Tuyệt Phẩm Cuồng Y - Trang 2
Chương 67: Sao anh biết?
Còn gọi tới một tên nhóc đóng giả làm thần y, khiến tất cả mọi người ầm ï không vui, vừa nghĩ tới đây Liêu Khải đã thay đổi sắc mặt.
"Chú Hạ... vị cao nhân này có phải còn rất trẻ không? Hơn hai mươi tuổi, còn là sư thúc của Trương Hoàn?"
Tâm trạng của Liêu Khải rất phức tạp, nói không rõ ràng, kích động hỏi.
“Sao anh biết?” Hạ Chính Dương nghe xong sửng sốt.
“Trời ơi... Liêu Khải vỗ đùi, hối hận nói: “Tôi vừa mới đuổi cậu ta đi, còn náo loạn không vui nữa.”
“Có ý gì?” Hạ Chính Dương hỏi.
Liêu Khải kể lại chuyện Trương Hoàn dẫn Lâm Phi Vũ tới, hai bên xảy ra mâu thuẫn như thế nào và đuổi Lâm Phi Vũ đi như thế nào, Liêu Khải nói toàn bộ sự thật mà không che giấu bất cứ điều gì.
Hạ Chính Dương nghe xong, sắc mặt thay đổi, chỉ vào Liêu Khải mắng: "Hồ đồ, uổng công anh là người đứng đầu mà, anh làm việc dựa theo vẻ bề ngoài của người khác sao? Trương Hoàn sẽ mang một tên lừa đảo tới đây khám bệnh cho cha anh sao? Anh không cần đầu óc để suy nghĩ, nhưng anh nghĩ Trương Hoàn cũng vậy à?”
Hạ Chính Dương tức giận đến mức lồ ng ngực phập phồng, chỉ vào Liêu Khải mắng một trận.
Liêu Khải tự biết mình đã phạm sai lầm lớn nên không dám tranh luận, nhỏ giọng nói: "Chú Hạ, cậu ta còn trẻ như thế, nếu đổi lại là ai cũng không thể tin được.”
"Chuyện hai chân của tôi anh cũng biết, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng dành phần đời còn lại trên xe lăn, nhưng chính cậu ấy đã ra tay chữa lành đôi chân của tôi, nếu tôi giống như anh chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của cậu ấy thì bây giờ tôi còn đang ngồi trên xe lăn rồi."
Hạ Chính Dương nhìn Liêu Khải với vẻ mặt thất vọng, chậm ïãi nói.
Liêu Khải nghe xong mở to hai mắt, cảm giác hối hận tự nhiên dâng lên.
Nếu ông ta nể mặt Trương Hoàn để Lâm Phi Vũ vào khám, có lẽ bây giờ cha đã được cứu chữa, cũng là bởi vì ông ta khinh thường Lâm Phi Vũ, không tin thực lực của anh nên lúc này mới tạo thành sai lầm lớn.
“Chú Hạ, vậy bây giờ nên làm gì đây?” Liêu Khải giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vã hỏi.
"Tôi cũng không có cách, những cao nhân này rất khó ra tay, anh đã đắc tội cậu ấy, hơn nữa cậu ấy cũng nói, duyên phận đã bị anh hủy rồi, ôi... Hạ Chính Dương thở dài một tiếng, nhìn Liêu Khải khẽ lắc đầu.
Liêu Khải nghe xong sắc mặt trắng bệch, hối hận đập đùi bụp bụp.
Liêu Khải không muốn bỏ lỡ cơ hội, hối hận nói: "Chú Hạ, kính xin chú nể tình cha cháu, giúp cháu nghĩ ra cách, đều là lỗi của cháu, cháu có thể đi xin lỗi cậu ấy.”
“Tôi cũng không có cách, anh gọi điện thoại hỏi Trương Hoàn đi, thái độ tốt một chút.” Hạ Chính Dương bất đắc dĩ nói.
Hôm nay vốn là tới chỉ đường cho Liêu Khải, thế nhưng Liêu Khải lại tự tay hủy diệt luôn rồi.
“Được.” Liêu Khải thành thật gật đầu, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại cho Trương Hoàn.
Điện thoại vừa kết nối, Liêu Khải đã nóng lòng nói: "Bí thư Trương, lúc trước tôi nói chuyện có chút nóng nảy, bởi vì bệnh tình của cha tôi nên tâm trạng không tốt, kính xin ông đừng để ở trong lòng”
Trương Hoàn nghe Liêu Khải đột nhiên tìm tới nói xin lỗi, ông ta nhướng mày, cảm thấy đây không phải ý của Liêu Khải, nói: "Trưởng phòng Liêu, chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa.”
"Được được được, bí thư Trương, có thể làm phiền ông một lần nữa, mời sư thúc của ông tới đây được không?" Liêu Khải luôn miệng nói được, thăm dò hỏi.
Trương Hoàn nghe xong, thầm nghĩ: Quả nhiên!
"Trưởng phòng Liêu nghe ai nói về sư thúc tôi phải không?" Trương Hoàn lại không ngốc, nếu đã có thể ngồi vào vị trí này, sẽ không phải là người có đầu óc đơn giản.
“Ừ, lãnh đạo cũ Hạ Chính Dương của ông là bạn tốt của cha tôi, quan hệ cá nhân của hai nhà chúng tôi rất tốt.”
Chuyện đã đến nước này, Liêu Khải sẽ không vì chuyện nhỏ này mà giấu giếm Trương Hoàn, nên ông ta giải thích.
Trương Hoàn nghe xong trầm ngâm một hồi, nghiêm túc nói: “Trưởng phòng Liêu, để mời sư thúc tôi tới một lần, tôi đã nhờ cha tôi ra mặt giúp đỡ, tôi cũng không muốn nhìn lãnh đạo cũ chịu khổ, đáng tiếc tôi đã cố hết sức, sau này tôi sẽ không nói nữa.”
"Tôi nói cho ông biết điều này, sư thúc tôi là cao nhân, tôi không có tư cách mời cậu ấy ra mặt, lúc ở bệnh viện, sư thúc tôi đã nói, tự lo thân mình đi, nói vậy cậu ấy sẽ không ra tay nữa đâu."
Nghe Trương Hoàn nói như vậy, thân hình Liêu Khải gần như mất thăng bằng, nói với giọng cầu xin: "Bí thư Trương, phiền ông hỏi giúp tôi một lần nữa, muốn tôi xin lỗi thế nào cũng được, tôi còn có thể trả một khoản phí trị liệu lớn.”
Trương Hoàn nghe Liêu Khải còn mang tiền ra nói, đây quả thực là đang sỉ nhục sư thúc của mình, Trương Hoàn nghe xong nổi giận nói: "Liêu Khải, ông đang sỉ nhục sư thúc tôi đấy, đến nước này rồi, ông tự giải quyết cho tốt đi.
Trương Hoàn nói xong thì cúp điện thoại, Lâm Phi Vũ ra tay há có thể dùng tiền tài để cân nhắc chứ?
Liêu Khải sửng sốt nhìn điện thoại bị cúp.