Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi - Trang 4
Chương 46: Chúc phúc
Ký túc xá đã tắt đèn, dì quản lý ký túc đối xử bình đẳng mà phê bình thanh niên ăn chơi trác táng nửa đêm mới lái xe thể thao về tường học, bắt hắn ký vào danh sách sinh viên đi chơi về muộn, sau đó lại dạy dỗ hắn tuổi còn trẻ thì đừng quá ham chơi.
Kỷ Dao lẳng lặng nghe xong mới nói: "Xin lỗi, sau này cháu sẽ chú ý."
Dì quản lý thấy hắn vừa đẹp trai lại ngoan ngoãn, rốt cuộc rộng lượng cho hắn đi, "Tòa ký túc của mấy đứa bị hỏng đèn hành lang rồi, cháu tự cẩn thẩn nhé, bật đèn điện thoại mà soi."
"Cháu cảm ơn."
Hành lang quả nhiên tối đen như mực, tuy rằng đã tắt đèn, nhưng trong tòa nhà vẫn còn tiếng động, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chậu rửa mặt rơi hay gì đó.
Kỷ Dao bước hai bậc một, rất nhanh đã lên đến tầng của họ, bước chân vừa mới rẽ qua khúc ngoặt, vừa liếc mắt đã thấy một bóng người ngồi xổm trước cửa ký túc.
Cuộn thành một cục nho nhỏ trong bóng tối, an an tĩnh tĩnh, không có chút cảm giác tồn tại nào, dường như đang yên lặng chờ đợi ai đó đưa y đi.
Dường như y đã nhận ra mà nhìn về phía này, sau đó vội vàng đứng lên, "Kỷ Dao, là cậu sao?"
Giọng nói trong trẻo lanh lảnh, niềm vui tràn đầy được thắp lên trong nháy mắt.
Người nghe được giọng y sẽ biết giờ này khắc này y cần hắn đến mức nào.
"Ừm," Kỷ Dao lấy lại bình tĩnh rồi đi tới, "Sao không vào trong?"
"Tớ vào rồi," Yến Song buồn rầu đầy mặt, "Nhưng trong đó cứ có âm thanh lạ ấy, tớ sợ lắm."
Thực ra bọn họ mới chỉ không gặp hai ngày, nhưng lại mấy ngày không nói chuyện với nhau rồi.
Trong khoảng thời gian này Kỷ Dao luôn cố tình duy trì khoảng cách với Yến Song.
Hắn không muốn để Yến Song hy vọng vô nghĩa.
Nếu đã không giúp được thì cũng không nên khiến y thêm bất hạnh.
Vừa mở cửa ra, Kỷ Dao đã nghe thấy âm thanh lạ, hình như từ phòng tắm truyền ra. Hắn đi vào kiểm tra một lúc thì ra nói: "Không có gì đâu, cửa sổ không đóng chặt nên gió rít qua."
Đương nhiên Yến Song biết là cửa sổ, tự tay y mở mà có thể không biết sao?
Yến Song làm bộ như vừa trút được gánh nặng, "Ngại ghê, tớ sợ quá nên không dám đi vào, còn cố ý gọi cậu về...... Vốn đêm nay cậu ở chỗ anh Tiêu Thanh Dương sao? Có cần về không? Thực ra tớ ở một mình cũng được."
Kỷ Dao nhíu nhíu mày.
Yến Song nói nhiều hơn, thái độ cũng tự nhiên hơn trước kia.
Yến Song đặt cặp sách xuốn, vẫn còn tiếp tục lải nhải, "Cậu nói rất đúng, trên thế giới này sao có thể có quỷ chứ, là tớ nghĩ nhiều quá rồi."
"Á," Yến Song như là đột nhiên nghĩ tới điều gì gì, duỗi tay chỉ lên giường hắn, "Giường cậu còn chưa dọn cơ, cậu có chăn không?"
Hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Yến Song lại có thay đổi lớn đến vậy?
Kỷ Dao tiến gần đến, cửa sổ ký túc không đóng, ánh răng gần rằm ngày càng sáng, chiếu rọi rõ ràng gương mặt trắng nõn kia.
Ánh mắt không né tránh, ngay sau khi đối diện, rất tự nhiên như không có gì mà dời đi, những tình cảm mơ hồ kia bỗng nhiên biến mất không thấy nữa.
Tuy Yến Song cúi đầu, nhưng mồm miệng vẫn rõ ràng lanh lợi như cũ, "Nếu cậu muốn ngủ lại í, thì tớ chia cho cậu một cái chăn, miễn cưỡng cũng có thể chắp vá một đêm......"
Cổ bị ngón tay hơi lạnh chạm nhẹ, lời Yến Song đột nhiên im bặt, y ngẩng đầu, trên mặt rốt cuộc cũng có một biểu cảm giống trước kia, y kinh ngạc nhìn Kỷ Dao, vẻ mặt không không biết nên nói cái gì.
Trên cần cổ trắng nhỏ là vài dấu ấn còn mới như dâu tây vừa hái, tươi đẹp ướt át, dưới ánh trăng chiếu rọi lại càng rõ ràng đến chói mắt, Kỷ Dao có muốn không để ý cũng khó.
Hắn không phải đồ ngốc, hắn biết đây là cái gì.
Hắn hẳn nên giả vờ không thấy, giữ cho Yến Song chút thể diện.
Nhưng không biết trong đầu có sức mạnh nào điều khiển tâm trí, tay hắn như tự có ý thức đã nhẹ nhàng chạm lên.
Cảm giác ấm áp, cũng không có gì dị thường, không nóng lên như hắn tưởng tượng, cũng chỉ rất bình thường, cực bình thường.
Hóa ra nó không cắn người.
Kỷ Dao thu tay về, ánh mắt lảng tránh, "Có dấu vết."
Yến Song nghe vậy, theo bản năng duỗi tay che cổ lại, vẻ mặt hoảng loạn giải thích: "Là muỗi, muỗi cắn, muỗi mùa thu, độc dữ lắm."
Lời nói dối vụng về đến mức chính y nói ra cũng phải đỏ mặt, khiến chiếc cổ thon dài cũng phải đỏ cùng.
Đã nạp người ta vào trong vòng bạn bè, trong lòng Kỷ Dao cũng sẽ tự nhiên phân chia ra một hình thức ở chung mới.
Hồi nhỏ hắn từng bị người cha ưu việt nghiêm khắc khống chế thế nào là giao hữu đúng mực.
Dựa theo những gì được dạy từ nhỏ, hắn hiểu rõ chủ đề này nên dừng lại ở đây.
Bọn họ chỉ là bạn bè, không cần thiết phải dò hỏi tới cùng.
Nhẹ nhàng bỏ qua, thái bình giả tạo, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành, vì sao còn phải làm theo cách hắn không thích? Không phải hắn đã quyết tâm thoát khỏi khống chế của cha rồi sao?
Hắn thích gì làm nấy, hắn chỉ làm theo trái tim mình.
"Là anh ta làm à?" ngữ khí Kỷ Dao lạnh lùng.
Yến Song nghĩ thầm vậy cậu nghĩ oan cho Tần Thú rồi.
Bây giờ ở trên giường Tần Thú chính là bé ngoan năm sao, biết y ghét bị như vậy nên chưa bao giờ làm ra dấu vết ở những nơi dễ thấy trên người y.
Đây là Yến Song tự véo mình trước gương đó.
Cũng chỉ lừa được bé trai tân như Kỷ Dao thôi.
Yến Song che cổ lại, lảng tránh nói: "Cậu cần chăn không?"
Kỷ Dao cố chấp nói: "Anh ta làm à?"
Yến Song hơi co rúm người lại, cúi đầu không nói, xem như ngầm đồng ý.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên như được phủ một lớp voan trắng sữa, dáng vẻ dịu ngoan không mang oán hận.
Kỷ Dao thật sự không hiểu, rốt cuộc là loại nỗi khổ gì mà có thể khiến Yến Song không thể nào thoát khỏi vũng lầy?
"Tôi có thể giúp cậu."
Giọng Kỷ Dao nghiêm túc mà chân thành, "Nhìn tôi."
Bả vai Yến Song hơi run, y vẫn không chịu ngẩng đầu.
Trong ký túc xá chỉ có hai người, bên ngoài vẫn đang ồn ào nhốn nháo, Kỷ Dao cực kỳ không thích mơ mơ hồ hồ như bây giờ, hắn bất đắc dĩ vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cằm Yến Song, mà Yến Song lập tức giật mình tránh đi.
"Kỷ Dao ——"
Y như hắn mong muốn mà nhìn hắn, chỉ là trong ánh mắt có chút hoảng sợ và đề phòng, tuy rằng chỉ trong chớp mắt nhưng Kỷ Dao cũng đã nhận ra. Hắn không để ý, chỉ hứa hẹn một lần nữa.
"Tôi sẽ giúp cậu."
Gằn từng chữ một.
Không thể nghi ngờ người này sẽ không tiếc trả bất cứ cái giá nào để hoàn thành lời hứa của hắn.
Trên mặt Yến Song lộ ra ý cười, "Cảm ơn cậu Kỷ Dao, thật sự cảm ơn cậu."
Đây là câu kết thúc cuộc đối thoại lần trước của bọn họ.
Kỷ Dao nhớ rất rõ ràng.
Nhưng dường như có cái gì đã thay đổi.
"Nhưng mà," Yến Song tươi cười thẹn thùng, "Tớ không cần cậu giúp tớ nữa."
Kỷ Dao ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại, "Hai người kết thúc rồi sao?"
Yến Song lắc lắc đầu, Kỷ Dao nhìn thấy vẻ háo hức muốn nói mà xấu hổ trên mặt Yến Song, đó là biểu cảm y đã lộ ra vài lần trước mặt hắn.
"Chúng tớ......" giọng Yến Song vừa nhỏ vừa nhẹ, mang vui vui sướng dè dặt, khóe miệng hơi cong lên, "Chúng tớ bây giờ mới vừa bắt đầu."
Trong đầu như có một tia sét xẹt ngang qua, đầu óc Kỷ Dao hỗn loạn, nháy mắt rất nhiều hình ảnh đồng thời xuất hiện trong trí nhớ.
"Tớ có nỗi khổ riêng."
"Kỷ Dao, cầu xin cậu, trở về với tớ đi."
"Thực xin lỗi......"
"Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu."
"Nhưng mà, tớ không cần cậu giúp tớ nữa."
Từng giọt nước mắt cuối cùng biến thành một gương mặt cười.
Giống như một vở kịch tua nhanh, biến chuyển thành một vở hài kịch đen, khiến khán giả ngạc nhiên tới mức hoài nghi chính mình.
"Lúc bắt đầu chúng tớ có chút hiểu lầm......" dường như Yến Song tìm được nguồn sức mạnh nào đó —— có lẽ chính là khi Kỷ Dao xa lánh y, "Bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ rồi, chúng tớ, chúng tớ cũng khá hòa hợp."
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Yến Song rõ ràng đã bao hàm ngượng ngùng hạnh phúc.
"Kỷ Dao," Yến Song ngẩng mặt lên, tràn đầy chờ mong, "Cậu sẽ chúc phúc cho tớ chứ?."
Năm tra công, một đối sách.
Đều tặng bọn chúng một màu xanh!
Xanh từ thân đến tâm!
Không có nón xanh, thì tình huống tự sáng tạo ra cũng phải xanh!
Cảm thấy y thích hắn thì liền trốn y, cho hắn trốn thỏa thích.
Được rồi, giờ bố không thích mày đấy, sao? Sướng không?
Lần cuối Yến Song nhìn thấy bộ dạng bất lực phẫn nộ này của Kỷ Dao như bây giờ đã là khá lâu rồi.
Tuy rằng hắn vẫn hay treo cái mặt thối không có biểu cảm gì, thế nhưng Yến Song nhìn ra được khuôn mặt đẹp trai như khắc từ băng kia đã sắp biến thành núi lửa bùng nổ rồi, chẳng qua đang cực lực kiềm chế mà thôi.
Yến Song vừa nói xin lỗi Tiểu Kỷ trong lòng, vừa cười thầm đến mức sắp nghẹn ra cơ bụng.
"Hiểu lầm thế nào?"
Ngoài dự đoán của Yến Song, thế mà Kỷ Dao vẫn chưa lên cơn.
Thật sự không thể không bội phục năng lực khống chế cảm xúc của Tiểu Kỷ tiến bộ thần tốc, đứa nhỏ lớn rồi, hiểu chuyện ghê, cha vui lắm luôn.
Nhưng có ích lợi gì đâu.
Tuyến tình cảm tăng vụt trong hậu trường đã chứng minh tất cả.
Tiểu Kỷ à, có lửa thì phải phóng ra.
Để cha cho con thêm chút củi nè!
Yến Song bày ra bộ mặt đóa sen trắng.
"Trước kia tớ vẫn luôn hiểu lầm rằng anh ấy làm những chuyện đó, là chỉ vì có được......" Yến Song dừng một chút, căn răng tự cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn "dũng cảm" nói ra, "Thân thể ——" khóe mắt e lệ mà liếc nhìn Kỷ Dao một cái, thành công bắt được lửa giận đang hừng hực thiêu đốt trong con ngươi Kỷ Dao.
"Gần đây tớ mới biết, anh ấy hẳn là...... là thật sự thích tớ, cho nên......"
Yến Song không nói tiếp, phần còn lại để Tiểu Kỷ tự hiểu.
"Cho nên, cậu cũng thích anh ta sao?"
Giọng nói lạnh băng đến mức Yến Song cũng phải yêu thương hắn.
Xem này, không phải hiểu rõ lắm sao.
Yến Song cho Kỷ Dao một ánh mắt "Đúng vậy, chính là như cậu nghĩ đó", sau đó lại tha thiết nói: "Kỷ Dao ơi, đây là lần đầu tiên tớ yêu đương, cậu sẽ chúc phúc cho tớ chứ?"
Kỷ Dao không nói lời nào, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại chuyển sang nhìn ký túc xá trống không, sau đó lại nhìn xuống mặt đất, sau khi bắn phá khắp nơi một phen, cuối cùng vẫn là khóa chặt trên mặt Yến Song.
Khuôn mặt kia tràn đầy mong đợi và hạnh phúc.
Sau đó, hắn vươn tay, chậm rãi tháo kính mắt trên mặt Yến Song xuống ném lên mặt bàn, phát ra âm thanh chói tai.
Yến Song "a" một tiếng, cổ áo bị giữ chặt, người cũng bị kéo tới trước mặt Kỷ Dao.
Đôi mắt Kỷ Dao lạnh băng xen lẫn tức giận, còn có một chút cảm xúc nặng nề phức tạp, mãnh liệt ập vào mặt y.
"Cậu thì biết cái gì?"
Giọng Kỷ Dao không còn lạnh băng nữa, băng trên người rốt cuộc cũng tan chảy.
Yến Song nghĩ thầm đương nhiên là y hiểu rõ.
Kỷ Dao đang thương hại y.
Ở góc nhìn của hắn, Yến Song đang vô tri vô giác rơi vào một cái bẫy tình yêu.
Y không biết tình yêu của hắn thực ra dựa vào một khuôn mặt giống Tần Khanh, lòng y tràn ngập vui mừng nhảy nhót, rốt cuộc quan hệ giữa mình và Tần Vũ Bạch có thể trở về bình thường, y trong họa có phúc mà gặt hái được tình yêu.
"Chia tay đi."
"Kỷ Dao......"
"Tôi lặp lại lần nữa," một tay túm chặt cổ áo Yến Song, ánh mắt Kỷ Dao đâm vào mắt Yến Song, "Chia tay anh ta đi."
Trong mắt Yến Song lại lặng yên tràn ra nước mắt, y mở to hai mắt, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, đôi môi run rẩy, giọng nói nhỏ nhưng lại kiên định, "Không."
"Tớ thích anh ấy."
Kỷ Dao lẳng lặng nghe xong mới nói: "Xin lỗi, sau này cháu sẽ chú ý."
Dì quản lý thấy hắn vừa đẹp trai lại ngoan ngoãn, rốt cuộc rộng lượng cho hắn đi, "Tòa ký túc của mấy đứa bị hỏng đèn hành lang rồi, cháu tự cẩn thẩn nhé, bật đèn điện thoại mà soi."
"Cháu cảm ơn."
Hành lang quả nhiên tối đen như mực, tuy rằng đã tắt đèn, nhưng trong tòa nhà vẫn còn tiếng động, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chậu rửa mặt rơi hay gì đó.
Kỷ Dao bước hai bậc một, rất nhanh đã lên đến tầng của họ, bước chân vừa mới rẽ qua khúc ngoặt, vừa liếc mắt đã thấy một bóng người ngồi xổm trước cửa ký túc.
Cuộn thành một cục nho nhỏ trong bóng tối, an an tĩnh tĩnh, không có chút cảm giác tồn tại nào, dường như đang yên lặng chờ đợi ai đó đưa y đi.
Dường như y đã nhận ra mà nhìn về phía này, sau đó vội vàng đứng lên, "Kỷ Dao, là cậu sao?"
Giọng nói trong trẻo lanh lảnh, niềm vui tràn đầy được thắp lên trong nháy mắt.
Người nghe được giọng y sẽ biết giờ này khắc này y cần hắn đến mức nào.
"Ừm," Kỷ Dao lấy lại bình tĩnh rồi đi tới, "Sao không vào trong?"
"Tớ vào rồi," Yến Song buồn rầu đầy mặt, "Nhưng trong đó cứ có âm thanh lạ ấy, tớ sợ lắm."
Thực ra bọn họ mới chỉ không gặp hai ngày, nhưng lại mấy ngày không nói chuyện với nhau rồi.
Trong khoảng thời gian này Kỷ Dao luôn cố tình duy trì khoảng cách với Yến Song.
Hắn không muốn để Yến Song hy vọng vô nghĩa.
Nếu đã không giúp được thì cũng không nên khiến y thêm bất hạnh.
Vừa mở cửa ra, Kỷ Dao đã nghe thấy âm thanh lạ, hình như từ phòng tắm truyền ra. Hắn đi vào kiểm tra một lúc thì ra nói: "Không có gì đâu, cửa sổ không đóng chặt nên gió rít qua."
Đương nhiên Yến Song biết là cửa sổ, tự tay y mở mà có thể không biết sao?
Yến Song làm bộ như vừa trút được gánh nặng, "Ngại ghê, tớ sợ quá nên không dám đi vào, còn cố ý gọi cậu về...... Vốn đêm nay cậu ở chỗ anh Tiêu Thanh Dương sao? Có cần về không? Thực ra tớ ở một mình cũng được."
Kỷ Dao nhíu nhíu mày.
Yến Song nói nhiều hơn, thái độ cũng tự nhiên hơn trước kia.
Yến Song đặt cặp sách xuốn, vẫn còn tiếp tục lải nhải, "Cậu nói rất đúng, trên thế giới này sao có thể có quỷ chứ, là tớ nghĩ nhiều quá rồi."
"Á," Yến Song như là đột nhiên nghĩ tới điều gì gì, duỗi tay chỉ lên giường hắn, "Giường cậu còn chưa dọn cơ, cậu có chăn không?"
Hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Yến Song lại có thay đổi lớn đến vậy?
Kỷ Dao tiến gần đến, cửa sổ ký túc không đóng, ánh răng gần rằm ngày càng sáng, chiếu rọi rõ ràng gương mặt trắng nõn kia.
Ánh mắt không né tránh, ngay sau khi đối diện, rất tự nhiên như không có gì mà dời đi, những tình cảm mơ hồ kia bỗng nhiên biến mất không thấy nữa.
Tuy Yến Song cúi đầu, nhưng mồm miệng vẫn rõ ràng lanh lợi như cũ, "Nếu cậu muốn ngủ lại í, thì tớ chia cho cậu một cái chăn, miễn cưỡng cũng có thể chắp vá một đêm......"
Cổ bị ngón tay hơi lạnh chạm nhẹ, lời Yến Song đột nhiên im bặt, y ngẩng đầu, trên mặt rốt cuộc cũng có một biểu cảm giống trước kia, y kinh ngạc nhìn Kỷ Dao, vẻ mặt không không biết nên nói cái gì.
Trên cần cổ trắng nhỏ là vài dấu ấn còn mới như dâu tây vừa hái, tươi đẹp ướt át, dưới ánh trăng chiếu rọi lại càng rõ ràng đến chói mắt, Kỷ Dao có muốn không để ý cũng khó.
Hắn không phải đồ ngốc, hắn biết đây là cái gì.
Hắn hẳn nên giả vờ không thấy, giữ cho Yến Song chút thể diện.
Nhưng không biết trong đầu có sức mạnh nào điều khiển tâm trí, tay hắn như tự có ý thức đã nhẹ nhàng chạm lên.
Cảm giác ấm áp, cũng không có gì dị thường, không nóng lên như hắn tưởng tượng, cũng chỉ rất bình thường, cực bình thường.
Hóa ra nó không cắn người.
Kỷ Dao thu tay về, ánh mắt lảng tránh, "Có dấu vết."
Yến Song nghe vậy, theo bản năng duỗi tay che cổ lại, vẻ mặt hoảng loạn giải thích: "Là muỗi, muỗi cắn, muỗi mùa thu, độc dữ lắm."
Lời nói dối vụng về đến mức chính y nói ra cũng phải đỏ mặt, khiến chiếc cổ thon dài cũng phải đỏ cùng.
Đã nạp người ta vào trong vòng bạn bè, trong lòng Kỷ Dao cũng sẽ tự nhiên phân chia ra một hình thức ở chung mới.
Hồi nhỏ hắn từng bị người cha ưu việt nghiêm khắc khống chế thế nào là giao hữu đúng mực.
Dựa theo những gì được dạy từ nhỏ, hắn hiểu rõ chủ đề này nên dừng lại ở đây.
Bọn họ chỉ là bạn bè, không cần thiết phải dò hỏi tới cùng.
Nhẹ nhàng bỏ qua, thái bình giả tạo, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành, vì sao còn phải làm theo cách hắn không thích? Không phải hắn đã quyết tâm thoát khỏi khống chế của cha rồi sao?
Hắn thích gì làm nấy, hắn chỉ làm theo trái tim mình.
"Là anh ta làm à?" ngữ khí Kỷ Dao lạnh lùng.
Yến Song nghĩ thầm vậy cậu nghĩ oan cho Tần Thú rồi.
Bây giờ ở trên giường Tần Thú chính là bé ngoan năm sao, biết y ghét bị như vậy nên chưa bao giờ làm ra dấu vết ở những nơi dễ thấy trên người y.
Đây là Yến Song tự véo mình trước gương đó.
Cũng chỉ lừa được bé trai tân như Kỷ Dao thôi.
Yến Song che cổ lại, lảng tránh nói: "Cậu cần chăn không?"
Kỷ Dao cố chấp nói: "Anh ta làm à?"
Yến Song hơi co rúm người lại, cúi đầu không nói, xem như ngầm đồng ý.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên như được phủ một lớp voan trắng sữa, dáng vẻ dịu ngoan không mang oán hận.
Kỷ Dao thật sự không hiểu, rốt cuộc là loại nỗi khổ gì mà có thể khiến Yến Song không thể nào thoát khỏi vũng lầy?
"Tôi có thể giúp cậu."
Giọng Kỷ Dao nghiêm túc mà chân thành, "Nhìn tôi."
Bả vai Yến Song hơi run, y vẫn không chịu ngẩng đầu.
Trong ký túc xá chỉ có hai người, bên ngoài vẫn đang ồn ào nhốn nháo, Kỷ Dao cực kỳ không thích mơ mơ hồ hồ như bây giờ, hắn bất đắc dĩ vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cằm Yến Song, mà Yến Song lập tức giật mình tránh đi.
"Kỷ Dao ——"
Y như hắn mong muốn mà nhìn hắn, chỉ là trong ánh mắt có chút hoảng sợ và đề phòng, tuy rằng chỉ trong chớp mắt nhưng Kỷ Dao cũng đã nhận ra. Hắn không để ý, chỉ hứa hẹn một lần nữa.
"Tôi sẽ giúp cậu."
Gằn từng chữ một.
Không thể nghi ngờ người này sẽ không tiếc trả bất cứ cái giá nào để hoàn thành lời hứa của hắn.
Trên mặt Yến Song lộ ra ý cười, "Cảm ơn cậu Kỷ Dao, thật sự cảm ơn cậu."
Đây là câu kết thúc cuộc đối thoại lần trước của bọn họ.
Kỷ Dao nhớ rất rõ ràng.
Nhưng dường như có cái gì đã thay đổi.
"Nhưng mà," Yến Song tươi cười thẹn thùng, "Tớ không cần cậu giúp tớ nữa."
Kỷ Dao ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại, "Hai người kết thúc rồi sao?"
Yến Song lắc lắc đầu, Kỷ Dao nhìn thấy vẻ háo hức muốn nói mà xấu hổ trên mặt Yến Song, đó là biểu cảm y đã lộ ra vài lần trước mặt hắn.
"Chúng tớ......" giọng Yến Song vừa nhỏ vừa nhẹ, mang vui vui sướng dè dặt, khóe miệng hơi cong lên, "Chúng tớ bây giờ mới vừa bắt đầu."
Trong đầu như có một tia sét xẹt ngang qua, đầu óc Kỷ Dao hỗn loạn, nháy mắt rất nhiều hình ảnh đồng thời xuất hiện trong trí nhớ.
"Tớ có nỗi khổ riêng."
"Kỷ Dao, cầu xin cậu, trở về với tớ đi."
"Thực xin lỗi......"
"Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu."
"Nhưng mà, tớ không cần cậu giúp tớ nữa."
Từng giọt nước mắt cuối cùng biến thành một gương mặt cười.
Giống như một vở kịch tua nhanh, biến chuyển thành một vở hài kịch đen, khiến khán giả ngạc nhiên tới mức hoài nghi chính mình.
"Lúc bắt đầu chúng tớ có chút hiểu lầm......" dường như Yến Song tìm được nguồn sức mạnh nào đó —— có lẽ chính là khi Kỷ Dao xa lánh y, "Bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ rồi, chúng tớ, chúng tớ cũng khá hòa hợp."
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Yến Song rõ ràng đã bao hàm ngượng ngùng hạnh phúc.
"Kỷ Dao," Yến Song ngẩng mặt lên, tràn đầy chờ mong, "Cậu sẽ chúc phúc cho tớ chứ?."
Năm tra công, một đối sách.
Đều tặng bọn chúng một màu xanh!
Xanh từ thân đến tâm!
Không có nón xanh, thì tình huống tự sáng tạo ra cũng phải xanh!
Cảm thấy y thích hắn thì liền trốn y, cho hắn trốn thỏa thích.
Được rồi, giờ bố không thích mày đấy, sao? Sướng không?
Lần cuối Yến Song nhìn thấy bộ dạng bất lực phẫn nộ này của Kỷ Dao như bây giờ đã là khá lâu rồi.
Tuy rằng hắn vẫn hay treo cái mặt thối không có biểu cảm gì, thế nhưng Yến Song nhìn ra được khuôn mặt đẹp trai như khắc từ băng kia đã sắp biến thành núi lửa bùng nổ rồi, chẳng qua đang cực lực kiềm chế mà thôi.
Yến Song vừa nói xin lỗi Tiểu Kỷ trong lòng, vừa cười thầm đến mức sắp nghẹn ra cơ bụng.
"Hiểu lầm thế nào?"
Ngoài dự đoán của Yến Song, thế mà Kỷ Dao vẫn chưa lên cơn.
Thật sự không thể không bội phục năng lực khống chế cảm xúc của Tiểu Kỷ tiến bộ thần tốc, đứa nhỏ lớn rồi, hiểu chuyện ghê, cha vui lắm luôn.
Nhưng có ích lợi gì đâu.
Tuyến tình cảm tăng vụt trong hậu trường đã chứng minh tất cả.
Tiểu Kỷ à, có lửa thì phải phóng ra.
Để cha cho con thêm chút củi nè!
Yến Song bày ra bộ mặt đóa sen trắng.
"Trước kia tớ vẫn luôn hiểu lầm rằng anh ấy làm những chuyện đó, là chỉ vì có được......" Yến Song dừng một chút, căn răng tự cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn "dũng cảm" nói ra, "Thân thể ——" khóe mắt e lệ mà liếc nhìn Kỷ Dao một cái, thành công bắt được lửa giận đang hừng hực thiêu đốt trong con ngươi Kỷ Dao.
"Gần đây tớ mới biết, anh ấy hẳn là...... là thật sự thích tớ, cho nên......"
Yến Song không nói tiếp, phần còn lại để Tiểu Kỷ tự hiểu.
"Cho nên, cậu cũng thích anh ta sao?"
Giọng nói lạnh băng đến mức Yến Song cũng phải yêu thương hắn.
Xem này, không phải hiểu rõ lắm sao.
Yến Song cho Kỷ Dao một ánh mắt "Đúng vậy, chính là như cậu nghĩ đó", sau đó lại tha thiết nói: "Kỷ Dao ơi, đây là lần đầu tiên tớ yêu đương, cậu sẽ chúc phúc cho tớ chứ?"
Kỷ Dao không nói lời nào, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại chuyển sang nhìn ký túc xá trống không, sau đó lại nhìn xuống mặt đất, sau khi bắn phá khắp nơi một phen, cuối cùng vẫn là khóa chặt trên mặt Yến Song.
Khuôn mặt kia tràn đầy mong đợi và hạnh phúc.
Sau đó, hắn vươn tay, chậm rãi tháo kính mắt trên mặt Yến Song xuống ném lên mặt bàn, phát ra âm thanh chói tai.
Yến Song "a" một tiếng, cổ áo bị giữ chặt, người cũng bị kéo tới trước mặt Kỷ Dao.
Đôi mắt Kỷ Dao lạnh băng xen lẫn tức giận, còn có một chút cảm xúc nặng nề phức tạp, mãnh liệt ập vào mặt y.
"Cậu thì biết cái gì?"
Giọng Kỷ Dao không còn lạnh băng nữa, băng trên người rốt cuộc cũng tan chảy.
Yến Song nghĩ thầm đương nhiên là y hiểu rõ.
Kỷ Dao đang thương hại y.
Ở góc nhìn của hắn, Yến Song đang vô tri vô giác rơi vào một cái bẫy tình yêu.
Y không biết tình yêu của hắn thực ra dựa vào một khuôn mặt giống Tần Khanh, lòng y tràn ngập vui mừng nhảy nhót, rốt cuộc quan hệ giữa mình và Tần Vũ Bạch có thể trở về bình thường, y trong họa có phúc mà gặt hái được tình yêu.
"Chia tay đi."
"Kỷ Dao......"
"Tôi lặp lại lần nữa," một tay túm chặt cổ áo Yến Song, ánh mắt Kỷ Dao đâm vào mắt Yến Song, "Chia tay anh ta đi."
Trong mắt Yến Song lại lặng yên tràn ra nước mắt, y mở to hai mắt, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, đôi môi run rẩy, giọng nói nhỏ nhưng lại kiên định, "Không."
"Tớ thích anh ấy."