Vẫn Chưa Bắt Đầu - Tần Phương Hảo
Chương 32
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không đợi được hồi âm của Lý Dật Sinh, lòng Chung Kỳ nguội lạnh. Cô than thở với Cảnh Văn, nào ngờ Cảnh Văn cũng mất tích.
Chờ đợi quá mệt mỏi, cô gục đầu xuống ngủ thiếp đi.
Giấc mơ như một thước phim cứ thế chiếu lên.
Cô mơ thấy Lý Dật Sinh đến quán bar uống rượu giải sầu. Cô nhìn thấy anh bước vào quán bar với vẻ mặt thất vọng, rồi lại loạng choạng gọi taxi bên đường lúc nửa đêm.
Anh say khướt, đến thẳng trung tâm thương mại, mua một chiếc nhẫn kim cương ở cửa hàng, rồi đến ngõ Lam Thiên cầu hôn cô - kẻ thế thân này.
Bạn bè người thân đều có mặt, vậy mà Lý Dật Sinh lại gọi nhầm tên cô, gọi cô là Chung Ân Phi.
Anh cố đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, cô không đồng ý, hai người cứ giằng co như vậy.
Cô giật mình tỉnh giấc bởi tình tiết kinh dị này, mồ hôi lạnh túa ra.
Tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nắm chặt phích cắm của bộ sạc điện thoại, đầu cắm kim loại in hằn một vết sâu trên ngón áp út.
May mà không phải nhẫn.
Cô cầm lấy điện thoại, đã hai giờ sáng.
Lý Dật Sinh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, nhưng Cảnh Văn thì có.
Thái độ của Cảnh Văn rất rõ ràng: không trả lời thì nhắn tiếp, vẫn không trả lời thì gọi điện. Trên đời này không có ai liên lạc không được, chỉ có người không muốn cho bà liên lạc mà thôi.
Chung Kỳ le lưỡi, may mà chưa kể cho Cảnh Văn nghe giấc mơ cầu hôn kia.
Cô thấy cũng đúng, liền cầm điện thoại soạn tin nhắn.
Chung Kỳ: Đang làm gì đấy?
Chung Kỳ: Báo cho anh một tin vui, em đã thiết kế xong bản thảo đầu tiên của thư mời rồi!
Cô gửi kèm một bức ảnh phác thảo, chờ đợi lời nhận xét của anh.
Không trả lời.
Chung Kỳ: Cảm ơn Lý tiên sinh đã giúp đỡ, ngày mai em mời anh ăn cơm nhé?
Chung Kỳ: Hôm nay em thấy danh sách khách mời, lại có cả anh nữa! Anh sẽ đến chứ? Biết đâu tên anh sẽ được in trên thư mời do em thiết kế đấy.
Ngay sau đó, cô lại gửi thêm một tin nhắn: Nhưng mà anh bận rộn như vậy, chắc không đến được đâu nhỉ...
Chung Kỳ: Buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây.
Những tin nhắn cô gửi đã chiếm kín màn hình, nhưng vẫn không có một chút hồi âm.
Điện thoại vẫn im lặng.
Cô ném điện thoại sang một bên, úp mặt xuống gối.
Anh ta sẽ không thật sự đi uống rượu đấy chứ.
Lý Dật Sinh bị Hứa Văn Úc lôi đến nhà mới, xem bản vẽ và phương án cải tạo suốt cả đêm.
Hứa Văn Úc xách theo một thùng bia, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến dài hơi. Anh ta nói đùa: "Tôi và Tam Tam còn chưa từng qua đêm ở nhà tân hôn, vậy mà lại qua đêm trước với cậu."
Căn hộ tân hôn của họ đã được trang hoàng xong từ nửa năm trước, chỉ chờ đến ngày cưới là dọn vào ở.
Lý Dật Sinh thấy mình đã bị "giam lỏng", bất lực nhưng cũng đành chấp nhận số phận: "Nói đi, lại có vấn đề gì nữa?"
Tiến độ thi công và ngân sách đều phát sinh nghiêm trọng, Hứa Văn Úc ngày nào cũng lo lắng đến mất ngủ.
