Vẫn Chưa Bắt Đầu - Tần Phương Hảo
Chương 53
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự thẳng thắn lần này của Chung Kỳ có phần nằm ngoài dự đoán của Lý Dật Sinh.
Anh có chút xót xa, ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô, hỏi tại sao trước đây cô không nói.
Đây cũng là lần đầu tiên Chung Kỳ trải lòng với anh: "Em cứ nghĩ mối quan hệ này không cân bằng, em sợ mình lún sâu vào, nhưng anh chỉ coi em là tình nhân, hoặc là người thay thế. Em bắt đầu tự thôi miên bản thân, nhưng sau đó phát hiện, sự kỳ vọng này ngày càng nhiều, sự thất vọng cũng ngày càng lớn, chi bằng dứt khoát một lần cho xong."
Anh không phải là người giỏi quan sát, tinh tế nắm bắt suy nghĩ của người khác, nên đã không nhận ra những tâm tư nhỏ nhặt của cô.
Lý Dật Sinh cụp mắt xuống, cảm xúc tự trách và chán nản lan sang cả Chung Kỳ. Anh tò mò về cô, bắt đầu với tâm lý đùa giỡn, chơi trò mập mờ, nhưng lại bỏ qua cảm xúc của cô.
Chung Kỳ lại không quá để tâm, cô lười biếng dựa vào sofa, an ủi anh rằng không sao, việc này có liên quan đến gia cảnh giàu có của anh, từ nhỏ anh đã được nâng niu chiều chuộng, không cần phải nhìn sắc mặt người khác, việc anh không hiểu chuyện đời cũng là bình thường. Anh đã làm rất tốt ở nhiều mặt, cô đều hiểu, cô không trách anh.
"Có mấy ai khi em cần tiền lại chuyển cho em một khoản lớn như vậy chứ." Chung Kỳ cười tủm tỉm, vỗ vỗ anh, "Vẫn là anh hiểu em, biết em quan tâm điều gì nhất."
Lý Dật Sinh lại nói xin lỗi.
"Sao lại phải xin lỗi."
"Khoảng thời gian chia tay, chắc hẳn em rất khó khăn."
Chung Kỳ hồi tưởng lại, thật ra cô đã quên mất những cảm giác mất mát và đau đớn cụ thể rồi.
Mẹ cô vừa khỏi bệnh nặng, cô cố chấp muốn trả hết nợ cho anh, số tiền tích cóp được từ làm việc bán thời gian và thực tập lại về con số 0.
Lý Dật Sinh xoa xoa tay cô, nói nghe nói mùa đông năm ngoái cô còn đi chụp ảnh.
"Công việc trả 500 tệ một giờ, sao em có thể bỏ qua được." Chung Kỳ nói một cách nhẹ nhàng, rồi chớp mắt, "Sao anh biết?"
Lý Dật Sinh nói, là giáo sư Phương nói với anh.
Anh bảo cô sau này đừng làm những việc hại sức khỏe nữa, sẽ bị lạnh đấy.
Chung Kỳ xâu chuỗi lại mọi chuyện: "Vậy nên anh mới chạy đến làm ông già Noel vào đêm giao thừa, chuyển tiền cho em à?"
Anh gật đầu, nói lúc đó muốn bù đắp cho cô.
Chung Kỳ bĩu môi, anh tiến lại gần hỏi, không thích sao.
"Tiền thì đương nhiên là thích, nhưng mà..." Cô ngập ngừng.
Anh hiểu ý, khóe miệng mỉm cười, tiến lên áp môi vào môi cô, hỏi cô bù đắp như vậy đã đủ chưa.
Chung Kỳ không nhịn được cười, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, lắc đầu tinh nghịch nói chưa đủ.
Lý Dật Sinh tách môi cô ra, tiến thẳng vào trong.
Anh mơ hồ hỏi cô, có muốn thêm điều này vào danh sách không.
"Lúc trước không phải đã nói, làm xong những việc trong danh sách thì đường ai nấy đi sao." Chung Kỳ nhướng mày, "Anh cứ thế kéo dài mãi, đến bao giờ mới kết thúc..."
Lý Dật Sinh cười: "Đã nói rồi, quyền giải thích cuối cùng thuộc về anh."
Chung Kỳ nói không công bằng: "Nhưng những điều em liệt kê ra anh chẳng làm cái nào cả."
Chung Kỳ né tránh nụ hôn của anh, bẻ ngón tay đếm, nào là đi nhà ma, chạy bộ đeo tạ...
"Anh có phải già rồi nên không muốn chạy không?"
Lý Dật Sinh hơi nhướn mày: "Em muốn thử không?"
Anh lắc đầu, thầm than vẫn còn quá dịu dàng với cô.
Anh nhìn cô, rồi vòng tay ôm lấy eo cô, đột ngột kéo mạnh vào lòng mình.
Cô rất nhẹ, như dịch chuyển tức thời vào lòng anh.
Ánh mắt chạm nhau, hơi thở phả vào nhau, thế giới yên tĩnh.
Nhịp tim Chung Kỳ dồn dập, như muốn xuyên thủng lồng ngực, nhưng cô lại cảm thấy bình yên như bụi đã lắng xuống.
Trò chơi nhìn nhau chưa được mười giây, Lý Dật Sinh đã không kịp đợi mà chiếm lấy hơi thở của cô.
Đây là sự ăn ý giữa lão hồ ly và tiểu hồ ly.
Anh hôn cô nồng nhiệt, cô đáp lại nồng nhiệt không kém, cả người như con gấu koala treo trên người anh.
"Nhớ anh không?" Anh trầm giọng hỏi.
Cô gật đầu.
Một tay anh ôm cô, tay kia tự nhiên luồn vào dưới gấu áo vuốt ve.
"Chọn chỗ đi."
Cô nhìn anh chăm chú, dùng chóp mũi cọ vào chóp mũi anh, khóe mắt cong lên, ánh lên nụ cười đặc trưng của con cáo nhỏ: "Em không muốn động đậy."
Ngay tại đây, ngay trên sofa này.
Anh lập tức hiểu ý, nhìn quanh, ánh mắt sâu hun hút: "Không vấn đề."
Chung Kỳ đẩy anh: "Không mang đồ..."
Anh khẽ cười, từ ngăn kéo bàn cạnh sofa lấy ra một hộp nhỏ.
Chung Kỳ cảm thấy mình đã rơi vào bẫy của lão hồ ly.
"Anh đã chuẩn bị sẵn rồi à?"
Lý Dật Sinh nhún vai: "Mọi ngóc ngách trong nhà đều có."
Khi lưng Chung Kỳ cọ xát trên sofa, cô hơi hối hận.
Cô bám vào cánh tay anh, đầu ngón tay ma sát lên những đường gân xanh, như chạm vào dục vọng mãnh liệt đang phun trào.
Cô không nên cười nhạo Lý Dật Sinh già, anh liền trả thù, cho cô nếm trải thế nào là sung mãn.
Đã quá lâu rồi, lửa tình bùng lên dữ dội không thể kìm nén.
Chung Kỳ nằm trên sofa không thể động đậy, Lý Dật Sinh bế cô vào phòng tắm, rồi lại bế cô vào phòng ngủ.
Chân tay cô mềm nhũn, cô trách anh không kiềm chế.
Lúc làm anh hỏi cô, có muốn công khai quan hệ của hai người không.
Chung Kỳ nói đâu phải yêu đương bí mật, cũng không phải tình nhân, tại sao lại không công khai.
Lý Dật Sinh nói, như vậy Lâm Giang cũng sẽ biết.
"Anh ta biết chẳng phải vừa hay sao?"
"Anh ta sẽ gây khó dễ cho em trong công việc sao?"
Chung Kỳ lắc đầu: "Sẽ không đâu, anh ta không phải loại người đó."
"Vậy sao? Vậy anh ta là loại người nào?"
Chung Kỳ thấy người này thật nham hiểm, lúc này mà vẫn không quên gài bẫy cô. Câu trả lời của cô khiến anh không hài lòng, anh liền đâm vào chỗ cô không chịu nổi.
Lý Dật Sinh một nửa là cố ý, một nửa là mất kiểm soát.
Họ đã quá lâu không thân mật, cũng thật sự không thể dịu dàng được, nghe Chung Kỳ oán trách mình, anh vừa cười thầm vừa nhún vai gật đầu: "Lần sau sẽ chú ý."
Chung Kỳ nhíu mày, người này rõ ràng đang cười, còn lần sau chú ý gì nữa!
Cô giở trò, kêu nháo nói mình không đi nổi nữa: "Ngày mai đưa em về trường."
Lý Dật Sinh liếc nhìn cô: "Thật không?"
"Thật mà, tiện thể đến trường em tham quan một chút."
"Không sợ bị bạn học em nhìn thấy à?"
"Vậy em tìm người khác vậy."
Lý Dật Sinh đã nằm xuống rồi, lại chống dậy nửa người.
Chung Kỳ thấy dáng vẻ của anh liền lập tức chịu thua, bắt đầu nói mình đau lưng mỏi gối, nếu anh còn sức... Cô giơ tay phải lên: "Vậy em chỉ có thể dùng cái này thôi."
Lý Dật Sinh bị cô chọc cười, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
So với màn mây mưa kịch liệt vừa rồi, nụ hôn dịu dàng này khiến trái tim cô chùng xuống.
Cô vùi mặt vào chăn, lăn qua lăn lại, sao anh có thể vừa tốt vừa xấu như vậy chứ.
Một lát sau, Chung Kỳchui ra khỏi chăn, nói với Lý Dật Sinh: "Em phát hiện ra một sự trùng hợp rất thú vị."
Lý Dật Sinh nằm xuống lại, hai tay gối sau đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
"Tên của chúng ta ghép lại với nhau là Chung Kỳ Dật Sinh ( Suốt cả cuộc đời) đấy." Mắt Chung Kỳ sáng lấp lánh, "Em đã phát hiện ra ngay ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, chỉ là bây giờ mới có cơ hội nói."
Suốt cả cuộc đời.
Vậy có phải nghĩa là, họ chính là người mà đối phương theo đuổi suốt cả cuộc đời.
"Em nói những người đàn ông em gặp đều không ra gì."
"Ừm."
"Anh chắc cũng tạm được đấy chứ."
"Đúng vậy." Chung Kỳ gật đầu, rồi lại ngồi dậy, "Nhưng em còn trẻ, chuyện cả đời ai nói trước được."
Sắc mặt Lý Dật Sinh rõ ràng sa sầm xuống, định bắt cô lại dạy dỗ.
"A a a a đừng mà!" Chung Kỳ định bỏ chạy, nhưng bị anh túm lấy mắt cá chân.
Sáng hôm sau, Chung Kỳ thức dậy với tứ chi nặng nề, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Thật ra cũng tại cô, sắp ngủ rồi còn cố tình trêu chọc Lý Dật Sinh, bị anh "trừng phạt" thêm một lần nữa.
Cô vừa ngáp vừa dậy rửa mặt, lại thấy Lý Dật Sinh đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị bữa sáng.
Anh vẫn còn tỉnh táo, thấy cô lười biếng đi ra khỏi phòng, chào hỏi: "Chào buổi sáng."
"Buổi sáng không tốt lành gì cả!" Chung Kỳ bĩu môi.
Anh biết là do anh đã rút cạn năng lượng của cô, liền chủ động nói: "Lát nữa anh đưa em đi."
Chung Kỳ hừ một tiếng, xoay người đi rửa mặt.
Ăn sáng xong, Lý Dật Sinh lái xe đưa Chung Kỳ đến trường.
Chung Kỳ kéo anh đi một vòng trong khuôn viên trường, giới thiệu cho anh nơi cô học tập và sinh hoạt.
Anh không khỏi bật cười khi thấy cô nghiêm túc như một hướng dẫn viên du lịch.
Vừa nãy ở cổng trường anh còn do dự, nhưng bị Chung Kỳ kéo vào.
"Trước đây không phải cứ giấu giếm sao, bây giờ lại muốn làm bạn trai bí mật rồi à?"
Lý Dật Sinh lo lắng lại có tin đồn không hay gì về cô.
"Bây giờ còn là tin đồn sao? Không còn nữa rồi." Chung Kỳ biết mình có thể sẽ trở thành chủ đề bàn tán trong học viện, nhưng cô không quan tâm.
"Sẽ ảnh hưởng đến em sao?"
"Sẽ chứ."
"Vậy chúng ta đi riêng?"
Chung Kỳ ôm chặt cánh tay anh: "Nhưng anh là bạn trai của em mà, cùng em xuất hiện chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"
Trở về từ Đại học An Thành, bước chân Lý Dật Sinh nhẹ nhàng, như có gió đẩy sau lưng.
Khi nghe Chung Kỳ gọi mình là "bạn trai", anh lại có cảm giác chưa từng có, lúc vào công ty, trên mặt anh thậm chí còn mang theo nụ cười mà chính mình cũng không nhận ra.
Đồng nghiệp đều ngạc nhiên, vì anh gần như chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc như vậy.
Trở lại công ty, anh thấy Hứa Văn Dục đang đợi anh trong văn phòng.
"Hợp tác của chúng ta kết thúc rồi nhé." Lý Dật Sinh chưa đợi Hứa Văn Dục mở lời, đã nhấn mạnh, anh sẽ không nhận dự án của anh ta trong vòng nửa năm.
Hứa Văn Dục nhíu mày, có vẻ hơi tổn thương: "Sao cậu lại đề phòng tôi như vậy."
Lý Dật Sinh nói làm dự án Lãng Viên nửa năm vừa rồi quá mệt mỏi, anh cần nghỉ ngơi.
Lý Dật Sinh mở tủ lạnh nhỏ trong văn phòng, ném cho Hứa Văn Dục một chai nước: "Làm thêm nửa năm nữa, tôi e là mạng sống cũng khó giữ."
"Đừng nói cậu, tôi cũng sắp toi rồi." Hứa Văn Dục nói anh ta không đến vì chuyện công việc, "À đúng rồi. Sắp đến đám cưới rồi, tôi và Tam Tam định mời phù rể, phù dâu và những người bạn giúp đỡ đến ăn một bữa, cuối tuần này cậu có rảnh không?"
Lý Dật Sinh xem lịch trình công việc, gật đầu nói không vấn đề gì.
"Chuyện nhỏ này nhắn tin là được rồi, sao lại phải chạy đến tận đây?"
"Chủ yếu vẫn là chuyện của Lâm Nam..."
"Đừng để Tam Tam mai mối tôi với Lâm Nam nữa, nếu không, thử đổi sang Tào Dịch xem sao?"
"Lâm Nam là người trọng ngoại hình, chỉ nhắm vào cậu thôi."
Lý Dật Sinh chậm rãi uống nước, nói anh đã có bạn gái rồi.
"Cái gì? Với ai? Chuyện khi nào vậy?" Hứa Văn Dục suýt chút nữa phun nước ra ngoài.
Lý Dật Sinh không nói gì.
"Tôi có quen không?"
"Cậu... có thể quen."
Đồng tử Hứa Văn Dục rung lên dữ dội, tay che miệng, chợt hiểu ra: "Chẳng lẽ là cô thực tập sinh kia?!"
"Thực tập sinh nào chứ, bạn gái tôi tên là Chung Kỳ."
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang
Sự thẳng thắn lần này của Chung Kỳ có phần nằm ngoài dự đoán của Lý Dật Sinh.
Anh có chút xót xa, ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô, hỏi tại sao trước đây cô không nói.
Đây cũng là lần đầu tiên Chung Kỳ trải lòng với anh: "Em cứ nghĩ mối quan hệ này không cân bằng, em sợ mình lún sâu vào, nhưng anh chỉ coi em là tình nhân, hoặc là người thay thế. Em bắt đầu tự thôi miên bản thân, nhưng sau đó phát hiện, sự kỳ vọng này ngày càng nhiều, sự thất vọng cũng ngày càng lớn, chi bằng dứt khoát một lần cho xong."
Anh không phải là người giỏi quan sát, tinh tế nắm bắt suy nghĩ của người khác, nên đã không nhận ra những tâm tư nhỏ nhặt của cô.
Lý Dật Sinh cụp mắt xuống, cảm xúc tự trách và chán nản lan sang cả Chung Kỳ. Anh tò mò về cô, bắt đầu với tâm lý đùa giỡn, chơi trò mập mờ, nhưng lại bỏ qua cảm xúc của cô.
Chung Kỳ lại không quá để tâm, cô lười biếng dựa vào sofa, an ủi anh rằng không sao, việc này có liên quan đến gia cảnh giàu có của anh, từ nhỏ anh đã được nâng niu chiều chuộng, không cần phải nhìn sắc mặt người khác, việc anh không hiểu chuyện đời cũng là bình thường. Anh đã làm rất tốt ở nhiều mặt, cô đều hiểu, cô không trách anh.
"Có mấy ai khi em cần tiền lại chuyển cho em một khoản lớn như vậy chứ." Chung Kỳ cười tủm tỉm, vỗ vỗ anh, "Vẫn là anh hiểu em, biết em quan tâm điều gì nhất."
Lý Dật Sinh lại nói xin lỗi.
"Sao lại phải xin lỗi."
"Khoảng thời gian chia tay, chắc hẳn em rất khó khăn."
Chung Kỳ hồi tưởng lại, thật ra cô đã quên mất những cảm giác mất mát và đau đớn cụ thể rồi.
Mẹ cô vừa khỏi bệnh nặng, cô cố chấp muốn trả hết nợ cho anh, số tiền tích cóp được từ làm việc bán thời gian và thực tập lại về con số 0.
Lý Dật Sinh xoa xoa tay cô, nói nghe nói mùa đông năm ngoái cô còn đi chụp ảnh.
"Công việc trả 500 tệ một giờ, sao em có thể bỏ qua được." Chung Kỳ nói một cách nhẹ nhàng, rồi chớp mắt, "Sao anh biết?"
Lý Dật Sinh nói, là giáo sư Phương nói với anh.
Anh bảo cô sau này đừng làm những việc hại sức khỏe nữa, sẽ bị lạnh đấy.
Chung Kỳ xâu chuỗi lại mọi chuyện: "Vậy nên anh mới chạy đến làm ông già Noel vào đêm giao thừa, chuyển tiền cho em à?"
Anh gật đầu, nói lúc đó muốn bù đắp cho cô.
Chung Kỳ bĩu môi, anh tiến lại gần hỏi, không thích sao.
"Tiền thì đương nhiên là thích, nhưng mà..." Cô ngập ngừng.
Anh hiểu ý, khóe miệng mỉm cười, tiến lên áp môi vào môi cô, hỏi cô bù đắp như vậy đã đủ chưa.
Chung Kỳ không nhịn được cười, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, lắc đầu tinh nghịch nói chưa đủ.
Lý Dật Sinh tách môi cô ra, tiến thẳng vào trong.
Anh mơ hồ hỏi cô, có muốn thêm điều này vào danh sách không.
"Lúc trước không phải đã nói, làm xong những việc trong danh sách thì đường ai nấy đi sao." Chung Kỳ nhướng mày, "Anh cứ thế kéo dài mãi, đến bao giờ mới kết thúc..."
Lý Dật Sinh cười: "Đã nói rồi, quyền giải thích cuối cùng thuộc về anh."
Chung Kỳ nói không công bằng: "Nhưng những điều em liệt kê ra anh chẳng làm cái nào cả."
Chung Kỳ né tránh nụ hôn của anh, bẻ ngón tay đếm, nào là đi nhà ma, chạy bộ đeo tạ...
"Anh có phải già rồi nên không muốn chạy không?"
Lý Dật Sinh hơi nhướn mày: "Em muốn thử không?"
Anh lắc đầu, thầm than vẫn còn quá dịu dàng với cô.
Anh nhìn cô, rồi vòng tay ôm lấy eo cô, đột ngột kéo mạnh vào lòng mình.
Cô rất nhẹ, như dịch chuyển tức thời vào lòng anh.
Ánh mắt chạm nhau, hơi thở phả vào nhau, thế giới yên tĩnh.
Nhịp tim Chung Kỳ dồn dập, như muốn xuyên thủng lồng ngực, nhưng cô lại cảm thấy bình yên như bụi đã lắng xuống.
Trò chơi nhìn nhau chưa được mười giây, Lý Dật Sinh đã không kịp đợi mà chiếm lấy hơi thở của cô.
Đây là sự ăn ý giữa lão hồ ly và tiểu hồ ly.
Anh hôn cô nồng nhiệt, cô đáp lại nồng nhiệt không kém, cả người như con gấu koala treo trên người anh.
"Nhớ anh không?" Anh trầm giọng hỏi.
Cô gật đầu.
Một tay anh ôm cô, tay kia tự nhiên luồn vào dưới gấu áo vuốt ve.
"Chọn chỗ đi."
Cô nhìn anh chăm chú, dùng chóp mũi cọ vào chóp mũi anh, khóe mắt cong lên, ánh lên nụ cười đặc trưng của con cáo nhỏ: "Em không muốn động đậy."
Ngay tại đây, ngay trên sofa này.
Anh lập tức hiểu ý, nhìn quanh, ánh mắt sâu hun hút: "Không vấn đề."
Chung Kỳ đẩy anh: "Không mang đồ..."
Anh khẽ cười, từ ngăn kéo bàn cạnh sofa lấy ra một hộp nhỏ.
Chung Kỳ cảm thấy mình đã rơi vào bẫy của lão hồ ly.
"Anh đã chuẩn bị sẵn rồi à?"
Lý Dật Sinh nhún vai: "Mọi ngóc ngách trong nhà đều có."
Khi lưng Chung Kỳ cọ xát trên sofa, cô hơi hối hận.
Cô bám vào cánh tay anh, đầu ngón tay ma sát lên những đường gân xanh, như chạm vào dục vọng mãnh liệt đang phun trào.
Cô không nên cười nhạo Lý Dật Sinh già, anh liền trả thù, cho cô nếm trải thế nào là sung mãn.
Đã quá lâu rồi, lửa tình bùng lên dữ dội không thể kìm nén.
Chung Kỳ nằm trên sofa không thể động đậy, Lý Dật Sinh bế cô vào phòng tắm, rồi lại bế cô vào phòng ngủ.
Chân tay cô mềm nhũn, cô trách anh không kiềm chế.
Lúc làm anh hỏi cô, có muốn công khai quan hệ của hai người không.
Chung Kỳ nói đâu phải yêu đương bí mật, cũng không phải tình nhân, tại sao lại không công khai.
Lý Dật Sinh nói, như vậy Lâm Giang cũng sẽ biết.
"Anh ta biết chẳng phải vừa hay sao?"
"Anh ta sẽ gây khó dễ cho em trong công việc sao?"
Chung Kỳ lắc đầu: "Sẽ không đâu, anh ta không phải loại người đó."
"Vậy sao? Vậy anh ta là loại người nào?"
Chung Kỳ thấy người này thật nham hiểm, lúc này mà vẫn không quên gài bẫy cô. Câu trả lời của cô khiến anh không hài lòng, anh liền đâm vào chỗ cô không chịu nổi.
Lý Dật Sinh một nửa là cố ý, một nửa là mất kiểm soát.
Họ đã quá lâu không thân mật, cũng thật sự không thể dịu dàng được, nghe Chung Kỳ oán trách mình, anh vừa cười thầm vừa nhún vai gật đầu: "Lần sau sẽ chú ý."
Chung Kỳ nhíu mày, người này rõ ràng đang cười, còn lần sau chú ý gì nữa!
Cô giở trò, kêu nháo nói mình không đi nổi nữa: "Ngày mai đưa em về trường."
Lý Dật Sinh liếc nhìn cô: "Thật không?"
"Thật mà, tiện thể đến trường em tham quan một chút."
"Không sợ bị bạn học em nhìn thấy à?"
"Vậy em tìm người khác vậy."
Lý Dật Sinh đã nằm xuống rồi, lại chống dậy nửa người.
Chung Kỳ thấy dáng vẻ của anh liền lập tức chịu thua, bắt đầu nói mình đau lưng mỏi gối, nếu anh còn sức... Cô giơ tay phải lên: "Vậy em chỉ có thể dùng cái này thôi."
Lý Dật Sinh bị cô chọc cười, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
So với màn mây mưa kịch liệt vừa rồi, nụ hôn dịu dàng này khiến trái tim cô chùng xuống.
Cô vùi mặt vào chăn, lăn qua lăn lại, sao anh có thể vừa tốt vừa xấu như vậy chứ.
Một lát sau, Chung Kỳchui ra khỏi chăn, nói với Lý Dật Sinh: "Em phát hiện ra một sự trùng hợp rất thú vị."
Lý Dật Sinh nằm xuống lại, hai tay gối sau đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
"Tên của chúng ta ghép lại với nhau là Chung Kỳ Dật Sinh ( Suốt cả cuộc đời) đấy." Mắt Chung Kỳ sáng lấp lánh, "Em đã phát hiện ra ngay ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, chỉ là bây giờ mới có cơ hội nói."
Suốt cả cuộc đời.
Vậy có phải nghĩa là, họ chính là người mà đối phương theo đuổi suốt cả cuộc đời.
"Em nói những người đàn ông em gặp đều không ra gì."
"Ừm."
"Anh chắc cũng tạm được đấy chứ."
"Đúng vậy." Chung Kỳ gật đầu, rồi lại ngồi dậy, "Nhưng em còn trẻ, chuyện cả đời ai nói trước được."
Sắc mặt Lý Dật Sinh rõ ràng sa sầm xuống, định bắt cô lại dạy dỗ.
"A a a a đừng mà!" Chung Kỳ định bỏ chạy, nhưng bị anh túm lấy mắt cá chân.
Sáng hôm sau, Chung Kỳ thức dậy với tứ chi nặng nề, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Thật ra cũng tại cô, sắp ngủ rồi còn cố tình trêu chọc Lý Dật Sinh, bị anh "trừng phạt" thêm một lần nữa.
Cô vừa ngáp vừa dậy rửa mặt, lại thấy Lý Dật Sinh đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị bữa sáng.
Anh vẫn còn tỉnh táo, thấy cô lười biếng đi ra khỏi phòng, chào hỏi: "Chào buổi sáng."
"Buổi sáng không tốt lành gì cả!" Chung Kỳ bĩu môi.
Anh biết là do anh đã rút cạn năng lượng của cô, liền chủ động nói: "Lát nữa anh đưa em đi."
Chung Kỳ hừ một tiếng, xoay người đi rửa mặt.
Ăn sáng xong, Lý Dật Sinh lái xe đưa Chung Kỳ đến trường.
Chung Kỳ kéo anh đi một vòng trong khuôn viên trường, giới thiệu cho anh nơi cô học tập và sinh hoạt.
Anh không khỏi bật cười khi thấy cô nghiêm túc như một hướng dẫn viên du lịch.
Vừa nãy ở cổng trường anh còn do dự, nhưng bị Chung Kỳ kéo vào.
"Trước đây không phải cứ giấu giếm sao, bây giờ lại muốn làm bạn trai bí mật rồi à?"
Lý Dật Sinh lo lắng lại có tin đồn không hay gì về cô.
"Bây giờ còn là tin đồn sao? Không còn nữa rồi." Chung Kỳ biết mình có thể sẽ trở thành chủ đề bàn tán trong học viện, nhưng cô không quan tâm.
"Sẽ ảnh hưởng đến em sao?"
"Sẽ chứ."
"Vậy chúng ta đi riêng?"
Chung Kỳ ôm chặt cánh tay anh: "Nhưng anh là bạn trai của em mà, cùng em xuất hiện chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"
Trở về từ Đại học An Thành, bước chân Lý Dật Sinh nhẹ nhàng, như có gió đẩy sau lưng.
Khi nghe Chung Kỳ gọi mình là "bạn trai", anh lại có cảm giác chưa từng có, lúc vào công ty, trên mặt anh thậm chí còn mang theo nụ cười mà chính mình cũng không nhận ra.
Đồng nghiệp đều ngạc nhiên, vì anh gần như chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc như vậy.
Trở lại công ty, anh thấy Hứa Văn Dục đang đợi anh trong văn phòng.
"Hợp tác của chúng ta kết thúc rồi nhé." Lý Dật Sinh chưa đợi Hứa Văn Dục mở lời, đã nhấn mạnh, anh sẽ không nhận dự án của anh ta trong vòng nửa năm.
Hứa Văn Dục nhíu mày, có vẻ hơi tổn thương: "Sao cậu lại đề phòng tôi như vậy."
Lý Dật Sinh nói làm dự án Lãng Viên nửa năm vừa rồi quá mệt mỏi, anh cần nghỉ ngơi.
Lý Dật Sinh mở tủ lạnh nhỏ trong văn phòng, ném cho Hứa Văn Dục một chai nước: "Làm thêm nửa năm nữa, tôi e là mạng sống cũng khó giữ."
"Đừng nói cậu, tôi cũng sắp toi rồi." Hứa Văn Dục nói anh ta không đến vì chuyện công việc, "À đúng rồi. Sắp đến đám cưới rồi, tôi và Tam Tam định mời phù rể, phù dâu và những người bạn giúp đỡ đến ăn một bữa, cuối tuần này cậu có rảnh không?"
Lý Dật Sinh xem lịch trình công việc, gật đầu nói không vấn đề gì.
"Chuyện nhỏ này nhắn tin là được rồi, sao lại phải chạy đến tận đây?"
"Chủ yếu vẫn là chuyện của Lâm Nam..."
"Đừng để Tam Tam mai mối tôi với Lâm Nam nữa, nếu không, thử đổi sang Tào Dịch xem sao?"
"Lâm Nam là người trọng ngoại hình, chỉ nhắm vào cậu thôi."
Lý Dật Sinh chậm rãi uống nước, nói anh đã có bạn gái rồi.
"Cái gì? Với ai? Chuyện khi nào vậy?" Hứa Văn Dục suýt chút nữa phun nước ra ngoài.
Lý Dật Sinh không nói gì.
"Tôi có quen không?"
"Cậu... có thể quen."
Đồng tử Hứa Văn Dục rung lên dữ dội, tay che miệng, chợt hiểu ra: "Chẳng lẽ là cô thực tập sinh kia?!"
"Thực tập sinh nào chứ, bạn gái tôi tên là Chung Kỳ."
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang