Tuyệt Phẩm Cuồng Y - Trang 2
Chương 57: Tôi biết xem bói
Chu Bách Hào nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Vương Đại Đức, ông ta chỉ vào Vương Đại Đức và nói tiếp: 'Được, để cho mày kiêu ngạo một lúc trước."
Đây là địa bàn của Vương Đại Đức, Chu Bách Hào rất khôn ngoan, ông ta không nói mấy lời cay nghiệt để tránh cho lúc sau lại bị ăn đánh.
Vương Đại Đức thấy Chu Bách Hào không dám tiến tới, anh ta mỉa mai nói: "Thế mà ông cũng làm ông chủ được, trông cái dáng vẻ hèn nhát này của ông khiến tôi thật sự không hiểu ông kiếm được tiền bằng cách nào đấy."
Vương Đại Đức nói xong thì lắc đầu và đi về phía tầng ba của KTV.
Thực sự không thể nghĩ ra được, dù sao trên thế giới này có quá nhiều người, loại người nào cũng có.
Đến phòng riêng trên tầng ba, Vương Đại Đức thay đổi sắc mặt, anh ta nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
"Đại sư" Vương Đại Đức đi đến bên cạnh Lâm Phi Vũ, nhỏ giọng chào hỏi.
Đỗ Mỹ Thanh nghỉ ngờ liếc nhìn Lâm Phi Vũ rồi lại nhìn Vương Đại Đức, một câu đại sư này khiến cô ấy có chút mông lung.
Lâm Phi Vũ nhìn vẻ mặt ngờ vực của Đỗ Mỹ Thanh, anh ghé vào tai cô ấy và nói: "Tôi biết xem bói, tôi đã từng giúp anh †a tính một quẻ, sau đó anh ta vô cùng kính trọng tôi."
Đôi mắt đẹp của Đỗ Mỹ Thanh sáng lên, cô ấy cũng ghé vào bên tai Lâm Phi Vũ và hỏi: "Vậy đại sư, anh có thể tính giúp cho tôi một quẻ không?"
"Khi nào về sẽ tính giúp cô." Lâm Phi Vũ cho Đỗ Mỹ Thanh một ánh mắt đáng tin cậy.
Đỗ Mỹ Thanh khẽ gật đầu, Vương Đại Đức đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì lập tức lấy từ trong lồ ng ngực ra một tấm thẻ vàng và cung kính đưa cho Đỗ Mỹ Thanh, anh ta nói:
"Phu nhân đại sư, đây là thẻ vàng kim cương của Âu Hoàng, chi phí mua hàng tại tất cả các địa điểm ở Âu Hoàng đều miễn phí."
Một câu phu nhân đại sư khiến Đỗ Mỹ Thanh đỏ bừng mặt, dù sao hôm nay mọi người đều hiểu lầm nên cô ấy cũng không buồn giải thích, chỉ là cô ấy cũng sẽ không nhận tấm thẻ vàng kim cương này.
Suy cho cùng, cô ấy và Lâm Phi Vũ thật sự không có quan hệ gì, cho nên cô ấy sẽ không làm cái loại chuyện nhận ân huệ của người ta như này.
"Cảm ơn, tôi không cần, tôi hiếm khi đến những nơi như thế này." Đỗ Mỹ Thanh lắc đầu từ chối.
Vương Đại Đức nhìn vậy thì trong lòng có chút hối hận, đây gọi là muốn võ mông ngựa nhưng lại vỗ trúng đùi ngựa rồi.
Phu nhân đại sư không thích nơi này ủa anh ta, thế này lại có chút cảm giác giả vờ lấy lòng.
"Nhận đi, dù cô không đến nhưng cũng là tấm lòng của người ta. Nếu ngày nào đó cô muốn ra ngoài chơi, ít nhất ở đây có thể đảm bảo an toàn."
Lâm Phi Vũ chủ động tiếp nhận thẻ vàng từ trong tay Vương Đại Đức và đưa cho Đỗ Mỹ Thanh.
Mặc dù không đến đây chơi thường xuyên nhưng quán bar Âu Hoàng và KTV đã được tích hợp, không biết chừng một ngày nào đó Đỗ Mỹ Thanh muốn tụ tập thì đến đây ít nhất có thể đảm bảo an toàn.
"Như vậy có vẻ không tốt lắm." Đỗ Mỹ Thanh do dự khi nhìn thấy Lâm Phi Vũ đưa tấm thẻ vàng kim cương cho cô ấy.
"Cầm lấy đi, cô không tới cũng không ảnh hưởng gì.' Lâm Phi Vũ nói rồi nhét thẳng vào tay Đỗ Mỹ Thanh.
"Được rồi." Đỗ Mỹ Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lòng Vương Đại Đức không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cuối cùng Đỗ Mỹ Thanh cũng chịu nhận thẻ.
Các đồng nghiệp của Đỗ Mỹ Thanh nhìn chiếc thẻ vàng trên tay cô ấy với vẻ hâm mộ, bọn họ cũng vui mừng thay cho Đỗ Mỹ Thanh.
Đối với biểu hiện ngày hôm nay, Lâm Phi Vũ vẫn cực kỳ thích hợp làm bạn trai của Đỗ Mỹ Thanh, anh gặp biến không sợ hãi, còn che chở cho Đỗ Mỹ Thanh trong suốt quá trình.
Người bạn trai như vậy thì không thể bắt bẻ được gì, người ta đều nói nên tìm một người bạn trai giàu có, nhưng ít nhất cũng phải bảo vệ được mình chứ, phải không?
Nếu ngay cả người phụ nữ của mình cũng không che chở được thì có nhiều tiền để làm gì, còn không phải chỉ là đồ chơi của họ, chơi chán rồi thì lại tìm người khác à.
Lúc này, cửa phòng riêng bị người bên ngoài đẩy ra, A Lượng cẩn thận đi vào, vẻ mặt hoảng sợ nói với Vương Đại Đức: "Sếp Vương, bên ngoài có một đám người xông đến."
“Là người mà Chu Bách Hào gọi tới sao?” Vương Đại Đức hỏi.
"Vâng, những người đến lần này khá đặc biệt, có cục trưởng Phùng của cục thành phố cũng nằm trong số đó, ông ta đi cùng họ." A Lượng nhỏ giọng nói.
Vương Đại Đức nghe vậy thì trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ nhưng đã nhanh chóng che đậy, nếu đã chọn đứng về phía Lâm Phi Vũ thì anh ta sẽ đứng đến cùng.
Đứng núi này trông núi nọ không phải cách làm người của anh ta.
"Đại sư, tôi đi ra ngoài gặp bọn họ." Vương Đại Đức đứng dậy nói.
"Không cần, bảo bọn họ vào đây." Lâm Phi Vũ ngồi yên tĩnh trên ghế sofa, anh nhìn Vương Đại Đức rồi phân phó.