Vai Diễn Mỹ Nhân - Trang 2
Chương 3
Edit: Súp lơ
Beta: Hạ gia
“Vương công công? Vương công công?”
Minh Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi, thấy cách đó không xa là một cung nữ đang chỉ về bên phải, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ bên đó đã hỏi ngài vài lần rồi.”
Minh Nhiễm chỉnh lại ống tay áo, nhìn theo hướng cung nữ đó chỉ rồi gật đầu, đặt phất trần lên khuỷu tay, đi theo sau nàng ta.
Thứ duy nhất thắp sáng trong Tây điện là ngọn nến trên thư án. Ánh sáng tỏa ra từ nó có chút u ám, bao phủ lên căn phòng rộng lớn một vầng sáng mông lung, mờ ảo. Đương kim hoàng thượng không thích mùi huân hương nên trong phòng chỉ có mùi hương hoa cỏ tự nhiên của từng mùa, thay đổi luân phiên. Bây giờ đã vào đông, trên bàn trà có bày mấy chiếc bình cổ cao màu xanh ngọc bích cắm hoa mai mới bẻ ở Mai Uyển, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng tựa như mang theo hương vị của gió tuyết bên ngoài vào tận trong phòng.
Khi nàng nhẹ bước từng bước nhỏ đến nơi thì gặp phải cung nữ hầu trà Uẩn Tú đang bê một khay trà đi từ cửa đại điện đi tới. Nàng ta đưa khay trà cho nàng, nhỏ giọng cầu xin: “Nô tỳ vừa mới bị nước trà làm ướt một mảng y phục, dung nhan không chỉnh tề, làm phiền công công giúp nô tỳ dâng trà vào điện.”
Minh Nhiễm nhìn nàng ta, cũng thấy một mảng váy bị ướt nên đưa tay đỡ lấy khay trà.
Uẩn Tú vội mỉm cười nói tạ ơn.
Minh Nhiễm khom người từ từ đi về phía trước, cách cửa điện khoảng hai bước chân thì nghe một giọng nam truyền đến. Giọng nói rất trong nhưng cũng không kém phần hờ hững, không nhanh cũng không chậm.
“Mặc dù Trình khanh còn chưa kịp làm lễ nhược quán (*) nhưng cách hành sự lại rất tỉ mỉ, chín chắn. Tuân Nghiệp nằm nghiêng mình trên trường kỷ, ngước lên liếc nhìn thiếu niên đứng trong tiền điện, mỉm cười: “Khanh cũng đã làm hết sức mình, không phụ sự kỳ vọng của trẫm.”
(*) Lễ nhược quán: Lễ trưởng thành.
Ngày hôm qua là ngày sinh nhật vừa tròn mười tám tuổi của Trình Dân. Mặc dù vốn là người nghiêm túc chỉnh tề, ít nói ít cười nhưng đứng trước với lời khen của thiên tử, hắn vẫn không kìm được khẽ nâng khóe môi, sắc mặt cũng có chút vui mừng.
Hai người trò chuyện đã gần xong, chỉ hỏi thăm thêm vài câu như mấy ngày nay Trình lão tướng quân thế nào rồi. Đã đến lúc Trình Dân phải trở về, không có việc gì nữa nên hắn chắp tay hành lễ rồi thở dài lui ra ngoài.
Minh Nhiễm không quen thân gì với vị biểu huynh này cả, cũng không có hứng thú với hắn nên tập trung làm một người dâng trà, không để tâm đến việc Trình Dân vuốt cằm chào hỏi với nàng.
Ở trên trường kỷ làm bằng gỗ lê được trạm trổ hoa văn và thần thú, điểm xuyết những bông hoa cúc khảm bằng ngọc thạch, Tuân Nghiệp nghe thấy Trình Dân chào hỏi với Vương công công, biết thân tín Vương Hiền Hải đã quay lại nên hắn chỉ nhìn cuốn sách trong tay mà không ngẩng đầu lên, hỏi: “Mấy thứ đồ kia đã tặng hết chưa?”
Minh Nhiễm nhìn không chớp mắt, tự bịa ra đáp: “Đều đã tặng qua rồi ạ.”
Giọng nói này……
Tuân Nghiệp ngừng cử động, rời mắt khỏi cuốn sách nhìn sang.
Ngoài tiền điện không có bóng dáng của Vương Hiền Hải mà thay vào đó là một cô nương đương thời xuân sắc.
