Tuyệt Mệnh Pháp Y - Trang 3
Quyển 8 - Chương 131: Chén Thánh
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Đó chính là địa ngục trần gian.◎
Buổi chiều Tết Trung thu, ở nhà bố mẹ Cố Ngôn Sâm.
“Không ngờ đã nhiều năm như vậy.”
Cho đến tận bây giờ, bà vẫn thỉnh thoảng tỉnh giấc sau cơn ác mộng.
Mạc Tuyết Tình thở dài, cởi áo khoác ra, cởi cúc tay áo ra, cho Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ xem bả vai mình, trên vai bà cũng có dấu vết giống như vậy.
Hơn nữa hình vẽ kia còn rõ hơn ở trên thi thể, bọn họ có thể thấy rõ, đó là một cái chén giống như một đồ án, cũng có chút giống một cái đồng hồ cát.
“Đây là kí hiệu của vật chứa. Mẹ đã hỏi qua bác sĩ, hình xăm thì có thể xóa được, nhưng phương pháp tạo ra kí hiệu này sẽ theo mẹ cả đời.”
Vẻ mặt Mạc Tuyết Tình lại khôi phục sự lạnh nhạt, bà dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e vết sẹo kia: “Đàn bà làm vật chứa sẽ mất đi tên chỉ có một con số. Mẹ cũng từng là vật chứa, lúc đó số của mẹ là số 82.”
“Thật ra, con không phải là con ruột của mẹ.” Mạc Tuyết Tình mặc áo vào, mở miệng nói.
Cố Ngôn Sâm gật đầu.
Mạc Tuyết Tình cười gượng nói: “Ừ nhỉ, con thông minh nhạy bén như vậy, có lẽ đã biết chuyện này từ lâu.”
Có phải là con ruột hay không, con trẻ đều có thể cảm giác được, mặc dù khi Cố Ngôn Sâm còn bé, Mạc Tuyết Tình chăm sóc hắn vô cùng cẩn thận, hắn cũng vững tin muốn đối xử tốt với mẹ mình. Nhưng riêng huyết mạch, rất khó nói, là thứ chẳng thể nào thay thế được.
Trước đây Cố Ngôn Sâm từng nghe những người thân của mình kể.
Mạc Tuyết Tình từng biến mất một thời gian, rồi một ngày, bà bỗng nhiên dần theo một đứa trẻ trở về.
Bà không bao giờ đề cập với bất cứ ai những gì đã xảy ra trong thời gian đó. Cũng không ai biết ai là bố đứa trẻ. Mặc cho người thân hiểu lầm, bà chỉ nói, mình có con với một người đàn ông mà thôi.
Đứa bé kia chính là Cố Ngôn Sâm.
Ông bà ngoại và Mạc Tuyết Tình nuôi dưỡng hắn.
Đây là lần đầu tiên, Mạc Tuyết Tình thẳng thắn nói ra thân thế của hắn.
Thẩm Quân Từ do dự một chút, mở miệng hỏi: “Em có cần …”
Cậu cân nhắc, cuộc nói chuyện tiếp theo có thể liên quan đến sự riêng tư của Cố Ngôn Sâm, nếu không thích hợp để người khác biết, cậu có thể tránh đi.
Cố Ngôn Sâm lại vươn tay nắm lấy tay cậu, giọng điệu kiên định: “Không sao đâu.”
Hắn cảm thấy Thẩm Quân Từ không phải người ngoài, hắn cũng hy vọng cậu có thể biết những thứ này.
Mạc Tuyết Tình nhấp một ngụm trà trước mặt để ổn định cảm xúc, bà mở miệng nói: “Đầu tiên, mẹ muốn kể cho hai đứa nghe việc mình đã trở thành vật chứa như thế nào. Chuyện đó xảy ra vào mùa hè năm mẹ 22 tuổi, ba mươi năm trước.”
“Năm đó mẹ mới bỏ công việc đầu tiên, chuẩn bị tìm một công việc mới, ngày nào mẹ cũng nộp hồ sơ xin việc rồi đi phỏng vấn. Một đêm nọ, mẹ ra khỏi ga tàu điện ngầm, đang trên đường về thì gặp một cặp vợ chồng già…”
“Đến bây giờ mẹ vẫn còn nhớ, tóc bọn họ bạc trắng, mắt đã đục, bị còng lưng, mặc áo vải cũ bám đầy bụi. Họ nói giọng địa phương, bảo mình đang đi tìm con trai, cầm một tờ giấy ghi địa chỉ nhờ mẹ chỉ đường.”
“Mẹ thấy địa chỉ ghi trên đó cũng không xa lắm, nhưng khi mẹ chỉ bọn họ cách đi, nói kiểu gì bọn họ cũng không nhớ nổi. Bà cụ bật khóc, còn ông lão thì van xin, suýt chút nữa quỳ xuống. Khi ấy mẹ nổi lòng thương người, đưa bọn họ đến đó.”
Nghe đến đây, Cố Ngôn Sâm đã đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, đây là trò lừa đảo đã có từ nhiều năm trước, nhắm vào những người phụ nữ đơn thân có lòng tốt.
Các cặp vợ chồng già giống như những cái bẫy giăng sẵn để bắt thú, bọn họ lợi dụng lòng tốt của con người, một khi người phụ nữ giúp đỡ, sẽ sập bẫy.
Mạc Tuyết Tình tiếp tục nói.
“Vừa đi vào một con hẻm, mẹ đã bị hai người đàn ông nhét vào một chiếc xe tải, lúc đó mẹ vô cùng sợ hãi, mẹ cứ nghĩ đến thông tin nhiều cô gái bị bắt cóc lên núi bán, nhưng sau đó mẹ không ngờ, nơi họ đưa mẹ đến còn khủng khiếp hơn nhiều so với núi rừng. Bọn họ sử dụng thuốc gây mê, khiến mẹ bất tỉnh.”
“Sau này mẹ mới biết, những người đó dùng điện thoại di động của mẹ gửi tin nhắn cho ông bà, nói mẹ bỏ trốn cùng một người đàn ông. Sau đó, họ tịch thu điện thoại di động, ví, quần áo và giấy tờ tùy thân của mẹ. Lúc đó, gần lối vào tàu điện ngầm không có nhiều camera giám sát, cũng không có nhân chứng. Mẹ cứ thế biến mất. Ông bà có báo cảnh sát, cảnh sát ban đầu cho rằng mẹ bỏ trốn, dưới sự kiên trì của ông bà mới đổi thành mất tích.”
Trước đó, Mạc Tuyết Tình chưa bao giờ nghĩ tới, muốn bắt cóc một cô gái trong thành phố lại là chuyện đơn giản dễ dàng như vậy.
Đến bây giờ, bà vẫn dạy con gái mình không được ở một mình, không được đi vào ngõ vắng vào ban đêm.
Nhắc lại chuyện này, Mạc Tuyết Tình vẫn cảm thấy tâm tình có chút phập phồng, hô hấp không khỏi gấp gáp, âm thầm nắm chặt ngón tay.
“Hai đứa không thể tưởng tượng được đâu, mẹ hôn mê, phát hiện mình đang ở trên một chiếc thuyền, bị buôn lậu ra nước ngoài.”
Cố Ngôn Sâm hiểu, mấy chục năm trước, Bến Viễn xa biển, giám sát bờ biển lúc đó không chặt chẽ như bây giờ.
Có rất nhiều cảng tư nhân ven biển, cũng có nhiều người đi lậu vé.
Bên đó có mấy đường dây buôn lậu, khi hành động thì dùng xe chở hàng đưa xe hàng hiệu vào để trốn thuế, còn có các loại kênh khác nhau có thể vận chuyển hàng lậu.
Đến tận bây giờ, cảnh sát Bến Viễn vẫn thỉnh thoảng bắt được những người vượt biên trái phép.
“Khi mẹ tỉnh dậy, thấy mình đang ở một hòn đảo của nước láng giềng. Mẹ đã được thay quần áo, bị trói vào giường bệnh. Vai mẹ rất đau, chính là do cái kí hiệu này. Bệnh viện này trông giống như một bệnh viện tâm thần. Nhưng thật ra lại chứa đầy những phụ nữ trẻ bị bắt cóc từ các quốc gia lân cận.”
Mạc Tuyết Tình đau đớn nhắm mắt lại.
“Cơn ác mộng của mẹ bắt đầu từ đó.”
“Những người được gọi là bệnh nhân trong đó mỗi người một giường, số giường chính là số và tên của họ. Ở đó, mẹ là số 82, nhưng không phải là con số cuối cùng.”
Điều này cũng có nghĩa là có thể có nhiều hơn 82 nạn nhân.
“Bên trong có rất nhiều người trông coi, trước khi mang thai, các cô gái bị trói vào giường, trừ lúc đi vệ sinh và ăn cơm, tắm rửa, mới có thời gian để thở. Chỉ có phụ nữ mang thai mới có thể đi lại tự do. Nhưng cũng bị giới hạn trong các tòa nhà.”
Mạc Tuyết Tình nghĩ đến bệnh viện tâm thần kỳ lạ đó, bà vẫn cảm thấy ớn lạnh khắp người, lồ ng ngực căng thẳng.
Bà nghĩ đến những người phụ nữ bụng to kia, sắc mặt tái nhợt hốc hác, vẻ mặt tê dại, đi trên hành lang không dám nói chuyện, giống như những xác chết không hồn.
“Sau khi mẹ bị nhốt, mẹ thấy mọi phụ nữ ở đó đều mặc quần áo bệnh nhân có sọc. Có bảo vệ, bác sĩ và y tá trong bệnh viện. Có cả người cung cấp thức ăn.”
“Bởi vì bề ngoài là bệnh viện tâm thần, danh tính, bệnh án, hồ sơ của bọn mẹ đều bị những người đó làm giả, cho dù ở bên trong khóc lóc kêu cứu cũng không có người để ý tới, người ngoài vào kiểm tra, cũng nhìn không ra một chút vấn đề nào trong đống hồ sơ đó. Người thân cũng không biết bọn mẹ đã bị đưa ra nước ngoài, bị nhốt ở đó.”
Bệnh viện tâm thần là một ngụy trang rất tốt, ai đó thỉnh thoảng đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc và la hét cũng sẽ không nghi ngờ.
Cho dù có người đi kiểm tra thì cũng chỉ xem qua những tài liệu đó là cùng.
Họ bịa tên, tuổi và kinh nghiệm của từng người, đồng thời giả mạo chữ ký của cha mẹ và những người giám hộ khác đồng ý tiếp nhận điều trị cho mỗi người phụ nữ. Có vẻ như quá trình này không có vấn đề gì.
Sẽ không ai tin những gì những “bệnh nhân tâm thần” này nói.
Thỉnh thoảng, có người nước ngoài đi ngang qua cửa sổ, nhìn những người phụ nữ mặc áo bệnh nhân bên trong với ánh mắt lạ lùng, sợ hãi và tò mò, nhưng không ai coi họ là người, cũng không có ai gọi báo cảnh sát.
“Bọn mẹ bị bắt đi chân trần, cửa ra vào và cửa sổ đều có song sắt. Từ cửa sổ nhìn ra chỉ thấy núi non và đất hoang. Bọn mẹ không thể thoát ra được. Những người phụ nữ bên trong chỉ có một chức năng duy nhất là mang thai. Cứ mỗi cuối tuần, những người đàn ông lại đến, chọn cho mình một vật chưa phù hợp, rồi cố gắng hết sức để bọn mẹ có thai.”
“Trong số những người đến, có người từ đủ các quốc gia, trong đó có cả người già, và người trung niên, bọn họ mặc quần áo đắt tiền, đeo mặt nạ, có khi một người còn chọn đến mấy vật chứa.”
“Có người đến cho bọn mẹ uống thuốc, nếu không uống sẽ bị đánh bằng roi điện. Để thuận tiện cho việc kiểm tra chu kỳ kinh nguyệt của những cô gái này, cũng vì hành vi thú tính của mấy người đàn ông kia, phụ nữ không mang thai sẽ mặc quần áo không có đồ lót. Nếu khó thụ thai thì dùng biện pháp phụ trợ.”
Mạc Tuyết Tình miêu tả nơi đó.
Giọng nói của bà rất nhẹ nhàng, nhưng những điều bà nói ra thì thật khủng khiếp.
So với tra tấn thể xác, điều đáng sợ hơn là tra tấn tinh thần.
Nơi đó làm suy yếu lòng tự trọng và nhân cách của phụ nữ, tất cả phụ nữ chỉ còn lại một vai trò, đó là sinh con.
“Bình thường bọn họ sẽ lựa chọn phụ nữ trong nước, phụ nữ trong đó được sử dụng nhiều lần, sau khi sinh con xong, sẽ bị buộc phải thụ thai lại sau hai đến ba tháng. Mẹ biết có một người sinh ra tận bốn đứa trẻ. Cuộc sống của bọn họ dường như bị rút cạn bởi những đứa trẻ đó.”
“Còn có một cô gái, chỉ mới mười tám tuổi, đứa bé trong bụng cô ấy còn chưa đủ tháng, bỗng nhiên đã bị mang đi mổ để lấy thai khẩn cấp, bác sĩ vội vàng đến mức không kịp gây mê, cô ấy khóc lóc vô cùng thê thảm, chảy rất nhiều máu. Mẹ đã từng chứng kiến rất nhiều người phụ nữ bên trong đó sinh con, đứa trẻ sau khi sinh ra sẽ bị mang đi ngay, nhiều nhất là sau khi đầy tháng, sẽ bị ôm đi.”
Mạc Tuyết Tình nói một chút về những gì bà đã nghe thấy trong bệnh viện đó, giọng điệu của bà cố gắng bình thản nhất có thể, nhưng Cố Ngôn Sâm có thể cảm giác được, qua nhiều năm như vậy, những chuyện này vẫn tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến bà.
Cho đến hôm nay, Mạc Tuyết Tình vẫn không thể quên những người phụ nữ đó, trong mắt họ chỉ còn lại một cảm xúc duy nhất, đó là tuyệt vọng.
Nhưng ở đó, lúc nào cũng có người theo dõi, bọn họ không thể tìm đến cái chết.
Đó là địa ngục trần gian, nơi sống không được mà chết cũng chẳng xong.
“Mẹ rất nhanh được một người đàn ông đeo mặt nạ chọn, ông ta là một ông già có mái tóc hoa râm, sức khỏe ông ta rất kém, ho liên tục. Ông ta nói với mẹ, mẹ là niềm hy vọng của ông ta. Lúc mẹ mang thai đứa con của ông ta, ốm nghén kinh khủng khiếp, nhưng khi mang thai được bốn tháng, một bước ngoặt xuất hiện.”
Thẩm Quân Từ ở một bên yên lặng lắng nghe, khi nghe đến đó, lông mày của cậu nhíu lại, có dự cảm không lành. Cậu dường như đã đoán những những đứa trẻ này sẽ được sử dụng để làm gì.
Mạc Tuyết Tình dừng một chút nói: “Trước đây, không phải những người phụ nữ đó không nghĩ tới việc chống cự, nhưng mỗi khi họ chống cự, họ sẽ bị lính canh đánh đập thậm tệ hơn, thậm chí có thể bị gi ết chết. Đây là ở nước ngoài, lạ nước lạ cái, vì vậy trước đây, không ai trốn thoát thành công. Bước ngoặt xảy ra vào tháng 9 năm đó, khi đó có một người mang số 15 được đưa đến.”
Mạc Tuyết Tình nói tới đây, mới nhớ tới mình còn chưa nói với Cố Ngôn Sâm về người phụ nữ này.
“Mẹ không biết tên cô ấy, chỉ biết cô ấy được gọi là số 15, ở đó tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ, số 15 là một trong những người đẹp nhất, cô ấy là một người rất thông minh và cẩn thận, cô ấy cũng là người Bến Viễn, nhưng cô ấy có thể nói được ngôn ngữ của người dân địa phương.”
“Sau khi mẹ mang thai, không thể ăn được thức ăn do những người đó chuẩn bị, cô ấy giúp mẹ đi nói chuyện với bác sĩ, đổi bữa trưa cho mẹ thành cháo trắng. Một lần mẹ suýt trượt chân trong phòng tắm, là cô ấy giúp mẹ.”
“Mối quan hệ giữa những người khác và Số 15 cũng rất tốt. Mọi người đều sẵn lòng lắng nghe cô ấy. Trong số những người phụ nữ đó, cô ấy giống như một nhà lãnh đạo bẩm sinh vậy. Nhưng số 15 cũng không thoát khỏi số phận của vật chứa, bụng cô ấy dần dần lớn lên, sinh ra một đứa bé.”
“Một đêm nọ, mẹ nôn mửa quá nhiều đến nỗi không thể ngủ được, nên mới đi bộ trong hành lang một lúc. Hôm đó có một bác sĩ trực, mẹ trốn trong góc, nghe hai bác sĩ nói chuyện bằng tiếng Anh.”
“Từ cuộc trò chuyện của họ, mẹ biết những đứa trẻ được bế đi sẽ sớm bị giết. Họ cũng nói một số từ mà mẹ nghe không hiểu được nên đã cố gắng ghi nhớ.”
Nghe đến đó, Thẩm Quân Từ ôm ngực, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Cậu hiểu.
Những người đó không phải vì muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ do những người phụ nữ kia sinh ra, cho nên đây cũng không phải là mang thai hộ, mục đích của những người đó không phải là để nuôi những đứa trẻ này.
Vì tiếp xúc với cấy ghép nội tạng, cậu biết chuyện này rõ ràng hơn ai hết.
Ba mươi năm trước, công nghệ cấy ghép đã dần hoàn thiện, nhưng việc chống đào thải vẫn chưa được giải quyết. Bệnh nhân thường chết trước khi có cơ quan phù hợp. Cách tốt nhất để giảm đào thải là sử dụng những người hiến tặng có cùng huyết thống.
Nội tạng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ có thể ghép cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, khi điều kiện chín muồi cũng có thể cung cấp cho người lớn, hiệu quả ghép thậm chí còn tốt hơn ghép tạng người lớn.
Những đứa trẻ này là đ ĩa petri(1) để lấy nội tạng, có thể cung cấp tim, gan, mắt, thận, tủy tươi.
(1): Đ ĩa Petri là một loại đ ĩa được làm bằng thủy tinh hoặc chất dẻo có dạng hình trụ mà các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ.
Vì vậy, người tới đây đa phần là người già, cho nên người đàn ông kia mới nói Mạc Tuyết Tình là hy vọng của ông ta, vì vậy sẽ bởi vì chủ nhân chờ không kịp, nên mới vội vàng để sản phụ sinh mổ.
Những người giàu có đã từ bỏ việc tìm kiếm nội tạng phù hợp từ những người bình thường.
Họ sử dụng cách này để tạo ra các cơ quan phù hợp hơn và làm giảm khả năng đào thải. Một số người trong số họ có thể không làm điều này cho bản thân, mà là cho những đứa con trai và con gái yêu quý của họ.
Những đứa trẻ phải đối mặt với cái chết từ khi sinh ra, chúng chỉ là những công cụ được tạo ra để kéo dài sự sống cho những người khác.
Chỉ những đứa trẻ có độ ăn khớp cao mới có được cơ hội sống sót tạm thời, mà cơ hội này cũng sẽ chôn vùi cuộc đời chúng trong tương lai.
Nói cách khác, tất cả trẻ em sẽ bị giết.
Thẩm Quân Từ cũng hiểu ý nghĩa của vật chứa, nó không chỉ tượng trưng cho tử c ung của người phụ nữ mà còn để nói rằng họ không ngừng thụ thai giống như vật chứa vậy.
Biểu tượng trên vai đó là Chén Thánh.
Chén Thánh tượng trưng cho sự sống vĩnh cửu.
Để kéo dài tuổi thọ, con người có thể làm bất cứ điều gì độc ác.
“Những người đó nói gì mẹ cũng không hiểu lắm, nhưng mẹ vẫn âm thầm kể cho số 15 nghe, mẹ cố gắng khôi phục lại những lời đó, đêm đó, sô 15 ôm đứa bé, khóc cả đêm. Là một người mẹ, cô không thể chịu đựng được con của mình vừa mới đầy tháng, chào đón nó là cái chết. Ngày hôm sau, cô ấy hỏi mẹ có muốn trốn không.”
“Hóa ra số 15 vẫn luôn muốn trốn thoát, cô ấy đã sớm xác định được vị trí của cảng biển, cầu xin một người nông dân trồng rau tốt bụng đến giao rau cứu cô ấy. Nhưng muốn trốn ra ngoài cần phải đi một chặng đường dài mới có thể đến được cảng. Vì lợi ích của đứa trẻ, cô quyết định tiến hành kế hoạch trước thời hạn.”
Mạc Tuyết Tình từng nhìn thấy đứa bé số 15 sinh ra, đó là một cậu bé, không giống như nhiều đứa trẻ nhăn nheo được sinh ra, cậu bé vừa sinh ra đã rất xinh đẹp, đáng yêu.
Mặc dù những người mẹ là vật chứa này chỉ có mối quan hệ ngắn hạn với đứa trẻ, bà vẫn có thể thấy số 15 rất thích đứa trẻ.
Dù sao mẹ con liền tâm, lại chịu nhiều khổ sở như vậy, đứa nhỏ đã trở thành chỗ dựa tinh thần của người mẹ.
“Mẹ nhớ ngày cô ấy nói chuyện với mình là ngày 20 tháng 9, và những người đàn ông đó đến sẽ vào ngày 25 tháng 9. Trong vòng chưa đầy năm ngày, những người phụ nữ mà bọn mẹ quen lần đầu tiên đoàn kết lại, xây dựng một kế hoạch, để thoát khỏi đó.”
“Bọn mẹ bắt đầu tích trữ nước và thức ăn. Sau một thời gian dài quan sát, bọn mẹ đã kết luận được số lượng bác sĩ và lính canh bên trong, thời gian thay đổi ca làm việc. Cũng dựa theo thời gian lặn và mọc của mặt trời, phán đoán phương hướng chung. Vẽ bản đồ bên trong và bên ngoài.”
Nói đến đây, ánh mắt Mạc Tuyết Tình sáng ngời.
Đó là một quá trình thú vị đối với phụ nữ. Họ muốn đấu tranh tìm lối thoát cho mình và con cái.
“Bọn mẹ bắt đầu lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này. Ngoại trừ số 15, còn có mấy người phụ nữ vừa sinh con xong, những sản phụ yếu đuối kia không thể đi xa. Vì vậy, một số sản phụ quyết định ở lại, cố gắng kéo dài thời gian, để bọn mẹ được đi xa hơn, mẹ và một vài vài sản phụ trong tháng đầu thai kỳ, mỗi người được chia bảo vệ một đứa trẻ. Bọn mẹ bế những đứa trẻ và học cách làm chúng bình tĩnh lại.”
“Ngày 25 tháng 9 rất nhanh đã đến, đêm đến, thừa dịp những người đàn ông kia sắp đến, là lúc hàng rào bảo vệ yếu nhất, bọn mẹ phân công hợp tác, đánh ngất lính canh, trói bác sĩ lại, tìm được chìa khóa, mở cửa phòng giam. Một nhóm phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, đi giày cởi ra từ đám bác sĩ và lính canh chạy ra ngoài.”
“Để phòng ngừa bị bắt trở lại, bọn mẹ tách nhau ra chạy trốn. Mẹ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những người phụ nữ bị bắt lại. May mắn mà mẹ thoát được.”
Cho đến bây giờ, Mạc Tuyết Tình vẫn còn nhớ rõ tất cả những gì bà đã trải qua đêm đó, bầu trời rất tối, không có mặt trăng, gió thổi rất to, bên tai đều là tiếng gió vù vù. Trái tim bà đập thình thịch, sợ hãi và bất an.
Khi bà trốn thoát, bà đã khéo léo kéo rèm chắn sáng xuống. Bọc cơ thể bằng rèm cửa. Điều này làm cho chiếc áo choàng bệnh viện màu trắng của bà không còn dễ thấy vào giữa đêm. Ôm đứa bé trên tay, bà chọn những nơi vắng vẻ để đi.
Nghe tiếng chó sủa, thấy ánh đèn pin từ xa là biết có người đang đi tìm những người phụ nữ bỏ trốn. Bà dừng lại khi nghe thấy tiếng bước chân, thu mình trong bụi cây.
“Chờ bên ngoài không có tiếng động gì nữa, mẹ mới chui ra. Trong đêm tối ấy, mẹ ôm con, đi một chặng đường dài, con ở trong vòng tay mẹ, vô cùng ấm áp.”
“Cuối cùng mẹ cũng nhìn thấy đèn đường, sau đó đi bộ một mình trong hai giờ, đến bến cảng, tìm được tàu. Cùng mẹ trốn thoát, còn có tám người phụ nữ mang thai khác. Bọn mẹ cứu được 5 đứa trẻ.”
Mạc Tuyết Tình trên mặt xuất hiện nụ cười, nhưng vẻ mặt lại tang thương.
“Mẹ đã rất may mắn. Sau hai ngày lăn lộn, cuối cùng mẹ cũng trở về nhà.”
Cung cấp cho họ một con đường sống chính là số 15, nhưng nhiều phụ nữ lại không thể trốn thoát.
“Mười ngày sau, mẹ quyết định phá thai, gặp được Cố Văn Bân trong bệnh viện.”
“Mẹ một tay nuôi nấng con, vốn định không kết hôn, nhưng bố con theo đuổi mẹ quá nhiệt tình, ông ấy biết chuyện của mẹ cũng không quan tâm. Lúc con được mười hai tuổi, mẹ đồng ý lời cầu hôn, gả cho ông ấy.”
Mạc Tuyết Tình năm mươi tuổi khi nói đến đến những chuyện này, trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt có chút thẹn thùng.
Nếu không có Cố Văn Bân xuất hiện, có lẽ bà sẽ không thể thoát ra khỏi cái bóng của việc bị coi như vật chứa trong suốt quãng đời còn lại.
Chính người đàn ông đó đã khuyến khích bà yêu lấy bản thân, bà mới dần lấy lại phẩm giá của một người phụ nữ.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Tại sao sau khi về nước, mẹ không báo cảnh sát?”
Mạc Tuyết Tình cười khổ một chút: “Lúc ấy, trước khi chạy trốn, số 15 yêu cầu bọn mẹ phải đồng ý hai điều kiện. Thứ nhất, không thể báo cảnh sát, thứ hai, ai đưa được đứa bé ra ngoài thì phải nuôi dưỡng chúng.”
“Về lý do không thể báo cảnh sát, số 15 nói với bọn mẹ, một là bởi vì những người đàn ông kia rất có quyền lực, sau khi báo cảnh sát có thể sẽ khiến bọn mẹ bại lộ thân phận, ngược lại còn khiến bọn mẹ gặp nguy hiểm. Thứ hai là bởi vì, đêm đó, vì để bọn mẹ đem những đứa trẻ đó ra ngoài, cô ấy và những người khác phải giết người. Cô ấy nói hai điều kiện này là cái giá phải trả để cứu bọn mẹ ra ngoài và bọn mẹ buộc phải tuân thủ. Cô ấy còn bắt bọn mẹ thề độc.”
Đêm hỗn loạn kia, so với lời kể hời hợt của bà còn đẫm máu hơn nhiều.
Những người phụ nữ đó đã phải trả một cái giá đắt để trốn thoát, với đôi bàn tay đầy máu.
Một cách để sống sót trước con thú là biến mình thành con thú. Nếu báo cảnh sát, bản thân họ cũng sẽ bị bắt.
Thẩm Quân Từ nghe hiểu, Mạc Tuyết Tình và Cố Ngôn Sâm không biết ý nghĩa thực sự của vật chứa và đứa bé, nhưng số 15 hẳn là biết. Bà hiểu rằng nếu bọn họ báo cảnh sát, ngay cả khi họ dường như nhận được công lý nhất thời, cũng sẽ mang lại nguy hiểm lớn cho những đứa trẻ. Đó là lý do vì sao bà nói ra hai điều kiện kia.
Mạc Tuyết Tình nhẹ nhàng nói: “Ngôn Sâm, mẹ hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ, mẹ cũng là một người bình thường, sẽ biết sợ hãi. Mẹ định sẽ chôn vùi những thứ này trong lòng, sẽ không kể cho con nghe. Khi nghe con nói muốn thi vào trường cảnh sát, làm cảnh sát, mẹ đã rất vui mừng, mẹ hy vọng một ngày nào đó, con có thể bảo vệ bản thân, trở thành một người chính trực, đồng thời có thể tìm ra chân tướng và khiến những kẻ đứng sau bạn phải trả giá đắt.”
Cố Ngôn Sâm vươn tay ôm Mạc Tuyết Tình, trong hoàn cảnh như vậy, hắn thực sự không thể trách bà không đi báo cảnh sát, nói ra sự thật.
Bà nuôi hắn lớn, không chỉ có ân dưỡng dục với hắn, mà còn có ân cứu mạng.
Hai tay hắn vòng quanh Mạc Tuyết Tình, mở miệng nói: “Cảm ơn mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ của con.”
Mạc Tuyết Tình đưa mắt nhìn vào bức ảnh.
“Người phụ nữ đó hẳn là một trong những người đêm đó cùng mẹ chạy trốn, mẹ không nhớ rõ cô ấy là ai, chỉ là có ấn tượng cô ấy cũng trở về nước. Mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, nhưng mẹ hy vọng những gì mẹ nói sẽ cung cấp cho con một vài manh mối.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cố Ngôn Sâm không phải là con của số 15.
Với mức độ nhạy cảm, ở đây sẽ không đặt hoàn cảnh ở trong nước, cũng sẽ không liên quan đến quá nhiều âm mưu của nước ngoài, nó chỉ là một sự kiện nền.
Liên quan đến cấy ghép nội tạng cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, một vài người trong truyện vì mong muốn của bản thân, một vài là để dành cho tương lai, nên sẽ nuôi dưỡng đứa trẻ lớn hơn một chút.
Có sao chép một số tài liệu có liên quan
Kể từ khi thai nhi có thận, số lượng đơn vị thận trong thận trẻ sơ sinh đã bằng với thận người trưởng thành. Miễn là không có biến chứng sau khi ghép thận, quả thận được cấy ghép sẽ nhanh chóng thích nghi với vật chủ trong vòng vài tháng và đạt được chức năng giống như quả thận của người trưởng thành.
===========================
◎ Đó chính là địa ngục trần gian.◎
Buổi chiều Tết Trung thu, ở nhà bố mẹ Cố Ngôn Sâm.
“Không ngờ đã nhiều năm như vậy.”
Cho đến tận bây giờ, bà vẫn thỉnh thoảng tỉnh giấc sau cơn ác mộng.
Mạc Tuyết Tình thở dài, cởi áo khoác ra, cởi cúc tay áo ra, cho Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ xem bả vai mình, trên vai bà cũng có dấu vết giống như vậy.
Hơn nữa hình vẽ kia còn rõ hơn ở trên thi thể, bọn họ có thể thấy rõ, đó là một cái chén giống như một đồ án, cũng có chút giống một cái đồng hồ cát.
“Đây là kí hiệu của vật chứa. Mẹ đã hỏi qua bác sĩ, hình xăm thì có thể xóa được, nhưng phương pháp tạo ra kí hiệu này sẽ theo mẹ cả đời.”
Vẻ mặt Mạc Tuyết Tình lại khôi phục sự lạnh nhạt, bà dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e vết sẹo kia: “Đàn bà làm vật chứa sẽ mất đi tên chỉ có một con số. Mẹ cũng từng là vật chứa, lúc đó số của mẹ là số 82.”
“Thật ra, con không phải là con ruột của mẹ.” Mạc Tuyết Tình mặc áo vào, mở miệng nói.
Cố Ngôn Sâm gật đầu.
Mạc Tuyết Tình cười gượng nói: “Ừ nhỉ, con thông minh nhạy bén như vậy, có lẽ đã biết chuyện này từ lâu.”
Có phải là con ruột hay không, con trẻ đều có thể cảm giác được, mặc dù khi Cố Ngôn Sâm còn bé, Mạc Tuyết Tình chăm sóc hắn vô cùng cẩn thận, hắn cũng vững tin muốn đối xử tốt với mẹ mình. Nhưng riêng huyết mạch, rất khó nói, là thứ chẳng thể nào thay thế được.
Trước đây Cố Ngôn Sâm từng nghe những người thân của mình kể.
Mạc Tuyết Tình từng biến mất một thời gian, rồi một ngày, bà bỗng nhiên dần theo một đứa trẻ trở về.
Bà không bao giờ đề cập với bất cứ ai những gì đã xảy ra trong thời gian đó. Cũng không ai biết ai là bố đứa trẻ. Mặc cho người thân hiểu lầm, bà chỉ nói, mình có con với một người đàn ông mà thôi.
Đứa bé kia chính là Cố Ngôn Sâm.
Ông bà ngoại và Mạc Tuyết Tình nuôi dưỡng hắn.
Đây là lần đầu tiên, Mạc Tuyết Tình thẳng thắn nói ra thân thế của hắn.
Thẩm Quân Từ do dự một chút, mở miệng hỏi: “Em có cần …”
Cậu cân nhắc, cuộc nói chuyện tiếp theo có thể liên quan đến sự riêng tư của Cố Ngôn Sâm, nếu không thích hợp để người khác biết, cậu có thể tránh đi.
Cố Ngôn Sâm lại vươn tay nắm lấy tay cậu, giọng điệu kiên định: “Không sao đâu.”
Hắn cảm thấy Thẩm Quân Từ không phải người ngoài, hắn cũng hy vọng cậu có thể biết những thứ này.
Mạc Tuyết Tình nhấp một ngụm trà trước mặt để ổn định cảm xúc, bà mở miệng nói: “Đầu tiên, mẹ muốn kể cho hai đứa nghe việc mình đã trở thành vật chứa như thế nào. Chuyện đó xảy ra vào mùa hè năm mẹ 22 tuổi, ba mươi năm trước.”
“Năm đó mẹ mới bỏ công việc đầu tiên, chuẩn bị tìm một công việc mới, ngày nào mẹ cũng nộp hồ sơ xin việc rồi đi phỏng vấn. Một đêm nọ, mẹ ra khỏi ga tàu điện ngầm, đang trên đường về thì gặp một cặp vợ chồng già…”
“Đến bây giờ mẹ vẫn còn nhớ, tóc bọn họ bạc trắng, mắt đã đục, bị còng lưng, mặc áo vải cũ bám đầy bụi. Họ nói giọng địa phương, bảo mình đang đi tìm con trai, cầm một tờ giấy ghi địa chỉ nhờ mẹ chỉ đường.”
“Mẹ thấy địa chỉ ghi trên đó cũng không xa lắm, nhưng khi mẹ chỉ bọn họ cách đi, nói kiểu gì bọn họ cũng không nhớ nổi. Bà cụ bật khóc, còn ông lão thì van xin, suýt chút nữa quỳ xuống. Khi ấy mẹ nổi lòng thương người, đưa bọn họ đến đó.”
Nghe đến đây, Cố Ngôn Sâm đã đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, đây là trò lừa đảo đã có từ nhiều năm trước, nhắm vào những người phụ nữ đơn thân có lòng tốt.
Các cặp vợ chồng già giống như những cái bẫy giăng sẵn để bắt thú, bọn họ lợi dụng lòng tốt của con người, một khi người phụ nữ giúp đỡ, sẽ sập bẫy.
Mạc Tuyết Tình tiếp tục nói.
“Vừa đi vào một con hẻm, mẹ đã bị hai người đàn ông nhét vào một chiếc xe tải, lúc đó mẹ vô cùng sợ hãi, mẹ cứ nghĩ đến thông tin nhiều cô gái bị bắt cóc lên núi bán, nhưng sau đó mẹ không ngờ, nơi họ đưa mẹ đến còn khủng khiếp hơn nhiều so với núi rừng. Bọn họ sử dụng thuốc gây mê, khiến mẹ bất tỉnh.”
“Sau này mẹ mới biết, những người đó dùng điện thoại di động của mẹ gửi tin nhắn cho ông bà, nói mẹ bỏ trốn cùng một người đàn ông. Sau đó, họ tịch thu điện thoại di động, ví, quần áo và giấy tờ tùy thân của mẹ. Lúc đó, gần lối vào tàu điện ngầm không có nhiều camera giám sát, cũng không có nhân chứng. Mẹ cứ thế biến mất. Ông bà có báo cảnh sát, cảnh sát ban đầu cho rằng mẹ bỏ trốn, dưới sự kiên trì của ông bà mới đổi thành mất tích.”
Trước đó, Mạc Tuyết Tình chưa bao giờ nghĩ tới, muốn bắt cóc một cô gái trong thành phố lại là chuyện đơn giản dễ dàng như vậy.
Đến bây giờ, bà vẫn dạy con gái mình không được ở một mình, không được đi vào ngõ vắng vào ban đêm.
Nhắc lại chuyện này, Mạc Tuyết Tình vẫn cảm thấy tâm tình có chút phập phồng, hô hấp không khỏi gấp gáp, âm thầm nắm chặt ngón tay.
“Hai đứa không thể tưởng tượng được đâu, mẹ hôn mê, phát hiện mình đang ở trên một chiếc thuyền, bị buôn lậu ra nước ngoài.”
Cố Ngôn Sâm hiểu, mấy chục năm trước, Bến Viễn xa biển, giám sát bờ biển lúc đó không chặt chẽ như bây giờ.
Có rất nhiều cảng tư nhân ven biển, cũng có nhiều người đi lậu vé.
Bên đó có mấy đường dây buôn lậu, khi hành động thì dùng xe chở hàng đưa xe hàng hiệu vào để trốn thuế, còn có các loại kênh khác nhau có thể vận chuyển hàng lậu.
Đến tận bây giờ, cảnh sát Bến Viễn vẫn thỉnh thoảng bắt được những người vượt biên trái phép.
“Khi mẹ tỉnh dậy, thấy mình đang ở một hòn đảo của nước láng giềng. Mẹ đã được thay quần áo, bị trói vào giường bệnh. Vai mẹ rất đau, chính là do cái kí hiệu này. Bệnh viện này trông giống như một bệnh viện tâm thần. Nhưng thật ra lại chứa đầy những phụ nữ trẻ bị bắt cóc từ các quốc gia lân cận.”
Mạc Tuyết Tình đau đớn nhắm mắt lại.
“Cơn ác mộng của mẹ bắt đầu từ đó.”
“Những người được gọi là bệnh nhân trong đó mỗi người một giường, số giường chính là số và tên của họ. Ở đó, mẹ là số 82, nhưng không phải là con số cuối cùng.”
Điều này cũng có nghĩa là có thể có nhiều hơn 82 nạn nhân.
“Bên trong có rất nhiều người trông coi, trước khi mang thai, các cô gái bị trói vào giường, trừ lúc đi vệ sinh và ăn cơm, tắm rửa, mới có thời gian để thở. Chỉ có phụ nữ mang thai mới có thể đi lại tự do. Nhưng cũng bị giới hạn trong các tòa nhà.”
Mạc Tuyết Tình nghĩ đến bệnh viện tâm thần kỳ lạ đó, bà vẫn cảm thấy ớn lạnh khắp người, lồ ng ngực căng thẳng.
Bà nghĩ đến những người phụ nữ bụng to kia, sắc mặt tái nhợt hốc hác, vẻ mặt tê dại, đi trên hành lang không dám nói chuyện, giống như những xác chết không hồn.
“Sau khi mẹ bị nhốt, mẹ thấy mọi phụ nữ ở đó đều mặc quần áo bệnh nhân có sọc. Có bảo vệ, bác sĩ và y tá trong bệnh viện. Có cả người cung cấp thức ăn.”
“Bởi vì bề ngoài là bệnh viện tâm thần, danh tính, bệnh án, hồ sơ của bọn mẹ đều bị những người đó làm giả, cho dù ở bên trong khóc lóc kêu cứu cũng không có người để ý tới, người ngoài vào kiểm tra, cũng nhìn không ra một chút vấn đề nào trong đống hồ sơ đó. Người thân cũng không biết bọn mẹ đã bị đưa ra nước ngoài, bị nhốt ở đó.”
Bệnh viện tâm thần là một ngụy trang rất tốt, ai đó thỉnh thoảng đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc và la hét cũng sẽ không nghi ngờ.
Cho dù có người đi kiểm tra thì cũng chỉ xem qua những tài liệu đó là cùng.
Họ bịa tên, tuổi và kinh nghiệm của từng người, đồng thời giả mạo chữ ký của cha mẹ và những người giám hộ khác đồng ý tiếp nhận điều trị cho mỗi người phụ nữ. Có vẻ như quá trình này không có vấn đề gì.
Sẽ không ai tin những gì những “bệnh nhân tâm thần” này nói.
Thỉnh thoảng, có người nước ngoài đi ngang qua cửa sổ, nhìn những người phụ nữ mặc áo bệnh nhân bên trong với ánh mắt lạ lùng, sợ hãi và tò mò, nhưng không ai coi họ là người, cũng không có ai gọi báo cảnh sát.
“Bọn mẹ bị bắt đi chân trần, cửa ra vào và cửa sổ đều có song sắt. Từ cửa sổ nhìn ra chỉ thấy núi non và đất hoang. Bọn mẹ không thể thoát ra được. Những người phụ nữ bên trong chỉ có một chức năng duy nhất là mang thai. Cứ mỗi cuối tuần, những người đàn ông lại đến, chọn cho mình một vật chưa phù hợp, rồi cố gắng hết sức để bọn mẹ có thai.”
“Trong số những người đến, có người từ đủ các quốc gia, trong đó có cả người già, và người trung niên, bọn họ mặc quần áo đắt tiền, đeo mặt nạ, có khi một người còn chọn đến mấy vật chứa.”
“Có người đến cho bọn mẹ uống thuốc, nếu không uống sẽ bị đánh bằng roi điện. Để thuận tiện cho việc kiểm tra chu kỳ kinh nguyệt của những cô gái này, cũng vì hành vi thú tính của mấy người đàn ông kia, phụ nữ không mang thai sẽ mặc quần áo không có đồ lót. Nếu khó thụ thai thì dùng biện pháp phụ trợ.”
Mạc Tuyết Tình miêu tả nơi đó.
Giọng nói của bà rất nhẹ nhàng, nhưng những điều bà nói ra thì thật khủng khiếp.
So với tra tấn thể xác, điều đáng sợ hơn là tra tấn tinh thần.
Nơi đó làm suy yếu lòng tự trọng và nhân cách của phụ nữ, tất cả phụ nữ chỉ còn lại một vai trò, đó là sinh con.
“Bình thường bọn họ sẽ lựa chọn phụ nữ trong nước, phụ nữ trong đó được sử dụng nhiều lần, sau khi sinh con xong, sẽ bị buộc phải thụ thai lại sau hai đến ba tháng. Mẹ biết có một người sinh ra tận bốn đứa trẻ. Cuộc sống của bọn họ dường như bị rút cạn bởi những đứa trẻ đó.”
“Còn có một cô gái, chỉ mới mười tám tuổi, đứa bé trong bụng cô ấy còn chưa đủ tháng, bỗng nhiên đã bị mang đi mổ để lấy thai khẩn cấp, bác sĩ vội vàng đến mức không kịp gây mê, cô ấy khóc lóc vô cùng thê thảm, chảy rất nhiều máu. Mẹ đã từng chứng kiến rất nhiều người phụ nữ bên trong đó sinh con, đứa trẻ sau khi sinh ra sẽ bị mang đi ngay, nhiều nhất là sau khi đầy tháng, sẽ bị ôm đi.”
Mạc Tuyết Tình nói một chút về những gì bà đã nghe thấy trong bệnh viện đó, giọng điệu của bà cố gắng bình thản nhất có thể, nhưng Cố Ngôn Sâm có thể cảm giác được, qua nhiều năm như vậy, những chuyện này vẫn tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến bà.
Cho đến hôm nay, Mạc Tuyết Tình vẫn không thể quên những người phụ nữ đó, trong mắt họ chỉ còn lại một cảm xúc duy nhất, đó là tuyệt vọng.
Nhưng ở đó, lúc nào cũng có người theo dõi, bọn họ không thể tìm đến cái chết.
Đó là địa ngục trần gian, nơi sống không được mà chết cũng chẳng xong.
“Mẹ rất nhanh được một người đàn ông đeo mặt nạ chọn, ông ta là một ông già có mái tóc hoa râm, sức khỏe ông ta rất kém, ho liên tục. Ông ta nói với mẹ, mẹ là niềm hy vọng của ông ta. Lúc mẹ mang thai đứa con của ông ta, ốm nghén kinh khủng khiếp, nhưng khi mang thai được bốn tháng, một bước ngoặt xuất hiện.”
Thẩm Quân Từ ở một bên yên lặng lắng nghe, khi nghe đến đó, lông mày của cậu nhíu lại, có dự cảm không lành. Cậu dường như đã đoán những những đứa trẻ này sẽ được sử dụng để làm gì.
Mạc Tuyết Tình dừng một chút nói: “Trước đây, không phải những người phụ nữ đó không nghĩ tới việc chống cự, nhưng mỗi khi họ chống cự, họ sẽ bị lính canh đánh đập thậm tệ hơn, thậm chí có thể bị gi ết chết. Đây là ở nước ngoài, lạ nước lạ cái, vì vậy trước đây, không ai trốn thoát thành công. Bước ngoặt xảy ra vào tháng 9 năm đó, khi đó có một người mang số 15 được đưa đến.”
Mạc Tuyết Tình nói tới đây, mới nhớ tới mình còn chưa nói với Cố Ngôn Sâm về người phụ nữ này.
“Mẹ không biết tên cô ấy, chỉ biết cô ấy được gọi là số 15, ở đó tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ, số 15 là một trong những người đẹp nhất, cô ấy là một người rất thông minh và cẩn thận, cô ấy cũng là người Bến Viễn, nhưng cô ấy có thể nói được ngôn ngữ của người dân địa phương.”
“Sau khi mẹ mang thai, không thể ăn được thức ăn do những người đó chuẩn bị, cô ấy giúp mẹ đi nói chuyện với bác sĩ, đổi bữa trưa cho mẹ thành cháo trắng. Một lần mẹ suýt trượt chân trong phòng tắm, là cô ấy giúp mẹ.”
“Mối quan hệ giữa những người khác và Số 15 cũng rất tốt. Mọi người đều sẵn lòng lắng nghe cô ấy. Trong số những người phụ nữ đó, cô ấy giống như một nhà lãnh đạo bẩm sinh vậy. Nhưng số 15 cũng không thoát khỏi số phận của vật chứa, bụng cô ấy dần dần lớn lên, sinh ra một đứa bé.”
“Một đêm nọ, mẹ nôn mửa quá nhiều đến nỗi không thể ngủ được, nên mới đi bộ trong hành lang một lúc. Hôm đó có một bác sĩ trực, mẹ trốn trong góc, nghe hai bác sĩ nói chuyện bằng tiếng Anh.”
“Từ cuộc trò chuyện của họ, mẹ biết những đứa trẻ được bế đi sẽ sớm bị giết. Họ cũng nói một số từ mà mẹ nghe không hiểu được nên đã cố gắng ghi nhớ.”
Nghe đến đó, Thẩm Quân Từ ôm ngực, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Cậu hiểu.
Những người đó không phải vì muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ do những người phụ nữ kia sinh ra, cho nên đây cũng không phải là mang thai hộ, mục đích của những người đó không phải là để nuôi những đứa trẻ này.
Vì tiếp xúc với cấy ghép nội tạng, cậu biết chuyện này rõ ràng hơn ai hết.
Ba mươi năm trước, công nghệ cấy ghép đã dần hoàn thiện, nhưng việc chống đào thải vẫn chưa được giải quyết. Bệnh nhân thường chết trước khi có cơ quan phù hợp. Cách tốt nhất để giảm đào thải là sử dụng những người hiến tặng có cùng huyết thống.
Nội tạng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ có thể ghép cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, khi điều kiện chín muồi cũng có thể cung cấp cho người lớn, hiệu quả ghép thậm chí còn tốt hơn ghép tạng người lớn.
Những đứa trẻ này là đ ĩa petri(1) để lấy nội tạng, có thể cung cấp tim, gan, mắt, thận, tủy tươi.
(1): Đ ĩa Petri là một loại đ ĩa được làm bằng thủy tinh hoặc chất dẻo có dạng hình trụ mà các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ.
Vì vậy, người tới đây đa phần là người già, cho nên người đàn ông kia mới nói Mạc Tuyết Tình là hy vọng của ông ta, vì vậy sẽ bởi vì chủ nhân chờ không kịp, nên mới vội vàng để sản phụ sinh mổ.
Những người giàu có đã từ bỏ việc tìm kiếm nội tạng phù hợp từ những người bình thường.
Họ sử dụng cách này để tạo ra các cơ quan phù hợp hơn và làm giảm khả năng đào thải. Một số người trong số họ có thể không làm điều này cho bản thân, mà là cho những đứa con trai và con gái yêu quý của họ.
Những đứa trẻ phải đối mặt với cái chết từ khi sinh ra, chúng chỉ là những công cụ được tạo ra để kéo dài sự sống cho những người khác.
Chỉ những đứa trẻ có độ ăn khớp cao mới có được cơ hội sống sót tạm thời, mà cơ hội này cũng sẽ chôn vùi cuộc đời chúng trong tương lai.
Nói cách khác, tất cả trẻ em sẽ bị giết.
Thẩm Quân Từ cũng hiểu ý nghĩa của vật chứa, nó không chỉ tượng trưng cho tử c ung của người phụ nữ mà còn để nói rằng họ không ngừng thụ thai giống như vật chứa vậy.
Biểu tượng trên vai đó là Chén Thánh.
Chén Thánh tượng trưng cho sự sống vĩnh cửu.
Để kéo dài tuổi thọ, con người có thể làm bất cứ điều gì độc ác.
“Những người đó nói gì mẹ cũng không hiểu lắm, nhưng mẹ vẫn âm thầm kể cho số 15 nghe, mẹ cố gắng khôi phục lại những lời đó, đêm đó, sô 15 ôm đứa bé, khóc cả đêm. Là một người mẹ, cô không thể chịu đựng được con của mình vừa mới đầy tháng, chào đón nó là cái chết. Ngày hôm sau, cô ấy hỏi mẹ có muốn trốn không.”
“Hóa ra số 15 vẫn luôn muốn trốn thoát, cô ấy đã sớm xác định được vị trí của cảng biển, cầu xin một người nông dân trồng rau tốt bụng đến giao rau cứu cô ấy. Nhưng muốn trốn ra ngoài cần phải đi một chặng đường dài mới có thể đến được cảng. Vì lợi ích của đứa trẻ, cô quyết định tiến hành kế hoạch trước thời hạn.”
Mạc Tuyết Tình từng nhìn thấy đứa bé số 15 sinh ra, đó là một cậu bé, không giống như nhiều đứa trẻ nhăn nheo được sinh ra, cậu bé vừa sinh ra đã rất xinh đẹp, đáng yêu.
Mặc dù những người mẹ là vật chứa này chỉ có mối quan hệ ngắn hạn với đứa trẻ, bà vẫn có thể thấy số 15 rất thích đứa trẻ.
Dù sao mẹ con liền tâm, lại chịu nhiều khổ sở như vậy, đứa nhỏ đã trở thành chỗ dựa tinh thần của người mẹ.
“Mẹ nhớ ngày cô ấy nói chuyện với mình là ngày 20 tháng 9, và những người đàn ông đó đến sẽ vào ngày 25 tháng 9. Trong vòng chưa đầy năm ngày, những người phụ nữ mà bọn mẹ quen lần đầu tiên đoàn kết lại, xây dựng một kế hoạch, để thoát khỏi đó.”
“Bọn mẹ bắt đầu tích trữ nước và thức ăn. Sau một thời gian dài quan sát, bọn mẹ đã kết luận được số lượng bác sĩ và lính canh bên trong, thời gian thay đổi ca làm việc. Cũng dựa theo thời gian lặn và mọc của mặt trời, phán đoán phương hướng chung. Vẽ bản đồ bên trong và bên ngoài.”
Nói đến đây, ánh mắt Mạc Tuyết Tình sáng ngời.
Đó là một quá trình thú vị đối với phụ nữ. Họ muốn đấu tranh tìm lối thoát cho mình và con cái.
“Bọn mẹ bắt đầu lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này. Ngoại trừ số 15, còn có mấy người phụ nữ vừa sinh con xong, những sản phụ yếu đuối kia không thể đi xa. Vì vậy, một số sản phụ quyết định ở lại, cố gắng kéo dài thời gian, để bọn mẹ được đi xa hơn, mẹ và một vài vài sản phụ trong tháng đầu thai kỳ, mỗi người được chia bảo vệ một đứa trẻ. Bọn mẹ bế những đứa trẻ và học cách làm chúng bình tĩnh lại.”
“Ngày 25 tháng 9 rất nhanh đã đến, đêm đến, thừa dịp những người đàn ông kia sắp đến, là lúc hàng rào bảo vệ yếu nhất, bọn mẹ phân công hợp tác, đánh ngất lính canh, trói bác sĩ lại, tìm được chìa khóa, mở cửa phòng giam. Một nhóm phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, đi giày cởi ra từ đám bác sĩ và lính canh chạy ra ngoài.”
“Để phòng ngừa bị bắt trở lại, bọn mẹ tách nhau ra chạy trốn. Mẹ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những người phụ nữ bị bắt lại. May mắn mà mẹ thoát được.”
Cho đến bây giờ, Mạc Tuyết Tình vẫn còn nhớ rõ tất cả những gì bà đã trải qua đêm đó, bầu trời rất tối, không có mặt trăng, gió thổi rất to, bên tai đều là tiếng gió vù vù. Trái tim bà đập thình thịch, sợ hãi và bất an.
Khi bà trốn thoát, bà đã khéo léo kéo rèm chắn sáng xuống. Bọc cơ thể bằng rèm cửa. Điều này làm cho chiếc áo choàng bệnh viện màu trắng của bà không còn dễ thấy vào giữa đêm. Ôm đứa bé trên tay, bà chọn những nơi vắng vẻ để đi.
Nghe tiếng chó sủa, thấy ánh đèn pin từ xa là biết có người đang đi tìm những người phụ nữ bỏ trốn. Bà dừng lại khi nghe thấy tiếng bước chân, thu mình trong bụi cây.
“Chờ bên ngoài không có tiếng động gì nữa, mẹ mới chui ra. Trong đêm tối ấy, mẹ ôm con, đi một chặng đường dài, con ở trong vòng tay mẹ, vô cùng ấm áp.”
“Cuối cùng mẹ cũng nhìn thấy đèn đường, sau đó đi bộ một mình trong hai giờ, đến bến cảng, tìm được tàu. Cùng mẹ trốn thoát, còn có tám người phụ nữ mang thai khác. Bọn mẹ cứu được 5 đứa trẻ.”
Mạc Tuyết Tình trên mặt xuất hiện nụ cười, nhưng vẻ mặt lại tang thương.
“Mẹ đã rất may mắn. Sau hai ngày lăn lộn, cuối cùng mẹ cũng trở về nhà.”
Cung cấp cho họ một con đường sống chính là số 15, nhưng nhiều phụ nữ lại không thể trốn thoát.
“Mười ngày sau, mẹ quyết định phá thai, gặp được Cố Văn Bân trong bệnh viện.”
“Mẹ một tay nuôi nấng con, vốn định không kết hôn, nhưng bố con theo đuổi mẹ quá nhiệt tình, ông ấy biết chuyện của mẹ cũng không quan tâm. Lúc con được mười hai tuổi, mẹ đồng ý lời cầu hôn, gả cho ông ấy.”
Mạc Tuyết Tình năm mươi tuổi khi nói đến đến những chuyện này, trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt có chút thẹn thùng.
Nếu không có Cố Văn Bân xuất hiện, có lẽ bà sẽ không thể thoát ra khỏi cái bóng của việc bị coi như vật chứa trong suốt quãng đời còn lại.
Chính người đàn ông đó đã khuyến khích bà yêu lấy bản thân, bà mới dần lấy lại phẩm giá của một người phụ nữ.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Tại sao sau khi về nước, mẹ không báo cảnh sát?”
Mạc Tuyết Tình cười khổ một chút: “Lúc ấy, trước khi chạy trốn, số 15 yêu cầu bọn mẹ phải đồng ý hai điều kiện. Thứ nhất, không thể báo cảnh sát, thứ hai, ai đưa được đứa bé ra ngoài thì phải nuôi dưỡng chúng.”
“Về lý do không thể báo cảnh sát, số 15 nói với bọn mẹ, một là bởi vì những người đàn ông kia rất có quyền lực, sau khi báo cảnh sát có thể sẽ khiến bọn mẹ bại lộ thân phận, ngược lại còn khiến bọn mẹ gặp nguy hiểm. Thứ hai là bởi vì, đêm đó, vì để bọn mẹ đem những đứa trẻ đó ra ngoài, cô ấy và những người khác phải giết người. Cô ấy nói hai điều kiện này là cái giá phải trả để cứu bọn mẹ ra ngoài và bọn mẹ buộc phải tuân thủ. Cô ấy còn bắt bọn mẹ thề độc.”
Đêm hỗn loạn kia, so với lời kể hời hợt của bà còn đẫm máu hơn nhiều.
Những người phụ nữ đó đã phải trả một cái giá đắt để trốn thoát, với đôi bàn tay đầy máu.
Một cách để sống sót trước con thú là biến mình thành con thú. Nếu báo cảnh sát, bản thân họ cũng sẽ bị bắt.
Thẩm Quân Từ nghe hiểu, Mạc Tuyết Tình và Cố Ngôn Sâm không biết ý nghĩa thực sự của vật chứa và đứa bé, nhưng số 15 hẳn là biết. Bà hiểu rằng nếu bọn họ báo cảnh sát, ngay cả khi họ dường như nhận được công lý nhất thời, cũng sẽ mang lại nguy hiểm lớn cho những đứa trẻ. Đó là lý do vì sao bà nói ra hai điều kiện kia.
Mạc Tuyết Tình nhẹ nhàng nói: “Ngôn Sâm, mẹ hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ, mẹ cũng là một người bình thường, sẽ biết sợ hãi. Mẹ định sẽ chôn vùi những thứ này trong lòng, sẽ không kể cho con nghe. Khi nghe con nói muốn thi vào trường cảnh sát, làm cảnh sát, mẹ đã rất vui mừng, mẹ hy vọng một ngày nào đó, con có thể bảo vệ bản thân, trở thành một người chính trực, đồng thời có thể tìm ra chân tướng và khiến những kẻ đứng sau bạn phải trả giá đắt.”
Cố Ngôn Sâm vươn tay ôm Mạc Tuyết Tình, trong hoàn cảnh như vậy, hắn thực sự không thể trách bà không đi báo cảnh sát, nói ra sự thật.
Bà nuôi hắn lớn, không chỉ có ân dưỡng dục với hắn, mà còn có ân cứu mạng.
Hai tay hắn vòng quanh Mạc Tuyết Tình, mở miệng nói: “Cảm ơn mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ của con.”
Mạc Tuyết Tình đưa mắt nhìn vào bức ảnh.
“Người phụ nữ đó hẳn là một trong những người đêm đó cùng mẹ chạy trốn, mẹ không nhớ rõ cô ấy là ai, chỉ là có ấn tượng cô ấy cũng trở về nước. Mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, nhưng mẹ hy vọng những gì mẹ nói sẽ cung cấp cho con một vài manh mối.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cố Ngôn Sâm không phải là con của số 15.
Với mức độ nhạy cảm, ở đây sẽ không đặt hoàn cảnh ở trong nước, cũng sẽ không liên quan đến quá nhiều âm mưu của nước ngoài, nó chỉ là một sự kiện nền.
Liên quan đến cấy ghép nội tạng cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, một vài người trong truyện vì mong muốn của bản thân, một vài là để dành cho tương lai, nên sẽ nuôi dưỡng đứa trẻ lớn hơn một chút.
Có sao chép một số tài liệu có liên quan
Kể từ khi thai nhi có thận, số lượng đơn vị thận trong thận trẻ sơ sinh đã bằng với thận người trưởng thành. Miễn là không có biến chứng sau khi ghép thận, quả thận được cấy ghép sẽ nhanh chóng thích nghi với vật chủ trong vòng vài tháng và đạt được chức năng giống như quả thận của người trưởng thành.