Tuyệt Phẩm Cuồng Y - Trang 2
Chương 75: Vậy sao?
Lâm Phi Vũ lẳng lặng lắng nghe ông ta giảng giải, anh chắp tay ra sau lưng và không nói gì cả.
"Tôi có thể cảm nhận được một luồng sức lực mạnh mẽ từ trên cậu, nhân tài ở Hạ quốc thực sự là tầng tầng lớp lớp, đã rất lâu rồi, lão phu chưa tự mình ra tay."
Khổ Đầu Hành Tăng nhìn Lâm Phi Vũ, ông ta bình tĩnh mở miệng, sau đó ung dung đứng lên.
Lâm Phi Vũ bình tĩnh nhìn Khổ Đầu Hành Tăng tự biên tự diễn, sau đó nói: "Đây sẽ là lần cuối cùng ông có thể tự mình ra tay."
"Vậy sao?"
Nói xong, Khổ Đầu Hành Tăng duỗi tay lấy ra một cây quyền trượng, một ông lão yếu ớt đột nhiên tràn đầy năng lượng, cả người toát ra khí thế mạnh mẽ.
Khổ Đầu Hành Tăng xuất thủ, quyền trượng trong tay ông ta hóa thành một cơn gió mạnh, nhanh chóng lao về phía Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ khoanh tay, lắc mình một cái biến mất trước mặt Khổ Đầu Hành Tăng, sau đó lại lập tức xuất hiện sau lưng Khổ Đầu Hành Tăng.
Tay phải Lâm Phi Vũ xuất chưởng và võ vào lưng Khổ Đầu Hành Tăng.
Khổ Đầu Hành Tăng này cũng không phải là kẻ vô dụng như Cốc Đạo Minh, sau khi cảm nhận được sự nguy hiểm từ sau lưng mình, cơ thể ông ta di chuyển như một lươn, nhạy cảm xoay người, né tránh sự công kích của Lâm Phi Vũ.
Bởi vì Khổ Đầu Hành Tăng vừa mới né đòn của Lâm Phi Vũ mà động tác của ông ta lại có biên độ quá lớn, cho nên ông ta trực tiếp ngã xuống đất, phải lăn lộn vài vòng mới tránh được sự công kích của Lâm Phi Vũ.
Sau một hồi lăn lộn như cá chép, Khổ Đầu Hành Tăng nhanh chóng bò dậy, trong miệng ông ta khẽ lẩm nhẩm điều gì đó, chuỗi tràng hạt trong tay ông ta bị đứt, vương vãi khắp nơi, lao như bay về phía Lâm Phi Vũ, những hạt châu trong không trung biến thành lưỡi dao sắc nhọn, mang theo tiếng gió gào thét.
Lâm Phi Vũ phất tay chặn lại, tất cả những hạt châu đều rơi xuống đất.
Màn thể hiện của Lâm Phi Vũ làm cho khuôn mặt của Khổ Đầu Hành Tăng bắt đầu xuất hiện nét hoảng sợ, đây là bí pháp mà ông ta đã tu luyện hàng chục năm, từ trước đến nay ông ta đều bất khả chiến bại, khó gặp được đối thủ.
Bây giờ Lâm Phi Vũ chỉ cần nhẹ nhàng vung tay là đã phá vỡ bí pháp của ông ta, Khổ Đầu Hành Tăng biết lần này mình đã gặp đối thủ nặng ký rồi.
"Xuất ra toàn bộ thực lực của mình đi, nếu không, tôi sợ là ông sẽ không còn cơ hội để thể hiện nữa đâu." Lâm Phi Vũ nhìn Khổ Đầu Hành Tăng, nhẹ nhàng nói.
"Khinh người quá đáng." Khổ Đầu Hành Tăng mắng to một câu, sau đó toàn bộ khuôn mặt, ngay cả đỉnh đầu ông ta cũng nổi đầy gân xanh, khuôn mặt ông ta mang theo vẻ đáng sợ lao về phía Lâm Phi Vũ.
Ông ta giơ cao quyền trượng trong tay mình, làm một cú lộn ngược trên không trung, quyền trượng trong tay ông ta mạnh mẽ đập vào mặt Lâm Phi Vũ.
Lần này Lâm Phi Vũ cũng không hề né tránh, cả người anh toát ra khí tức dồi dào, nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy quyền trượng, tay còn lại từ từ vung ra, một chưởng vỗ vào ngực Khổ Đầu Hành Tăng.
Bụp...
Khổ Đầu Hành Tăng đau đớn bay ra ngoài, ông ta phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, khí tức vừa mới dâng lên đã nhanh chóng suy yếu.
Lâm Phi Vũ nhìn cây quyền trượng trong tay mình, anh trực tiếp dùng một cước đập nát nó, đi từng bước về phía Khổ Đầu Hành Tăng.
Lúc này, Khổ Đầu Hành Tăng nào còn khí thế như trước đó nữa, nhìn ông ta xanh xao vàng vọt, đôi mắt vốn dĩ đã trũng sâu lúc này còn mang theo màu đỏ tơ máu, trông càng đáng sợ hơn.
"Ông người không ra người, quỷ không ra quỷ, thực sự làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu." Lâm Phi Vũ đến gần Khổ Đầu Hành Tăng, trịch thượng nhìn ông ta, giễu cợt nói.
Khổ Đầu Hành Tăng chật vật chống đỡ cơ thể yếu ớt của mình, ông ta nhìn Lâm Phi Vũ, nói với giọng cầu xin thương xót: "Cầu xin đại sư tha mạng, tôi nhận thua."
Lâm Phi Vũ giễu cợt nói: "Tha mạng? Vào lúc ông giết hại người của Hạ quốc, ông có bao giờ từng nghĩ đến chuyện sẽ tha cho họ một mạng chưa?"
Tha mạng là điều không thể nào, Lâm Phi Vũ không tra tấn ông ta đến chết, đã coi như là giơ cao đánh khẽ, nhân từ nương tay rồi.
Ánh mắt Khổ Đầu Hành Tăng trở nên lạnh lếo, ông ta vừa định liều chết đánh cược một lần nữa thì đã bị Lâm Phi Vũ giãm đạp dưới chân.
"Hậu quả của ngày hôm nay đều là do ông ác giả ác báo, đụng đến người của Hạ quốc tôi, xa đến đâu tôi cũng phải giết."
Sau khi Lâm Phi Vũ nói xong câu đó, anh trực tiếp đạp gãy cổ Khổ Đầu Hành Tăng. Khổ Đầu Hành Tăng cũng không kịp kêu la một tiếng, cứ thế chết thảm dưới chân Lâm Phi Vũ.
Sắc mặt Lâm Phi Vũ vẫn rất bình tĩnh, như thể anh vừa giãm chết một con kiến, ánh mắt không hề xuất hiện bất cứ cảm xúc nào cả.
Người này chết vẫn chưa hết tội, trên tay ông ta dính không ít máu của người Hạ quốc.
Lâm Phi Vũ vẫy tay hướng về phía cửa, cửa tự động mở ra, anh bình tĩnh hô: "Lăn tới đây."
Cốc Đạo Minh vẫn luôn đứng ở bên ngoài chờ đợi, tiếng đánh nhau trong phòng như đánh vào trái tim ông ta, khi nghe thấy tiếng hét của Lâm Phi Vũ, cả người ông ta run lên, vội vàng chạy vào.
Kết quả này không cần nói cũng có thể biết được, rất rõ ràng, Khổ Đầu Hành Tăng đã bị đánh bại.
Cốc Đạo Minh cúi người đi vào phòng, nhìn Khổ Đầu Hành Tăng chết thảm đang nằm trên mặt đất, trong lòng ông ta vô cùng hoảng sợ.
Ông ta kính cẩn nhìn Lâm Phi Vũ và nói: "Đại sư, xin ngài dặn dò."
"Niệm tình hôm qua ông đã hạ thủ lưu tình với người Hạ quốc, tôi sẽ tha cho ông một mạng, phú thương Hạ quốc bị nhốt ở đâu?"
Sau khi Lâm Phi Vũ nói xong, một ngọn lửa trong tay anh văng lên người Khổ Đầu Hành Tăng, một lát sau, ông ta đã hóa thành tro bụi.
Khi Cốc Đạo Minh nhìn thấy một màn này, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi, ông ta hoảng sợ nói: "Đại sư, mời đi theo tôi."
Lâm Phi Vũ không nói lời nào, anh và Cốc Đạo Minh đi ra ngoài.
Hai người đến một căn phòng gõ trong miếu, Cốc Đạo Minh bảo đám tăng nhân đang canh cửa đi ra ngoài, sau đó ông ta nhẹ nhàng mở cửa rồi cúi đầu đứng sang một bền.
Lâm Phi Vũ bước một bước đi vào, anh nhìn thấy Lưu Đông Lâm và vợ đang ôm nhau.