Ước Nguyện Hạnh Phúc - A Nhất Mễ
Chương 4
Tôi do dự trong xe rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định vào trong đích thân nói với bà một tiếng chúc mừng sinh nhật, đây có thể là lần cuối cùng tôi tặng quà sinh nhật cho bà.
Đẩy cửa vào nhà, tôi nghe thấy bên trong có người vừa đập nhịp vừa hát bài hát mừng sinh nhật.
Trên bàn ăn bày đầy các món ăn thịnh soạn và một chiếc bánh kem. Mẹ tôi, Cam Dục và người em họ đã lâu không gặp, ba người cùng tụ họp ở bàn ăn.
5
Sau khi hát xong bài mừng sinh nhật, dưới sự thúc giục của em họ, mẹ tôi tươi cười thổi tắt nến.
Tôi định lặng lẽ đặt quà xuống rồi đi nhưng người giúp việc trong nhà nhìn thấy tôi, kinh ngạc kêu lên: "Tiểu Nguyện về rồi!"
Trong nháy mắt, nhiều ánh mắt cùng lúc đổ dồn về phía tôi.
Đã đến rồi thì trên bàn ăn cũng thêm một đôi đũa nhưng từ khi tôi ngồi xuống, bầu không khí không hiểu sao lại lạnh đi một chút.
Cam Dục vốn ít nói, trên bàn toàn nhờ em họ khuấy động không khí, nói cười với mẹ tôi. Hai người đang nói về những chuyện thú vị khi cùng nhau đi du lịch dạo trước.
Tôi thầm tính toán thời gian, vừa đúng lúc kết quả kiểm tra của tôi ra. Trước mặt bày một miếng bánh kem sinh nhật đã cắt sẵn, ngấy đến mức không nuốt nổi.
Cho đến khi ăn xong, tôi vẫn chưa động mấy đến miếng bánh kem trước mặt, em họ hỏi: "Chị, sao chị không ăn? Không ngon sao?"
Tôi tùy tiện trả lời: "Cũng được."
Em họ nghe xong, vẻ mặt hơi thất vọng: "Là không ngon lắm đúng không?"
Dạ dày tôi đau âm ỉ, cơn đau theo dây thần kinh lan ra bên ngoài.
Bây giờ dù có đưa cho tôi cả đĩa thịt rồng, tôi cũng không nếm được mùi vị.
Cam Dục ngồi đối diện thản nhiên nói tiếp: "Đừng nghe cô ta, cô ta không hiểu gì đâu. Tay nghề làm bánh của em đã vượt qua chín mươi chín phần trăm các cửa hàng bên ngoài rồi."
Mẹ tôi cũng phụ họa: "Mẹ cũng thấy rất ngon."
Xem ra chỉ có mình tôi là không có mắt nhìn, tôi nhếch mép: "Đúng, tôi không hiểu gì."
Không cần thiết phải ở lại thêm nữa, tôi tùy tiện tìm một cái cớ để đi. Mẹ tôi cầm tách trà bên miệng đặt lại lên bàn, mở miệng mang theo mấy phần không vui: "Mới về được mấy phút đã vội đi thế?"
"Con không khỏe."
"Nhà này có chỗ nào khiến con không khỏe?"
Thấy không khí không ổn, em họ vội vàng đứng ra hòa giải: "Dì, thực ra là cháu có hẹn với bạn, vừa rồi đã nhờ để chị Tiểu Nguyện cho cháu quá giang."
Ai cũng nhìn ra đây chỉ là một cái cớ, mẹ tôi hít sâu một hơi, dời mắt đi, tiếp tục uống trà: "Được, vậy thì đi đường cẩn thận."
Đến cuối cùng, tôi cũng không thể nói ra được một câu chúc mừng sinh nhật, đi ra ngoài chờ em họ.
Cam Dục sau đó cũng đi ra, anh ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, tay gõ tàn thuốc: "Sống khỏe lắm mà, cũng không thấy mày bị làm sao."
Đây là câu trả lời cho lời anh ấy nói với tôi khi tôi ở nghĩa trang cách đây hơn một tuần.
Theo anh ấy thấy, lúc này tôi vẫn đứng ở đây bình an vô sự, càng chứng minh cho việc hôm đó tôi chỉ nói bậy bạ.
Tôi giả vờ không nghe thấy, đợi em họ đến rồi lái xe rời đi.
Ai ngờ vừa đi được một đoạn ngắn thì xảy ra tai nạn, một chiếc xe chạy quá tốc độ đ.â.m vào. Trong tiếng hét của em họ, tôi đánh mạnh vô lăng, cố gắng hết sức né tránh.
Chiếc xe của tài xế gây tai nạn lật hai vòng trên đường, lao thẳng vào dải phân cách.
Tôi ngất đi một lúc, rồi lại bị tiếng khóc của em họ đánh thức. Cô ấy đang gọi cấp cứu, sợ đến nói không rõ lời, mãi mới báo được địa điểm.