Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vai Diễn Mỹ Nhân - Trang 2

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Minh Nhiễm cứng mặt, tâm trạng rất là không vui.
Nàng không biết cũng không thích nhảy, nói khác đi là nàng không thích tất cả những loại vận động nhảy nhót chảy mồ hôi khắp người, chỉ muốn làm một mỹ nhân an tĩnh thôi.
Cơ mà sao khó thế không biết?
Thất Thất ai nha một tiếng: “Người chơi, cả ngày nằm yên một chỗ sẽ đoản mệnh đấy.” Nói xong thì trốn mất tăm, không cho nàng cơ hội lải nhải xíu nào.
Minh Nhiễm hết hơi hết sức ghé vào bàn gỗ đỏ, gục đầu xuống, cả người đắm chìm trong phiền muộn.
 
Tay Tôn Phồn Nhân nắm chặt trong tay áo, hai con mắt nhìn chằm chằm vào nàng, cảm giác như muốn nhìn thủng trên người nàng mới chịu vậy.
Lần trước làm trò hề trước mặt bao người ở biệt viện Lãnh Phong, bị đẩy vào hồ nước, rồi lại bị tát cho một cái thật mạnh, khiến nàng ta mất hết mặt mũi không dám gặp ai thì cũng thôi đi, còn bị phong hàn nữa, uống không biết bao nhiêu thuốc đắng rồi đây.
Nàng ta phải tĩnh dưỡng hơn cả nửa tháng, khó khăn lắm mới khỏi hẳn được.
Không biết là phụ thân, mẫu thân nàng ta nghe ai nói nhảm, sau khi nàng ta khỏi bệnh thì giam nàng ta ở trong phủ, không cho phép nàng ta ra khỏi ngạch của một bước.
Mãi đến mấy hôm trước nàng ta năn nỉ ỉ ôi trước mặt tổ mẫu xin giải trừ lệnh cấm bao nhiêu lần mới được phép bước ra cửa thế này.
Đủ mọi chuyện ngày trước lướt qua trong đầu nàng ta, nhớ tới đúng là hận thấu xương mà.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Minh tam!”
Bây giờ đầu óc Minh Nhiễm trôi đi xa tận đẩu tận đâu, trong trí nhớ của nàng nhét đầy những điệu nhảy quảng trường, đầu mày nhăn tít lại, căn bản không nghe thấy gì.
Minh Từ nghe thế thì mới nhận ra, người ngồi trước cửa sổ không phải là Tam muội muội của nàng ta sao.
Vệ Oánh đứng bên cạnh nàng ta cũng kinh ngạc: “Là Tam muội muội của ngươi? Không phải nàng ta tiến cung rồi sao, sao lại ở chỗ này được?”
Sao mà Minh Từ biết được chứ, lắc lắc đầu rồi đi qua, Tôn Phồn Nhân lại vọt tới trước nàng ta một bước.
Động tĩnh như thế có hơi lớn, Minh Nhiễm cũng phát hiện ra, đứng dậy ngẩng đầu lên thì đúng lúc đối mặt với Tôn Phồn Nhân mặc một thân váy lăng la thêu chỉ vàng, giống như gió cuốn bước nhanh tới đây.
Bộ diêu trang trí trên mái tóc cũng rung rinh theo.
Nàng ta vung tay lên, mặt đỏ bừng bừng, hai mắt bốc hỏa, hùng hùng hổ hổ.
Minh Nhiễm ngồi lại trên ghế, chống đầu nhìn nhìn.
Tuy là nàng thấp hơn Tôn tiểu thư một khúc nhưng khí thế lại đè nàng ta xẹp lép.
Tôn Phồn Nhân bị đôi mắt sâu như hồ nước mùa thu nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên nàng ta lại nhớ tới dáng vẻ âm u như quỷ giữa trời đông giá rét trong biệt viện Lãnh Phong ngày ấy của nàng, da mặt căng lên, đứng khựng lại, cái tay giơ lên chuẩn bị cho một cái tát mãi vẫn không hạ xuống được.
Nâng tay lên không được, hạ tay xuống cũng không xong, thoáng chốc rất là xấu hổ.
Minh Nhiễm cười thành tiếng, tay chống đầu nhẹ buông xuống, rút trâm cài tóc được chạm rỗng căm trên tóc xuống, luồn vào ống tay áo đang tản ra bên bàn, tư thái vô cùng tự tại.
 
“Khéo quá nha, Tôn tiểu thư.” Nàng nhướng người ngồi thẳng lưng lên, vân về trâm cài tóc trong tay, “Sao thế, vừa mới gặp mặt đã muốn cho ta một cái tát? Lễ gặp mặt thế này, ngươi đúng là hào phóng thật.”
Tôn Phồn Nhân nhìn thấy cái trâm trên tay nàng thì nhớ tới cây trâm ngọc lạnh như băng kề má xém tí nữa cắt ngang mặt nàng ta ngày đó, sau lưng tức khắc lạnh băng.
Bàn tay duỗi ra dần dần thu lại, oán hận thả xuống cạnh người.
Động tác thì dừng lại theo bản năng nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu thua kém, dùng giọng điệu để thể hiện sự oán giận của mình: “Ngươi được lắm đó Minh Tam, nợ nần lần trước ngươi còn nhớ rõ nhỉ? Bổn tiểu thư còn chưa tính sổ rõ ràng với ngươi đâu!”
Minh Nhiễm cười lạnh, nói: “Nợ lần trước? Sao mà không nhớ rõ chứ, Tôn tiểu thư nói còn chưa tính toán rõ, ta nghĩ lại kỹ càng xem nào, đúng thật là chưa tính rõ ràng thật.”
“Ngươi cào lên mặt ta một vết, ta mới trả cho ngươi một cái tát, còn không phải để ngươi chiếm món hời lớn à.”
Nàng đứng dậy, dáng người nàng cao hơn Tôn Phồn Nhân  một chút, sờ sờ trâm cài đầu, “Đến đây đi, Tôn tiểu thư, chúng ta tính toán cho rõ ràng.”
Tôn Phồn Nhân bị nàng dọa cho sợ lui về sau một bước, thị nữ Hạ Đông vội giơ tay lên, trừng mắt giận dữ: “Minh Tam cô nương hành sự như vậy sợ là không ổn đâu.”
Minh Nhiễm cong môi: “Chỗ nào không ổn, ta thấy rất thỏa đáng, Tôn tiểu thư cũng đã tìm tới cửa rồi, đương nhiên là không thể khách sáo được.”
Hạ Đông lúng ta lúng túng, chuyện này thì, đúng là tiểu thư nhà nàng ta giơ tay lên trước thật.
Tầng hai của Trân Bảo Các chớp mắt an tĩnh lại.
Lúc này Tây Tử mới một tay ôm đồ ăn, một tay cầm kẹo hồ lô đi lên đây, nàng ấy len vào trong đám đông, cảnh giác nhìn bọn họ.
Minh Nhiễm cắm cái trâm lên đầu lại, cầm kẹo hồ lô trở lại vị trí cũ, thảnh thơi ngồi ăn.
Tôn Phồn Nhân dài mặt ra, vẻ mặt vô cùng dọa người.
Minh Nhiễm nuốt xuống viên kẹo chua chua ngọt trong miệng, nói: “Ai nha, trong lòng giận lắm đúng không?”
Tôn Phồn Nhân: “……!” Tiểu tiện nhân!
Minh Nhiễm lại gặm một viên kẹo hồ lô: “Bây giờ càng tức hơn, giận đến mức muốn chửi người, nhỉ?”
Mặt Tôn Phồn Nhân đen như đáy nối: “Minh Tam ngươi bớt càn rỡ ở đây đi!”
Minh Nhiễm à một tiếng: “Thế thì sao chứ, ta càn rỡ đó, ngươi có thể làm khó dễ gì ta đây?”
Tôn Phồn Nhân tức, tức đến mức muốn dậm chân, tức đến mức muốn cắn người.
Nhưng nàng ta không dám vén tay áo lên á.
Tôn tiểu thư không phải là người thông minh nhưng nàng ta biết bắt nạt kẻ yếu, gặp phải chuyện gì không tranh thắng được thì nàng ta chỉ có thể nuốt buồn bực xuống đáy lòng.
Tôn Phồn Nhân lâm trận bỏ chạy, sợ rồi, chiến hỏa hai bên không còn vượng nữa, cứ thế từ từ tàn.
Lúc này Minh Từ mới đi lên, lông mày nhíu chặt.
Nàng ta để ý tới danh phận, gọi một tiếng Tam muội, hỏi: “Sao muội lại ở Trân Bảo Các vậy?”
Lúc này Minh Nhiễm mới chú ý tới Minh Từ, đang muốn lên tiếng, Tôn Phồn Nhân chợt lóe mắt, cũng nhận ra vấn đề này: “Đúng thế, Minh Tam ngươi sao có thể ở đây được?! Ngươi hẳn là phải ở….” Ở trong cung chứ?
Đúng rồi, Minh Tam không phải đã tiến cung rồi sao?
Nàng ta bừng tỉnh: “Không phải ngươi trốn ra đấy chứ?”
Tôn Hiền phi là thứ tỷ của Tôn Phồn Nhân, tuy nói là không thân thiết gì nhưng tình hình trong cung nàng ta vẫn biết được.
Hoàng cung là chỗ nào chứ, sau khi nữ nhân vào đó rồi, trừ khi Thánh Thượng đặc biệt khai ân cho phép thăm viếng, sao có thể tùy tiện xuất cung được?
Cho dù đương kim không để ý tới những việc này, quy củ thì vẫn còn ở đó.
Không thể là Thánh Thượng tự mình dẫn nàng ta ra được nhỉ!
Đầu óc Tôn Phồn Nhân xoay chuyển, tự cảm thấy nắm được nhược điểm, chỉ vào nàng nói: “Được lắm, ngươi cũng có bản lĩnh thật, ta sẽ cho người đi tìm trưởng tỷ.”
Nàng ta mới vừa nuốt một bụng lửa giận, lại quen với việc hành sự không suy nghĩ, miệng nhanh hơn não, chỉ muốn thoải mái nhất thời.
“Nhất định phải bảo trưởng tỷ ta tra khảo ngươi đàng hoàng, không chừng lại lăng nhăng bên ngoài nữa đấy!”
Người trông như hồ ly tính, quen quyến rũ người khác!
Minh Nhiễm nghe thấy những câu nói kia của nàng ta, thật là muốn ném luôn cây kẹo hồ lô vào mặt nàng ta luôn cho rồi, nghĩ nghĩ sao lại thu lại.
Nàng tiếc rẻ kẹo hồ lô của nàng đấy.
Ngược lại, nàng bưng ly trà trên bàn lên, hất thẳng vào mặt nàng ta không chừa lại giọt nào, “Không biết nói chuyện thì về nhà theo phu tử học cho đàng hoàng, đừng có ra ngoài làm người ngứa mắt.”
Tôn Phồn Nhân không có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại rất quan tâm tới gương mặt này của mình, dung nhan được trang điểm tỉ mỉ bị ly nước trà này hất trôi đi hết.
Sau khi lau mặt thì sợ hãi hét lên một tiếng, tức muốn tăng xông, gì cũng không sợ nữa, đẩy Hạ Đông chắn trước người ra, nhất định phải tiến lên cào người mới được.
“Đồ khốn! ngươi đang làm gì đó hả? Còn ra thể thống gì!”
Một tiếng quát chói tai lại sốt sắng vọng xuống từ cầu thang gỗ trên lầu ba, làm cho Tôn Phồn Nhân khựng lại ngay tại chỗ.
Nàng ta còn đang vươn mình về phía trước, giương tay, trên cằm còn đọng nước, nhìn rất buồn cười.
Hạ Đông phản ứng khá nhanh, vội vàng gọi một tiếng lão gia.
Tôn Phồn Nhân vốn còn đang ôm tâm lý may mắn, nghĩ là bản thân  nghe nhầm vội thu động tác lại, cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy Công bộ thượng thư mặc trường bào màu đất, trầm mặt đứng trên thang lầu.
Tôn Phồn Nhân sợ nhất chính là phụ thân nàng ta, nắm chặt tay, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Phụ, phụ thân.”
Tôn đại nhân giận trừng nàng ta, lại quay đầu thỉnh tội với người mặc áo choàng gấm màu nguyệt bạch đứng bên chỗ vịn lan can, “Tiểu nữ ngoan cố không hiểu chuyện, mong ngài thứ tội.”
Tuân Nghiệp không nói, nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, chậm rãi đi xuống lầu.
Minh Nhiễm ngậm kẹo hồ lô, cong cong mày.
Hoàng đế bệ hạ dẫn nàng ra ngoài vốn là muốn tới gặp Liễu cô nương, tiện đường ghé Trân Bảo Các nói là lấy ít đồ, đúng lúc gặp phải Tôn đại nhân ở bên ngoài, hai người liền hàn huyên vài câu ở trên lầu ba.
Nàng cảm thấy chán nên xuống lầu hai ngồi một lát, cứ thế đụng phải Tôn tiểu thư.
Tuân Nghiệp đi qua ngay, khẽ cười nói: “Chờ lâu rồi?”
Minh Nhiễm trong miệng ngậm đồ, chỉ có thể lắc lắc đầu.
Nàng cắn kẹo hồ lô, ậm ậm ừ ừ, rất là đắc ý nhàn nhã, nhưng mà đã thu lại dáng vẻ hùng hổ dọa người kiêm chế giễu mới rồi.
Tuân Nghiệp nhìn khóe môi nàng dính chút đường trong lúc vô tình, gỡ xuống khăn tay màu hồng nhạt luôn mang theo bên hông của nàng, cong ngón tay xoa xoa.
Ngay sau đó, Minh Nhiễm giơ tay lên chạm chạm vào khóe môi, ngậm miệng.
Tuân Nghiệp sờ sờ đầu nàng, lúc này mới chuyển mắt nhìn Tôn đại nhân đang nơm nớp lo sợ.
Chàng không để ý tới người bên cạnh, càng không để ý tới Tôn Phồn Nhân.
Chỉ thản nhiên nói với Tôn đại nhân: “Tu thân rồi mới tề gia, tề gia mới tới trị quốc, bản thân khanh ở địa vị cao, giáo dưỡng trong nhà sao có thể thế này, sao có thể để trên dưới tin tưởng được?”
Giọng nói vận nhẹ nhàng chậm rãi như thường nhưng trong ngày xuân gió thoảng, Tôn đại nhân nghe được mồ hôi lại chảy đầy đầu, cũng không để ý tới những người xung quanh, cúi mình: “Thần, thần…..”
Tuân Nghiệp vẫy vẫy tay, không muốn nhiều lời với ông ta.
Minh Nhiễm nghiêm túc nghe những lời chàng nói, cong mắt mỉm cười, nghiêng đầu nhìn chàng.
Chàng lại nắm lấy tay nàng, chậm rãi đi xuống dưới, vừa đi vừa dịu giọng nói: “Nhìn đường.”
Minh Nhiễm khẽ lên tiếng, cùng nhau đi xuống lầu.
Hôm nay Vương công công  ăn mặc như một gã sai vặt, đi chậm hơn hai bước, dừng lại trước mặt Tôn đại nhân, dùng lời nói thấm thía, “Đại nhân, có thứ gọi là tôn ti trật tự, Tôn tiểu thư ra ngoài phải học phép tắc nhiều hơn đi, chứ cứ thế này sẽ đắc tội người khác nhiều lắm đó.”
Nói xong những lời này, Vương công công ba bước gộp hai, nhanh chân đuổi theo.
Không khí trên lầu hai Trân Bảo Các đình trệ, Tôn đại nhân tức giận vung tay lên, tí nữa thì tát xuống rồi, cũng may ông ta còn nhớ ra bên người có hai người ngoài là Minh Từ và Vệ Oánh, mới không xuống tay.
“Ngẩn người cái gì? Còn không mau cút về phủ đi! Chờ về ta lại thu dọn đứa khốn nạn không biết gì là ngươi này!”
Trước mặt người ngoài Tôn Phồn Nhân khí thế kiêu ngạo, ở trước mặt cha nàng ta thì lại như con chim cút, nghe mấy lời liên thanh này cũng không dám hé răng.
Tôn đại nhân và Tôn Phồn Nhân đi rồi, Minh Từ với Vệ Oánh bị đám người này gạt sang một bên mới hai mặt nhìn nhau, cũng đi xuống lầu.
Vệ Oánh nhỏ giọng nói với Minh Từ: “Mới vừa rồi là….
Thánh Thượng?”
Minh Từ cũng không dỗ dành gì nàng ta, gật gật đầu nói phải.
Thấy Minh Từ gật gật đầu Vệ Oánh hô nhỏ một tiếng, rất là kinh ngạc.
Hai người này cũng chưa mua gì đã ra khỏi cửa lớn Trân Bảo Các, ánh mặt trời vừa ló rạng, Minh Từ nâng mắt nhìn thì thấy Tam muội muội nàng ta đang đứng trước xe ngựa với Thánh Thượng.
Trên gương mặt trẻ tuổi của đế vương còn vương nét cười, trường bào tay dài, như trúc trước đình, ngọc thụ lâm phong, thanh siêu thoát tục.
Chàng vươn tay nhận lấy kẹo hồ lô trong tay Tam muội muội, cắn một miếng.
Minh Từ hơi sửng sốt, do dự không biết có nên đi lên hay không thì lại nghe thấy tiếng cười truyền từ chỗ kia lại.
Minh Nhiễm đang híp mắt nhìn hoàng đế bệ hạ, không khỏi cười thành tiếng.
Tuân Nghiệp đưa kẹo hồ lô còn lại cho nàng, cong ngón tay gõ lên trán nàng một cái, cũng nhẹ nhàng cười.
 
------oOo------


Chương trước Chương tiếp
Loading...