Giai nhân như hoa đào, dung mạo tựa mai côi(*)
(*) Mai côi: Hoa mai côi hoặc hoa hồng, cũng có nghĩa là một loại ngọc đỏ quý, trong câu trên dùng để miêu tả dung mạo đẹp.
Một thân váy dài đỏ thẫm ôm trọn vóc dáng hoàn mĩ của nàng, đai lưng màu trắng ngà phác họa vòng eo nhỏ nhắn, tinh tế mềm mại. Xen vào giữa hai màu sắc đỏ trắng là một lớp áo ngoài rủ xuống, làn váy nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân dịu dàng thướt tha.
Hắn nhíu mày, định mở miệng chất vấn thì thấy cô nương kia đã đi tới trước mặt mình, khom người lấy tách trà từ trong khay ra, cung kính nói: “Thỉnh bệ hạ dùng trà.”
Tuân Nghiệp không động đậy, sắc mặt cũng không thay đổi.
Minh Nhiễm giơ tay có hơi mỏi, trong lòng hốt hoảng, lén ngước mắt nhìn lên.
Người đang dựa trên trường kỷ mặc một thân y phục màu xanh, áo khoác gấm trắng như tuyết. Sắc mặt hời hợt nhưng càng làm tăng thêm vẻ tao nhã.
Mặc dù sắc mặt hắn tái nhợt, bộ dạng ốm yếu nhưng không chút ảnh hưởng đến sự cao quý nho nhã toát ra từ cốt tủy của hắn.
Ngũ quan rõ ràng như được chạm khắc từ ngọc quý thượng hạng tạo nên một nét đẹp dù bệnh tật nhưng khác biệt.
Giống như ánh trăng thanh lãnh trong sân, như tuyết trắng khắp trời ở Tây Sơn, hơi thở sạch sẽ tới mức không giống một người phàm trần.
Nàng giật mình, thì ra đương kim hoàng đế lớn lên trông như thế này.
Hai người gồng mình cứng đờ một lúc lâu, không khí như ngưng đọng lại.
Cuối cùng, Tuân Nghiệp không nhịn được vươn tay nhận chén trà trong tay Minh Nhiễm, cười khẽ rồi nói: “Xem ra Vương công công bị gió tuyết lạnh lẽo thổi đến hồ đồ rồi?” Hắn mở nửa chén trà ra, bị hơi nước bốc lên che mờ tầm mắt: “Nước trà nóng như vậy ngươi bảo trẫm uống thế nào được?”
Minh Nhiễm lập tức nói tiếp: “Đúng là nô tài hồ đồ rồi.”
Ánh mắt Tuân Nghiệp hơi trầm xuống, Vương công công? Ngươi là Vương công công sao?
Nhưng hắn không tùy tiện hỏi ra mà chỉ nghiêng người nằm lại xem sách. Minh Nhiễm đành đứng chờ ở đó, nhìn chằm chằm tấm thảm thêu hình cây cối phức tạp dưới chân.
Bốn phía yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng gió tuyết thổi làm lay động tấm rèm bằng lông vũ có đính chuông nhỏ, treo trước cửa đại điện.
“Vương Hiền Hải.” Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng miết vào gáy sách, Tuân Nghiệp giả vờ như vô tình gọi một tiếng.
Nháy mắt, Minh Nhiễm tiến lại, đáp: “Bệ hạ có gì cần phân phó?”
Trong điện, nội thị và cung nữ có mặt khoảng chừng sáu người, ai nấy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không hề có phản ứng gì.
Tuân Nghiệp nhướn mày, giọng nói trầm ấm lại vang lên: “Vương Hiền Hải?”
Minh Nhiễm cảm thấy kì lạ nhưng nàng nhanh chóng vẫy phất trần trong tay, đáp lại: “Có nô tài ở đây.”
Người nằm trên giường nhỏ chăm chú tỉ mỉ ngắm mái tóc đen dài thẳng như gấm vóc sa tanh, lại nhìn một thân la quần, chợt cười khẽ một tiếng, tiếp tục lật trang sách: “Nhìn ngươi hôm nay có vẻ mất hồn mất vía, thôi không cần hầu hạ bên cạnh ta nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”
Minh Nhiễm cầu còn không được. Xem ra tính tình của vị hoàng đế bệ hạ này thật giống như thiên hạ đồn đại, lúc này nàng đáp: “Tạ ơn bệ hạ ân điển.”
Nàng bước lộn xộn ra cửa điện, vừa vặn gặp cung nữ Uẩn Tú vừa mới đi thay y phục xong. Nàng ta nói: “Vương công công lại phải đi đâu vậy?”
Minh Nhiễm trả lời: “Bệ hạ miễn cho ta không phải hầu hạ, quay về ngủ một giấc.”
Uẩn Tú cười ngọt ngào: “Vậy ngài mau mau quay về nghỉ ngơi đi, nơi này đã có Uẩn Tú trông coi rồi.”
Tiểu cô nương cười rộ lên lộ hai má lúm đồng tiền, trông rất duyên. Minh Nhiễm cũng cười một cái, đi ra cửa mò mẫm kiếm một tiểu thái giám đưa nàng về phòng của Vương công công.
Trong Tây điện vẫn không có tiếng người, Tuân Nghiệp bình tĩnh nhìn vào cửa một lúc lâu, mãi đến khi thấy Uẩn Tú đi vào hắn mới không tiếng động rời tầm mắt, hỏi: “Gặp Vương Hiền Hải à?”
Uẩn Tú đáp: “Dạ phải, đúng lúc nô tỳ gặp được Vương công công.”
Tuân Nghiệp mím môi, đôi mày cau lại, tiện tay ném quyển sách đang cầm xuống, kéo tấm thảm da cáo trên người xuống, đi vào nội điện.
Uẩn Tú đang đứng hầu vội vàng đi tới, nói: “Bệ hạ muốn nghỉ ngơi ạ?”
Người phía trước ừ nhẹ một tiếng, hai người phía sau nâng tay, phút chốc những người hầu hạ bên trong điện đều lui ra ngoài.
Minh Nhiễm quay lại phòng Vương công công được một lát thì Lục Tử nghĩa tử của ông ta đẩy cửa chạy vào, lo lắng nói: “Nghĩa phụ, nghe nói ngài không được khỏe cho lắm?”
“Vẫn ổn, chỉ là hơi mất tinh thần thôi.”
Lục tử nghe vậy cũng yên lòng, bắt đầu nói mấy chuyện đồn đại trong cung với nàng: “Nửa canh giờ trước, Nguyễn Thục Phi bên kia sai người tới nói Lý Mỹ Nhân rơi xuống hồ ở Trúc Vũ Hiên, giờ chỉ còn nửa cái mạng. Vị Mĩ Nhân kia cũng thật là, trời tối mịt như vậy còn to gan dám đi bộ ven hồ.”
Minh Nhiễm biết hậu cung có bảy vị phi tần, Lý Mĩ Nhân trong miệng Lục Tử chắc là đang nói đến vị chất nữ của thái hậu ở cung Trường Tín, thứ nữ bị chèn ép của chi thứ hai Lý gia.
Minh Nhiễm nghĩ, dù sao sau này các nàng cũng phải ở chung trong một cái “Viện dưỡng lão” nên lắm miệng hỏi thêm một câu: “Đã cho mời thái y chưa?”
“Đương nhiên là đã mời rồi.” Lục Tử nhét một hạt lạc vào miệng, nói: “Bệ hạ đã cho mời Tần cô cô qua bên đó rồi, nhưng đến giờ còn chưa quay lại, có lẽ tình huống không được tốt cho lắm.”
Nàng gật đầu không nói, Lục Tử thở dài: “Bây giờ đang là tháng Giêng, nếu người thật sự xảy ra mệnh hệ gì, suy cho cùng cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Lục Tử ngồi không lâu thì rời đi, chỉ để lại một mình Minh Nhiễm ngồi bên bàn từ từ bóc lạc.
Bởi vì trò chơi nhập vai chỉ cho phép người chơi nhập vai liên tục từ bốn đến tám canh giờ cho nên vai diễn lần này của nàng kéo dài tận ba ngày.
Minh Nhiễm thảnh thơi bóc lạc ăn xong, đảo qua đảo lại trong phòng vài vòng, cuối cùng cũng đợi hết ba canh giờ rồi mới về Minh phủ.
Kê cao gối mềm mà ngủ, một đêm yên giấc.
……………………….
Hôm nay lại là một ngày đầy gió và tuyết, thế nhưng mới giờ dần Vương công công đã tỉnh dậy, rửa mặt xong theo thói quen lấy gương nhìn mặt mình, không ngờ hai mắt đột nhiên sáng ngời.
Không biết có phải chỉ là cảm giác của ông ta hay không mà nhìn đi nhìn lại vẫn thấy mắt có vẻ đen sáng hơn, cái miệng nhỏ nhắn này, nước da cũng trắng lên không ít.
Vương công công sờ mặt mình một phen, ôi má ơi, nhìn một thân mập mạp trắng tròn này giống hệt như bánh bao trắng của lão Trương trong Ngự Thiện Phòng.
Ông ta cũng không nhớ tới giao ước của mình với Thất Thất, chỉ vui mừng hớn hở nói: “Có lẽ là do tối qua ngủ ngon quá sao? Hay là do ông trời đã nghe thấy lời cầu khẩn của Vương Hiền Hải ta đây?”
Tự cảm thấy giá trị nhan sắc quay về thời kì đỉnh cao, Vương công công vuốt cái cằm bóng loáng, vui sướng đi ra khỏi cửa.
Lục Tử dậy còn sớm hơn Vương công công, mới vừa thấy bóng dáng mập mập béo tròn xuất hiện ở cửa sau Tây điện, hắn vội vàng đi lại gần, không nhịn được “oa” một tiếng, cười nịnh nọt: “Nghĩa phụ hôm nay khí sắc thật tốt, chỉ mới không gặp vài canh giờ thôi mà tinh thần của người cũng trở nên khác biệt.”
Hắn không nói hết câu, âm thầm tự nhủ, không phải là nghĩa phụ lại kiếm được phương thuốc dưỡng nhan ở đâu đó rồi chứ, xem ra lần này đúng là có chút tác dụng.
Bị Lục Tử nịnh hai câu, Vương công công sung sướng như được bay lên trời, dẫn người chuẩn bị đi hầu hạ thánh thượng.
Bên trong phòng ngủ ở nội điện, Uẩn Tú và Uẩn Chỉ đứng hầu ở đầu giường, Vương Hiền Hải xoay người đối diện với hai lớp màn trướng mềm mại làm bằng gấm yên thêu chỉ vàng, ho nhẹ mấy tiếng, người trên giường đã cử động.
“Bây giờ là giờ gì?”
Vương Hiền Hải vội đáp: “Gần giờ mão ạ.”
Giọng nói quen thuộc truyền qua lớp màn trướng, Tuân Nghiệp ngồi dậy, Uẩn Tú, Uẩn Chỉ bước đến vén màn lên, hắn liếc mắt một cái đã thấy rõ bóng người đứng bên phải giường, một lúc lâu sau không nói câu nào.
Đợi mãi cũng không thấy bệ hạ có gì sai bảo, Vương công công khó hiểu lặng lẽ ngước mắt lên.
Tuân Nghiệp kéo kéo áo ngoài trên vai, giọng nói bình thản, ánh mắt cũng thản nhiên, nói: “Ngươi của hôm nay và tối qua như hai người khác biệt.”
Vương Hiền Hải tự động đi lại gần, cười đáp: “Bệ hạ cũng cảm thấy hôm nay khí sắc của nô tài rất tốt sao?”
Tuân Nghiệp không đáp, cung nữ giúp hắn đội ngọc quan, thỉnh thoảng cau mày nhìn Vương công công một cái.
Nâng tay chỉnh sửa thường phục màu đỏ thẫm trên người, khuôn mặt hắn mang theo nụ cười nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt, chỉ có sự lãnh đạm lạnh lùng.
Đây đúng là một việc kỳ quái.
Bên ngoài trời vẫn còn bị bao trùm trong bóng tối, ở dưới mái hiên của Lưu Ly Cung, ánh đèn ở tiền điện như hòa trong gió tuyết êm dịu.
Tuân Nghiệp uống thuốc xong, súc miệng, Vương công công dâng khăn lên rồi nói: “Tâu bệ hạ, Tần cô cô cho người đến truyền lời, Lý Mĩ Nhân bên kia không ổn, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện. Ngay giờ Sửu Thái hậu nương nương đã tự mình tới, vừa nghe lời thái y nói xong đã hôn mê bất tỉnh ngay tại đó.”
Tuân Nghiệp bước tới điện Triêu Chinh, vừa đi vừa ừ một tiếng.
Vương công công đi theo phía sau, cân nhắc một chút rồi hỏi: “Bệ hạ có muốn qua xem một chút không?”
Bước chân của Tuân Nghiệp hơi chậm lại, hắn rũ mắt suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nhẹ nhàng: “Không vội.”
Hắn nhớ mang máng vào năm Nguyên Hy đế thứ sáu, hoàng cung đã tổ chức một lễ tang vô cùng long trọng, đó là lễ tang được tổ chức cho bản thân hắn.
Về phần Lý Mĩ Nhân…….Chắc là không chết được đâu.