Lý Dật Sinh xòe tay với Hứa Văn Úc: "Đây chính là kết quả của việc chơi đùa với hai mươi triệu tệ."
"Đừng khại nữa, giúp tôi nghĩ cách đi." Hứa Văn Úc gượng cười, "Bây giờ chỉ có thể cắt giảm ngân sách, ngân sách trang trí quán cà phê ban đầu là một triệu hai, bây giờ chỉ còn năm trăm nghìn."
"Anh Hứa Thiên quá cầu toàn, một viên gạch bị vỡ thôi anh ấy cũng phải đích thân giám sát, hiệu quả làm việc tất nhiên sẽ thấp." Lý Dật Sinh bất lực nói, "Anh ấy phải phân quyền."
"Cậu nói đúng." Hứa Văn Úc gật đầu, "Mọi việc lớn nhỏ đều chờ anh ấy quyết định, phương án mặt tiền đáng lẽ phải được chốt từ nửa tháng trước, đến giờ anh ấy vẫn chưa có thời gian xem. Còn định trước Tết Âm lịch năm sau sẽ khai trương, bây giờ e là đến tháng Tư cũng chưa xong."
"Tôi hiểu anh Hứa Thiên, anh ấy đặt cược dự án này vào việc nghỉ hưu, đầu tư ban đầu mấy chục triệu tệ, ai mà chẳng lo lắng. Nhưng anh ấy cứ ôm đồm mọi việc như vậy, chắc chắn sẽ bị trì hoãn, những công đoạn sau không thể nào bắt đầu được, chi phí lại càng tăng lên." Lý Dật Sinh lấy ví dụ, "Cậu xem không gian triển lãm nghệ thuật của Duyệt Mỹ, đến giờ vẫn chưa khởi công, không phải do quy trình tài chính của các cậu quá phức tạp dẫn đến không thể khởi công, thì cũng là do việc lắp đặt ống khói của các cậu làm ảnh hưởng đến tiến độ của người ta, không sắp xếp hợp lý, càng về sau càng rối ren."
"Tôi biết mình đã tìm đúng người rồi." Hứa Văn Úc mím môi, chắp tay với Lý Dật Sinh, "Cầu xin cậu, giúp tôi tối ưu hóa lại đi."
Hai người mải mê bàn công việc, chẳng mấy chốc trời đã sáng.
Lúc đến Hứa Văn Úc xách theo một thùng bia, giờ bên cạnh đã la liệt vỏ lon rỗng.
Ánh bình minh le lói, Hứa Văn Úc đứng bên cửa sổ duỗi lưng, rồi mới cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Lâu rồi không thức trắng đêm, thể lực thật sự không chịu nổi.
"Mười bảy mười tám tuổi, chơi game cả đêm rồi đi học cả ngày cũng chẳng sao, bây giờ..." Mí mắt nặng trĩu của Hứa Văn Úc bỗng sáng rực lên trong khoảnh khắc sắp khép lại, "Trời ơi!"
Lý Dật Sinh nhắm mắt ngồi trên ghế sofa xoa trán.
Anh đã quen với những cú giật mình của Hứa Văn Úc, chẳng buồn quan tâm, cũng chẳng hứng thú.
"Lương Phàm cầu hôn Trình Ân Phi? Họ mới xem mắt nhau thôi mà, sao lại tiến triển nhanh như vậy..."
Tay Lý Dật Sinh khựng lại, từ từ mở mắt.
Nhìn thấy bức ảnh chiếc nhẫn kim cương to tướng, Hứa Văn Úc khịt mũi: "Cô ta không phải không thích mấy thứ này sao? Người này sao lại..."
Hứa Văn Úc vô thức liếc nhìn Lý Dật Sinh, vội vàng che miệng lại.
Lý Dật Sinh ngồi trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, không nói gì.
Anh biết từ mà Hứa Văn Úc chưa nói ra là gì: cố chấp.
Trình Ân Phi xuất thân bình thường, luôn có một sự cố chấp trong người.
Lý Dật Sinh từng bị sự cố chấp đó thu hút, nhưng sau khi đến gần mới phát hiện cô như một tấm kính phản chiếu cầu vồng, xinh đẹp nhưng dễ vỡ.
