Ương Ngạnh
Chương 71
Sau khi vào phòng khách, Triệu Ưng Tuyết nhiệt tình rót trà lấy bánh cho cô, luôn chân luôn tay bận rộn làm cô thấy ngại. Một lúc sau thấy Triệu Ưng Tuyết vào bếp chuẩn bị bữa trưa, cô liền đi theo bà.
“Bà ơi, bà có cần cháu giúp gì không ạ?” Tăng Như Sơ đứng ở cửa, không bước vào luôn mà cất tiếng hỏi. Triệu Ưng Tuyết nhìn cô, cười hiền hòa, “Cháu vào đây đi.” Bấy giờ Tăng Như Sơ mới đi vào phòng bếp. Trong suốt quá trình trưởng thành Tăng Như Sơ đã được học hỏi khá nhiều kiến thức nên cô hiểu trong bếp cũng có một vài quy tắc riêng.
“Bà nghe A Chân nói cháu thích ăn tôm và cá.” Triệu Ưng Tuyết đang sơ chế một con cá tuyết, đây là một loài cá sống sâu dưới biển và ít xương. Phó Ngôn Chân đã nhắn trước rằng Tăng Như Sơ thích ăn cá ít xương. Tăng Như Sơ vừa nghe là biết ngay do Phó Ngôn Chân nói. Lòng cô thấy ngọt như mật. Triệu Ưng Tuyết vừa sơ chế cá vừa nói, “Con cá tuyết này còn được gọi là cá răng gì đó. Thịt mềm lại còn ít xương, nhưng tốt nhất không nên ăn quá nhiều. Bà đọc trên mạng thấy nói rằng con cá này nằm ở đỉnh của chuỗi thức ăn, nhưng hàm lượng kim loại thủy ngân khá cao, hai đứa nhớ để ý đấy.”
Tăng Như Sơ vừa nghe vừa gật đầu vâng dạ liên tục, nhìn thoáng qua hơi giả vờ nhưng cũng rất chân thành cảm ơn Triệu Ưng Tuyết khi nói chuyện này với mình. Quả thật cô không hề biết những kiến thức ấy, cô không hay đi ăn đồ Tây mà số lần gọi cá tuyết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay bởi nó rất đắt.
Khung cảnh trước mắt làm cô nhớ bà nội mình cũng hay nhắc nhở cô về chuyện ăn uống, chẳng hạn như “lê và thịt vịt kỵ nhau”, “ăn nội tạng có thể bổ máu”, “ăn ít đồ lạnh”…Nghe có vẻ hơi cằn nhằn nhưng cũng chính vì là người nhà nên họ mới cằn nhằn như vậy.
Lúc Triệu Ưng Tuyết đang nhặt sợi chỉ đen ở phần lưng con tôm, bà cũng giảng giải cho cô về kỹ thuật lấy sao cho khéo, đang nói thì dường như bà nghĩ đến điều gì đó, “Sau này chắc hai đứa cũng chẳng cần nấu nướng đâu nhỉ? Nếu muốn nấu thì chắc hẳn sẽ thuê người giúp việc, cháu không cần học mấy cái này làm gì.”
Bà vẫn luôn coi mình như một nửa “người giúp việc”, tự mình làm mọi việc nhà. Nhưng Tăng Như Sơ hiển nhiên không cần làm những việc ấy. Bà thấy tay cô trắng nõn mềm mại chắc hẳn không phải làm việc nặng nhọc nên bảo cô chỉ cần biết sơ sơ là được.
Tăng Như Sơ cười, “Cháu vẫn thích tự nấu nướng. Ăn đồ mình nấu có cảm giác thành tựu lắm ạ, mùi vị cũng ngon hơn.”
Cô tiếp tục học phương pháp nhặt sợi tôm của Triệu Ưng Tuyết chứ không bỏ cây tăm trong tay xuống.
“Hai người đang nói gì mà thấy vui thế?” Phó Ngôn Chân đứng cạnh cửa ngắm nhìn tự khi nào.
Triệu Ưng Tuyết lườm anh rồi sai bảo, “Cháu vào đây làm đi, để A Sơ nghỉ ngơi.”
Phó Ngôn Chân nhướng mày, nghênh ngang bước vào. Cả ba bà cháu cùng đứng làm việc, chuyện trò vui vẻ vang cả góc bếp. Chốc lát sau Ngôn Đình Chi nghe tiếng cười trong bếp truyền ra cũng vào nghe ngóng tình hình. Ông đã vẽ rất nhiều bức tranh về tôm, cũng đã từng ăn nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên ông sơ chế tôm. Chưa kịp làm xong một con thì Triệu Ưng Tuyết đã chê bai ông vụng về rồi đuổi ông ra ngoài.
Phó Ngôn Chân buồn cười, “Ông ngoại đang rất cố gắng mà sao bà lại mắng ông.”
“Ông cháu đâu cần phải làm việc này…”
Triệu Ưng Tuyết buột miệng nói rồi mới nhận ra không ổn lắm. Bà biết mình không thể thay đổi lối suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức. Bà ở bên Ngôn Đình Chi hơn nửa đời người đã quen nhìn bàn tay ông vẽ tranh viết thư pháp, nên bà không thể nào chịu được việc để ông làm những việc nhọc nhằn này. Nhưng hai đứa trẻ bên cạnh lại khác, chúng được lớn lên và dạy dỗ trong môi trường khác hẳn bèn nói thêm, “Tay A Sơ cũng rất mềm, cháu cứ làm đi, đừng học theo ông ngoại cháu.”
Phó Ngôn Chân cúi nhìn đôi tay cô theo lời bà, quả thật đôi tay ấy vừa nhỏ xinh lại mềm mại. Anh học gì cũng nhanh trừ phi anh không muốn học. Triệu Ưng Tuyết không thấy tiếng động gì bên ngoài nên đi ra xem. Trong bếp chỉ còn lại anh và cô, khung cảnh trái ngược hoàn toàn với ông bà ngoại. Phó Ngôn Chân chê cô vụng về nên bắt cô đứng sang một bên xem anh làm. Khi anh nghiêm túc làm việc gì đó thật sự rất đẹp trai. Kể cả khi cụp mắt tập trung nhặt những đường chỉ đen của con tôm thì trông anh vẫn đẹp đứng tim. Khuôn mặt nhìn nghiêng với đường nét góc cạnh, hàng mi dày rợp bóng, sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi cong… Dáng vẻ của anh khiến lòng cô xốn xang không thể kìm chế. Nhân lúc không có ai, Tăng Như Sơ kiễng chân hôn trộm lên một bên má anh như bị ma quỷ xui khiến. Hôn xong cô mới nhận ra mình vừa làm gì. Phó Ngôn Chân ngoảnh sang nhìn cô, cười xấu xa, “Tôm còn chưa làm xong mà đã ch ảy nước miếng à?”
Tăng Như Sơ chột dạ cãi lại, “…Em có ch ảy nước miếng đâu?”
Phó Ngôn Chân tặc lưỡi, “Thế là nhìn anh nên thèm à?”
“….”
“Cả bên này nữa, nhanh.” Phó Ngôn Chân nói
Tăng Như Sơ đứng im không nhúc nhích.
Phó Ngôn Chân dọa nạt, “Tay anh đang bẩn đấy, có muốn anh bôi lên người em không?”
Tăng Như Sơ đành phải hôn thêm cái nữa vào nửa mặt bên kia. Môi vừa chạm má thì Triệu Ưng Tuyết đã quay lại. Tăng Như Sơ ngượng chín mặt. Triệu Ưng Tuyết chỉ cười chứ không nói gì bởi bà biết cô gái này dễ xấu hổ. Việc này cũng do Phó Ngôn Chân đã nói trước, anh còn “dặn đi dặn lại nhiều lần” ông bà đừng hỏi nhiều quá khiến người nào đó ngượng ngùng.
Bữa ăn náo nhiệt tiếng nói cười, Triệu Ưng Tuyết rất vui nên nói nhiều hơn hẳn lúc bình thường nhưng cũng không làm cho bất cứ ai thấy khó chịu, bà chỉ kể về tuổi thơ của Phó Ngôn Chân chứ không hỏi han chuyện gia đình Tăng Như Sơ. Nhờ vậy mà cô dần thấy thoải mái hơn, cô thích thú lắng nghe những câu chuyện thời thơ ấu của Phó Ngôn Chân.
Ăn xong, Phó Ngôn Chân ra ngoài nghe hai cuộc điện thoại. Một cuộc của Bùi Chiếu, hôm nay là sinh nhật anh ta nên muốn tối nay Phó Ngôn Chân đến ăn mừng với mình. Còn lại là Đỗ Khang gọi đến để giao việc cho anh, ngày nghỉ mà cũng không tha.
Thế là Phó Ngôn Chân không thể ở lại nhà ông bà lâu hơn, nhưng anh lại thấy bà ngoại rất thích Tăng Như Sơ nên lưỡng lự không biết có nên đưa cô đi cùng mình hay không.
Trong nhà họ Ngôn chỉ có mình anh hay nói chuyện với bà, đám cháu chắt còn lại chẳng khi nào chịu đến gần bà. Tăng Như Sơ nhìn thấu sự do dự của anh bèn nói, “Anh cứ đi làm việc đi. Để em ở đây với ông bà cũng được.”
Nhận được câu đáp của cô, Phó Ngôn Chân thấy nhẹ nhõm hẳn, “Vậy tối anh đến đón em nhé.”
Tăng Như Sơ gật đầu đồng ý.
Nói chuyện thêm ba mươi phút nữa, Triệu Ưng Tuyết hỏi cô có muốn nghỉ ngơi không. Sau đó bà dẫn cô đến phòng Phó Ngôn Chân và bảo cô nằm một lúc. Phó Ngôn Chân cũng kể rằng cô thường nghỉ trưa.
Đêm qua Phó Ngôn Chân đã ở đây nên phòng được xông khói trầm hương, hiện giờ vẫn còn lưu lại một mùi hương nhẹ nhàng êm dịu. Tăng Như Sơ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc lọ thủy tinh đặt trên tủ gỗ. Bên trong đó là thứ gì đó màu nâu xám nhìn rất kỳ dị, không giống đồ trang trí chút nào.
Cô hơi tò mò hỏi, “Đây là cái gì thế ạ?”
Triệu Ưng Tuyết nhìn sang, đôi mắt bà thoảng sự hoảng hốt.
Đây là bó cúc họa mi Phó Ngôn Chân được tặng hồi cấp ba. Sau đó hoa héo nên anh đã nhờ bà ép khô. Vài năm trôi qua bó cúc không còn hình dạng ban đầu nhưng anh không vứt đi mà kiếm một cái chai cho vào. Thực ra có một chiều tà anh đã từng vứt nó đi nhưng ban đêm lại điên cuồng đi tìm, cuối cùng cũng tìm thấy nó. Đêm đó trời mưa tầm tã, lúc Phó Ngôn Chân cầm đồ quay về bị mưa xối ướt nhẹp không nhìn rõ mặt mũi, khiến bà giật nảy mình khi nhìn từ cửa sổ xuống. Triệu Ưng Tuyết không biết cô chính là người đã tặng bó hoa đó cho Phó Ngôn Chân. Sợ cô không vui nên đang định nói dối giúp anh. Nhưng chưa kịp cất lời thì giọng ông ngoại vang lên từ phía sau:
“Bó hoa ngày trước cháu đưa cho nó đấy.”
Ngôn Đình Chi bước đến. Bên ngoài phòng bệnh năm đó Tăng Như Sơ cũng mang theo một bó hoa, trong đó còn có hoa cúc họa mi nên ông lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Nghe được câu trả lời này Tăng Như Sơ hơi nhếch môi, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ suýt nữa đánh đổ cái chai.
Ngôn Đình Chi chỉ sang cái tủ bên cạnh, “Nó còn giữ cả một đống đồ.”
Ông đi đến mở cánh cửa tủ phía dưới. Bên trong có một chiếc hộp gỗ màu đen. Sau khi mở hộp ra, Tăng Như Sơ thấy bên trong chứa một số thứ lạ mà quen. Có hai tờ giấy viết tay được gấp lại, là nhật ký hàng tuần cô viết cho Phó Ngôn Chân hồi đó, cô còn bắt anh về nhà phải chép lại. Nhưng anh không làm theo mà viết gì đó kỳ cục rồi bị cô Trương mắng. Trong hộp gỗ còn cả cốc nhựa đựng trà sữa. Lần đó cô mua trà sữa cho anh nhưng anh lại nghỉ học nên không uống được, sau đó bắt cô mua thêm cốc nữa cho mình. Cạnh đó là một tấm thiệp ghi dòng chữ “Chúc cậu khỏe mạnh không ưu sầu, tương lai tươi sáng rực rỡ.”
Chính tay cô đã ghi dòng chữ ấy rồi gài trong bó hoa. Khi ấy cô cho rằng anh đã vứt nó đi nhưng không nghĩ rằng vậy mà anh…anh vẫn còn giữ tất cả mọi thứ. Dưới cùng là một gói giấy nhỏ. Đây là thứ đồ duy nhất cô thấy lạ lẫm, “Cái này là gì thế ạ?”
“Hạt giống nấm đó.” Ngôn Đình Chi cười, “Cũng là đồ cháu đưa à?”
“Không phải ạ.”
Ngôn Đình Chi bất ngờ với câu trả lời.
Tăng Như Sơ khe khẽ sụt sùi, thấp giọng giải thích, “Hồi còn học cấp ba, anh ấy đặt cho cháu một biệt danh.”
Triệu Ưng Tuyết hỏi, “Biệt danh gì thế?”
“Anh ấy gọi cháu là…Nấm Nhỏ.” Tăng Như Sơ nói
“Ra vậy, cháu kéo rèm ra đi.” Ngôn Đình Chi thở dài.
Bên ngoài cửa sổ là một lồng kính nho nhỏ trên ô đất con con.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Chỗ đó trước đây để nó trồng nấm, thằng nhóc đó cũng chịu khó chăm bón lắm.”
“…”
***
Sinh nhật Bùi Chiếu được tổ chức ngay tại nhà hàng của nhà anh ta, Thẩm Du cũng cất công lặn lội bay về từ Mỹ. Hồi trưa Bùi Chiếu đã dùng trò bắt cóc có đạo đức này để bắt Phó Ngôn Chân phải tới. Nhưng anh không ở lại lâu mà rời đi lúc bảy giờ. Anh muốn xem xong đống tài liệu mà Đỗ Khang gửi cho trước chín giờ để còn dành thời gian quay lại đón Tăng Như Sơ. Tám rưỡi, cô gọi điện đến, anh bắt máy ngay lập tức.
“Anh có mang ô không?” Tăng Như Sơ hỏi
“Anh không mang.”
“Trời đang mưa đó.”
Phó Ngôn Chân tặc lưỡi.
“Em…em đến đón anh nhé.”
Phó Ngôn Chân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa nhỏ, đối với anh thì đây chỉ là chuyện không đáng quan tâm. Nhưng khi nghe cô nói vậy thì anh lại cười nói, “Được.”
“Khi nào thì anh xong việc?”
“Anh xong luôn rồi.”
“Vậy anh đợi em hai mươi phút nữa nhé.”
“Ừ.”
Hai mươi phút sau, Phó Ngôn Chân xuống dưới sảnh tòa nhà, Tăng Như Sơ đang cầm ô đứng bên ngoài. Gió thổi từng hơi mềm nhẹ làm hạt mưa rơi xuống chao nghiêng bay bay. Người đứng đó cũng dịu dàng mềm mại như làn gió. Phó Ngôn Chân bước đến đón lấy cái ô trong tay cô rồi che cho cả hai người.
Xuống hầm để xe, Phó Ngôn Chân rảo bước sang bên ghế phó lái định mở cửa cho cô nhưng Tăng Như Sơ lại lên tiếng, “Để em lái cho, anh vừa uống rượu mà.”
Phó Ngôn Chân cúi nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng vòng tay ôm cô vào lòng. Đôi môi ấm nóng áp vào môi cô. Dây dưa lưu luyến hồi lâu anh mới buông ra cười nói, “Anh xách một chai nước vào.”
“?”
“Mọi người uống rượu còn anh uống nước.”
“…Sao anh không uống cùng mọi người?”
“Uống say rồi thì làm sao mà đọc tài liệu được?” Giọng điệu anh vẫn ngả ngớn như mọi khi, “Không đọc tài liệu thì lấy tiền đâu nuôi vợ?”
“Ai cần anh nuôi chứ…”
Phó Ngôn Chân bóp mặt cô, “À thế là nhận làm vợ Phó Ngôn Chân anh rồi đúng không?”
“…”
“Hôn thêm cái nữa đi.” Phó Ngôn Chân cười dụ dỗ.
Cô bị anh đè trên cửa xe, quấn quýt thêm một lúc mới mở cửa xe. Cô thấy một chiếc túi in logo Van Cleef & Arpels đang để trên ghế. Phó Ngôn Chân nhoài vào lấy đồ đưa cho cô, “Midnight Planetarium.”
Tăng Như Sơ nghe cái tên này khá quen tai.
“Chiếc anh mua là mẫu Lady mới của họ.” Phó Ngôn Chân giải thích, “Mẫu mà em nhắc đến trong sổ tay có đường kính mặt đồng hồ lớn hơn.”
Kích thước đồng hồ nữ giảm từ 44mm xuống 38mm, quy trình khảm trang sức cũng cầu kỳ hơn trước. Lần anh từ châu Âu về thăm cô, sáng đó Phó Ngôn Chân dậy trước và nhìn thấy cuốn sổ tay xinh xắn cô để trên bàn chưa kịp đóng lại, anh thấy thú vị nên cầm lên xem. Cô ghi lại khá nhiều ý tưởng cho sản phẩm và khái niệm thiết kế khác nhau trong cuốn sổ đó. Ngoài ra còn một cái tên Midnight Planetarium được nối liền với Van Cleef & Arpels Poetic Complication. Chiếc đồng hồ này được lấy cảm hứng từ thiên văn học. Trung tâm mặt số là một “mặt trời” bằng vàng đỏ, với một số viên đá quý có màu sắc, kích cỡ và chất liệu khác nhau được gắn vào một vòng tròn bên ngoài, tượng trưng cho các hành tinh chính của hệ mặt trời. Đeo bầu trời đầy sao trên tay thật thơ mộng và lãng mạn. Anh còn nhớ rõ lời nhận xét mà cô ghi trong sổ là “Lãng mạn và đắt tiền đôi khi đi đôi với nhau.” Lời bình ngắn gọn súc tích ấy khiến anh bật cười.
Khi Tăng Như Sơ mở hộp, chiếc đồng hồ bên trong còn đẹp và sang trọng hơn cả trong ảnh. Món đồ vừa tinh tế đẹp đẽ lại sang trọng lãng mạn ngay trước mắt như một cảnh tượng hư ảo không mấy chân thật.
Phó Ngôn Chân thấy cô cứ nhìn đăm đăm mãi vào chiếc đồng hồ bèn lấy ra đeo luôn lên cổ tay cô. Quả nhiên mẫu Lady này rất hợp với cô. Cổ tay cô vốn nhỏ nên đường kính mặt đồng hồ cũng nên nhỏ hơn một chút. Tăng Như Sơ không hỏi lý do anh tặng đồ cho cô bởi hỏi ra thì giống như đang ra vẻ. Cô biết tấm lòng của anh, cũng biết anh luôn ghi nhớ những chuyện về mình. Thật ra tấm lòng ấy còn lãng mạn trân quý hơn chiếc đồng hồ trên cổ tay này.
“Cảm ơn anh, em thích lắm.” Cô chỉ nói với anh một câu, nhưng nụ cười tươi tắn rạng ngời trên môi đã thể hiện tất cả. Anh cũng cười theo, “Em thích là được.”
“Về nhà bác em hả?” Phó Ngôn Chân hỏi.
Tăng Như Sơ không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh có muốn em về đó không?”
Phó Ngôn Chân không giấu diếm suy nghĩ, “Đương nhiên là không.”
Tăng Như Sơ ghé vào tai anh thì thầm, “Vậy…em không về nhà bác nữa.”
Cổ họng Phó Ngôn Chân như bị một chiếc lông vũ quét qua, giọng trầm hẳn xuống gần như nói bằng hơi thở, “Không sao chứ?”
“Anh hỏi nữa là em đổi ý đấy.”
Từ giây phút đó trở đi Phó Ngôn Chân im thít không hé răng hỏi một câu nào.
“Bà ơi, bà có cần cháu giúp gì không ạ?” Tăng Như Sơ đứng ở cửa, không bước vào luôn mà cất tiếng hỏi. Triệu Ưng Tuyết nhìn cô, cười hiền hòa, “Cháu vào đây đi.” Bấy giờ Tăng Như Sơ mới đi vào phòng bếp. Trong suốt quá trình trưởng thành Tăng Như Sơ đã được học hỏi khá nhiều kiến thức nên cô hiểu trong bếp cũng có một vài quy tắc riêng.
“Bà nghe A Chân nói cháu thích ăn tôm và cá.” Triệu Ưng Tuyết đang sơ chế một con cá tuyết, đây là một loài cá sống sâu dưới biển và ít xương. Phó Ngôn Chân đã nhắn trước rằng Tăng Như Sơ thích ăn cá ít xương. Tăng Như Sơ vừa nghe là biết ngay do Phó Ngôn Chân nói. Lòng cô thấy ngọt như mật. Triệu Ưng Tuyết vừa sơ chế cá vừa nói, “Con cá tuyết này còn được gọi là cá răng gì đó. Thịt mềm lại còn ít xương, nhưng tốt nhất không nên ăn quá nhiều. Bà đọc trên mạng thấy nói rằng con cá này nằm ở đỉnh của chuỗi thức ăn, nhưng hàm lượng kim loại thủy ngân khá cao, hai đứa nhớ để ý đấy.”
Tăng Như Sơ vừa nghe vừa gật đầu vâng dạ liên tục, nhìn thoáng qua hơi giả vờ nhưng cũng rất chân thành cảm ơn Triệu Ưng Tuyết khi nói chuyện này với mình. Quả thật cô không hề biết những kiến thức ấy, cô không hay đi ăn đồ Tây mà số lần gọi cá tuyết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay bởi nó rất đắt.
Khung cảnh trước mắt làm cô nhớ bà nội mình cũng hay nhắc nhở cô về chuyện ăn uống, chẳng hạn như “lê và thịt vịt kỵ nhau”, “ăn nội tạng có thể bổ máu”, “ăn ít đồ lạnh”…Nghe có vẻ hơi cằn nhằn nhưng cũng chính vì là người nhà nên họ mới cằn nhằn như vậy.
Lúc Triệu Ưng Tuyết đang nhặt sợi chỉ đen ở phần lưng con tôm, bà cũng giảng giải cho cô về kỹ thuật lấy sao cho khéo, đang nói thì dường như bà nghĩ đến điều gì đó, “Sau này chắc hai đứa cũng chẳng cần nấu nướng đâu nhỉ? Nếu muốn nấu thì chắc hẳn sẽ thuê người giúp việc, cháu không cần học mấy cái này làm gì.”
Bà vẫn luôn coi mình như một nửa “người giúp việc”, tự mình làm mọi việc nhà. Nhưng Tăng Như Sơ hiển nhiên không cần làm những việc ấy. Bà thấy tay cô trắng nõn mềm mại chắc hẳn không phải làm việc nặng nhọc nên bảo cô chỉ cần biết sơ sơ là được.
Tăng Như Sơ cười, “Cháu vẫn thích tự nấu nướng. Ăn đồ mình nấu có cảm giác thành tựu lắm ạ, mùi vị cũng ngon hơn.”
Cô tiếp tục học phương pháp nhặt sợi tôm của Triệu Ưng Tuyết chứ không bỏ cây tăm trong tay xuống.
“Hai người đang nói gì mà thấy vui thế?” Phó Ngôn Chân đứng cạnh cửa ngắm nhìn tự khi nào.
Triệu Ưng Tuyết lườm anh rồi sai bảo, “Cháu vào đây làm đi, để A Sơ nghỉ ngơi.”
Phó Ngôn Chân nhướng mày, nghênh ngang bước vào. Cả ba bà cháu cùng đứng làm việc, chuyện trò vui vẻ vang cả góc bếp. Chốc lát sau Ngôn Đình Chi nghe tiếng cười trong bếp truyền ra cũng vào nghe ngóng tình hình. Ông đã vẽ rất nhiều bức tranh về tôm, cũng đã từng ăn nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên ông sơ chế tôm. Chưa kịp làm xong một con thì Triệu Ưng Tuyết đã chê bai ông vụng về rồi đuổi ông ra ngoài.
Phó Ngôn Chân buồn cười, “Ông ngoại đang rất cố gắng mà sao bà lại mắng ông.”
“Ông cháu đâu cần phải làm việc này…”
Triệu Ưng Tuyết buột miệng nói rồi mới nhận ra không ổn lắm. Bà biết mình không thể thay đổi lối suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức. Bà ở bên Ngôn Đình Chi hơn nửa đời người đã quen nhìn bàn tay ông vẽ tranh viết thư pháp, nên bà không thể nào chịu được việc để ông làm những việc nhọc nhằn này. Nhưng hai đứa trẻ bên cạnh lại khác, chúng được lớn lên và dạy dỗ trong môi trường khác hẳn bèn nói thêm, “Tay A Sơ cũng rất mềm, cháu cứ làm đi, đừng học theo ông ngoại cháu.”
Phó Ngôn Chân cúi nhìn đôi tay cô theo lời bà, quả thật đôi tay ấy vừa nhỏ xinh lại mềm mại. Anh học gì cũng nhanh trừ phi anh không muốn học. Triệu Ưng Tuyết không thấy tiếng động gì bên ngoài nên đi ra xem. Trong bếp chỉ còn lại anh và cô, khung cảnh trái ngược hoàn toàn với ông bà ngoại. Phó Ngôn Chân chê cô vụng về nên bắt cô đứng sang một bên xem anh làm. Khi anh nghiêm túc làm việc gì đó thật sự rất đẹp trai. Kể cả khi cụp mắt tập trung nhặt những đường chỉ đen của con tôm thì trông anh vẫn đẹp đứng tim. Khuôn mặt nhìn nghiêng với đường nét góc cạnh, hàng mi dày rợp bóng, sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi cong… Dáng vẻ của anh khiến lòng cô xốn xang không thể kìm chế. Nhân lúc không có ai, Tăng Như Sơ kiễng chân hôn trộm lên một bên má anh như bị ma quỷ xui khiến. Hôn xong cô mới nhận ra mình vừa làm gì. Phó Ngôn Chân ngoảnh sang nhìn cô, cười xấu xa, “Tôm còn chưa làm xong mà đã ch ảy nước miếng à?”
Tăng Như Sơ chột dạ cãi lại, “…Em có ch ảy nước miếng đâu?”
Phó Ngôn Chân tặc lưỡi, “Thế là nhìn anh nên thèm à?”
“….”
“Cả bên này nữa, nhanh.” Phó Ngôn Chân nói
Tăng Như Sơ đứng im không nhúc nhích.
Phó Ngôn Chân dọa nạt, “Tay anh đang bẩn đấy, có muốn anh bôi lên người em không?”
Tăng Như Sơ đành phải hôn thêm cái nữa vào nửa mặt bên kia. Môi vừa chạm má thì Triệu Ưng Tuyết đã quay lại. Tăng Như Sơ ngượng chín mặt. Triệu Ưng Tuyết chỉ cười chứ không nói gì bởi bà biết cô gái này dễ xấu hổ. Việc này cũng do Phó Ngôn Chân đã nói trước, anh còn “dặn đi dặn lại nhiều lần” ông bà đừng hỏi nhiều quá khiến người nào đó ngượng ngùng.
Bữa ăn náo nhiệt tiếng nói cười, Triệu Ưng Tuyết rất vui nên nói nhiều hơn hẳn lúc bình thường nhưng cũng không làm cho bất cứ ai thấy khó chịu, bà chỉ kể về tuổi thơ của Phó Ngôn Chân chứ không hỏi han chuyện gia đình Tăng Như Sơ. Nhờ vậy mà cô dần thấy thoải mái hơn, cô thích thú lắng nghe những câu chuyện thời thơ ấu của Phó Ngôn Chân.
Ăn xong, Phó Ngôn Chân ra ngoài nghe hai cuộc điện thoại. Một cuộc của Bùi Chiếu, hôm nay là sinh nhật anh ta nên muốn tối nay Phó Ngôn Chân đến ăn mừng với mình. Còn lại là Đỗ Khang gọi đến để giao việc cho anh, ngày nghỉ mà cũng không tha.
Thế là Phó Ngôn Chân không thể ở lại nhà ông bà lâu hơn, nhưng anh lại thấy bà ngoại rất thích Tăng Như Sơ nên lưỡng lự không biết có nên đưa cô đi cùng mình hay không.
Trong nhà họ Ngôn chỉ có mình anh hay nói chuyện với bà, đám cháu chắt còn lại chẳng khi nào chịu đến gần bà. Tăng Như Sơ nhìn thấu sự do dự của anh bèn nói, “Anh cứ đi làm việc đi. Để em ở đây với ông bà cũng được.”
Nhận được câu đáp của cô, Phó Ngôn Chân thấy nhẹ nhõm hẳn, “Vậy tối anh đến đón em nhé.”
Tăng Như Sơ gật đầu đồng ý.
Nói chuyện thêm ba mươi phút nữa, Triệu Ưng Tuyết hỏi cô có muốn nghỉ ngơi không. Sau đó bà dẫn cô đến phòng Phó Ngôn Chân và bảo cô nằm một lúc. Phó Ngôn Chân cũng kể rằng cô thường nghỉ trưa.
Đêm qua Phó Ngôn Chân đã ở đây nên phòng được xông khói trầm hương, hiện giờ vẫn còn lưu lại một mùi hương nhẹ nhàng êm dịu. Tăng Như Sơ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc lọ thủy tinh đặt trên tủ gỗ. Bên trong đó là thứ gì đó màu nâu xám nhìn rất kỳ dị, không giống đồ trang trí chút nào.
Cô hơi tò mò hỏi, “Đây là cái gì thế ạ?”
Triệu Ưng Tuyết nhìn sang, đôi mắt bà thoảng sự hoảng hốt.
Đây là bó cúc họa mi Phó Ngôn Chân được tặng hồi cấp ba. Sau đó hoa héo nên anh đã nhờ bà ép khô. Vài năm trôi qua bó cúc không còn hình dạng ban đầu nhưng anh không vứt đi mà kiếm một cái chai cho vào. Thực ra có một chiều tà anh đã từng vứt nó đi nhưng ban đêm lại điên cuồng đi tìm, cuối cùng cũng tìm thấy nó. Đêm đó trời mưa tầm tã, lúc Phó Ngôn Chân cầm đồ quay về bị mưa xối ướt nhẹp không nhìn rõ mặt mũi, khiến bà giật nảy mình khi nhìn từ cửa sổ xuống. Triệu Ưng Tuyết không biết cô chính là người đã tặng bó hoa đó cho Phó Ngôn Chân. Sợ cô không vui nên đang định nói dối giúp anh. Nhưng chưa kịp cất lời thì giọng ông ngoại vang lên từ phía sau:
“Bó hoa ngày trước cháu đưa cho nó đấy.”
Ngôn Đình Chi bước đến. Bên ngoài phòng bệnh năm đó Tăng Như Sơ cũng mang theo một bó hoa, trong đó còn có hoa cúc họa mi nên ông lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Nghe được câu trả lời này Tăng Như Sơ hơi nhếch môi, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ suýt nữa đánh đổ cái chai.
Ngôn Đình Chi chỉ sang cái tủ bên cạnh, “Nó còn giữ cả một đống đồ.”
Ông đi đến mở cánh cửa tủ phía dưới. Bên trong có một chiếc hộp gỗ màu đen. Sau khi mở hộp ra, Tăng Như Sơ thấy bên trong chứa một số thứ lạ mà quen. Có hai tờ giấy viết tay được gấp lại, là nhật ký hàng tuần cô viết cho Phó Ngôn Chân hồi đó, cô còn bắt anh về nhà phải chép lại. Nhưng anh không làm theo mà viết gì đó kỳ cục rồi bị cô Trương mắng. Trong hộp gỗ còn cả cốc nhựa đựng trà sữa. Lần đó cô mua trà sữa cho anh nhưng anh lại nghỉ học nên không uống được, sau đó bắt cô mua thêm cốc nữa cho mình. Cạnh đó là một tấm thiệp ghi dòng chữ “Chúc cậu khỏe mạnh không ưu sầu, tương lai tươi sáng rực rỡ.”
Chính tay cô đã ghi dòng chữ ấy rồi gài trong bó hoa. Khi ấy cô cho rằng anh đã vứt nó đi nhưng không nghĩ rằng vậy mà anh…anh vẫn còn giữ tất cả mọi thứ. Dưới cùng là một gói giấy nhỏ. Đây là thứ đồ duy nhất cô thấy lạ lẫm, “Cái này là gì thế ạ?”
“Hạt giống nấm đó.” Ngôn Đình Chi cười, “Cũng là đồ cháu đưa à?”
“Không phải ạ.”
Ngôn Đình Chi bất ngờ với câu trả lời.
Tăng Như Sơ khe khẽ sụt sùi, thấp giọng giải thích, “Hồi còn học cấp ba, anh ấy đặt cho cháu một biệt danh.”
Triệu Ưng Tuyết hỏi, “Biệt danh gì thế?”
“Anh ấy gọi cháu là…Nấm Nhỏ.” Tăng Như Sơ nói
“Ra vậy, cháu kéo rèm ra đi.” Ngôn Đình Chi thở dài.
Bên ngoài cửa sổ là một lồng kính nho nhỏ trên ô đất con con.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Chỗ đó trước đây để nó trồng nấm, thằng nhóc đó cũng chịu khó chăm bón lắm.”
“…”
***
Sinh nhật Bùi Chiếu được tổ chức ngay tại nhà hàng của nhà anh ta, Thẩm Du cũng cất công lặn lội bay về từ Mỹ. Hồi trưa Bùi Chiếu đã dùng trò bắt cóc có đạo đức này để bắt Phó Ngôn Chân phải tới. Nhưng anh không ở lại lâu mà rời đi lúc bảy giờ. Anh muốn xem xong đống tài liệu mà Đỗ Khang gửi cho trước chín giờ để còn dành thời gian quay lại đón Tăng Như Sơ. Tám rưỡi, cô gọi điện đến, anh bắt máy ngay lập tức.
“Anh có mang ô không?” Tăng Như Sơ hỏi
“Anh không mang.”
“Trời đang mưa đó.”
Phó Ngôn Chân tặc lưỡi.
“Em…em đến đón anh nhé.”
Phó Ngôn Chân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa nhỏ, đối với anh thì đây chỉ là chuyện không đáng quan tâm. Nhưng khi nghe cô nói vậy thì anh lại cười nói, “Được.”
“Khi nào thì anh xong việc?”
“Anh xong luôn rồi.”
“Vậy anh đợi em hai mươi phút nữa nhé.”
“Ừ.”
Hai mươi phút sau, Phó Ngôn Chân xuống dưới sảnh tòa nhà, Tăng Như Sơ đang cầm ô đứng bên ngoài. Gió thổi từng hơi mềm nhẹ làm hạt mưa rơi xuống chao nghiêng bay bay. Người đứng đó cũng dịu dàng mềm mại như làn gió. Phó Ngôn Chân bước đến đón lấy cái ô trong tay cô rồi che cho cả hai người.
Xuống hầm để xe, Phó Ngôn Chân rảo bước sang bên ghế phó lái định mở cửa cho cô nhưng Tăng Như Sơ lại lên tiếng, “Để em lái cho, anh vừa uống rượu mà.”
Phó Ngôn Chân cúi nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng vòng tay ôm cô vào lòng. Đôi môi ấm nóng áp vào môi cô. Dây dưa lưu luyến hồi lâu anh mới buông ra cười nói, “Anh xách một chai nước vào.”
“?”
“Mọi người uống rượu còn anh uống nước.”
“…Sao anh không uống cùng mọi người?”
“Uống say rồi thì làm sao mà đọc tài liệu được?” Giọng điệu anh vẫn ngả ngớn như mọi khi, “Không đọc tài liệu thì lấy tiền đâu nuôi vợ?”
“Ai cần anh nuôi chứ…”
Phó Ngôn Chân bóp mặt cô, “À thế là nhận làm vợ Phó Ngôn Chân anh rồi đúng không?”
“…”
“Hôn thêm cái nữa đi.” Phó Ngôn Chân cười dụ dỗ.
Cô bị anh đè trên cửa xe, quấn quýt thêm một lúc mới mở cửa xe. Cô thấy một chiếc túi in logo Van Cleef & Arpels đang để trên ghế. Phó Ngôn Chân nhoài vào lấy đồ đưa cho cô, “Midnight Planetarium.”
Tăng Như Sơ nghe cái tên này khá quen tai.
“Chiếc anh mua là mẫu Lady mới của họ.” Phó Ngôn Chân giải thích, “Mẫu mà em nhắc đến trong sổ tay có đường kính mặt đồng hồ lớn hơn.”
Kích thước đồng hồ nữ giảm từ 44mm xuống 38mm, quy trình khảm trang sức cũng cầu kỳ hơn trước. Lần anh từ châu Âu về thăm cô, sáng đó Phó Ngôn Chân dậy trước và nhìn thấy cuốn sổ tay xinh xắn cô để trên bàn chưa kịp đóng lại, anh thấy thú vị nên cầm lên xem. Cô ghi lại khá nhiều ý tưởng cho sản phẩm và khái niệm thiết kế khác nhau trong cuốn sổ đó. Ngoài ra còn một cái tên Midnight Planetarium được nối liền với Van Cleef & Arpels Poetic Complication. Chiếc đồng hồ này được lấy cảm hứng từ thiên văn học. Trung tâm mặt số là một “mặt trời” bằng vàng đỏ, với một số viên đá quý có màu sắc, kích cỡ và chất liệu khác nhau được gắn vào một vòng tròn bên ngoài, tượng trưng cho các hành tinh chính của hệ mặt trời. Đeo bầu trời đầy sao trên tay thật thơ mộng và lãng mạn. Anh còn nhớ rõ lời nhận xét mà cô ghi trong sổ là “Lãng mạn và đắt tiền đôi khi đi đôi với nhau.” Lời bình ngắn gọn súc tích ấy khiến anh bật cười.
Khi Tăng Như Sơ mở hộp, chiếc đồng hồ bên trong còn đẹp và sang trọng hơn cả trong ảnh. Món đồ vừa tinh tế đẹp đẽ lại sang trọng lãng mạn ngay trước mắt như một cảnh tượng hư ảo không mấy chân thật.
Phó Ngôn Chân thấy cô cứ nhìn đăm đăm mãi vào chiếc đồng hồ bèn lấy ra đeo luôn lên cổ tay cô. Quả nhiên mẫu Lady này rất hợp với cô. Cổ tay cô vốn nhỏ nên đường kính mặt đồng hồ cũng nên nhỏ hơn một chút. Tăng Như Sơ không hỏi lý do anh tặng đồ cho cô bởi hỏi ra thì giống như đang ra vẻ. Cô biết tấm lòng của anh, cũng biết anh luôn ghi nhớ những chuyện về mình. Thật ra tấm lòng ấy còn lãng mạn trân quý hơn chiếc đồng hồ trên cổ tay này.
“Cảm ơn anh, em thích lắm.” Cô chỉ nói với anh một câu, nhưng nụ cười tươi tắn rạng ngời trên môi đã thể hiện tất cả. Anh cũng cười theo, “Em thích là được.”
“Về nhà bác em hả?” Phó Ngôn Chân hỏi.
Tăng Như Sơ không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh có muốn em về đó không?”
Phó Ngôn Chân không giấu diếm suy nghĩ, “Đương nhiên là không.”
Tăng Như Sơ ghé vào tai anh thì thầm, “Vậy…em không về nhà bác nữa.”
Cổ họng Phó Ngôn Chân như bị một chiếc lông vũ quét qua, giọng trầm hẳn xuống gần như nói bằng hơi thở, “Không sao chứ?”
“Anh hỏi nữa là em đổi ý đấy.”
Từ giây phút đó trở đi Phó Ngôn Chân im thít không hé răng hỏi một câu nào.