ta, hắn cũng không thân mật.
Nhưng, ta thích hoa lê, mỗi sáng sớm, hắn luyện kiếm xong trở về đều đặt một cành hoa lê trên khung cửa sổ của ta.
Ta thích đánh cờ, hắn sưu tầm rất nhiều cổ phổ quý hiếm, còn tìm được bàn cờ gỗ trầm hương giá trị liên thành, nhờ mẫu thân chuyển cho ta.
Ta tìm hắn để cảm ơn, hắn căng mặt, không nhìn ta, cúi đầu sắp xếp qua lại quyển binh thư trên bàn. Vị sát thần lạnh lùng khiến biên cương khiếp sợ, lúc này lại đỏ cả vành tai.
"Không cần nói nhiều. Hoa lê chỉ là tiện tay hái, cổ phổ và bàn cờ chỉ là hàng xóm tặng."