Trình Ân Phi không thích đồ hiệu, cũng chẳng màng trang sức. Những cô gái tiêu tiền như nước như Tam Tam, Trình Ân Phi căn bản không để vào mắt.
Cô ấy có vốn liếng để làm vậy, bởi vì cô ấy đủ xuất sắc, đủ xinh đẹp.
Cô không thích bạn bè của anh, không thích những chủ đề họ nói chuyện, không thích vẻ bề trên của họ, cô cho rằng họ thiếu sự đồng cảm, vì vậy cũng không muốn nhờ anh giúp đỡ.
Anh nhớ lại cảnh tượng tình cờ gặp Trình Ân Phi mấy ngày trước.
Lòng tự trọng của cô vẫn cao ngất ngưởng như vậy, không muốn nói chuyện bình tĩnh với anh.
Cô khao khát có được nhiều thứ, nhưng lại không muốn dính dáng đến anh.
Đó là một mối tình chưa kịp say đắm đã bộc lộ mâu thuẫn.
Anh thoát khỏi dòng hồi tưởng chẳng mấy dễ chịu, mới nhớ ra tìm điện thoại.
Mở điện thoại lên, vô số tin nhắn chưa đọc từ các nhóm chat hiện ra.
Anh lướt xuống, thấy những tin nhắn dồn dập của Chung Kỳ.
Cô gửi liên tiếp bảy tám tin nhắn, giọng điệu từ vui vẻ chuyển sang thăm dò, cuối cùng là mất hết kiên nhẫn.
Lý Dật Sinh không khỏi mỉm cười, như thể nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của cô.
Chung Kỳ như vậy mới thật sự sống động.
Chung Kỳ gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng cô luôn lạc quan đối mặt.
Cô không bao giờ che giấu sự khó xử của mình, luôn thẳng thắn và rộng lượng.
Anh muốn trả lời, nhưng lại vô thức nhìn đồng hồ.
Năm giờ năm mươi phút, tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai vừa xuyên qua cửa sổ, chiếu lên đầu ngón tay anh.
Một ngày mới bắt đầu, tâm trạng anh bỗng nhiên tốt lên.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang
Không đợi được hồi âm của Lý Dật Sinh, lòng Chung Kỳ nguội lạnh. Cô than thở với Cảnh Văn, nào ngờ Cảnh Văn cũng mất tích.
Chờ đợi quá mệt mỏi, cô gục đầu xuống ngủ thiếp đi.
Giấc mơ như một thước phim cứ thế chiếu lên.
Cô mơ thấy Lý Dật Sinh đến quán bar uống rượu giải sầu. Cô nhìn thấy anh bước vào quán bar với vẻ mặt thất vọng, rồi lại loạng choạng gọi taxi bên đường lúc nửa đêm.
Anh say khướt, đến thẳng trung tâm thương mại, mua một chiếc nhẫn kim cương ở cửa hàng, rồi đến ngõ Lam Thiên cầu hôn cô - kẻ thế thân này.
Bạn bè người thân đều có mặt, vậy mà Lý Dật Sinh lại gọi nhầm tên cô, gọi cô là Chung Ân Phi.
Anh cố đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, cô không đồng ý, hai người cứ giằng co như vậy.
Cô giật mình tỉnh giấc bởi tình tiết kinh dị này, mồ hôi lạnh túa ra.
Tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nắm chặt phích cắm của bộ sạc điện thoại, đầu cắm kim loại in hằn một vết sâu trên ngón áp út.
May mà không phải nhẫn.
Cô cầm lấy điện thoại, đã hai giờ sáng.
Lý Dật Sinh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, nhưng Cảnh Văn thì có.
Thái độ của Cảnh Văn rất rõ ràng: không trả lời thì nhắn tiếp, vẫn không trả lời thì gọi điện. Trên đời này không có ai liên lạc không được, chỉ có người không muốn cho bà liên lạc mà thôi.
Chung Kỳ le lưỡi, may mà chưa kể cho Cảnh Văn nghe giấc mơ cầu hôn kia.
Cô thấy cũng đúng, liền cầm điện thoại soạn tin nhắn.
Chung Kỳ: Đang làm gì đấy?
Chung Kỳ: Báo cho anh một tin vui, em đã thiết kế xong bản thảo đầu tiên của thư mời rồi!
Cô gửi kèm một bức ảnh phác thảo, chờ đợi lời nhận xét của anh.
Không trả lời.
Chung Kỳ: Cảm ơn Lý tiên sinh đã giúp đỡ, ngày mai em mời anh ăn cơm nhé?
Chung Kỳ: Hôm nay em thấy danh sách khách mời, lại có cả anh nữa! Anh sẽ đến chứ? Biết đâu tên anh sẽ được in trên thư mời do em thiết kế đấy.
Ngay sau đó, cô lại gửi thêm một tin nhắn: Nhưng mà anh bận rộn như vậy, chắc không đến được đâu nhỉ...
Chung Kỳ: Buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây.
Những tin nhắn cô gửi đã chiếm kín màn hình, nhưng vẫn không có một chút hồi âm.
Điện thoại vẫn im lặng.
Cô ném điện thoại sang một bên, úp mặt xuống gối.
Anh ta sẽ không thật sự đi uống rượu đấy chứ.
Lý Dật Sinh bị Hứa Văn Úc lôi đến nhà mới, xem bản vẽ và phương án cải tạo suốt cả đêm.
Hứa Văn Úc xách theo một thùng bia, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến dài hơi. Anh ta nói đùa: "Tôi và Tam Tam còn chưa từng qua đêm ở nhà tân hôn, vậy mà lại qua đêm trước với cậu."
Căn hộ tân hôn của họ đã được trang hoàng xong từ nửa năm trước, chỉ chờ đến ngày cưới là dọn vào ở.
Lý Dật Sinh thấy mình đã bị "giam lỏng", bất lực nhưng cũng đành chấp nhận số phận: "Nói đi, lại có vấn đề gì nữa?"
Tiến độ thi công và ngân sách đều phát sinh nghiêm trọng, Hứa Văn Úc ngày nào cũng lo lắng đến mất ngủ.
Lý Dật Sinh xòe tay với Hứa Văn Úc: "Đây chính là kết quả của việc chơi đùa với hai mươi triệu tệ."
"Đừng khại nữa, giúp tôi nghĩ cách đi." Hứa Văn Úc gượng cười, "Bây giờ chỉ có thể cắt giảm ngân sách, ngân sách trang trí quán cà phê ban đầu là một triệu hai, bây giờ chỉ còn năm trăm nghìn."
"Anh Hứa Thiên quá cầu toàn, một viên gạch bị vỡ thôi anh ấy cũng phải đích thân giám sát, hiệu quả làm việc tất nhiên sẽ thấp." Lý Dật Sinh bất lực nói, "Anh ấy phải phân quyền."
"Cậu nói đúng." Hứa Văn Úc gật đầu, "Mọi việc lớn nhỏ đều chờ anh ấy quyết định, phương án mặt tiền đáng lẽ phải được chốt từ nửa tháng trước, đến giờ anh ấy vẫn chưa có thời gian xem. Còn định trước Tết Âm lịch năm sau sẽ khai trương, bây giờ e là đến tháng Tư cũng chưa xong."
"Tôi hiểu anh Hứa Thiên, anh ấy đặt cược dự án này vào việc nghỉ hưu, đầu tư ban đầu mấy chục triệu tệ, ai mà chẳng lo lắng. Nhưng anh ấy cứ ôm đồm mọi việc như vậy, chắc chắn sẽ bị trì hoãn, những công đoạn sau không thể nào bắt đầu được, chi phí lại càng tăng lên." Lý Dật Sinh lấy ví dụ, "Cậu xem không gian triển lãm nghệ thuật của Duyệt Mỹ, đến giờ vẫn chưa khởi công, không phải do quy trình tài chính của các cậu quá phức tạp dẫn đến không thể khởi công, thì cũng là do việc lắp đặt ống khói của các cậu làm ảnh hưởng đến tiến độ của người ta, không sắp xếp hợp lý, càng về sau càng rối ren."
"Tôi biết mình đã tìm đúng người rồi." Hứa Văn Úc mím môi, chắp tay với Lý Dật Sinh, "Cầu xin cậu, giúp tôi tối ưu hóa lại đi."
Hai người mải mê bàn công việc, chẳng mấy chốc trời đã sáng.
Lúc đến Hứa Văn Úc xách theo một thùng bia, giờ bên cạnh đã la liệt vỏ lon rỗng.
Ánh bình minh le lói, Hứa Văn Úc đứng bên cửa sổ duỗi lưng, rồi mới cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Lâu rồi không thức trắng đêm, thể lực thật sự không chịu nổi.
"Mười bảy mười tám tuổi, chơi game cả đêm rồi đi học cả ngày cũng chẳng sao, bây giờ..." Mí mắt nặng trĩu của Hứa Văn Úc bỗng sáng rực lên trong khoảnh khắc sắp khép lại, "Trời ơi!"
Lý Dật Sinh nhắm mắt ngồi trên ghế sofa xoa trán.
Anh đã quen với những cú giật mình của Hứa Văn Úc, chẳng buồn quan tâm, cũng chẳng hứng thú.
"Lương Phàm cầu hôn Trình Ân Phi? Họ mới xem mắt nhau thôi mà, sao lại tiến triển nhanh như vậy..."
Tay Lý Dật Sinh khựng lại, từ từ mở mắt.
Nhìn thấy bức ảnh chiếc nhẫn kim cương to tướng, Hứa Văn Úc khịt mũi: "Cô ta không phải không thích mấy thứ này sao? Người này sao lại..."
Hứa Văn Úc vô thức liếc nhìn Lý Dật Sinh, vội vàng che miệng lại.
Lý Dật Sinh ngồi trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, không nói gì.
Anh biết từ mà Hứa Văn Úc chưa nói ra là gì: cố chấp.
Trình Ân Phi xuất thân bình thường, luôn có một sự cố chấp trong người.
Lý Dật Sinh từng bị sự cố chấp đó thu hút, nhưng sau khi đến gần mới phát hiện cô như một tấm kính phản chiếu cầu vồng, xinh đẹp nhưng dễ vỡ.
Trình Ân Phi không thích đồ hiệu, cũng chẳng màng trang sức. Những cô gái tiêu tiền như nước như Tam Tam, Trình Ân Phi căn bản không để vào mắt.
Cô ấy có vốn liếng để làm vậy, bởi vì cô ấy đủ xuất sắc, đủ xinh đẹp.
Cô không thích bạn bè của anh, không thích những chủ đề họ nói chuyện, không thích vẻ bề trên của họ, cô cho rằng họ thiếu sự đồng cảm, vì vậy cũng không muốn nhờ anh giúp đỡ.
Anh nhớ lại cảnh tượng tình cờ gặp Trình Ân Phi mấy ngày trước.
Lòng tự trọng của cô vẫn cao ngất ngưởng như vậy, không muốn nói chuyện bình tĩnh với anh.
Cô khao khát có được nhiều thứ, nhưng lại không muốn dính dáng đến anh.
Đó là một mối tình chưa kịp say đắm đã bộc lộ mâu thuẫn.
Anh thoát khỏi dòng hồi tưởng chẳng mấy dễ chịu, mới nhớ ra tìm điện thoại.
Mở điện thoại lên, vô số tin nhắn chưa đọc từ các nhóm chat hiện ra.
Anh lướt xuống, thấy những tin nhắn dồn dập của Chung Kỳ.
Cô gửi liên tiếp bảy tám tin nhắn, giọng điệu từ vui vẻ chuyển sang thăm dò, cuối cùng là mất hết kiên nhẫn.
Lý Dật Sinh không khỏi mỉm cười, như thể nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của cô.
Chung Kỳ như vậy mới thật sự sống động.
Chung Kỳ gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng cô luôn lạc quan đối mặt.
Cô không bao giờ che giấu sự khó xử của mình, luôn thẳng thắn và rộng lượng.
Anh muốn trả lời, nhưng lại vô thức nhìn đồng hồ.
Năm giờ năm mươi phút, tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai vừa xuyên qua cửa sổ, chiếu lên đầu ngón tay anh.
Một ngày mới bắt đầu, tâm trạng anh bỗng nhiên tốt lên.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang