Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tuyệt Phẩm Cuồng Y - Trang 2

Chương 72: Mọi người đều sửng sốt



Huyện Đông Hồ, tỉnh Quảng Ninh từ xưa đến nay là nơi hỗn loạn, loại người nào cũng có.
Dù sao nếu không có chuyện gì thì chính phủ Việt quốc cũng lười quan tâm, Quảng Ninh cũng được coi là tỉnh du lịch trọng điểm, vì rất gần với Hạ quốc nên nhiều người trong nước lựa chọn đi du lịch Quảng Ninh, đặc biệt là vịnh Hạ Long nổi tiếng là di sản thế giới nên nơi đây thu hút rất nhiều du khách nước ngoài.
Khi Lâm Phi Vũ đến đây, Chu Bỉnh đích thân lái xe đến đón anh.
“Sư công.” Chu Bỉnh nhìn Lâm Phi Vũ, cung kính chào. “Cụ thể là chuyện gì?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Một doanh nhân giàu có từ Hương Giang đến đây du lịch, nói rằng anh ta đã xúc phạm đến các vị thần và bị sa bà của địa phương khống chế, mở miệng là yêu cầu bồi thường một tỷ, còn bắt anh ta phải ở lại đây xin lỗi thần linh ba năm. Còn tình huống cụ thể thế nào thì tôi không rõ, nhưng có thể xác định hiện tại vị thương nhân này vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.”
Chu Bỉnh kể lại mọi chuyện.
“Xúc phạm thần linh gì? Đây không phải là bắt cóc đòi tiền chuộc à?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Ừm, không tính là bắt cóc, sa bà ở địa phương rất có danh tiếng, trưởng lão của họ chính là tu luyện giả, hôm qua tôi giao thủ với ông ta, suýt nữa đã bị thua.” Chu Bỉnh nói xong, tỏ vẻ ngượng ngùng, dù sao cũng đại diện Hạ quốc đi cứu người, còn suýt nữa đã bại trong tay người khác.
“Cảnh sát địa phương ở Việt quốc không quan tâm à?” Lâm Phi Vũ cau mày.

“Sa bà ở địa phương vẫn có quyền quản lý của mình, hơn nữa ở Việt quốc, các trưởng lão của họ có địa vị rất cao, Việt quốc sẽ không quản chuyện riêng của họ, cho nên mới ầmĩ đến mức này." Chu Bỉnh tiếp tục giải thích.
“Thực ra đó không phải là bắt cóc. Nói trắng ra là vi phạm phong tục địa phương, bị người dân khống chế, chẳng những phải bồi thường mà còn muốn khống chế tự do thân thể của người khác.” Lâm Phi Vũ phân tích.
“Ừ, chính là như vậy, có thể sư phụ truyền đạt không đúng, cũng không hẳn là bắt cóc.” Chu Bỉnh gật đầu xác nhận.
Lâm Phi Vũ còn tưởng đây là một vụ bắt cóc, dù gì bây giờ Hạ quốc rất hùng mạnh, ai dám bắt cóc một doanh nhân giàu có của họ chứ.
Nhưng vi phạm tập tục bản xứ lại là một ý nghĩa khác.
Sa bà địa phương không chịu thả người, Hạ quốc lại không thể không quản, lúc này mới tạo thành cục diện như hiện tại.
Lâm Phi Vũ đi theo Chu Bỉnh đến một nơi đóng quân, bên trong có bảy tám người, nhìn thấy Chu Bỉnh đi vào đều chào: “Đội trưởng.”
Chu Bỉnh khẽ gật đầu. Bọn họ đều biết Chu Bỉnh đi đón sư công, nhưng nhìn hồi lâu cũng chỉ thấy một thanh niên bước vào, bọn họ cũng không thấy sư công trong tưởng tượng của mình đâu.
Nhưng không ai dám hỏi, chỉ có thể chờ Chu Bỉnh đưa ra quyết định tiếp theo.
“Sư công, đây là tư liệu về doanh nhân giàu có và sa bà, ngài xem xem.” Chu Bỉnh cầm một mẩu thông tin trên bàn đưa cho Lâm Phi Vũ, nói.
Mọi người đều sửng sốt, sư công?
Đây chính là sư công lợi hại trong miệng đội trưởng đó ư?
Lý Đạo Minh, sư phụ của Chu Bỉnh là cao thủ võ thuật cổ xưa, mọi người đều biết điều này, nhưng hiện tại một người đàn ông trẻ hơn họ lại là sư công của Chu Bỉnh, điều này khiến mọi người khó có thể chấp nhận được.
Lâm Phi Vũ không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc và bối rối của mọi người, cầm lấy tài liệu rồi xem xét.
Lưu Đông Lâm, một doanh nhân giàu có đến từ Hương Giang, Lâm Phi Vũ không khỏi bật cười khi nhìn thấy cái tên này.
Lưu Đông Lâm này tự mang họa vào người hay là có duyên với anh đây? Mỗi lần ông ta gặp khó khăn đều là anh đến giúp ông ta thoát khỏi nguy hiểm, biến nguy thành an.
Trong lòng Lâm Phi Vũ cảm thán, loại duyên phận này rất kỳ diệu.
Về phần tư liệu của sa bà, Lâm Phi Vũ tuỳ ý lật xem, nhìn Chu Bỉnh nói: “Xử lý nhanh gọn rồi về nhà sớm. Ông dẫn tôi đi xem thử.”
“Sư công, giờ đi ngay à? Ngài có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Chu Bỉnh hỏi.
“Không cần.” Lâm Phi Vũ xua tay tỏ vẻ không cần.
“Được, vậy tôi dẫn ngài đi.” Chu Bỉnh nói xong, ra lệnh cho đội ngũ phía sau: “Mọi người đợi lệnh, sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào.”
“Rõ.” Tất cả thành viên trong nhóm đều nhanh chóng đáp lại.
Sau khi Chu Bỉnh dặn dò xong bèn dẫn Lâm Phi Vũ đến một cái trại cách đó không xa, nơi Chu Bỉnh bị thương ngày hôm qua.
Hai người đi đến một căn nhà lớn, có rất nhiều người đang nhìn họ chằm chằm, những người này ăn mặc kỳ lạ, trên mặt vẽ rất nhiều màu sắc, đây chính là đặc điểm của họ ở đây.
“Tôi muốn gặp trưởng lão của mấy người.” Chu Bỉnh bình tĩnh nói.
“Người của Hạ quốc, mày còn muốn đến đây tự tìm đường chết à? Hôm qua trưởng lão đã tha mạng cho mày, niệm tình mày tu luyện không dễ, đừng có tự đâm đầu vào chỗ chết nữa.” Một người trong đó nhìn Chu Bỉnh chế nhạo.
“Anh không cần để ý đến chuyện này, cứ lo đi thông báo là được.” Chu Bỉnh lạnh lùng nói.
“Đúng là khó đánh thức người giả vờ ngủ!” Người nọ cười nhạo rồi vẫn đi vào báo cáo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...