Vân Cẩm - Vương Du Du
Chương 7
22.
Việc mang thai là chuyện tốt, đương nhiên ta phải để Tống Minh biết đầu tiên.
Tính theo thời gian, ta cũng sắp chết rồi.
Ngày đó, Tống Minh đến phủ tứ Hoàng tử, ta sắc mặt hồng hào, cùng nữ tỳ bên cạnh cười nói, cố ý lỡ miệng tiết lộ chuyện mình mang thai.
Biểu cảm của Tống Minh thật đặc sắc, gương mặt thanh cao nho nhã ấy bỗng chốc nứt toác.
Ông ta tự cho rằng đã tính toán kỹ lưỡng, nào ngờ kẻ sắp chết như ta không chỉ leo lên được vị trí này, mà còn mang thai trước cả Tống Tử Diên.
Ta sẽ sinh trưởng tử cho Bùi Chiêu. Với sự coi trọng của Bùi Chiêu đối với ta, sau này nếu hắn kế thừa đại thống, khả năng truyền ngôi cho trưởng tử là rất lớn.
Đi đến bước này, ông ta không thể đổi sang ủng hộ một hoàng tử khác được nữa, con đường quay đầu của ông ta đã bị chặt đứt.
Nhưng tất cả những gì ông ta dày công sắp đặt rất có thể sẽ trở thành lễ vật cho kẻ khác.
Ánh mắt ông ta lạnh lẽo như rắn nhìn ta chằm chằm.
Còn ta lần đầu tiên đối diện ông ta, đáp lại bằng nụ cười đầy khiêu khích, trước khi quay lưng đi để lại cho ông ta bóng dáng ung dung.
Ông ta quyền khuynh triều dã, đương nhiên cảm thấy bóp chết ta dễ như bóp chết một con kiến.
Nhưng ông ta sẽ bắt đầu nếm trải cảm giác bất lực là thế nào.
Bùi Chiêu mà ông ta dốc sức nâng đỡ còn cứng rắn hơn nhiều so với những gì ông ta tưởng tượng.
Ông ta không thể công khai đối nghịch với Bùi Chiêu, mà khi ông ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu, sẽ phát hiện người của ông ta trong vương phủ đã bị nhổ tận gốc.
Toàn bộ vương phủ được canh giữ kín kẽ, riêng viện của ta còn được tăng cường thêm nhiều người bảo vệ, mọi việc ăn uống sinh hoạt của ta đều có người chuyên trách kiểm soát nghiêm ngặt.
Thậm chí, ngay cả nữ nhi mà ông ta tận tay bồi dưỡng, cũng luôn đứng ra bảo vệ ta ở khắp mọi nơi.
Ông ta ngoài kia hô mưa gọi gió, nhưng trong vương phủ, ông ta hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Hôm đó, Tống Tử Diên ghé phủ thừa tướng một chuyến, lúc trở về đôi mắt đỏ hoe, trên mặt còn có dấu đỏ của cái tát. Lúc đó ta liền biết nàng ấy đã chịu ấm ức.
Cùng thời gian ấy, dưới sự thao túng của Thái tử, khắp nơi truyền nhau những lời đồn Bùi Chiêu sủng thiếp diệt thê.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đau đầu của Tống Minh, ta lại vui vẻ ăn thêm hai bát cơm.
Bùi Chiêu và Tống Tử Diên âm thầm chịu đựng dư luận ngoài kia, nhưng khi đứng trước mặt ta, họ không để lộ chút cảm xúc tiêu cực nào.
Họ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của ta.
Sau đó, phủ thừa tướng liên tục gửi tới các loại bổ phẩm.
Ha, chỉ có chút thủ đoạn như vậy thôi sao?
Tống Tử Diên mời thái y kiểm tra từng loại một, xong mới yên tâm gửi đến viện của ta.
Bùi Chiêu vẫn chưa an lòng, lại sai người kiểm tra thêm lần nữa mới để ta dùng.
Ta không kiêng kỵ gì, ăn uống bình thường.
Thân thể ta đã bị luyện độc, không có khả năng sinh con.
Dẫu có may mắn sinh được, chúng cũng không sống được lâu.
Dòng họ Tấn nhà ta đến đời ta là tuyệt hậu.
Cái nồi này chính là ta chuẩn bị cho Tống Minh.
Mùa xuân năm sau, Hướng Quỳ tìm đến, nàng ấy muốn vào ngục thăm Hướng Nhị công tử.
Lúc đó ta mới biết hóa ra khoảng thời gian nàng ấy biến mất năm trước là để vận chuyển lương thảo tiếp tế cho biên cương.
Hướng Nhị công tử, là Hướng Xuyên, 8 tuổi đã ra trận, cùng cha mình trấn thủ phương Bắc, bảo vệ sự an ổn của nước Đại Hạ.
Các tướng sĩ vì nước vào sinh ra tử, nhưng thế gia do Tống Minh đứng đầu lại chặn nguồn lương thảo, muốn vây chết họ ở biên cương.
Hướng Quỳ vì báo ân nhà họ Hướng, liều mạng ngầm vận chuyển lương thảo tiếp viện phương Bắc, còn không tiếc thân mình thử thuốc, giải trừ khủng hoảng dịch bệnh phương Bắc.
Cha con Hướng Thị khó khăn lắm mới khải hoàn trở về, lại bị thế gia vu cáo mưu phản, nhị công tử bị kết án xử trảm sau thu.
Bi kịch của nhà họ Tấn đang tái diễn.
Ta lấy lệnh bài của Bùi Chiêu, sắp xếp cho Hướng Quỳ một nén hương thời gian để thăm viếng.
Chuyện này không thể qua mặt được Bùi Chiêu, cũng chẳng thể giấu được Tống Minh nhưng thì sao chứ? Bùi Chiêu tin ta.
Biết chuyện ta bị luyện độc, hắn chỉ đau lòng, chỉ trách tại sao ta không báo sớm hơn.
Mùa thu, ta bụng lớn khó sinh, ngự y và bà đỡ đều bó tay.
Bùi Chiêu sốt ruột đến đỏ mắt, ta nắm lấy tay hắn nói: "Điện hạ, đừng sợ, hãy đến ngoại thành mời Hướng Quỳ, nàng ấy có thể cứu thiếp."
Toàn nước Đại Hạ, Hướng Quỳ là người đầu tiên mô phỏng thần y Hoa Đà, thực hiện thuật mổ lấy thai.
Hướng Quỳ đến, Bùi Chiêu đang phát điên vì lo lắng còn uy hiếp nàng ấy, nếu không cứu được ta, nàng ấy sẽ phải chết.
Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn biết mình sai nên im lặng.
Hướng Quỳ hỏi hắn cứu mẹ hay cứu con, còn nói ta mang song thai.
Bùi Chiêu không chút do dự chọn cứu mẹ.
Hướng Quỳ nói sinh thường là không thể, chỉ có thể mổ lấy thai, sẽ rất đẫm máu, mời hắn ra ngoài.
Hắn không nghe.
Hắn nắm chặt tay ta, tận mắt nhìn Hướng Quỳ mổ bụng ta, bế hai đứa bé ra.
Cảnh tượng đó để lại cho hắn một ám ảnh vĩnh viễn.
Hắn lén lau nước mắt, còn thề sẽ không bao giờ để ta sinh con nữa.
"Con... khỏe mạnh chứ?"
Ta cố ý hỏi, không dám nhìn vào hai đứa trẻ trong tã lót.
Hy vọng con khỏe mạnh, đại khái là tâm nguyện chân thành của mỗi người mẹ trên thế gian này.
Nhưng chúng đã bất hạnh mà được sinh ra từ bụng ta, mong kiếp sau chúng đừng tìm một người mẹ như ta nữa.
"Là một đôi long phượng, rất khỏe mạnh." Hướng Quỳ nói.
Ta ngây người.
Bùi Chiêu và Tống Tử Diên mỗi người bế một đứa trẻ, vây quanh ta, ấm áp vô cùng, nhất thời ta không phân biệt được cảm xúc của mình vào lúc này.
Khi cha mẹ sinh ra ta, liệu họ cũng có dáng vẻ này không?
Trước khi rời đi, Hướng Quỳ để lại một câu: "Trắc phi bụng lớn khó sinh, có lẽ là do bị bồi dưỡng, sau này cần chăm sóc cẩn thận."
Bùi Chiêu cũng đã nhận ra điều gì đó, hắn giật lấy đứa bé trong tay Tống Tử Diên, lạnh lùng nhìn nàng ấy.
"Điện hạ, không phải Tống tỷ tỷ, tỷ ấy là nữ tử khuê phòng, không thể biết những chuyện ấy." Ta yếu ớt nói.
Ý rất rõ ràng, là vợ chồng thừa tướng muốn mượn tay Tống Tử Diên để hại ta.
Không uổng công ta đã ăn uống thỏa thích suốt thời gian qua.
"Suýt chút nữa ta đã hại muội và hai đứa bé." Tống Tử Diên đầy áy náy, nước mắt tràn mi.
Ta lắc đầu: "Không phải lỗi của tỷ, Tống tỷ tỷ."
"Điện hạ, Tống tỷ tỷ, thiếp và hai đứa bé có thể sống sót đều nhờ Hướng Quỳ, liệu hai người có thể nhân lúc thích hợp, xin cơ hội lập công chuộc tội cho Hướng Nhị công tử, thiếp muốn tích phúc cho con."
Sáng hôm sau, Bùi Chiêu và Tống Tử Diên mỗi người bế một đứa bé tiến cung.
Nghe nói Thái hậu rất vui, đến cả bệ hạ xưa nay luôn không hài lòng với Bùi Chiêu cũng hiếm khi tỏ ra vui vẻ với hắn, còn ban tên cho hai đứa bé.
Bùi Chiêu bề ngoài không lộ vẻ gì nhưng trong lòng lại vô cùng hạnh phúc. Trước đây hắn dù cố gắng thế nào cũng không lọt được vào mắt phụ hoàng, nay lại được ban tên cho con của hắn.
Hắn vui vẻ nhưng Hoàng hậu và thừa tướng lại tức đến điên.
Có vợ chồng Bùi Chiêu cầu tình cho nhà họ Hướng, cộng thêm lời khuyên của phe Thái tử trên triều, Tống Minh đành bất lực.
Hướng Nhị công tử bị đổi án thành sung quân, lập công chuộc tội.
Tống Minh có thể làm gì đây, ngoài mắng mỏ Bùi Chiêu rồi vẫn phải tiếp tục nâng đỡ hắn.
Còn về con ta, sau này thu xếp cũng chưa muộn.
Dù gì, lịch triều lịch đại, chết mấy hoàng tử là chuyện thường, ông ta không lo lắng.
Thậm chí, sau này ông ta thay thế, đổi quốc tính thành họ Tống, cũng không phải không thể.
Nhưng ông ta không còn cơ hội nữa.
Lần này, sự trở mặt của Bùi Chiêu cuối cùng đã khiến nhiều thế gia nguội lòng.
Sự coi trọng của hắn đối với trắc phi và trưởng tử cũng khiến các thế gia dao động.
Trong hơn một năm tiếp theo, có một số thế gia bắt đầu ngầm ủng hộ Thái tử.
Bề ngoài, phe Thái tử vẫn yếu thế.
Họ nâng Tống Minh lên thật cao, để ông ta đắc ý, để ông ta quên mình.
Lại là một đêm Trung thu, Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, thế gia do Tống Minh đứng đầu phát động binh biến, Bùi Chiêu ép cung.
23.
Bùi Chiêu đưa cho ta và Tống Tử Diên mỗi người một tờ hưu thư, sắp xếp cho Tô Cẩn Niên dẫn chúng ta rời đi.
Hắn nói: "Nếu thành công, ta sẽ đến đón các nàng."
Ta hỏi: "Nếu thất bại thì sao?"
Hắn im lặng một lúc, ánh mắt dịu dàng: "Vậy nàng sẽ được tự do, trời cao biển rộng, quãng đời còn lại, nàng và con thay ta ngắm nhìn thế giới này nhé!"
"Chàng không sợ thiếp sẽ theo chàng mà tự tận sao?"
"Nàng sẽ không làm vậy."
"..."
Việc mang thai là chuyện tốt, đương nhiên ta phải để Tống Minh biết đầu tiên.
Tính theo thời gian, ta cũng sắp chết rồi.
Ngày đó, Tống Minh đến phủ tứ Hoàng tử, ta sắc mặt hồng hào, cùng nữ tỳ bên cạnh cười nói, cố ý lỡ miệng tiết lộ chuyện mình mang thai.
Biểu cảm của Tống Minh thật đặc sắc, gương mặt thanh cao nho nhã ấy bỗng chốc nứt toác.
Ông ta tự cho rằng đã tính toán kỹ lưỡng, nào ngờ kẻ sắp chết như ta không chỉ leo lên được vị trí này, mà còn mang thai trước cả Tống Tử Diên.
Ta sẽ sinh trưởng tử cho Bùi Chiêu. Với sự coi trọng của Bùi Chiêu đối với ta, sau này nếu hắn kế thừa đại thống, khả năng truyền ngôi cho trưởng tử là rất lớn.
Đi đến bước này, ông ta không thể đổi sang ủng hộ một hoàng tử khác được nữa, con đường quay đầu của ông ta đã bị chặt đứt.
Nhưng tất cả những gì ông ta dày công sắp đặt rất có thể sẽ trở thành lễ vật cho kẻ khác.
Ánh mắt ông ta lạnh lẽo như rắn nhìn ta chằm chằm.
Còn ta lần đầu tiên đối diện ông ta, đáp lại bằng nụ cười đầy khiêu khích, trước khi quay lưng đi để lại cho ông ta bóng dáng ung dung.
Ông ta quyền khuynh triều dã, đương nhiên cảm thấy bóp chết ta dễ như bóp chết một con kiến.
Nhưng ông ta sẽ bắt đầu nếm trải cảm giác bất lực là thế nào.
Bùi Chiêu mà ông ta dốc sức nâng đỡ còn cứng rắn hơn nhiều so với những gì ông ta tưởng tượng.
Ông ta không thể công khai đối nghịch với Bùi Chiêu, mà khi ông ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu, sẽ phát hiện người của ông ta trong vương phủ đã bị nhổ tận gốc.
Toàn bộ vương phủ được canh giữ kín kẽ, riêng viện của ta còn được tăng cường thêm nhiều người bảo vệ, mọi việc ăn uống sinh hoạt của ta đều có người chuyên trách kiểm soát nghiêm ngặt.
Thậm chí, ngay cả nữ nhi mà ông ta tận tay bồi dưỡng, cũng luôn đứng ra bảo vệ ta ở khắp mọi nơi.
Ông ta ngoài kia hô mưa gọi gió, nhưng trong vương phủ, ông ta hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Hôm đó, Tống Tử Diên ghé phủ thừa tướng một chuyến, lúc trở về đôi mắt đỏ hoe, trên mặt còn có dấu đỏ của cái tát. Lúc đó ta liền biết nàng ấy đã chịu ấm ức.
Cùng thời gian ấy, dưới sự thao túng của Thái tử, khắp nơi truyền nhau những lời đồn Bùi Chiêu sủng thiếp diệt thê.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đau đầu của Tống Minh, ta lại vui vẻ ăn thêm hai bát cơm.
Bùi Chiêu và Tống Tử Diên âm thầm chịu đựng dư luận ngoài kia, nhưng khi đứng trước mặt ta, họ không để lộ chút cảm xúc tiêu cực nào.
Họ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của ta.
Sau đó, phủ thừa tướng liên tục gửi tới các loại bổ phẩm.
Ha, chỉ có chút thủ đoạn như vậy thôi sao?
Tống Tử Diên mời thái y kiểm tra từng loại một, xong mới yên tâm gửi đến viện của ta.
Bùi Chiêu vẫn chưa an lòng, lại sai người kiểm tra thêm lần nữa mới để ta dùng.
Ta không kiêng kỵ gì, ăn uống bình thường.
Thân thể ta đã bị luyện độc, không có khả năng sinh con.
Dẫu có may mắn sinh được, chúng cũng không sống được lâu.
Dòng họ Tấn nhà ta đến đời ta là tuyệt hậu.
Cái nồi này chính là ta chuẩn bị cho Tống Minh.
Mùa xuân năm sau, Hướng Quỳ tìm đến, nàng ấy muốn vào ngục thăm Hướng Nhị công tử.
Lúc đó ta mới biết hóa ra khoảng thời gian nàng ấy biến mất năm trước là để vận chuyển lương thảo tiếp tế cho biên cương.
Hướng Nhị công tử, là Hướng Xuyên, 8 tuổi đã ra trận, cùng cha mình trấn thủ phương Bắc, bảo vệ sự an ổn của nước Đại Hạ.
Các tướng sĩ vì nước vào sinh ra tử, nhưng thế gia do Tống Minh đứng đầu lại chặn nguồn lương thảo, muốn vây chết họ ở biên cương.
Hướng Quỳ vì báo ân nhà họ Hướng, liều mạng ngầm vận chuyển lương thảo tiếp viện phương Bắc, còn không tiếc thân mình thử thuốc, giải trừ khủng hoảng dịch bệnh phương Bắc.
Cha con Hướng Thị khó khăn lắm mới khải hoàn trở về, lại bị thế gia vu cáo mưu phản, nhị công tử bị kết án xử trảm sau thu.
Bi kịch của nhà họ Tấn đang tái diễn.
Ta lấy lệnh bài của Bùi Chiêu, sắp xếp cho Hướng Quỳ một nén hương thời gian để thăm viếng.
Chuyện này không thể qua mặt được Bùi Chiêu, cũng chẳng thể giấu được Tống Minh nhưng thì sao chứ? Bùi Chiêu tin ta.
Biết chuyện ta bị luyện độc, hắn chỉ đau lòng, chỉ trách tại sao ta không báo sớm hơn.
Mùa thu, ta bụng lớn khó sinh, ngự y và bà đỡ đều bó tay.
Bùi Chiêu sốt ruột đến đỏ mắt, ta nắm lấy tay hắn nói: "Điện hạ, đừng sợ, hãy đến ngoại thành mời Hướng Quỳ, nàng ấy có thể cứu thiếp."
Toàn nước Đại Hạ, Hướng Quỳ là người đầu tiên mô phỏng thần y Hoa Đà, thực hiện thuật mổ lấy thai.
Hướng Quỳ đến, Bùi Chiêu đang phát điên vì lo lắng còn uy hiếp nàng ấy, nếu không cứu được ta, nàng ấy sẽ phải chết.
Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn biết mình sai nên im lặng.
Hướng Quỳ hỏi hắn cứu mẹ hay cứu con, còn nói ta mang song thai.
Bùi Chiêu không chút do dự chọn cứu mẹ.
Hướng Quỳ nói sinh thường là không thể, chỉ có thể mổ lấy thai, sẽ rất đẫm máu, mời hắn ra ngoài.
Hắn không nghe.
Hắn nắm chặt tay ta, tận mắt nhìn Hướng Quỳ mổ bụng ta, bế hai đứa bé ra.
Cảnh tượng đó để lại cho hắn một ám ảnh vĩnh viễn.
Hắn lén lau nước mắt, còn thề sẽ không bao giờ để ta sinh con nữa.
"Con... khỏe mạnh chứ?"
Ta cố ý hỏi, không dám nhìn vào hai đứa trẻ trong tã lót.
Hy vọng con khỏe mạnh, đại khái là tâm nguyện chân thành của mỗi người mẹ trên thế gian này.
Nhưng chúng đã bất hạnh mà được sinh ra từ bụng ta, mong kiếp sau chúng đừng tìm một người mẹ như ta nữa.
"Là một đôi long phượng, rất khỏe mạnh." Hướng Quỳ nói.
Ta ngây người.
Bùi Chiêu và Tống Tử Diên mỗi người bế một đứa trẻ, vây quanh ta, ấm áp vô cùng, nhất thời ta không phân biệt được cảm xúc của mình vào lúc này.
Khi cha mẹ sinh ra ta, liệu họ cũng có dáng vẻ này không?
Trước khi rời đi, Hướng Quỳ để lại một câu: "Trắc phi bụng lớn khó sinh, có lẽ là do bị bồi dưỡng, sau này cần chăm sóc cẩn thận."
Bùi Chiêu cũng đã nhận ra điều gì đó, hắn giật lấy đứa bé trong tay Tống Tử Diên, lạnh lùng nhìn nàng ấy.
"Điện hạ, không phải Tống tỷ tỷ, tỷ ấy là nữ tử khuê phòng, không thể biết những chuyện ấy." Ta yếu ớt nói.
Ý rất rõ ràng, là vợ chồng thừa tướng muốn mượn tay Tống Tử Diên để hại ta.
Không uổng công ta đã ăn uống thỏa thích suốt thời gian qua.
"Suýt chút nữa ta đã hại muội và hai đứa bé." Tống Tử Diên đầy áy náy, nước mắt tràn mi.
Ta lắc đầu: "Không phải lỗi của tỷ, Tống tỷ tỷ."
"Điện hạ, Tống tỷ tỷ, thiếp và hai đứa bé có thể sống sót đều nhờ Hướng Quỳ, liệu hai người có thể nhân lúc thích hợp, xin cơ hội lập công chuộc tội cho Hướng Nhị công tử, thiếp muốn tích phúc cho con."
Sáng hôm sau, Bùi Chiêu và Tống Tử Diên mỗi người bế một đứa bé tiến cung.
Nghe nói Thái hậu rất vui, đến cả bệ hạ xưa nay luôn không hài lòng với Bùi Chiêu cũng hiếm khi tỏ ra vui vẻ với hắn, còn ban tên cho hai đứa bé.
Bùi Chiêu bề ngoài không lộ vẻ gì nhưng trong lòng lại vô cùng hạnh phúc. Trước đây hắn dù cố gắng thế nào cũng không lọt được vào mắt phụ hoàng, nay lại được ban tên cho con của hắn.
Hắn vui vẻ nhưng Hoàng hậu và thừa tướng lại tức đến điên.
Có vợ chồng Bùi Chiêu cầu tình cho nhà họ Hướng, cộng thêm lời khuyên của phe Thái tử trên triều, Tống Minh đành bất lực.
Hướng Nhị công tử bị đổi án thành sung quân, lập công chuộc tội.
Tống Minh có thể làm gì đây, ngoài mắng mỏ Bùi Chiêu rồi vẫn phải tiếp tục nâng đỡ hắn.
Còn về con ta, sau này thu xếp cũng chưa muộn.
Dù gì, lịch triều lịch đại, chết mấy hoàng tử là chuyện thường, ông ta không lo lắng.
Thậm chí, sau này ông ta thay thế, đổi quốc tính thành họ Tống, cũng không phải không thể.
Nhưng ông ta không còn cơ hội nữa.
Lần này, sự trở mặt của Bùi Chiêu cuối cùng đã khiến nhiều thế gia nguội lòng.
Sự coi trọng của hắn đối với trắc phi và trưởng tử cũng khiến các thế gia dao động.
Trong hơn một năm tiếp theo, có một số thế gia bắt đầu ngầm ủng hộ Thái tử.
Bề ngoài, phe Thái tử vẫn yếu thế.
Họ nâng Tống Minh lên thật cao, để ông ta đắc ý, để ông ta quên mình.
Lại là một đêm Trung thu, Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, thế gia do Tống Minh đứng đầu phát động binh biến, Bùi Chiêu ép cung.
23.
Bùi Chiêu đưa cho ta và Tống Tử Diên mỗi người một tờ hưu thư, sắp xếp cho Tô Cẩn Niên dẫn chúng ta rời đi.
Hắn nói: "Nếu thành công, ta sẽ đến đón các nàng."
Ta hỏi: "Nếu thất bại thì sao?"
Hắn im lặng một lúc, ánh mắt dịu dàng: "Vậy nàng sẽ được tự do, trời cao biển rộng, quãng đời còn lại, nàng và con thay ta ngắm nhìn thế giới này nhé!"
"Chàng không sợ thiếp sẽ theo chàng mà tự tận sao?"
"Nàng sẽ không làm vậy."
"..."