Vẫn Chưa Bắt Đầu - Tần Phương Hảo
Chương 47
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điện thoại của Lý Dật Sinh rung lên một cái, anh nhìn bao lì xì cô gửi đến mà dở khóc dở cười.
Anh cất điện thoại, nghiêm túc nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, anh đưa em về."
Giọng điệu không cho phép từ chối.
Chung Kỳ biết anh luôn lịch sự nhã nhặn, nhưng cô không muốn lại rơi vào bẫy của anh như trước đây.
Cô thừa nhận mình không phải là một người chơi giỏi, cô chủ động bấm nút bắt đầu trò chơi, nhưng lại nảy sinh những kỳ vọng không nên có.
Cô không muốn đi vào vết xe đổ nữa.
Xe của Lý Dật Sinh đậu ở bãi đỗ công cộng trong khuôn viên Học viện Mỹ thuật, anh bảo cô chờ anh một chút, nhưng khi quay lại, đèn giao thông đã chuyển xanh, xe buýt bắt đầu khởi động, chầm chậm tiến vào trạm.
Anh định nắm tay Chung Kỳ, nhưng cô đã bước thẳng lên xe buýt.
Chung Kỳ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tưởng rằng đã thoát được rồi, không ngờ Lý Dật Sinh cũng lên theo.
Đã mấy trăm năm rồi anh chưa ngồi thứ này.
Anh cao lớn, không nhanh nhẹn như bước chân của Chung Kỳ. Vì trên xe không có hành khách nào khác, tài xế liền đóng cửa khởi hành. Vừa bước lên, anh đã loạng choạng, suýt chút nữa không đứng vững.
Chung Kỳ tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ở hàng ghế sau, chống cằm ngắm nhìn thân hình cao lớn trong bộ vest của anh.
Anh thật sự lại theo lên. Trong lòng cô khẽ xao động nhưng không để lộ.
Trên xe chỉ có họ, không có hành khách khác. Lý Dật Sinh ngồi xuống chỗ bên cạnh Chung Kỳ.
Cô liếc nhìn anh một cái, người này cũng không tỏ vẻ khó chịu gì.
Chung Kỳ hỏi anh theo lên làm gì.
Cứ thế mà lên xe với cô, lát nữa lại phải quay về.
Anh thản nhiên nói: "Đã nói sẽ đưa em về."
Chung Kỳ kéo nhẹ khóe môi: "Hoan nghênh anh Lý hạ phàm."
Lý Dật Sinh khẽ cười, không đáp.
Họ cứ thế ngồi cạnh nhau, gió đêm lướt qua má, cảnh đêm lùi dần trong tầm mắt. Chung Kỳ bỗng có cảm giác như đang yêu đương thuần khiết.
Nhưng cô nhanh chóng nhắc nhở bản thân, đừng nghĩ linh tinh.
Nửa giờ sau, xe buýt dừng trước cổng Đại học Yên Thành.
Chung Kỳ hỏi Lý Dật Sinh có thấy khó chịu không. Anh bật cười, cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, ngồi xe buýt có gì mà khó chịu.
Chung Kỳ nói cô không quen việc anh làm những việc bình dân như thế: "Ai bảo anh thân thể cao quý."
Lý Dật Sinh liếc cô một cái, nhạt giọng nói: "Đau lòng à?"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Chung Kỳ chợt nhớ ra điều gì, hỏi anh có muốn đi vào với cô không, cô nói muốn về ký túc xá lấy móc khóa cho anh.
Lý Dật Sinh bất đắc dĩ, anh vốn không hề muốn cái móc khóa đó.
Huống hồ, cái móc khóa đó còn là vòng quay ngựa gỗ mà cô yêu thích.
Ai ngờ cô lại nghiêm túc như vậy.
Anh lắc đầu, nói không cần.
"Thật không?"
"Thật." Anh xòe tay, cười như không cười.
Chung Kỳ lấy điện thoại ra: "Vậy em trả lại tiền chênh lệch cho anh."
Anh nhìn cô với vẻ nghiêm túc, cố tìm lại bóng dáng cô cáo nhỏ trên người cô.
Anh nghĩ, có lẽ cô đã không còn hứng thú với anh nữa.
Chung Kỳ chuyển lại cho anh một vạn.
Điện thoại của Lý Dật Sinh vang lên một tiếng.
Anh điềm tĩnh mở điện thoại xem, rồi chuyển lại cho cô hai vạn.
Chung Kỳ nhìn Lý Dật Sinh với vẻ bực bội, chỉ thấy anh như muốn nói "Tôi có thể chơi với em đến cùng".
Nếu cô chuyển lại, anh có phải sẽ lại chuyển cho cô bốn vạn?
Cô không muốn tiếp tục trò chơi nhàm chán này, liền hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì.
Lý Dật Sinh không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi: "Hiện giờ em còn thiếu tiền không?"
"Tiền thì lúc nào cũng thiếu." Chung Kỳ ngừng một chút, "Nhưng chúng ta đã kết thúc rồi, cũng coi như xong, anh không cần phải cho em gì nữa."
Lý Dật Sinh lắc đầu, nói anh có nhiều việc chưa làm tốt, muốn bù đắp cho cô.
Chung Kỳ không hiểu ý anh, anh tiếp tục nói: "Em vì anh mà bị bàn tán ở công ty, anh còn đơn phương đánh giá em khiến em không vui, còn ngày chúng ta chia tay, anh lại dừng giữa chừng, hành vi như vậy thật tệ..."
Anh thành thật nói: "Những điều này không phải là việc một người tình tốt nên làm."
Dù rằng Chung Kỳ muốn vạch rõ ranh giới với anh, không muốn có bất cứ ràng buộc nào, nhưng cô thừa nhận, anh là một người tình hoàn hảo, mọi việc đều tỉ mỉ chu đáo, không để cô thiệt thòi ở bất cứ phương diện nào.
Vì vậy, trong những ngày họ bên nhau, cô mới có ảo giác như đang yêu.
Chung Kỳ không hiểu anh muốn bù đắp gì, Lý Dật Sinh nói: "Em muốn gì, muốn làm gì, bất cứ yêu cầu nào của em, anh đều sẽ đáp ứng."
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, không đoán được liệu anh có đang giở trò gì không.
Có lẽ cô chưa bao giờ nhìn thấu được anh, mọi suy nghĩ và hành động của cô trong mắt anh chỉ là những mưu mẹo nhỏ nhoi buồn cười.
Chẳng lẽ lại làm người tình một lần nữa?
Chung Kỳ đột nhiên nhớ đến lời của Cảnh Văn, lại nảy ra một ý nghĩ nguy hiểm. Thực ra cô cũng muốn xem Lý Dật Sinh nếu điên cuồng hơn thì sẽ thế nào.
Chơi với anh thêm lần nữa? Nhưng như vậy, cô lại phải nhập cuộc.
Cô không chắc mình sẽ không lại lún sâu vào.
Cô ngẩng mặt lên, với dáng vẻ đàm phán hỏi anh cụ thể phải làm thế nào, khi nào bắt đầu, khi nào kết thúc.
Như một người từng bị lừa, đầy vẻ cảnh giác.
Lý Dật Sinh cười, nói về rồi từ từ nghĩ.
"Bù đắp xong thì đường ai nấy đi?"
"Quyền quyết định là ở em."
Nói xong câu này, Lý Dật Sinh liền rời đi, để lại Chung Kỳ một mình suy nghĩ xem câu nói đó có ẩn ý gì.
Chung Kỳ trở về ký túc xá, vừa bước vào đã bị mấy cô bạn cùng phòng vây quanh.
"Cậu thật không có tình nghĩa gì cả, yêu đương rồi cũng không nói với chúng tớ một tiếng." Tôn Lật Viên khoác tay Chung Kỳ, "Là bạn cùng phòng của cậu, chúng tớ lại không được hưởng quyền biết đầu tiên!"
Chung Kỳ đợi họ hào hứng nói loạn vài phút, mới có cơ hội mở miệng: "Tớ không có yêu đương mà."
"Có ảnh làm chứng đây." Tôn Lật Viên đưa điện thoại ra trước mặt cô.
Chung Kỳ cầm lấy điện thoại của Tôn Lật Viên. Đó là một bức ảnh ánh sáng mờ, chất lượng không cao, lờ mờ thấy một nam một nữ đứng đối diện nhau.
Chung Kỳ nhận ra một người trong đó là mình.
"Cậu nhìn thấy tớ ở cổng trường à?" Cô hỏi.
Tôn Lật Viên lắc đầu, nói bức ảnh là người khác gửi cho cô.
Chung Kỳ là nữ thần trong khoa, không ít người biết cô. Bức ảnh này truyền đến chỗ Tôn Lật Viên đã qua tay không biết bao nhiêu người, không tìm ra nguồn gốc.
"Tối thế, xa thế mà hai người vẫn nổi bật qua ống kính gốc của điện thoại." Tôn Lật Viên phóng to thu nhỏ khuôn mặt của Chung Kỳ và Lý Dật Sinh, ngắm nhìn gương mặt nghiêng và đường nét cằm rõ ràng của họ.
Chung Kỳ liếc nhìn bức ảnh, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Dật Sinh, còn anh mặc vest lịch lãm, tay lỏng lẻo bỏ trong túi, phải nói rằng, thật sự rất có cảm giác điện ảnh.
"Anh ta là ai vậy? Người của trường mình? Tiền bối cao học à? Hai người quen nhau thế nào?" Tôn Lật Viên một hơi hỏi mấy câu.
Chung Kỳ không biết trả lời sao, chỉ vội vàng nói: "Anh ấy không phải bạn trai tớ."
"Vậy khi nào sẽ là…?" Tôn Lật Viên không để ý cô có thừa nhận hay không, đã tự mình tưởng tượng ra mười bộ tiểu thuyết, "Hai người thật sự rất xứng đôi, có cảm giác tổng tài bá đạo và tiểu bạch hoa!"
Chung Kỳ muốn thở một hơi, trèo lên giường tránh sự truy hỏi của bạn cùng phòng, yên tĩnh một lát.
Đúng lúc đó, Lý Dật Sinh gửi tin nhắn đến, hỏi cô có nghĩ ra yêu cầu gì chưa.
Chung Kỳ không vui trả lời ngắn gọn: "Chưa có."
Lý Dật Sinh dường như đã chuẩn bị từ trước, hỏi: "Nếu em chưa có yêu cầu, vậy nghe thử yêu cầu của anh được không?"
Chung Kỳ tò mò anh nghĩ ra yêu cầu gì mà không làm khó cô.
Rất nhanh, anh gửi đến một danh sách, trong đó là những việc anh muốn làm để bù đắp cho cô.
Ví dụ như: đưa đón cô đến trường, cùng nhau xem phim, cùng đi bảo tàng mỹ thuật, cùng ngắm cầu vồng, tham dự lễ tốt nghiệp của cô, cùng đi du lịch…
Chung Kỳ càng xem càng thấy không đúng, đây là danh sách bù đắp gì chứ, rõ ràng là danh sách hẹn hò.
Chung Kỳ nói không được, có vài mục phải xóa.
Lý Dật Sinh trả lời: "Xóa cũng được, nhưng mỗi lần em xóa một mục, phải thêm vào một mục. Nếu không hợp lý, anh sẽ bác bỏ."
Chung Kỳ hừ một tiếng, anh có quyền giải thích cuối cùng chứ gì? Cô nhất định không theo quy tắc của anh.
Chung Kỳ xóa gần hết danh sách của anh, gửi lại một danh sách mới.
Lý Dật Sinh mở ra, bật cười.
Vừa nhìn đã biết là cố tình.
- Nhảy bungee
- Đi nhà ma
- Chạy bộ 5 km mang vật nặng
- Dầm mưa lớn đi bộ một giờ
- ...
Rất trẻ con, nhưng con cáo nhỏ ấy, dường như đã trở lại.
Chiều thứ Năm, Chung Kỳ chuẩn bị về nhà, vừa ra khỏi cổng trường đã thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên kia đường.
Chung Kỳ nhíu mày, anh không báo trước, đã bắt đầu rồi sao?
Cô nhìn quanh, không có người quen. Cô băng qua đường, đi đến bên xe của Lý Dật Sinh rồi gõ cửa sổ.
Lý Dật Sinh bị dáng vẻ lén lút của cô chọc cười, hạ cửa sổ, bảo cô lên xe rồi nói.
Chung Kỳ nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.
"Anh bắt đầu thực hiện danh sách rồi à?" Chung Kỳ quan sát anh một lượt, "Anh chắc không bác bỏ hết danh sách em đưa ra đấy chứ?"
Lý Dật Sinh nhún vai, nói nếu để bù đắp cho cô, những việc đó anh đều có thể làm.
"Chạy mang vật nặng cũng được? Dầm mưa lớn cũng được? Cả nhảy bungee..." Chung Kỳ có chút chột dạ, những mục đó đều là cô viết bừa.
"Sao?" Lý Dật Sinh nhướng mày.
"Anh ở tuổi này còn chịu nổi không..." Cô vô tội nhìn anh.
Lý Dật Sinh: "..."
Anh nhìn cô đầy ẩn ý: "Anh cảm thấy sức khỏe mình vẫn tốt, em nghĩ sao?"
Chung Kỳ nhớ đến lời nhận xét của Cảnh Văn khi lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của anh "Kiểu đẹp trai có thể làm tình cả đêm", mãi cho đến sau này khi họ thật sự khám phá cơ thể của nhau, cô mới thật sự hiểu được câu nói đó.
Lý Dật Sinh không phải là kiểu người có cơ bắp cuồn cuộn do thường xuyên tập gym, công việc của anh cũng không cho phép. Nhưng anh có lợi thế trời sinh: cao 1m85, vai rộng eo thon, chỉ cần tập luyện đều đặn, đường nét cơ thể liền hiện rõ.
Chung Kỳ nuốt nước bọt.
Cô đã thử, nên cô biết.
Nhưng cô mím môi, nhìn sang chỗ khác, giả vờ không hiểu anh đang nói gì: "Làm sao em biết được."
Lý Dật Sinh không buông tha: "Thật sao?"
Thấy bầu không khí trong xe lại trở nên mờ ám, Chung Kỳ thúc giục anh nhanh chóng xuất phát.
"Vì em quan tâm đến sức khỏe của anh như vậy, thì bắt đầu từ việc đưa em về nhà." Lý Dật Sinh nói bóng gió.
Anh liếc nhìn cô một cái, gò má cô đỏ lên đáng ngờ.
Anh hỏi cô tại sao hôm nay lên xe dễ dàng như vậy, anh còn tưởng cô không muốn.
Chung Kỳ nói cô cũng không muốn lắm, nhưng xung quanh toàn là ánh mắt soi mói, cô sợ lại bị chụp lén rồi lan truyền trong nhóm.
"Chụp lén?" Lý Dật Sinh nghiêm túc, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Chung Kỳ kể lần trước anh đưa cô về, ở cổng trường bị bạn học quen biết chụp ảnh. Thậm chí có người còn lấy bức ảnh đó làm poster giả của phim tình cảm.
Cô thở dài, nói cuối cùng cũng hiểu cảm giác của ngôi sao khi trốn paparazzi.
"Bây giờ tất cả bạn học đều nghĩ em đang yêu."
Thấy giọng điệu cô có vẻ tiếc nuối, Lý Dật Sinh nói: "Anh không đến mức không thể ra mắt chứ."
Chung Kỳ phẩy tay: "Không liên quan đến anh."
"Anh là người trong cuộc, sao lại không liên quan." Lý Dật Sinh dường như rất muốn tham gia, "Có bức ảnh này, chẳng phải vừa hay chặn bớt đào hoa sao?"
Chung Kỳ cười lạnh một tiếng, nhớ lại trong văn phòng anh treo tấm poster khổ lớn cô tặng, liền nói: "Em đâu như ai đó, lấy quà của em để chặn đào hoa."
"Em nói đúng, vậy đổi thành ảnh của em?"
Chung Kỳ tưởng tượng vài giây cảnh anh đặt ảnh của cô trong văn phòng sẽ thế nào, nhưng nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ, kéo mình trở lại.
Cô không thể dễ dàng rơi vào bẫy mập mờ của anh.
Cô nhíu mày: "Không cần!"
Lý Dật Sinh tò mò đó là bức ảnh gì, Chung Kỳ lấy điện thoại ra cho anh xem.
Từ góc nhìn của người thứ ba, dưới ánh đêm và ánh sáng, họ đứng đối diện nhau, gió khẽ nâng mái tóc dài của cô, sự mờ ảo tràn ngập khung hình.
"Chụp khá đấy." Lý Dật Sinh nhận xét, "Đây là bức ảnh chung duy nhất của chúng ta nhỉ."
Chung Kỳ sững sờ, không ngờ anh lại nhớ những chi tiết như vậy.
Giữa họ thực sự không có một bức ảnh chụp chung chính thức nào. Tình yêu giả, người tình thật, ai lại lưu giữ ảnh chung.
Cô nghĩ, người thông minh như anh sẽ không để lại bằng chứng cho mình.
Vậy nên, có phải điều đó có nghĩa là khoảng thời gian đó cũng không để lại dấu vết. Chung Kỳ một mình chìm vào nỗi buồn.
"Vậy thì cùng chụp một bức ảnh chung đi." Lý Dật Sinh nói, thêm việc này vào danh sách.
Chung Kỳ ngẩng đầu lên trong sự mông lung và thất vọng, chạm vào ánh mắt kiên định và nghiêm túc của anh.
Ánh mắt giao nhau, trái tim cô không tự chủ mà lỡ nhịp.
Nhưng cô vẫn lắc đầu.
Hiện tại họ chẳng có quan hệ gì, đương nhiên cũng không cần thiết phải làm như vậy.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang
Điện thoại của Lý Dật Sinh rung lên một cái, anh nhìn bao lì xì cô gửi đến mà dở khóc dở cười.
Anh cất điện thoại, nghiêm túc nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, anh đưa em về."
Giọng điệu không cho phép từ chối.
Chung Kỳ biết anh luôn lịch sự nhã nhặn, nhưng cô không muốn lại rơi vào bẫy của anh như trước đây.
Cô thừa nhận mình không phải là một người chơi giỏi, cô chủ động bấm nút bắt đầu trò chơi, nhưng lại nảy sinh những kỳ vọng không nên có.
Cô không muốn đi vào vết xe đổ nữa.
Xe của Lý Dật Sinh đậu ở bãi đỗ công cộng trong khuôn viên Học viện Mỹ thuật, anh bảo cô chờ anh một chút, nhưng khi quay lại, đèn giao thông đã chuyển xanh, xe buýt bắt đầu khởi động, chầm chậm tiến vào trạm.
Anh định nắm tay Chung Kỳ, nhưng cô đã bước thẳng lên xe buýt.
Chung Kỳ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tưởng rằng đã thoát được rồi, không ngờ Lý Dật Sinh cũng lên theo.
Đã mấy trăm năm rồi anh chưa ngồi thứ này.
Anh cao lớn, không nhanh nhẹn như bước chân của Chung Kỳ. Vì trên xe không có hành khách nào khác, tài xế liền đóng cửa khởi hành. Vừa bước lên, anh đã loạng choạng, suýt chút nữa không đứng vững.
Chung Kỳ tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ở hàng ghế sau, chống cằm ngắm nhìn thân hình cao lớn trong bộ vest của anh.
Anh thật sự lại theo lên. Trong lòng cô khẽ xao động nhưng không để lộ.
Trên xe chỉ có họ, không có hành khách khác. Lý Dật Sinh ngồi xuống chỗ bên cạnh Chung Kỳ.
Cô liếc nhìn anh một cái, người này cũng không tỏ vẻ khó chịu gì.
Chung Kỳ hỏi anh theo lên làm gì.
Cứ thế mà lên xe với cô, lát nữa lại phải quay về.
Anh thản nhiên nói: "Đã nói sẽ đưa em về."
Chung Kỳ kéo nhẹ khóe môi: "Hoan nghênh anh Lý hạ phàm."
Lý Dật Sinh khẽ cười, không đáp.
Họ cứ thế ngồi cạnh nhau, gió đêm lướt qua má, cảnh đêm lùi dần trong tầm mắt. Chung Kỳ bỗng có cảm giác như đang yêu đương thuần khiết.
Nhưng cô nhanh chóng nhắc nhở bản thân, đừng nghĩ linh tinh.
Nửa giờ sau, xe buýt dừng trước cổng Đại học Yên Thành.
Chung Kỳ hỏi Lý Dật Sinh có thấy khó chịu không. Anh bật cười, cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, ngồi xe buýt có gì mà khó chịu.
Chung Kỳ nói cô không quen việc anh làm những việc bình dân như thế: "Ai bảo anh thân thể cao quý."
Lý Dật Sinh liếc cô một cái, nhạt giọng nói: "Đau lòng à?"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Chung Kỳ chợt nhớ ra điều gì, hỏi anh có muốn đi vào với cô không, cô nói muốn về ký túc xá lấy móc khóa cho anh.
Lý Dật Sinh bất đắc dĩ, anh vốn không hề muốn cái móc khóa đó.
Huống hồ, cái móc khóa đó còn là vòng quay ngựa gỗ mà cô yêu thích.
Ai ngờ cô lại nghiêm túc như vậy.
Anh lắc đầu, nói không cần.
"Thật không?"
"Thật." Anh xòe tay, cười như không cười.
Chung Kỳ lấy điện thoại ra: "Vậy em trả lại tiền chênh lệch cho anh."
Anh nhìn cô với vẻ nghiêm túc, cố tìm lại bóng dáng cô cáo nhỏ trên người cô.
Anh nghĩ, có lẽ cô đã không còn hứng thú với anh nữa.
Chung Kỳ chuyển lại cho anh một vạn.
Điện thoại của Lý Dật Sinh vang lên một tiếng.
Anh điềm tĩnh mở điện thoại xem, rồi chuyển lại cho cô hai vạn.
Chung Kỳ nhìn Lý Dật Sinh với vẻ bực bội, chỉ thấy anh như muốn nói "Tôi có thể chơi với em đến cùng".
Nếu cô chuyển lại, anh có phải sẽ lại chuyển cho cô bốn vạn?
Cô không muốn tiếp tục trò chơi nhàm chán này, liền hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì.
Lý Dật Sinh không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi: "Hiện giờ em còn thiếu tiền không?"
"Tiền thì lúc nào cũng thiếu." Chung Kỳ ngừng một chút, "Nhưng chúng ta đã kết thúc rồi, cũng coi như xong, anh không cần phải cho em gì nữa."
Lý Dật Sinh lắc đầu, nói anh có nhiều việc chưa làm tốt, muốn bù đắp cho cô.
Chung Kỳ không hiểu ý anh, anh tiếp tục nói: "Em vì anh mà bị bàn tán ở công ty, anh còn đơn phương đánh giá em khiến em không vui, còn ngày chúng ta chia tay, anh lại dừng giữa chừng, hành vi như vậy thật tệ..."
Anh thành thật nói: "Những điều này không phải là việc một người tình tốt nên làm."
Dù rằng Chung Kỳ muốn vạch rõ ranh giới với anh, không muốn có bất cứ ràng buộc nào, nhưng cô thừa nhận, anh là một người tình hoàn hảo, mọi việc đều tỉ mỉ chu đáo, không để cô thiệt thòi ở bất cứ phương diện nào.
Vì vậy, trong những ngày họ bên nhau, cô mới có ảo giác như đang yêu.
Chung Kỳ không hiểu anh muốn bù đắp gì, Lý Dật Sinh nói: "Em muốn gì, muốn làm gì, bất cứ yêu cầu nào của em, anh đều sẽ đáp ứng."
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, không đoán được liệu anh có đang giở trò gì không.
Có lẽ cô chưa bao giờ nhìn thấu được anh, mọi suy nghĩ và hành động của cô trong mắt anh chỉ là những mưu mẹo nhỏ nhoi buồn cười.
Chẳng lẽ lại làm người tình một lần nữa?
Chung Kỳ đột nhiên nhớ đến lời của Cảnh Văn, lại nảy ra một ý nghĩ nguy hiểm. Thực ra cô cũng muốn xem Lý Dật Sinh nếu điên cuồng hơn thì sẽ thế nào.
Chơi với anh thêm lần nữa? Nhưng như vậy, cô lại phải nhập cuộc.
Cô không chắc mình sẽ không lại lún sâu vào.
Cô ngẩng mặt lên, với dáng vẻ đàm phán hỏi anh cụ thể phải làm thế nào, khi nào bắt đầu, khi nào kết thúc.
Như một người từng bị lừa, đầy vẻ cảnh giác.
Lý Dật Sinh cười, nói về rồi từ từ nghĩ.
"Bù đắp xong thì đường ai nấy đi?"
"Quyền quyết định là ở em."
Nói xong câu này, Lý Dật Sinh liền rời đi, để lại Chung Kỳ một mình suy nghĩ xem câu nói đó có ẩn ý gì.
Chung Kỳ trở về ký túc xá, vừa bước vào đã bị mấy cô bạn cùng phòng vây quanh.
"Cậu thật không có tình nghĩa gì cả, yêu đương rồi cũng không nói với chúng tớ một tiếng." Tôn Lật Viên khoác tay Chung Kỳ, "Là bạn cùng phòng của cậu, chúng tớ lại không được hưởng quyền biết đầu tiên!"
Chung Kỳ đợi họ hào hứng nói loạn vài phút, mới có cơ hội mở miệng: "Tớ không có yêu đương mà."
"Có ảnh làm chứng đây." Tôn Lật Viên đưa điện thoại ra trước mặt cô.
Chung Kỳ cầm lấy điện thoại của Tôn Lật Viên. Đó là một bức ảnh ánh sáng mờ, chất lượng không cao, lờ mờ thấy một nam một nữ đứng đối diện nhau.
Chung Kỳ nhận ra một người trong đó là mình.
"Cậu nhìn thấy tớ ở cổng trường à?" Cô hỏi.
Tôn Lật Viên lắc đầu, nói bức ảnh là người khác gửi cho cô.
Chung Kỳ là nữ thần trong khoa, không ít người biết cô. Bức ảnh này truyền đến chỗ Tôn Lật Viên đã qua tay không biết bao nhiêu người, không tìm ra nguồn gốc.
"Tối thế, xa thế mà hai người vẫn nổi bật qua ống kính gốc của điện thoại." Tôn Lật Viên phóng to thu nhỏ khuôn mặt của Chung Kỳ và Lý Dật Sinh, ngắm nhìn gương mặt nghiêng và đường nét cằm rõ ràng của họ.
Chung Kỳ liếc nhìn bức ảnh, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Dật Sinh, còn anh mặc vest lịch lãm, tay lỏng lẻo bỏ trong túi, phải nói rằng, thật sự rất có cảm giác điện ảnh.
"Anh ta là ai vậy? Người của trường mình? Tiền bối cao học à? Hai người quen nhau thế nào?" Tôn Lật Viên một hơi hỏi mấy câu.
Chung Kỳ không biết trả lời sao, chỉ vội vàng nói: "Anh ấy không phải bạn trai tớ."
"Vậy khi nào sẽ là…?" Tôn Lật Viên không để ý cô có thừa nhận hay không, đã tự mình tưởng tượng ra mười bộ tiểu thuyết, "Hai người thật sự rất xứng đôi, có cảm giác tổng tài bá đạo và tiểu bạch hoa!"
Chung Kỳ muốn thở một hơi, trèo lên giường tránh sự truy hỏi của bạn cùng phòng, yên tĩnh một lát.
Đúng lúc đó, Lý Dật Sinh gửi tin nhắn đến, hỏi cô có nghĩ ra yêu cầu gì chưa.
Chung Kỳ không vui trả lời ngắn gọn: "Chưa có."
Lý Dật Sinh dường như đã chuẩn bị từ trước, hỏi: "Nếu em chưa có yêu cầu, vậy nghe thử yêu cầu của anh được không?"
Chung Kỳ tò mò anh nghĩ ra yêu cầu gì mà không làm khó cô.
Rất nhanh, anh gửi đến một danh sách, trong đó là những việc anh muốn làm để bù đắp cho cô.
Ví dụ như: đưa đón cô đến trường, cùng nhau xem phim, cùng đi bảo tàng mỹ thuật, cùng ngắm cầu vồng, tham dự lễ tốt nghiệp của cô, cùng đi du lịch…
Chung Kỳ càng xem càng thấy không đúng, đây là danh sách bù đắp gì chứ, rõ ràng là danh sách hẹn hò.
Chung Kỳ nói không được, có vài mục phải xóa.
Lý Dật Sinh trả lời: "Xóa cũng được, nhưng mỗi lần em xóa một mục, phải thêm vào một mục. Nếu không hợp lý, anh sẽ bác bỏ."
Chung Kỳ hừ một tiếng, anh có quyền giải thích cuối cùng chứ gì? Cô nhất định không theo quy tắc của anh.
Chung Kỳ xóa gần hết danh sách của anh, gửi lại một danh sách mới.
Lý Dật Sinh mở ra, bật cười.
Vừa nhìn đã biết là cố tình.
- Nhảy bungee
- Đi nhà ma
- Chạy bộ 5 km mang vật nặng
- Dầm mưa lớn đi bộ một giờ
- ...
Rất trẻ con, nhưng con cáo nhỏ ấy, dường như đã trở lại.
Chiều thứ Năm, Chung Kỳ chuẩn bị về nhà, vừa ra khỏi cổng trường đã thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên kia đường.
Chung Kỳ nhíu mày, anh không báo trước, đã bắt đầu rồi sao?
Cô nhìn quanh, không có người quen. Cô băng qua đường, đi đến bên xe của Lý Dật Sinh rồi gõ cửa sổ.
Lý Dật Sinh bị dáng vẻ lén lút của cô chọc cười, hạ cửa sổ, bảo cô lên xe rồi nói.
Chung Kỳ nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.
"Anh bắt đầu thực hiện danh sách rồi à?" Chung Kỳ quan sát anh một lượt, "Anh chắc không bác bỏ hết danh sách em đưa ra đấy chứ?"
Lý Dật Sinh nhún vai, nói nếu để bù đắp cho cô, những việc đó anh đều có thể làm.
"Chạy mang vật nặng cũng được? Dầm mưa lớn cũng được? Cả nhảy bungee..." Chung Kỳ có chút chột dạ, những mục đó đều là cô viết bừa.
"Sao?" Lý Dật Sinh nhướng mày.
"Anh ở tuổi này còn chịu nổi không..." Cô vô tội nhìn anh.
Lý Dật Sinh: "..."
Anh nhìn cô đầy ẩn ý: "Anh cảm thấy sức khỏe mình vẫn tốt, em nghĩ sao?"
Chung Kỳ nhớ đến lời nhận xét của Cảnh Văn khi lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của anh "Kiểu đẹp trai có thể làm tình cả đêm", mãi cho đến sau này khi họ thật sự khám phá cơ thể của nhau, cô mới thật sự hiểu được câu nói đó.
Lý Dật Sinh không phải là kiểu người có cơ bắp cuồn cuộn do thường xuyên tập gym, công việc của anh cũng không cho phép. Nhưng anh có lợi thế trời sinh: cao 1m85, vai rộng eo thon, chỉ cần tập luyện đều đặn, đường nét cơ thể liền hiện rõ.
Chung Kỳ nuốt nước bọt.
Cô đã thử, nên cô biết.
Nhưng cô mím môi, nhìn sang chỗ khác, giả vờ không hiểu anh đang nói gì: "Làm sao em biết được."
Lý Dật Sinh không buông tha: "Thật sao?"
Thấy bầu không khí trong xe lại trở nên mờ ám, Chung Kỳ thúc giục anh nhanh chóng xuất phát.
"Vì em quan tâm đến sức khỏe của anh như vậy, thì bắt đầu từ việc đưa em về nhà." Lý Dật Sinh nói bóng gió.
Anh liếc nhìn cô một cái, gò má cô đỏ lên đáng ngờ.
Anh hỏi cô tại sao hôm nay lên xe dễ dàng như vậy, anh còn tưởng cô không muốn.
Chung Kỳ nói cô cũng không muốn lắm, nhưng xung quanh toàn là ánh mắt soi mói, cô sợ lại bị chụp lén rồi lan truyền trong nhóm.
"Chụp lén?" Lý Dật Sinh nghiêm túc, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Chung Kỳ kể lần trước anh đưa cô về, ở cổng trường bị bạn học quen biết chụp ảnh. Thậm chí có người còn lấy bức ảnh đó làm poster giả của phim tình cảm.
Cô thở dài, nói cuối cùng cũng hiểu cảm giác của ngôi sao khi trốn paparazzi.
"Bây giờ tất cả bạn học đều nghĩ em đang yêu."
Thấy giọng điệu cô có vẻ tiếc nuối, Lý Dật Sinh nói: "Anh không đến mức không thể ra mắt chứ."
Chung Kỳ phẩy tay: "Không liên quan đến anh."
"Anh là người trong cuộc, sao lại không liên quan." Lý Dật Sinh dường như rất muốn tham gia, "Có bức ảnh này, chẳng phải vừa hay chặn bớt đào hoa sao?"
Chung Kỳ cười lạnh một tiếng, nhớ lại trong văn phòng anh treo tấm poster khổ lớn cô tặng, liền nói: "Em đâu như ai đó, lấy quà của em để chặn đào hoa."
"Em nói đúng, vậy đổi thành ảnh của em?"
Chung Kỳ tưởng tượng vài giây cảnh anh đặt ảnh của cô trong văn phòng sẽ thế nào, nhưng nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ, kéo mình trở lại.
Cô không thể dễ dàng rơi vào bẫy mập mờ của anh.
Cô nhíu mày: "Không cần!"
Lý Dật Sinh tò mò đó là bức ảnh gì, Chung Kỳ lấy điện thoại ra cho anh xem.
Từ góc nhìn của người thứ ba, dưới ánh đêm và ánh sáng, họ đứng đối diện nhau, gió khẽ nâng mái tóc dài của cô, sự mờ ảo tràn ngập khung hình.
"Chụp khá đấy." Lý Dật Sinh nhận xét, "Đây là bức ảnh chung duy nhất của chúng ta nhỉ."
Chung Kỳ sững sờ, không ngờ anh lại nhớ những chi tiết như vậy.
Giữa họ thực sự không có một bức ảnh chụp chung chính thức nào. Tình yêu giả, người tình thật, ai lại lưu giữ ảnh chung.
Cô nghĩ, người thông minh như anh sẽ không để lại bằng chứng cho mình.
Vậy nên, có phải điều đó có nghĩa là khoảng thời gian đó cũng không để lại dấu vết. Chung Kỳ một mình chìm vào nỗi buồn.
"Vậy thì cùng chụp một bức ảnh chung đi." Lý Dật Sinh nói, thêm việc này vào danh sách.
Chung Kỳ ngẩng đầu lên trong sự mông lung và thất vọng, chạm vào ánh mắt kiên định và nghiêm túc của anh.
Ánh mắt giao nhau, trái tim cô không tự chủ mà lỡ nhịp.
Nhưng cô vẫn lắc đầu.
Hiện tại họ chẳng có quan hệ gì, đương nhiên cũng không cần thiết phải làm như vậy.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang