Tuyệt Mệnh Pháp Y - Trang 3
Quyển 8 - Chương 135: Địa Long trở mình
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Địa Long trở mình!” ◎
Vào tháng 10, trong một ngôi nhà dân cư ở phía Nam Bến Viễn.
Gần một tháng gần đây, Đinh Quân Nhiễm phát hiện, bọn họ vẫn luôn phải trốn đông trốn tây, có đôi khi ngủ đến nửa đêm, Mộc Dự sẽ vội vàng gọi xe, gõ cửa phòng, bắt gã phải đổi chỗ.
Về sau, Nhã Chính cũng không biết đi đâu, cũng chẳng thấy A Tiến đâu. Mọi người dường như đột ngột mất liên lạc.
Đinh Quân Nhiễm có thể cảm giác được, những người điên này đang bị dồn đến bước đường cùng.
Mùa thu là mùa Đinh Quân Nhiễm yêu thích, thời tiết rất dễ chịu, không nóng như mùa hè, cũng không lạnh như mùa đông.
Và mùa thu cũng là mùa thu hoạch.
Lúc này Đinh Quân Nhiễm nằm trên ghế sa lon, nhìn lên trần nhà.
Khi còn nhỏ, mỗi khi vào mùa, cậu thường theo người lớn ra ruộng, lúc về có thể tranh thủ hái một ít thứ, chẳng hạn như ngô.
Bóc vỏ ngô xong, ném thẳng vào lửa trại, hai mươi phút sau, dùng gậy lấy ngô ra, bóc lớp vỏ đen bên ngoài, phần hạt ngô bên trong vô cùng ngọt.
Gã sẽ dúi ngô nướng vào tay mẹ, ngô nóng hổi, nặng trịch, là gã lẽn mang về: “Mẹ ăn đi!”
Mỗi lần như vậy, khuôn mặt của người phụ nữ câm đều lộ ra một nụ cười hiếm hoi.
Hai mẹ con ban ngày không dám ăn, sợ bị người khác nhìn thấy sẽ lấy mất, bèn để đến đêm, chui trong chăn, mẹ một miếng con một miếng ăn ngô nướng đã lạnh ngắt.
Ngô rất ngọt, mẹ sẽ để cho gã ăn đầu mềm nhất, khi cắn, nước ngọt tan ra trong miệng.
Đó là món ngon ngon nhất của nhân gian mà gã từng ăn.
Khi lớn lên, gã cũng từng ăn được món ngon như vậy, đó là sau khi gã giết người, bị đội trưởng Lịch còng tay, dẫn về cục thành phố.
Đi được nửa đường, bụng đói cồn cào, tiếng kêu ùng ục kia lớn đến mức khiến người ta khó có thể xem nhẹ.
Lịch Trọng Nam nghiêng đầu hỏi gã: “Đói à?”
Đội viên bên cạnh khuyên Lịch Trọng Nam: “Đội trưởng Lịch, còn một tiếng rưỡi nữa là đến thành cục rồi, cũng chẳng đói chết được, lúc này dừng lại, vạn nhất xảy ra chuyện gì…”
Gã là trọng phạm đã giết vài người, tất cả đội viên vận chuyển gã đều lo lắng đề phòng, sợ xảy ra chuyện.
Lịch Trọng Nam nói: “Vậy cũng không thể cứ để cho cậu ta đói được, tôi xuống xe mua cho cậu ta ít đồ ăn.”
Đội viên còn muốn nói gì đó, Lịch Trọng Nam lại nói: “Nhanh mà, hai ba phút là xong.”
Sau đó Lịch Trọng Nam quay đầu hỏi gã: “Muốn ăn gì không?”
Gã nghĩ một lúc, nghĩ đến mẹ mình, rồi nói: “Ngô, ngô nướng.”
Lịch Trọng Nam xuống xe, một lúc sau quay trở về, nhét cho gã một bọc đồ ăn, bên trong có một cái bắp ngô luộc, cộng thêm hai quả trứng trà.
Lịch Trọng Nam nói: “Gần đây không có quán ngô nướng, cậu cứ ăn tạm cái này đi đã.”
Đội viên lái xe phía trước nói: “Đội trưởng Lịch, anh đối xử với cậu ta tốt thế. Cậu ta sắp phải ngồi tù rồi, có đồ ăn là may lắm rồi, sao còn phải chiều theo ý cậu ta?”
Đinh Quân Nhiễm cúi đầu, im lặng mở túi nilon ra, dùng bàn tay còng tay cầm lấy bắp ngô, cắn ăn, bắp ngô kia cũng rất ngọt, vừa dẻo vừa nóng, so với loại ngô nướng lạnh ngắt kia thì lại càng mềm hơn.
Gã đói đến mức ăn ngấu nghiến.
Lịch Trọng Nam ở bên cạnh nói: “Ăn từ từ thôi.”
Mũi của gã hơi cay cay, ngô quả thực là một món ăn ngon nhất trên trái đất.
Đinh Quân Nhiễm đang suy nghĩ thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Mộc Dự sải bước đi vào, ném một gói đồ lên bàn.
Gã ngước mắt lên, là một túi ngô.
Trên túi viết ngô ngọt vô cơ, không biến đổi gen, vẫn còn nóng.
“Cho con đấy, bố biết con thích ăn cái này nhất mà.” Mộc Dự ngồi ở bên cạnh gã nói, “Chỉ có bố mới đối xử tốt với con thôi.”
Gã nhặt ngô lên, cắn một miếng, ngô rất nhạt nhẽo, hoàn toàn không có mùi vị của ký ức tuổi thơ chút nào, gã hỏi: “Ông muốn gì ở tôi? Muốn tôi lập kế hoạch mới sao?”
Gã hiểu Mộc Dự, chỉ khi Mộc Dự muốn gã làm việc gì, hoặc lúc cần gã bày mưu tính kế, mới chủ động đối tốt với gã, phương thức đối xử tương đối đơn giản, tỷ như cho gã tiền, hoặc là mua đồ gã thích ăn, còn bảo sẽ để lại công ty vệ sinh cho gã.
Gã còn nhớ rõ có một lần sau khi làm xong một kế hoạch, Mộc Dự gọi cho gã một bàn đồ ăn Nhật giá hơn một nghìn tám, gã lại chẳng ăn được mấy miếng.
Lúc ấy Mộc Dự hỏi: “Con không thích ăn cái này sao? Vậy con thích ăn gì?”
Gã nghĩ một chút rồi nói, “Ngô.”
Ánh mắt Mộc Dự nhìn về phía gã vô cùng kỳ quái, như thể đang nói, quả nhiên là người nhà quê thì mãi mãi là người nhà quê. Hoặc ở trong lòng mắng gã là một thằng ngốc không biết hưởng phúc.
Nhưng Mộc Dự vẫn nhớ kỹ chuyện này, về sau chỉ cần có việc yêu cầu gã làm, sẽ mang đến cho gã một túi ngô.
Quả nhiên, Mộc Dự nói: “Lần này con cần phải làm một kế hoạch, ở chỗ của bố có chút đồ nghề, đủ để cho nổ tung một tòa nhà, con phải lập cho bố một kế hoạch hoàn hảo nhất.”
Gã dừng lại động tác ăn lại, ngô chẳng ngon chút nào, gã nói, “Nếu tôi không làm thì sao?”
Mặt Mộc Dự căng thẳng, ông ta đứng dậy, từ phía sau rút ra một khẩu súng, họng súng đen nhắm thẳng vào đầu Đinh Quân Nhiễm, đẩy đầu gã sang một bên.
Mộc Dự trực tiếp ấn chốt bảo hiểm: “Trước kia tao có thể bỏ qua cho mày, nhưng mày phải biết giờ là lúc nào. Nếu mày không làm, tao sẽ giết mày.”
Nếu như là trước kia, ông ta còn có thể diễn thêm một đoạn phụ từ tử hiếu, nhưng hiện tại, đối mặt với Nước Sạch, bọn họ đã quá quen thuộc lẫn nhau.
Đinh Quân Nhiễm cắn ngô, cho dù là ngô không ngon cũng tốt hơn so với không ăn, mắt gã cũng không nhấc lên, lười biếng nói: “Vậy ông cứ nổ súng đi.”
Trước đây, gã còn thấy sợ Mộc Dự, nhưng bây giờ, gã đã sớm nhìn thấu thủ đoạn của ông ta. Dụ dỗ hay đe dọa cũng vô ích. Chẳng còn thứ gì trên đời này để gã lưu luyến nữa.
Gã không sợ cái chết, thậm chí còn cảm thấy nó là một sự giải thoát.
Sau khi gã chết rồi, có thể đi tìm mẹ, đi tìm đội trưởng Lịch.
Mộc Dự cười lạnh, đóng chốt an toàn của súng lại, cắm trở lại sau lưng, ông ta dường như đã sớm đoán được gã sẽ nói như vậy: “Bố đùa với con thôi, có một thứ bố muốn cho con xem.”
Ông ta lấy điện thoại di động ra khỏi túi, mở một đoạn video ngắn đặt trên bàn.
Đó là một đoạn video dài hơn ba mươi giây, bị ai đó quay lại, rồi đăng trên một web video ngắn.
Đoạn video được quay tại một trạm xe buýt, có một người đàn ông đang kéo một cô gái trẻ, sau đó đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông nữa, giải cứu cô gái.
Xem video xong, ánh mắt Đinh Quân Nhiễm sáng lên.
Gã sẽ không nhận nhầm người.
Người xuất hiện sau đó trong đoạn video là Lịch Trọng Nam, hơn nữa nhìn qua không phải là Lịch Trọng Nam trong quá khứ, anh gầy hơn trước.
Video được quay vào cuối hè, có lẽ cách đây không lâu, biển quảng cáo phía sau là hình ảnh quảng cáo cho mùa giải mới, video không có dấu vết của photoshop, đây là video gốc.
“Vị cảnh sát này cũng cứng cỏi thật đấy, lúc trước bố bắn hắn mấy phát, rơi xuống biển còn không chết. Nhưng không chết mới tốt.” Mộc Dự ôm lấy Đinh Quân Nhiễm đang sửng sốt, giống như là một người cha từ ái ôm lấy đứa con trai mình yêu quý.
Mộc Dự cười nói: “Nếu con không hoàn thành tốt bản kế hoạch lần này, bố có thể cho người giết hắn ta bất cứ lúc nào.”
Lịch Trọng Nam còn sống khỏe mạnh như thế, ông ta mới có thể uy hiếp Đinh Quân Nhiễm trở về quỹ đạo, giống như trước kia.
Ông ta là ông chủ, Đinh Quân Nhiễm là Nước Sạch, là người lập kế hoạch tốt nhất của ông ta.
Đinh Quân Nhiễm xem lại đoạn video kia, gã nói với Mộc Dự: “Ông gửi video cho tôi, tôi sẽ lập kế hoạch.”
Mộc Dự nói: “Phải là một kế hoạch hoàn hảo nhất.”
Đinh Quân Nhiễm ừ một tiếng: “Tôi sẽ tìm một người phù hợp.”
Trong lòng gã nghĩ, lần này, gã sẽ thực hiện một kế hoạch khác với trước đây.
Sắc trời chuyển từ có nắng sang âm u, xa xa, truyền đến tiếng sấm, trời sắp mưa.
❁❁❁
Vào buổi chiều, một chiếc xe cảnh sát đang lái trên đường về phía tây bắc của Bến Viễn.
Lục Anh lái xe, Dư Thâm ngồi ở ghế phụ, Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm ngồi ở ghế sau.
Hôm nay điểm đến của họ là thị trấn Vương Xá, để phòng ngừa việc phát hiện thi thể, Thẩm Quân Từ đặt hòm điều tra trong cốp xe.
Ngày khi phát hiện ra vấn đề với hệ thống hồ sơ, Cố Ngôn Sâm báo cáo với lãnh đạo tổ giám sát và cục trưởng Định, các lãnh đạo cực kỳ coi trọng chuyện này, để bọn họ đi điều tra dựa vào manh mối.
Mấy ngày nay, Cố Ngôn Sâm đang đối chiếu hồ sơ trong cục thành phố Bến Viễn, để không lộ tin tức, bọn họ chỉ để cho các thành viên nội bộ của đội điều tra đặc biệt sau khi tan tầm lợi dụng thời gian trực đêm, tiến hành đối chiếu.
Trong quá trình so sánh giữa nền tảng cảnh sát và danh mục do Tiểu Thất làm, bọn họ phát hiện ra gần trăm hồ sơ bị ẩn hoặc bị giả mạo.
Cố Ngôn Sâm chọn ra toàn bộ hồ sơ, đồng thời tiến hành nghiên cứu trọng điểm vụ án 722.
Câu chuyện về vụ án đó bọn họ trước đó đã nghe Lục Anh nói qua.
Sau đó Dư Thâm với tư cách là đương sự trong vụ án lại miêu tả cho bọn họ một lần nữa.
Vụ án liên quan đến vụ mất tích của vợ chồng Dư Trường Ân, cả ông và vợ là Phan Tiểu Lâm đều là phóng viên.
Mùa hè 15 năm trước, ngày 22 tháng 7.
Đêm hôm đó trời mưa to, bố mẹ Dư Thâm bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bọn họ vội vàng mặc quần áo ra ngoài, để Dư Thâm ở nhà cùng chú chó, năm đó, Dư Thâm bảy tuổi.
Xem lại hồ sơ này, bọn họ lại biết thêm được rất nhiều chi tiết, ví dụ như đêm đó hai vợ chồng nhận được cuộc điện thoại kia, là từ cửa hàng bán hàng đầu thôn Vương Xá gọi tới.
Cửa hàng nhỏ có một chiếc điện thoại công cộng, người trông coi là một ông già hơn tám mươi tuổi, thông thường, ai gọi điện sẽ ném một đồng xu vào cái giỏ bên cạnh.
Đêm đó trời mưa rất to, có người dùng điện thoại công cộng này gọi đến nhà Dư Trường Ân.
Thời lượng của cuộc gọi là khoảng một phút.
Ông lão trông cửa hàng nhỏ lúc ấy đang ngủ gật, căn bản không thấy rõ người gọi điện là ai.
Cuộc điều tra đầu tiên của cảnh sát bị cắt đứt tại đây.
Hiện tại điều tra lại vụ án, Cố Ngôn Sâm phát hiện ra một điểm mấu chốt, thôn Vương Xá này, nằm dưới chân núi Lộc Minh, chỉ cách ngọn núi hai km.
Mặc dù hắn thường xuyên leo núi Lộc Minh, nhưng lại không điều tra thôn Vương Xá.
Manh mối này phù hợp với di ngôn của Lâm Hướng Lam.
Cố Ngôn Sâm định dùng biện pháp ngu ngốc nhất, đích thân dẫn các đội viên tới hỏi thăm, ở trong thôn hỏi từng nhà một, hắn không tin hỏi không ra được một chút manh mối nào.
Miễn là tìm được người gọi và tìm được nội dung cuộc gọi, họ sẽ tiến gần hơn một bước tới chân tướng của vụ án.
Lục Anh vừa lái xe vừa nói: “Tôi vẫn còn ấn tượng về con đường này. Vì giáp núi nên thường xuyên có mưa, mỗi khi mưa thì toàn bùn, xe đi qua lắc lên lắc xuống.”
Lời nói của anh vừa dứt, xa xa phía chân trời truyền đến một trận sấm rền rĩ.
Lục Anh bĩu môi: “Miệng quạ quá mà.”
Dư Thâm hôm nay chủ động yêu cầu tới, cậu ta không nói nhiều lắm, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu ta hy vọng lần này có thể phát hiện ra manh mối, lại có chút sợ hãi nếu như tìm được manh mối.
Thẩm Quân Từ ngồi ở hàng ghế sau, đặt quyển sổ tay của Cố Ngôn Sâm lên đầu gối, lật xem những tư liệu còn lại đã được sửa đổi.
Những hồ sơ này cậu và Cố Ngôn Sâm đều từng phân tích qua, thoạt nhìn không có quá nhiều mối liên hệ, các vụ án mất tích rất rải rác, có độ tuổi và giới tính khác nhau.
Thẩm Quân Từ lật xem một lúc, nói với Cố Ngôn Sâm: “Em nhận thấy một khoảng thời gian, từ hai mươi lăm đến mười lăm năm trước, hồ sơ mất tích bị sửa đổi trong khoảng thời gian này phần lớn đều là nam giới, với lại, anh xem mấy hồ sơ này xem.”
Cố Ngôn Sâm nhìn theo hướng đầu ngón tay cậu chỉ.
Câm, què, khuyết tật trí tuệ loại nhẹ.
Những người bị khuyết tật nhẹ, không hoàn toàn ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống.
Cố Ngôn Sâm nhìn một chút: “Bọn họ đều được quỹ Bến Ái tài trợ.”
Liệu đây có phải là một vụ lừa đảo lợi ích? Nhưng cụ thể là bao nhiêu? Tại sao những người này lại mất tích?
Đang nói chuyện thì xe dừng lại, phía trước cách họ hơn mười mét chính là cửa hàng bán hàng kia, gần đó vừa vặn có chỗ đậu xe.
Thẩm Quân Từ cất máy tính đi, Cố Ngôn Sâm nhìn sắc trời, có khả năng lát nữa trời sẽ mưa, hắn dặn dò Dư Thâm: “Nhớ mang theo áo mưa.”
Dư Thâm cất mấy bộ áo mưa vào balo, đeo lên.
Lục Anh l lấy sổ ghi chép ra, cầm biên bản chuẩn bị sẵn sàng.
Điểm dừng chân đầu tiên của họ là cửa hàng nhỏ.
Ông lão kia đã mất rồi, hiện giờ người trông cửa hàng là cháu gái của ông lão, người phụ nữ mập mạp, mau mồm, giới thiệu cho bọn họ: “Trong thôn bây giờ chẳng có mấy người, đều đi làm ăn xa cả rồi, nếu việc làm ăn ở đây không tốt, chắc sang năm tôi cũng phải đi làm ăn xa thôi.”
Cố Ngôn Sâm hỏi về cuộc điện thoại kia, người cháu gái lắc đầu: “Không biết, ông nội tôi chẳng biết là ai gọi cả.”
Cô dừng lại nói, “Nhưng chuyện này trước đây cũng có người đến hỏi.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Khi nào? Là ai vậy?”
Cô cháu gái suy nghĩ một lúc: “Năm năm trước, một cảnh sát già.”
Thẩm Quân Từ lấy ảnh Lâm Hướng Lam ra cho đối phương xem.
Người phụ nữ nói: “Tôi không nhớ rõ lắm, hình như hôm đó trời mưa to, ông ấy mặc một chiếc áo mưa màu xanh đậm, cũng hỏi về cuộc gọi đó.”
Lâm Hướng Lam có một chiếc áo mưa như vậy.
Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm phấn chấn lên, điều này chứng tỏ phương hướng điều tra của họ không sai.
Bọn họ bắt đầu hỏi người trong thôn, đầu tiên đến nhà trưởng thôn đương nhiệm, xuất trình thẻ cảnh sát, nói muốn tiến hành điều tra. Trưởng thôn rất phối hợp, cung cấp cho bọn họ một bản danh sách người trong thôn.
Vì vậy, họ bắt đầu kiểm tra từng nhà trong thông.
Nhưng câu hỏi này không có kết quả.
Hình dạng của thôn này trên bản đồ nhìn như khúc xương, tức là một con đường hẹp từ đông sang tây, tổng cộng có khoảng hơn trăm hộ gia đình.
Họ hỏi từ phía đông đến phía tây, cũng chẳng hỏi ra ai đã gọi điện thoại.
Trời càng lúc càng âm u, cuối cùng, bọn họ đến nhà ông bí thư chi bộ già ở thôn tây.
Ông bí thư chi bộ để bọn họ vào, vuốt râu nói: “Không biết, chuyện này hơn mười năm trước cảnh sát đã tới điều tra, cũng không ai biết là ai gọi. Đã lâu lắm rồi, vẫn chưa tìm được cặp vợ chồng kìa sao?”
Dư Thâm đứng phía sau nghe vậy khẽ mím môi.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Trong thôn có ai mất tích hay có điều gì bất thường không?”
Ông bí thư chi bộ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Vừa nói đến đây, bên ngoài truyền đến một trận tiếng sấm trầm đục, sau đó sắc trời đột nhiên tối sầm lại.
Ông bí thư chi bộ ngửa đầu nhìn trời, sắc mặt thay đổi: “Sắp mưa to, các cậu mau vào trong đi!”
Bọn họ vội vã đi vào bên trong.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh, như thể ai đó sắp trải qua một cơn đại nạn, chỉ trong một hai phút, bầu trời từ nhiều mây chuyển sang tối đen, rồi biến thành một khối đen như mực.
Tiếng sấm rền càng ngày càng dày đặc, thanh âm kia từ xa đến gần, như thể có người đang đánh một cái trống lớn.
Sau đó xẹt một tiếng, một tia chớp tím xẹt qua bầu trời, giống như đang chia bầu trời thành hai nửa.
Ngay sau đó, những hạt mưa to bằng hạt đậu từ trên trời rơi xuống, mưa to đến nỗi như muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời, dội thẳng nước xuống.
Mấy v cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng này hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cơn mưa to này đến quá nhanh.
Thẩm Quân Từ nhớ tới trận mưa lần trước bọn họ gặp phải khi xem phim, khi đó mưa cũng rất lớn, bọn họ chạy về nhà cũng ướt sạch người, nhưng cơn mưa kia so cơn mưa trước mắt, quả thực còn nhẹ chán.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, bầu trời tối đen nhìn không thấy ngón tay. Bí thư chi bộ già vội vàng đi đóng cửa sổ, nhưng cổng sân vẫn để mở.
Đúng lúc này, nương theo một tia chớp lóe lên, họ nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi trang trại gần đó, lao thẳng vào màn mưa.
Đó là một người đàn ông, người đó hoàn toàn không để ý mình bị ướt sũng.
Lại là một tia chớp xẹt qua bầu trời, người đàn ông dang tay đón ánh sáng hét lớn: “Địa Long trở mình!”
===========================
◎ “Địa Long trở mình!” ◎
Vào tháng 10, trong một ngôi nhà dân cư ở phía Nam Bến Viễn.
Gần một tháng gần đây, Đinh Quân Nhiễm phát hiện, bọn họ vẫn luôn phải trốn đông trốn tây, có đôi khi ngủ đến nửa đêm, Mộc Dự sẽ vội vàng gọi xe, gõ cửa phòng, bắt gã phải đổi chỗ.
Về sau, Nhã Chính cũng không biết đi đâu, cũng chẳng thấy A Tiến đâu. Mọi người dường như đột ngột mất liên lạc.
Đinh Quân Nhiễm có thể cảm giác được, những người điên này đang bị dồn đến bước đường cùng.
Mùa thu là mùa Đinh Quân Nhiễm yêu thích, thời tiết rất dễ chịu, không nóng như mùa hè, cũng không lạnh như mùa đông.
Và mùa thu cũng là mùa thu hoạch.
Lúc này Đinh Quân Nhiễm nằm trên ghế sa lon, nhìn lên trần nhà.
Khi còn nhỏ, mỗi khi vào mùa, cậu thường theo người lớn ra ruộng, lúc về có thể tranh thủ hái một ít thứ, chẳng hạn như ngô.
Bóc vỏ ngô xong, ném thẳng vào lửa trại, hai mươi phút sau, dùng gậy lấy ngô ra, bóc lớp vỏ đen bên ngoài, phần hạt ngô bên trong vô cùng ngọt.
Gã sẽ dúi ngô nướng vào tay mẹ, ngô nóng hổi, nặng trịch, là gã lẽn mang về: “Mẹ ăn đi!”
Mỗi lần như vậy, khuôn mặt của người phụ nữ câm đều lộ ra một nụ cười hiếm hoi.
Hai mẹ con ban ngày không dám ăn, sợ bị người khác nhìn thấy sẽ lấy mất, bèn để đến đêm, chui trong chăn, mẹ một miếng con một miếng ăn ngô nướng đã lạnh ngắt.
Ngô rất ngọt, mẹ sẽ để cho gã ăn đầu mềm nhất, khi cắn, nước ngọt tan ra trong miệng.
Đó là món ngon ngon nhất của nhân gian mà gã từng ăn.
Khi lớn lên, gã cũng từng ăn được món ngon như vậy, đó là sau khi gã giết người, bị đội trưởng Lịch còng tay, dẫn về cục thành phố.
Đi được nửa đường, bụng đói cồn cào, tiếng kêu ùng ục kia lớn đến mức khiến người ta khó có thể xem nhẹ.
Lịch Trọng Nam nghiêng đầu hỏi gã: “Đói à?”
Đội viên bên cạnh khuyên Lịch Trọng Nam: “Đội trưởng Lịch, còn một tiếng rưỡi nữa là đến thành cục rồi, cũng chẳng đói chết được, lúc này dừng lại, vạn nhất xảy ra chuyện gì…”
Gã là trọng phạm đã giết vài người, tất cả đội viên vận chuyển gã đều lo lắng đề phòng, sợ xảy ra chuyện.
Lịch Trọng Nam nói: “Vậy cũng không thể cứ để cho cậu ta đói được, tôi xuống xe mua cho cậu ta ít đồ ăn.”
Đội viên còn muốn nói gì đó, Lịch Trọng Nam lại nói: “Nhanh mà, hai ba phút là xong.”
Sau đó Lịch Trọng Nam quay đầu hỏi gã: “Muốn ăn gì không?”
Gã nghĩ một lúc, nghĩ đến mẹ mình, rồi nói: “Ngô, ngô nướng.”
Lịch Trọng Nam xuống xe, một lúc sau quay trở về, nhét cho gã một bọc đồ ăn, bên trong có một cái bắp ngô luộc, cộng thêm hai quả trứng trà.
Lịch Trọng Nam nói: “Gần đây không có quán ngô nướng, cậu cứ ăn tạm cái này đi đã.”
Đội viên lái xe phía trước nói: “Đội trưởng Lịch, anh đối xử với cậu ta tốt thế. Cậu ta sắp phải ngồi tù rồi, có đồ ăn là may lắm rồi, sao còn phải chiều theo ý cậu ta?”
Đinh Quân Nhiễm cúi đầu, im lặng mở túi nilon ra, dùng bàn tay còng tay cầm lấy bắp ngô, cắn ăn, bắp ngô kia cũng rất ngọt, vừa dẻo vừa nóng, so với loại ngô nướng lạnh ngắt kia thì lại càng mềm hơn.
Gã đói đến mức ăn ngấu nghiến.
Lịch Trọng Nam ở bên cạnh nói: “Ăn từ từ thôi.”
Mũi của gã hơi cay cay, ngô quả thực là một món ăn ngon nhất trên trái đất.
Đinh Quân Nhiễm đang suy nghĩ thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Mộc Dự sải bước đi vào, ném một gói đồ lên bàn.
Gã ngước mắt lên, là một túi ngô.
Trên túi viết ngô ngọt vô cơ, không biến đổi gen, vẫn còn nóng.
“Cho con đấy, bố biết con thích ăn cái này nhất mà.” Mộc Dự ngồi ở bên cạnh gã nói, “Chỉ có bố mới đối xử tốt với con thôi.”
Gã nhặt ngô lên, cắn một miếng, ngô rất nhạt nhẽo, hoàn toàn không có mùi vị của ký ức tuổi thơ chút nào, gã hỏi: “Ông muốn gì ở tôi? Muốn tôi lập kế hoạch mới sao?”
Gã hiểu Mộc Dự, chỉ khi Mộc Dự muốn gã làm việc gì, hoặc lúc cần gã bày mưu tính kế, mới chủ động đối tốt với gã, phương thức đối xử tương đối đơn giản, tỷ như cho gã tiền, hoặc là mua đồ gã thích ăn, còn bảo sẽ để lại công ty vệ sinh cho gã.
Gã còn nhớ rõ có một lần sau khi làm xong một kế hoạch, Mộc Dự gọi cho gã một bàn đồ ăn Nhật giá hơn một nghìn tám, gã lại chẳng ăn được mấy miếng.
Lúc ấy Mộc Dự hỏi: “Con không thích ăn cái này sao? Vậy con thích ăn gì?”
Gã nghĩ một chút rồi nói, “Ngô.”
Ánh mắt Mộc Dự nhìn về phía gã vô cùng kỳ quái, như thể đang nói, quả nhiên là người nhà quê thì mãi mãi là người nhà quê. Hoặc ở trong lòng mắng gã là một thằng ngốc không biết hưởng phúc.
Nhưng Mộc Dự vẫn nhớ kỹ chuyện này, về sau chỉ cần có việc yêu cầu gã làm, sẽ mang đến cho gã một túi ngô.
Quả nhiên, Mộc Dự nói: “Lần này con cần phải làm một kế hoạch, ở chỗ của bố có chút đồ nghề, đủ để cho nổ tung một tòa nhà, con phải lập cho bố một kế hoạch hoàn hảo nhất.”
Gã dừng lại động tác ăn lại, ngô chẳng ngon chút nào, gã nói, “Nếu tôi không làm thì sao?”
Mặt Mộc Dự căng thẳng, ông ta đứng dậy, từ phía sau rút ra một khẩu súng, họng súng đen nhắm thẳng vào đầu Đinh Quân Nhiễm, đẩy đầu gã sang một bên.
Mộc Dự trực tiếp ấn chốt bảo hiểm: “Trước kia tao có thể bỏ qua cho mày, nhưng mày phải biết giờ là lúc nào. Nếu mày không làm, tao sẽ giết mày.”
Nếu như là trước kia, ông ta còn có thể diễn thêm một đoạn phụ từ tử hiếu, nhưng hiện tại, đối mặt với Nước Sạch, bọn họ đã quá quen thuộc lẫn nhau.
Đinh Quân Nhiễm cắn ngô, cho dù là ngô không ngon cũng tốt hơn so với không ăn, mắt gã cũng không nhấc lên, lười biếng nói: “Vậy ông cứ nổ súng đi.”
Trước đây, gã còn thấy sợ Mộc Dự, nhưng bây giờ, gã đã sớm nhìn thấu thủ đoạn của ông ta. Dụ dỗ hay đe dọa cũng vô ích. Chẳng còn thứ gì trên đời này để gã lưu luyến nữa.
Gã không sợ cái chết, thậm chí còn cảm thấy nó là một sự giải thoát.
Sau khi gã chết rồi, có thể đi tìm mẹ, đi tìm đội trưởng Lịch.
Mộc Dự cười lạnh, đóng chốt an toàn của súng lại, cắm trở lại sau lưng, ông ta dường như đã sớm đoán được gã sẽ nói như vậy: “Bố đùa với con thôi, có một thứ bố muốn cho con xem.”
Ông ta lấy điện thoại di động ra khỏi túi, mở một đoạn video ngắn đặt trên bàn.
Đó là một đoạn video dài hơn ba mươi giây, bị ai đó quay lại, rồi đăng trên một web video ngắn.
Đoạn video được quay tại một trạm xe buýt, có một người đàn ông đang kéo một cô gái trẻ, sau đó đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông nữa, giải cứu cô gái.
Xem video xong, ánh mắt Đinh Quân Nhiễm sáng lên.
Gã sẽ không nhận nhầm người.
Người xuất hiện sau đó trong đoạn video là Lịch Trọng Nam, hơn nữa nhìn qua không phải là Lịch Trọng Nam trong quá khứ, anh gầy hơn trước.
Video được quay vào cuối hè, có lẽ cách đây không lâu, biển quảng cáo phía sau là hình ảnh quảng cáo cho mùa giải mới, video không có dấu vết của photoshop, đây là video gốc.
“Vị cảnh sát này cũng cứng cỏi thật đấy, lúc trước bố bắn hắn mấy phát, rơi xuống biển còn không chết. Nhưng không chết mới tốt.” Mộc Dự ôm lấy Đinh Quân Nhiễm đang sửng sốt, giống như là một người cha từ ái ôm lấy đứa con trai mình yêu quý.
Mộc Dự cười nói: “Nếu con không hoàn thành tốt bản kế hoạch lần này, bố có thể cho người giết hắn ta bất cứ lúc nào.”
Lịch Trọng Nam còn sống khỏe mạnh như thế, ông ta mới có thể uy hiếp Đinh Quân Nhiễm trở về quỹ đạo, giống như trước kia.
Ông ta là ông chủ, Đinh Quân Nhiễm là Nước Sạch, là người lập kế hoạch tốt nhất của ông ta.
Đinh Quân Nhiễm xem lại đoạn video kia, gã nói với Mộc Dự: “Ông gửi video cho tôi, tôi sẽ lập kế hoạch.”
Mộc Dự nói: “Phải là một kế hoạch hoàn hảo nhất.”
Đinh Quân Nhiễm ừ một tiếng: “Tôi sẽ tìm một người phù hợp.”
Trong lòng gã nghĩ, lần này, gã sẽ thực hiện một kế hoạch khác với trước đây.
Sắc trời chuyển từ có nắng sang âm u, xa xa, truyền đến tiếng sấm, trời sắp mưa.
❁❁❁
Vào buổi chiều, một chiếc xe cảnh sát đang lái trên đường về phía tây bắc của Bến Viễn.
Lục Anh lái xe, Dư Thâm ngồi ở ghế phụ, Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm ngồi ở ghế sau.
Hôm nay điểm đến của họ là thị trấn Vương Xá, để phòng ngừa việc phát hiện thi thể, Thẩm Quân Từ đặt hòm điều tra trong cốp xe.
Ngày khi phát hiện ra vấn đề với hệ thống hồ sơ, Cố Ngôn Sâm báo cáo với lãnh đạo tổ giám sát và cục trưởng Định, các lãnh đạo cực kỳ coi trọng chuyện này, để bọn họ đi điều tra dựa vào manh mối.
Mấy ngày nay, Cố Ngôn Sâm đang đối chiếu hồ sơ trong cục thành phố Bến Viễn, để không lộ tin tức, bọn họ chỉ để cho các thành viên nội bộ của đội điều tra đặc biệt sau khi tan tầm lợi dụng thời gian trực đêm, tiến hành đối chiếu.
Trong quá trình so sánh giữa nền tảng cảnh sát và danh mục do Tiểu Thất làm, bọn họ phát hiện ra gần trăm hồ sơ bị ẩn hoặc bị giả mạo.
Cố Ngôn Sâm chọn ra toàn bộ hồ sơ, đồng thời tiến hành nghiên cứu trọng điểm vụ án 722.
Câu chuyện về vụ án đó bọn họ trước đó đã nghe Lục Anh nói qua.
Sau đó Dư Thâm với tư cách là đương sự trong vụ án lại miêu tả cho bọn họ một lần nữa.
Vụ án liên quan đến vụ mất tích của vợ chồng Dư Trường Ân, cả ông và vợ là Phan Tiểu Lâm đều là phóng viên.
Mùa hè 15 năm trước, ngày 22 tháng 7.
Đêm hôm đó trời mưa to, bố mẹ Dư Thâm bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bọn họ vội vàng mặc quần áo ra ngoài, để Dư Thâm ở nhà cùng chú chó, năm đó, Dư Thâm bảy tuổi.
Xem lại hồ sơ này, bọn họ lại biết thêm được rất nhiều chi tiết, ví dụ như đêm đó hai vợ chồng nhận được cuộc điện thoại kia, là từ cửa hàng bán hàng đầu thôn Vương Xá gọi tới.
Cửa hàng nhỏ có một chiếc điện thoại công cộng, người trông coi là một ông già hơn tám mươi tuổi, thông thường, ai gọi điện sẽ ném một đồng xu vào cái giỏ bên cạnh.
Đêm đó trời mưa rất to, có người dùng điện thoại công cộng này gọi đến nhà Dư Trường Ân.
Thời lượng của cuộc gọi là khoảng một phút.
Ông lão trông cửa hàng nhỏ lúc ấy đang ngủ gật, căn bản không thấy rõ người gọi điện là ai.
Cuộc điều tra đầu tiên của cảnh sát bị cắt đứt tại đây.
Hiện tại điều tra lại vụ án, Cố Ngôn Sâm phát hiện ra một điểm mấu chốt, thôn Vương Xá này, nằm dưới chân núi Lộc Minh, chỉ cách ngọn núi hai km.
Mặc dù hắn thường xuyên leo núi Lộc Minh, nhưng lại không điều tra thôn Vương Xá.
Manh mối này phù hợp với di ngôn của Lâm Hướng Lam.
Cố Ngôn Sâm định dùng biện pháp ngu ngốc nhất, đích thân dẫn các đội viên tới hỏi thăm, ở trong thôn hỏi từng nhà một, hắn không tin hỏi không ra được một chút manh mối nào.
Miễn là tìm được người gọi và tìm được nội dung cuộc gọi, họ sẽ tiến gần hơn một bước tới chân tướng của vụ án.
Lục Anh vừa lái xe vừa nói: “Tôi vẫn còn ấn tượng về con đường này. Vì giáp núi nên thường xuyên có mưa, mỗi khi mưa thì toàn bùn, xe đi qua lắc lên lắc xuống.”
Lời nói của anh vừa dứt, xa xa phía chân trời truyền đến một trận sấm rền rĩ.
Lục Anh bĩu môi: “Miệng quạ quá mà.”
Dư Thâm hôm nay chủ động yêu cầu tới, cậu ta không nói nhiều lắm, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu ta hy vọng lần này có thể phát hiện ra manh mối, lại có chút sợ hãi nếu như tìm được manh mối.
Thẩm Quân Từ ngồi ở hàng ghế sau, đặt quyển sổ tay của Cố Ngôn Sâm lên đầu gối, lật xem những tư liệu còn lại đã được sửa đổi.
Những hồ sơ này cậu và Cố Ngôn Sâm đều từng phân tích qua, thoạt nhìn không có quá nhiều mối liên hệ, các vụ án mất tích rất rải rác, có độ tuổi và giới tính khác nhau.
Thẩm Quân Từ lật xem một lúc, nói với Cố Ngôn Sâm: “Em nhận thấy một khoảng thời gian, từ hai mươi lăm đến mười lăm năm trước, hồ sơ mất tích bị sửa đổi trong khoảng thời gian này phần lớn đều là nam giới, với lại, anh xem mấy hồ sơ này xem.”
Cố Ngôn Sâm nhìn theo hướng đầu ngón tay cậu chỉ.
Câm, què, khuyết tật trí tuệ loại nhẹ.
Những người bị khuyết tật nhẹ, không hoàn toàn ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống.
Cố Ngôn Sâm nhìn một chút: “Bọn họ đều được quỹ Bến Ái tài trợ.”
Liệu đây có phải là một vụ lừa đảo lợi ích? Nhưng cụ thể là bao nhiêu? Tại sao những người này lại mất tích?
Đang nói chuyện thì xe dừng lại, phía trước cách họ hơn mười mét chính là cửa hàng bán hàng kia, gần đó vừa vặn có chỗ đậu xe.
Thẩm Quân Từ cất máy tính đi, Cố Ngôn Sâm nhìn sắc trời, có khả năng lát nữa trời sẽ mưa, hắn dặn dò Dư Thâm: “Nhớ mang theo áo mưa.”
Dư Thâm cất mấy bộ áo mưa vào balo, đeo lên.
Lục Anh l lấy sổ ghi chép ra, cầm biên bản chuẩn bị sẵn sàng.
Điểm dừng chân đầu tiên của họ là cửa hàng nhỏ.
Ông lão kia đã mất rồi, hiện giờ người trông cửa hàng là cháu gái của ông lão, người phụ nữ mập mạp, mau mồm, giới thiệu cho bọn họ: “Trong thôn bây giờ chẳng có mấy người, đều đi làm ăn xa cả rồi, nếu việc làm ăn ở đây không tốt, chắc sang năm tôi cũng phải đi làm ăn xa thôi.”
Cố Ngôn Sâm hỏi về cuộc điện thoại kia, người cháu gái lắc đầu: “Không biết, ông nội tôi chẳng biết là ai gọi cả.”
Cô dừng lại nói, “Nhưng chuyện này trước đây cũng có người đến hỏi.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Khi nào? Là ai vậy?”
Cô cháu gái suy nghĩ một lúc: “Năm năm trước, một cảnh sát già.”
Thẩm Quân Từ lấy ảnh Lâm Hướng Lam ra cho đối phương xem.
Người phụ nữ nói: “Tôi không nhớ rõ lắm, hình như hôm đó trời mưa to, ông ấy mặc một chiếc áo mưa màu xanh đậm, cũng hỏi về cuộc gọi đó.”
Lâm Hướng Lam có một chiếc áo mưa như vậy.
Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm phấn chấn lên, điều này chứng tỏ phương hướng điều tra của họ không sai.
Bọn họ bắt đầu hỏi người trong thôn, đầu tiên đến nhà trưởng thôn đương nhiệm, xuất trình thẻ cảnh sát, nói muốn tiến hành điều tra. Trưởng thôn rất phối hợp, cung cấp cho bọn họ một bản danh sách người trong thôn.
Vì vậy, họ bắt đầu kiểm tra từng nhà trong thông.
Nhưng câu hỏi này không có kết quả.
Hình dạng của thôn này trên bản đồ nhìn như khúc xương, tức là một con đường hẹp từ đông sang tây, tổng cộng có khoảng hơn trăm hộ gia đình.
Họ hỏi từ phía đông đến phía tây, cũng chẳng hỏi ra ai đã gọi điện thoại.
Trời càng lúc càng âm u, cuối cùng, bọn họ đến nhà ông bí thư chi bộ già ở thôn tây.
Ông bí thư chi bộ để bọn họ vào, vuốt râu nói: “Không biết, chuyện này hơn mười năm trước cảnh sát đã tới điều tra, cũng không ai biết là ai gọi. Đã lâu lắm rồi, vẫn chưa tìm được cặp vợ chồng kìa sao?”
Dư Thâm đứng phía sau nghe vậy khẽ mím môi.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Trong thôn có ai mất tích hay có điều gì bất thường không?”
Ông bí thư chi bộ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Vừa nói đến đây, bên ngoài truyền đến một trận tiếng sấm trầm đục, sau đó sắc trời đột nhiên tối sầm lại.
Ông bí thư chi bộ ngửa đầu nhìn trời, sắc mặt thay đổi: “Sắp mưa to, các cậu mau vào trong đi!”
Bọn họ vội vã đi vào bên trong.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh, như thể ai đó sắp trải qua một cơn đại nạn, chỉ trong một hai phút, bầu trời từ nhiều mây chuyển sang tối đen, rồi biến thành một khối đen như mực.
Tiếng sấm rền càng ngày càng dày đặc, thanh âm kia từ xa đến gần, như thể có người đang đánh một cái trống lớn.
Sau đó xẹt một tiếng, một tia chớp tím xẹt qua bầu trời, giống như đang chia bầu trời thành hai nửa.
Ngay sau đó, những hạt mưa to bằng hạt đậu từ trên trời rơi xuống, mưa to đến nỗi như muốn chọc thủng một lỗ trên bầu trời, dội thẳng nước xuống.
Mấy v cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng này hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cơn mưa to này đến quá nhanh.
Thẩm Quân Từ nhớ tới trận mưa lần trước bọn họ gặp phải khi xem phim, khi đó mưa cũng rất lớn, bọn họ chạy về nhà cũng ướt sạch người, nhưng cơn mưa kia so cơn mưa trước mắt, quả thực còn nhẹ chán.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, bầu trời tối đen nhìn không thấy ngón tay. Bí thư chi bộ già vội vàng đi đóng cửa sổ, nhưng cổng sân vẫn để mở.
Đúng lúc này, nương theo một tia chớp lóe lên, họ nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi trang trại gần đó, lao thẳng vào màn mưa.
Đó là một người đàn ông, người đó hoàn toàn không để ý mình bị ướt sũng.
Lại là một tia chớp xẹt qua bầu trời, người đàn ông dang tay đón ánh sáng hét lớn: “Địa Long trở mình!”