Tuyệt Mệnh Pháp Y - Trang 3
Quyển 7 - Chương 125: Chó cắn chó
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Kiểm tra Biệt thự Mười Ba.◎
10 giờ sáng, trong Biệt thự Mười Ba.
Sau khi tìm thấy địa điểm bị nghi ngờ phạm tội, Thích Nhất An vội vàng đi thông báo cho các tổ vật chứng và Cố Ngôn Sâm.
Ngay sau đó, các nhân viên khác chạy đến.
Cố Ngôn Sâm hỏi Thẩm Quân Từ: “Có phát hiện gì không?”
Thẩm Quân Từ nói: “Hiện tại, em nghi chính là căn phòng này, nhưng nó được xử lý rất sạch sẽ. Chúng ta cứ lục soát trước xem có thể tìm ra manh mối nào không.”
Dấu vết mà Luminol để lại có thể giúp cậu xác định xem đây có phải là hiện trường vụ án hay không, nhưng lại không thể được sử dụng làm bằng chứng thực tế.
Chỉ có dấu vân tay, dấu chân, vết máu, sợi tóc, đó mới là những bằng chứng được pháp luật công nhận.
Một vài người ở tổ vật chứng đã đến đây lần này, dẫn đầu là Trần Miên, còn có một vị ở tổ vật chứng cao cấp tên là Quan Hải Dật.
Hai người họ bắt đầu tiến hành kiểm tra định kỳ phòng ngủ, sàn nhà, tường và những nơi khác đều được kiểm tra cực kỳ cẩn thận.
Một lát sau, Trần Miên đứng thẳng người, đập đập vào lưng nói: “Căn phòng này quá sạch sẽ.”
Thẩm Quân Từ cũng thấy nơi này sạch sẽ đến mức không có dấu vết của người bình thường nào từng sống ở đây.
Một số vải bọc hẳn là sau khi Thanh Đạo Phu xử lý hiện trường mới thay thế, sau khi thay xong lại tiến hành một lần thậm chí là mấy lần làm sạch thông thường, tất cả các nơi đều được làm sạch không tì vết.
Thẩm Quân Từ đứng một lúc, cảm thấy vết thương bụng có chút đau nhói, khiến cậu khó tập trung.
Cậu khẽ nhíu mày một chút rồi lại dãn ra.
Thẩm Quân Từ cố gắng trấn tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.
Cậu cố gắng suy nghĩ về những dấu vết và đặc điểm trên xác chết, kết hợp với tưởng tượng hiện trường mà Nghiêm Trì đã miêu tả cho cậu trước đó.
Thẩm Quân Từ dường như đã trở lại vào đêm xảy ra vụ án, thi thể của Hạ Thiên Ân nằm trong phòng.
Cô gái bị siết cổ, trên người có một số vết bầm tím do vùng vẫy, trong phòng còn để lại một số vết máu.
Đó là buổi sáng, trong phòng chỉ có vài tia ánh sáng mờ, rất lộn xộn.
Thẩm Quân Từ thử đặt mình vào một vị trí khác, nếu như cậu là một Thanh Đạo Phu đi tới hiện trường này, mình phải làm gì.
Các bước nên bắt đầu với việc tiêu hủy xác chết.
Thanh Đạo Phu khiêng xác phụ nữ đến nơi thuận tiện để phi tang, quan sát kỹ, xóa dấu vết, nhổ răng, cuối cùng là phân xác.
Đương nhiên nơi xử lý thi thể không thể ở trong phòng ngủ, vết máu sẽ dễ dàng thấm vào khe nứt chảy xuống dưới sàn nhà, cho nên nhất định phải ở nơi dễ dàng tẩy rửa.
Thẩm Quân Từ mở mắt ra, phán đoán vị trí cụ thể hẳn là ở trong nhà tắm. Nghĩ tới đây, Thẩm Quân Từ bước vào phòng tắm.
Phòng tắm trong biệt thự rất rộng, không lắp đặt bồn tắm, chỉ có buồng tắm vòi hoa sen, tủ chậu rửa và nhà vệ sinh.
Có một tấm gương lớn đặt trên tường, đã được lau sạch mà không để lại dấu vân tay.
Trần Miên cũng vừa vặn kiểm tra tới đây, anh ta rải luminol xuống mặt đất, sau đó chiếu tia sáng tím lên, không tìm được một chút gì đó.
Thẩm Quân Từ cúi đầu suy nghĩ.
Khi thi thể bị chặt thành từng mảnh, sẽ có một ít máu bắn tung tóe, một ít nhựa vương vãi trên mặt đất, nhưng vẫn có thể để lại một ít điểm mù.
Nghĩ tới đây Thẩm Quân Từ cố gắng ngồi xổm xuống, đây vốn là động tác bình thường rất dễ thực hiện, nhưng bây giờ vết thương của cậu lại rất đau.
Trán Thẩm Quân Từ đổ mồ hôi, cậu dùng một tay ấn vào vết thương ở bụng dưới, tay còn lại đeo găng đặt lên kính tắm bên cạnh.
Miệng vết thương truyền đến cơn đau âm ỉ, Thẩm Quân Từ cắn môi, quỳ trên mặt đất để ổn định cơ thể, ngón tay vô thức nắm chặt bộ đồ bác sĩ pháp y tạo thành vết nhăn.
Sau khi kìm nén một lúc, cậu bắt đầu nhìn xuống.
Những vết máu đó sẽ ở đâu?
Phòng tắm không đủ lớn để xử lý xác chết, việc phân xác có thể được thực hiện trên mặt đất gần bồn rửa tay.
Ánh mắt Thẩm Quân Từ dừng lại.
Nhà vệ sinh trong phòng là loại cao cấp nhất, kiểu treo, treo trong toilet, cách mặt đất có độ cao mười cm.
Phía dưới vừa vặn hình thành một góc chết khó có thể xử lý, không dễ phát giác.
Mặc dù những người đó đã điên cuồng dọn dẹp hiện trường, nhưng vẫn chưa bi3n thái đến mức cạy toàn bộ gạch trong nhà vệ sinh lên, thay thế lại toàn bộ.
Thẩm Quân Từ cố gắng cúi người xuống, cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên ở trên mặt tường phía dưới bồn cầu, phát hiện hai dấu vết màu đỏ sậm nho nhỏ.
Thẩm Quân Từ ngẩng đầu lên gọi tổ vật chứng nói: “Có vết máu khả nghi trong phòng tắm.”
“Tìm được chưa?” Trần Miên nghe được tin này hưng phấn quay đầu lại.
Quan Hải Dật lập tức xông tới quan sát, Trần Miên cũng đi theo ngồi xổm xuống, Thẩm Quân Từ chỉ dấu vết cho bọn họ xem.
Quan Hải Dật dùng kính lúp quan sát, sau đó vội vàng chụp ảnh: “Hình dáng trông rất giống!”
Cố Ngôn Sâm cũng đi vào, trong phòng tắm nhất thời đứng đầy người.
Theo phân tích hình thái, có thể là hai vết máu bắn tung tóe. Hình dạng của vết máu là một lớn một nhỏ, vết máu nhỏ dài khoảng hai milimét, vết máu lớn chỉ dài năm milimét, đều là hình thoi.
Nếu như không phải Trầm Quân Từ cẩn thận, sẽ rất khó để tìm ra.
Một chút màu đỏ sẫm mang theo hy vọng của mọi người.
Nhưng vết máu này quá ít, đầu tiên cần phải xác nhận xem có đúng là vết máu hay không, sau đó phải lấy đủ mẫu máu đưa đi xét nghiệm.
Nhóm vật chứng vây quanh dấu vết nghi là điểm máu kia thảo luận, Quan Hải Dật chấm lấy một viên nhỏ kia, cẩn thận làm xét nghiệm benzidine.
Nhìn giấy thử chuyển thành màu lam, Quan Hải Dật lập tức hưng phấn nói: “Là vết máu!”
Hai người ở tổ vật chứng bắt đầu vội vàng trích xuất, cẩn thận bỏ vào hộp thuốc thử.
Cố Ngôn Sâm nói: “Các anh cử người gửi máu trở lại Cục thành phố để kiểm tra càng nhanh càng tốt, nếu có kết quả lập tức báo cáo.”
Quan Hải Dật nói: “Đội trưởng Cố, tôi lập tức chạy về một chuyến, bộ phận kiểm tra của Cục thành phố đã mua một chiếc máy mới, kết quả so sánh sẽ có vào buổi chiều.”
Mặc dù chỉ có một lượng máu nhỏ, nhưng ý nghĩa của việc phát hiện ra nó là rất quan trọng.
Sau khi tìm được dấu vết này, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Quân Từ cũng yên lòng, muốn đứng dậy. Trên người cậu có vết thương, bất đắc dĩ lắm mới phải quỳ xuống. Ai ngờ quỳ quá lâu, vừa mới đứng lên, trong mắt tràn ngập ánh vàng.
Lúc trước Cố Ngôn Sâm đã nhìn thấy Thẩm Quân Từ quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vừa định đỡ cậu dậy, chỉ thấy Thẩm Quân Từ tự mình đứng lên, cơ thể có chút run rẩy. Hắn vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay cậu.
Đôi mắt của Thẩm Quân Từ tối sầm trong vài giây, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cậu cảm giác được, hẳn là Cố Ngôn Sâm đỡ lấy mình.
Cậu nắm lấy tay Cố Ngôn Sâm lại, phải mất vài giây để mọi thứ trước mặt cậu trở nên rõ ràng.
Sau khi hồi phục một chút, Thẩm Quân Từ giải thích một câu: “Vừa rồi quỳ hơi lâu, chân em hơi tê.”
Cố Ngôn Sâm nhớ đến thân thể cậu: “Thích Nhất An vẫn còn ở đây, em lên xe nghỉ ngơi trước đi, nếu không được nữa thì đến bệnh viện. Buổi tối còn phải truyền dịch.”
Sau khi giải thích công việc với Thích Nhất An, Thẩm Quân Từ không ép buộc bản thân, cậu quay lại xe cảnh sát trước, đồng thời dùng điện thoại di động để mắt đến tổ công tác và tin tức trên Internet.
Các sĩ quan cảnh sát trong phòng tiếp tục điều tra khác.
Sau đó, với sự hợp tác của tổ vật chứng vật lý và pháp y, họ tìm thấy mái tóc dài của một người phụ nữ trong cống rãnh của căn phòng.
Một tiếng rưỡi sau, một cảnh sát hình sự dẫn theo chó cảnh sát, tìm thấy một gói nhỏ chứa m@ túy mới dưới một tảng đá trong sân.
Đến giữa trưa, các cảnh sát gọi đồ ăn nhanh mang đi, tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, Quan Hải Dật đã gửi một tin vui cho nhóm làm việc.
“Đội trưởng Cố, sau khi khẩn trương so sánh trong phòng thí nghiệm, máu trong phòng giống hệt máu của Hạ Thiên Ân!”
Bằng chứng chứng minh, đây rất có thể là hiện trường đầu tiên mà Hạ Thiên Ân bị sát hại và phân xác.
Những bằng chứng này cũng cho thấy Biệt thự Mười Ba quả nhiên giống như trong tố cáo của Nghiêm Trì, đang tiến hành các hoạt động trái pháp luật.
Cố Ngôn Sâm đã báo cáo với cục trưởng Đinh, nhận được lệnh bắt giữ.
Một đội cảnh sát trở về đại sảnh nơi Cao Thế Hiên và Lý Nhất Dương ở.
Cao Thế Hiên ngồi khoanh chân trên ghế sô pha với vẻ mặt u ám, nhìn thấy cảnh sát tiến đến, tim gã đập loạn nhịp.
Lý Nhất Dương giả vờ bình tĩnh, ngẩng đầu lên hỏi: “Mấy vị cảnh sát, các anh có phát hiện gì không?”
Cố Ngôn Sâm không giải thích nhiều, mở miệng nói: “Cảnh sát đã nhận được mệnh lệnh của cấp trên, sẽ thi hành hình phạt giam giữ các anh, tiến hành niêm phong Biệt thự Mười Ba.”
Sắc mặt Cao Thế Hiên trắng bệch, đến bây giờ, trong lòng gã vẫn còn giữ có một tia may mắn: “Hiện tại tình huống như thế nào, lệnh bắt giữ của mấy người đâu…”
“Chúng tôi đã có bằng chứng chứng minh, Hạ Thiên Ân đã chết trong Biệt thự Mười Ba.” Lục Anh lấy còng tay ra, đi tới trước người gã, “Cao Thế Hiên, tất cả công việc hiện tại của chúng tôi đều phù hợp với quy trình, phiền anh phối hợp với cảnh sát làm việc.”
Nghe nói đã tìm được chứng cứ, Cao Thế Hiên không còn giằng co với cảnh sát nữa, ngoan ngoãn đưa hai tay ra.
Nhìn gã như vậy, Lý Nhất Dương cũng không giãy dụa không cần thiết.
Thuận lợi bắt giữ hai tên chủ mưu, nhân viên trong Biệt thự cũng bị mang đi với tư cách là người có quyền, nghĩa vụ liên quan để thẩm vấn.
Thẩm Quân Từ ngồi trong xe cảnh sát, nhìn những người đó lần lượt bị đưa lên xe khác.
Cố Ngôn Sâm đi tới, cậu bèn kéo cửa xe xuống hỏi: “Mọi việc vẫn ổn chứ?”
Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Chỉ là có vài người, đang đối chiếu thông tin thân phận.” Hắn tựa vào thành xe hỏi, “Còn em, em thấy đỡ hơn chưa? Vừa rồi em có ăn gì không?”
“Em ăn rồi.” Thẩm Quân Từ gật gật đầu, “Cũng ổn hơn nhiều rồi.”
Sau khi khám xét xong, các nhân viên cảnh sát đưa những nhân viên có liên quan này đến văn phòng thành phố.
Trên đường đi, Cố Ngôn Sâm bắt đầu liên lạc để tiến hành quá trình bắt giữ Thịnh Thiên Thành.
So với Cao Thế Hiên, Thịnh Thiên Thành là một doanh nhân giàu có nổi tiếng ở Bến Viễn, lại là người của công chúng nên quá trình này đương nhiên sẽ chậm hơn.
Cảnh sát hình sự vừa xuống xe, liền nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng lái vào sân của cục thành phố, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi xuống xe, đi thẳng về phía xe cảnh sát.
“Thịnh Thiên Thành tới rồi.” Thẩm Quân Từ nhỏ giọng nhắc nhở Cố Ngôn Sâm một câu.
Cố Ngôn Sâm quay đầu nhìn lại, người bước xuống xe là Thịnh Thiên Thành đang chạy tới.
Lục Anh nói: “Chúng ta còn chưa đi tìm, hắn đã tự mình chạy tới cửa, xem ra là muốn tự thú rồi.”
Cố Ngôn Sâm xuống xe nói: “Ông ta cũng đã tới đây rồi, đúng lúc chúng ta cũng muốn gặp.”
Thịnh Thiên Thành năm nay bốn mươi lăm tuổi, trên tóc đã xuất hiện những sợi tóc bạc.
Trong số những người có tiền ở Bến Viễn, Thịnh Thiên Thành tuyệt đối có thể lọt vào top 10, vị phú thương này làm kinh doanh vật liệu xây dựng, nhiều quận ở Bến Viễn đều có dự án của ông ta. Thậm chí lãnh đạo thành phố Bến Viễn cũng có không ít lần giao thiệp với Thịnh Thiên Thành.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Cố Ngôn Sâm tận mắt nhìn thấy Thịnh Thiên Thành, nhưng trước đó hắn đã từng thấy ông ta trong không ít báo cáo.
Thịnh Thiên Thành dùng vẻ mặt ủ rũ đi đến trước mặt các sĩ quan cảnh sát, còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Cao Thế Hiên từ trên xe cảnh sát đi xuống, hai tay bị còng lại.
Ông ta trước mặt mọi người, trực tiếp cho Cao Thế Hiên một cái bạt tai.
Thanh âm vang dội, mặt Cao Thế Hiên trong nháy mắt sưng lên. Cao Thế Hiên trực tiếp bị cái tát này làm cho choáng váng, run giọng gọi: “Chú…”
Thịnh Thiên Thành lại định đá gã ta thêm cái nữa.
Dư Thâm vội vàng kéo Cao Thế Hiên về phía sau, Cao Thế Hiên mới thoát được một cước này.
Cố Ngôn Sâm đi tới, chắn giữa Thịnh Thiên Thành và Cao Thế Hiên: “Anh Thịnh, xin anh đừng cản trở cảnh sát thi hành công vụ.”
Thịnh Thiên Thành mở miệng mắng: “Tên phá gia chi tử! Tao giao Biệt thự Mười Ba để cho mày kinh doanh, mà mày lại dám làm chuyện như vậy à? Bỏ bê quản lý, lập trang web video, để người phía dưới làm bậy?!”
Cơn giận trên mặt Thịnh Thiên Thành còn chưa tiêu tan, quay đầu lại nhìn về phía Lý Nhất Dương: “Cậu cũng thật to gan, thành thật nói cho tôi biết, chuyện tối hôm qua bị lộ trên mạng có phải là thật hay không?”
Lý Nhất Dương làm việc cho Cao Thế Hiên và nhà họ Thịnh nhiều năm, đã sớm có sự ăn ý, y cúi đầu, nước mắt chảy xuống, mở miệng nói: “Ông chủ Thịnh, tôi xin lỗi.”
Thịnh Thiên Thành hỏi: “Chuyện đến bây giờ, mấy người vẫn còn muốn che chở một tên sát nhân? Kẻ giết người là ai?”
Lý Nhất Dương trầm mặc hai giây, cúi đầu run rẩy, khai ra cái tên kia: “Là… Là Khương Tụng làm…”
Khương Tụng này cũng nằm trong danh sách VIP trước đó.
Bạch Mộng nhanh chóng tìm kiếm thông tin của Khương Tụng, chàng trai trẻ trong ảnh có một nốt ruồi trên mặt. Điều này cũng phù hợp với lời khai trước đó của Nghiêm Trì.
Cố Ngôn Sâm đứng sang một bên, vừa rồi họ hỏi liên tục, Lý Nhất Dương và Cao Thế Hiên đều cắn chết không nói kẻ giết người là ai, nhưng bây giờ Thịnh Thiên Thành nói hai ba câu, bọn họ đã khai tên hung thủ ra.
Cùng Cao Thế Hiên phân rõ giới hạn, để Lý Nhất Dương khai báo hung thủ thật sự, Thịnh Thiên Thành dường như coi đây là sự đầu hàng của mình trước cảnh sát.
Vở kịch của Thịnh Thiên Thành diễn đến đây, thở dài một hơi, quay đầu nói với Cố Ngôn Sâm: “Cảnh sát, Cao Thế Hiên tuy là cháu trai tôi, nhưng nó làm ra chuyện như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bao che. Mọi người cứ làm theo đúng thủ tục đi. Phải tìm ra sự thật và trừng trị tội ác.”
“Hơn nữa, như từ đầu tôi đã nói rồi đấy, việc này e là tôi khó có thể trốn tránh trách nhiệm khi mọi việc đã phát triển như thế này. Tối qua đọc tin tức trên mạng, tôi vô cùng tự trách mình vì sơ suất của mình, tôi sẽ hợp tác với anh để làm việc, để cảnh sát các anh hiểu rõ toàn bộ tình hình.”
Cố Ngôn Sâm lấy còng tay ra: “Ông chủ Thịnh, vậy phiền anh đi với chúng tôi một chuyến.”
Thịnh Thiên Thành ngoan ngoãn vươn hai tay ra.
Đây là sách lược hắn đã quyết định từ lâu, không chống cự cũng không từ chối sự điều tra của cảnh sát, ngược lại tự nguyện đầu thú, mặt ngoài phối hợp. Sau đó ông ta sẽ chuẩn bị đem tất cả mọi chuyện đổ cho Cao Thế Hiên và Lý Nhất Dương, những người đang thực sự điều hành công việc kinh doanh.
Mấy ngày trước ông ta đã có tính toán này, cộng thêm một màn trên mạng hôm qua, Thịnh Thiên Thành cảm thấy vấn đề nghiêm trọng hơn ông ta tưởng tượng.
Ông ta đã liên lạc qua những người quen biết trong quá khứ, nhưng những người đó hoặc tránh gặp ông ta hoặc tỏ ra bất lực.
Thịnh Thiên Thành cảm giác mình đã bị dồn đến đường cùng.
Trước khi đến đây vừa rồi, ông ta còn không ngừng gọi điện thoại cho hội trưởng thương hội, nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng bên kia hoàn toàn không bắt máy.
Trong lúc tuyệt vọng, ông ta lại gọi vào di động của Hoắc Lôi, Hoắc Lôi chậm rãi nói: “Gần đây sức khỏe của hội trưởng không tốt, không có thời gian giải quyết chuyện của anh. Để tôi giúp anh xử lý vậy.”
Thịnh Thiên Thành tức giận nghiến răng: “Hoắc Lôi, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, cô đừng tưởng bản thân sẽ an toàn!”
Hoắc Lôi cười khẽ một tiếng: “Tôi có làm gì đâu.” Cô dừng một chút rồi lại nói, “Mặt khác tôi còn có thiện ý nhắc anh không nên làm bậy, cũng không được nói lung tung, ngoan ngoãn tự thú thì sẽ không sao. Anh cứ xem Hàn Thanh Dật vừa mới chết không được bao lâu rồi liệu liệu mà làm.”
Cầu người không được mà còn bị uy hiếp, Thịnh Thiên Thành tức giận cúp điện thoại.
Bị đụng phải như thế, ông ta hoàn toàn thất vọng, trong lòng càng bấn loạn, căm hận.
Nhưng lời nói của Hoắc Lôi nhắc nhở ông ta, trong thương hội có người lén nghị luận. Sở dĩ Hàn Thanh Dật chết là bởi vì đêm đó hắn ta nổ súng, để lộ dấu vết, rồi khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Ông ta không thể đi theo con đường cũ này nữa, vì những ông lớn và phòng thương hội đã bỏ rơi ông ta, ông ta chỉ có thể tìm con đường của riêng mình.
Tự thú, là bước đi đầu tiên của ông ta.
Thịnh Thiên Thành là một người thận trọng và bảo thủ.
Mặc dù cảnh sát chưa có bất kỳ bằng chứng trực tiếp nào về hành vi phạm tội của ông ta, nhưng sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm ra thôi.
Ông ta đi tự thú, là nắm quyền chủ động trong tay mình. Ông ta có thể nộp đơn xin khoan hồng sau khi bản án được thông qua, và nếu thuê được một luật sư giỏi, còn có thể giảm vấn đề lớn thành vấn đề nhỏ.
Ông ta càng muốn xóa sạch quan hệ, lại càng đem suy nghĩ trong lòng biểu hiện ra.
Cao Thế Hiên che mặt, nghiêng đầu nhìn chú mình, phát hiện trên mặt chú có một tia nhẹ nhõm vì mánh khóe đã thành công.
Lúc trước gã đã đoán được Thịnh Thiên Thành sẽ bỏ đá xuống giếng, có thể để cho bọn họ khai ra hung thủ để bảo vệ bình an. Chỉ là gã không ngờ, Thịnh Thiên Thành lại làm chuyện xấu xa khó coi như vậy, trước mặt mọi người tát vào mặt gã, vội vàng muốn cùng gã xóa sạch quan hệ, không có một chút tình cảm nào.
Thấy ông ta háo hức muốn đổ lỗi, Cao Thế Hiên nhớ tới chuyện bạn gái nhắc nhở mình lúc trước, gã hoàn toàn phát cáu: “Chú, mấy lời chú nói thực sự rất chính trực và đàng hoàng ha. Lúc trước chú nói với tôi cảnh sát đều là túi rượu, chú quen biết đủ loại quan chức cấp cao, nếu tra ra thì đã có chú chống đỡ, hiện tại xảy ra chuyện, hoàn toàn lại đẩy cho tôi?!”
Sau đó gã mở miệng: “Các vị cảnh sát, tôi cũng muốn tự thú, mấy năm nay chuyện tôi làm, đều là theo yêu cầu của chú tôi…”
Thịnh Thiên Thành nhíu mày: “Thế Hiên, mày nói bậy cái gì vậy? Tao sẽ mời luật sư tốt nhất cho mày…”
Ông ta đang ám chỉ Cao Thế Hiên, chỉ khi ông ta an toàn sống sót trong trận động đất này, mới có thể bảo vệ được gã. Nếu như không phải bị cảnh sát lôi kéo, ông ta gần như muốn xông lên chặn miệng Cao Thế Hiên.
Cao Thế Hiên hoàn toàn không nghe lời ông ta nữa, trước khi chết cũng phải chó cùng rứt giậu.
Gã tiếp tục nở nụ cười mỉa mai: “Chú của tôi trước đây kiếm tiền nhờ buôn lậu bất hợp pháp, sau đó còn tiến hành hối lộ và nhận hối lộ, thuê sát thủ giết người, những chuyện đó chắc chắn làm không ít hơn tôi đâu. Trong Biệt thự xảy ra chuyện có thể tìm được những Thanh Đạo Phu xử lý thi thể đều do ông ấy dẫn mối, tôi biết mọi chuyện chú mình đã làm, đồng thời cũng có bằng chứng trong tay.”
Cao Thế Hiên ngay tại chỗ đâm cho chú mình một nhát, chỉ thấy sắc mặt Thịnh Thiên Thành từ đỏ chuyển trắng, nghe đến cuối cùng sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa ngất đi.
Tính toán hoàn hảo của ông ta thất bại, tự thú biến thành trò đùa, như thể ông ta bước ra từ một cái bẫy.
Huyết áp của Thịnh Thiên Thành tăng cao, ông ta cũng nóng nảy: “Lúc trước làm APP, chính là chủ ý của mày!”
Cao Thế Hiên nói, “Không phải Phùng Bình là do chú tìm tới à? Còn cả chuyện mua văn phòng nữa? Nếu không có chú đánh tiếng, có rất nhiều chuyện sẽ không làm được? Lợi nhuận từ các trang web đó, chín mươi phần trăm đều nằm trong tay chú đấy!”
Thịnh Thiên Thành tức giận: “Mày giở trò quá đáng, khiến một cô gái bị tàn phế, tạo phải bỏ ra ba triệu để giúp mày đấy?! Nếu không phải nể mặt mẹ mày, sao tao có thể giúp một tên khốn lòng lang dạ thú như mày?”
Cao Thế Hiên cười lạnh: “Chú tưởng chuyện chú bao nuôi ngôi sao nhỏ kia mợ tôi không biết sao? Chú rửa tiền thông qua hợp đồng của ngôi sao nhỏ đó, còn trốn thuế không ít lần nhỉ? Chú còn có Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, chú tưởng trong tay mợ tôi không có chứng cứ à? Mợ nói với tôi, chú chính là con chó đực đội lốt da người.”
Hai người này xé nát mặt nhau ngay tại chỗ, vạch trần tội ác của đối phương, Cố Ngôn Sâm cũng không vội kéo bọn họ đi.
Các sĩ quan cảnh sát cũng say sưa đứng ở một bên hóng drama.
Đợi hai người mắng chửi vài câu, rốt cuộc nói không được gì nữa.
Cố Ngôn Sâm mới bắt đầu giả vờ khuyên can: “Yên tâm đi, lần này không ai trốn thoát được đâu. Chúng tôi sẽ tìm hiểu tình hình, hai người đã đến cục thành phố, thì nhớ thành thật khai báo, để sớm nhận được khoan hồng.” Sau đó hắn quay sang Lục Anh đang ở bên cạnh phất tay nói, “Dẫn toàn bộ người đi.”
Thẩm Quân Từ vừa rồi ngồi ở bên cửa sổ ô tô, nhìn một màn chó cắn chó tuyệt vời này.
Trừng phạt cái ác thúc đầy việc thiện luôn là chuyện thỏa mãn lương tâm.
Cậu quả thực nhịn không được muốn vỗ tay.
Làm nhiều điều bất chính sẽ dẫn đến tự diệt vong, những kẻ ác này đã đánh mất lương tri, quen làm chuyện ác, khi xưa lăn lộn đến phong sinh thủy khởi, tuyệt đối không ngờ sẽ có một ngày mình bị phản bội, tự chém giết, vạch trần lẫn nhau.
Cao Thế Hiên, Lý Nhất Dương, Thịnh Thiên Thành và nhân viên Biệt thự đều bị bắt đi.
Rất nhanh, Lục Anh lại dẫn theo người, ra sân bay chặn Khương Tụng chuẩn bị trốn ra nước ngoài.
Sau khi thẩm vấn, Khương Tụng rất nhanh đã thú nhận việc mình sát hại Hạ Thiên Ân, còn nói ra không ít nội tình.
Trước nhiều bằng chứng, những người bị Cao Thế Hiên ép làm việc trong biệt thự cũng bắt đầu ra đầu thú.
Và để có được cơ hội giảm án, họ liên tục khai báo những trường hợp mới và manh mối mới.
Toàn bộ đội điều tra hình sự đều đang bận rộn vì vụ án lớn này.
Sau hai vòng thẩm vấn, hai nhân viên đã thú nhận nơi chôn cất các bộ phận khác của Hạ Thiên Ân.
Hai bao đựng phần thi thể còn lại rốt cục cũng được đào ra, vận chuyển đến Trung tâm giám định vật lý pháp y Bến Viễn.
Trong phòng giải phẫu pháp y, ánh đèn trắng lạnh lẽo im lìm.
Thích Nhất An lấy cái đầu ra khỏi kho.
Thẩm Quân Từ mở chiếc túi nhựa đen khổng lồ với vẻ mặt trang nghiêm, bọn họ cùng nhau ghép các bộ phận của xác chết lại với nhau, hoàn thành khám nghiệm tử thi.
Thi thể đẫm máu nằm lặng lẽ trên bàn mổ, cuối cùng cũng là một thi thể hoàn chỉnh.
Sau vài ngày, thiếu nữ vô tội bị sát hại dã man Hạ Thiên Ân, cuối cùng cũng gặp lại mặt trời.
Hung thủ giết người bị đưa ra trước công lý, đồng phạm bị bắt quy án, nhóm tội phạm đằng sau cũng bị bắt. Mọi tội ác vi phạm pháp luật đều phải trả giá.
Lại là một vụ án phá án thành công.
Biệt thự Mười Ba đã bị cảnh sát phong tỏa như một hiện trường vụ án và các cơ sở kinh doanh bất hợp pháp theo quy định của pháp luật.
Có lẽ trước ngày hôm nay, Biệt thự Mười Ba là biểu tượng của sự xa hoa, dâm loạn, và quyền lực ở thành phố này, nhưng kể từ giờ phút này, Biệt thự Mười Ba sẽ không còn tồn tại.
===========================
◎ Kiểm tra Biệt thự Mười Ba.◎
10 giờ sáng, trong Biệt thự Mười Ba.
Sau khi tìm thấy địa điểm bị nghi ngờ phạm tội, Thích Nhất An vội vàng đi thông báo cho các tổ vật chứng và Cố Ngôn Sâm.
Ngay sau đó, các nhân viên khác chạy đến.
Cố Ngôn Sâm hỏi Thẩm Quân Từ: “Có phát hiện gì không?”
Thẩm Quân Từ nói: “Hiện tại, em nghi chính là căn phòng này, nhưng nó được xử lý rất sạch sẽ. Chúng ta cứ lục soát trước xem có thể tìm ra manh mối nào không.”
Dấu vết mà Luminol để lại có thể giúp cậu xác định xem đây có phải là hiện trường vụ án hay không, nhưng lại không thể được sử dụng làm bằng chứng thực tế.
Chỉ có dấu vân tay, dấu chân, vết máu, sợi tóc, đó mới là những bằng chứng được pháp luật công nhận.
Một vài người ở tổ vật chứng đã đến đây lần này, dẫn đầu là Trần Miên, còn có một vị ở tổ vật chứng cao cấp tên là Quan Hải Dật.
Hai người họ bắt đầu tiến hành kiểm tra định kỳ phòng ngủ, sàn nhà, tường và những nơi khác đều được kiểm tra cực kỳ cẩn thận.
Một lát sau, Trần Miên đứng thẳng người, đập đập vào lưng nói: “Căn phòng này quá sạch sẽ.”
Thẩm Quân Từ cũng thấy nơi này sạch sẽ đến mức không có dấu vết của người bình thường nào từng sống ở đây.
Một số vải bọc hẳn là sau khi Thanh Đạo Phu xử lý hiện trường mới thay thế, sau khi thay xong lại tiến hành một lần thậm chí là mấy lần làm sạch thông thường, tất cả các nơi đều được làm sạch không tì vết.
Thẩm Quân Từ đứng một lúc, cảm thấy vết thương bụng có chút đau nhói, khiến cậu khó tập trung.
Cậu khẽ nhíu mày một chút rồi lại dãn ra.
Thẩm Quân Từ cố gắng trấn tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.
Cậu cố gắng suy nghĩ về những dấu vết và đặc điểm trên xác chết, kết hợp với tưởng tượng hiện trường mà Nghiêm Trì đã miêu tả cho cậu trước đó.
Thẩm Quân Từ dường như đã trở lại vào đêm xảy ra vụ án, thi thể của Hạ Thiên Ân nằm trong phòng.
Cô gái bị siết cổ, trên người có một số vết bầm tím do vùng vẫy, trong phòng còn để lại một số vết máu.
Đó là buổi sáng, trong phòng chỉ có vài tia ánh sáng mờ, rất lộn xộn.
Thẩm Quân Từ thử đặt mình vào một vị trí khác, nếu như cậu là một Thanh Đạo Phu đi tới hiện trường này, mình phải làm gì.
Các bước nên bắt đầu với việc tiêu hủy xác chết.
Thanh Đạo Phu khiêng xác phụ nữ đến nơi thuận tiện để phi tang, quan sát kỹ, xóa dấu vết, nhổ răng, cuối cùng là phân xác.
Đương nhiên nơi xử lý thi thể không thể ở trong phòng ngủ, vết máu sẽ dễ dàng thấm vào khe nứt chảy xuống dưới sàn nhà, cho nên nhất định phải ở nơi dễ dàng tẩy rửa.
Thẩm Quân Từ mở mắt ra, phán đoán vị trí cụ thể hẳn là ở trong nhà tắm. Nghĩ tới đây, Thẩm Quân Từ bước vào phòng tắm.
Phòng tắm trong biệt thự rất rộng, không lắp đặt bồn tắm, chỉ có buồng tắm vòi hoa sen, tủ chậu rửa và nhà vệ sinh.
Có một tấm gương lớn đặt trên tường, đã được lau sạch mà không để lại dấu vân tay.
Trần Miên cũng vừa vặn kiểm tra tới đây, anh ta rải luminol xuống mặt đất, sau đó chiếu tia sáng tím lên, không tìm được một chút gì đó.
Thẩm Quân Từ cúi đầu suy nghĩ.
Khi thi thể bị chặt thành từng mảnh, sẽ có một ít máu bắn tung tóe, một ít nhựa vương vãi trên mặt đất, nhưng vẫn có thể để lại một ít điểm mù.
Nghĩ tới đây Thẩm Quân Từ cố gắng ngồi xổm xuống, đây vốn là động tác bình thường rất dễ thực hiện, nhưng bây giờ vết thương của cậu lại rất đau.
Trán Thẩm Quân Từ đổ mồ hôi, cậu dùng một tay ấn vào vết thương ở bụng dưới, tay còn lại đeo găng đặt lên kính tắm bên cạnh.
Miệng vết thương truyền đến cơn đau âm ỉ, Thẩm Quân Từ cắn môi, quỳ trên mặt đất để ổn định cơ thể, ngón tay vô thức nắm chặt bộ đồ bác sĩ pháp y tạo thành vết nhăn.
Sau khi kìm nén một lúc, cậu bắt đầu nhìn xuống.
Những vết máu đó sẽ ở đâu?
Phòng tắm không đủ lớn để xử lý xác chết, việc phân xác có thể được thực hiện trên mặt đất gần bồn rửa tay.
Ánh mắt Thẩm Quân Từ dừng lại.
Nhà vệ sinh trong phòng là loại cao cấp nhất, kiểu treo, treo trong toilet, cách mặt đất có độ cao mười cm.
Phía dưới vừa vặn hình thành một góc chết khó có thể xử lý, không dễ phát giác.
Mặc dù những người đó đã điên cuồng dọn dẹp hiện trường, nhưng vẫn chưa bi3n thái đến mức cạy toàn bộ gạch trong nhà vệ sinh lên, thay thế lại toàn bộ.
Thẩm Quân Từ cố gắng cúi người xuống, cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên ở trên mặt tường phía dưới bồn cầu, phát hiện hai dấu vết màu đỏ sậm nho nhỏ.
Thẩm Quân Từ ngẩng đầu lên gọi tổ vật chứng nói: “Có vết máu khả nghi trong phòng tắm.”
“Tìm được chưa?” Trần Miên nghe được tin này hưng phấn quay đầu lại.
Quan Hải Dật lập tức xông tới quan sát, Trần Miên cũng đi theo ngồi xổm xuống, Thẩm Quân Từ chỉ dấu vết cho bọn họ xem.
Quan Hải Dật dùng kính lúp quan sát, sau đó vội vàng chụp ảnh: “Hình dáng trông rất giống!”
Cố Ngôn Sâm cũng đi vào, trong phòng tắm nhất thời đứng đầy người.
Theo phân tích hình thái, có thể là hai vết máu bắn tung tóe. Hình dạng của vết máu là một lớn một nhỏ, vết máu nhỏ dài khoảng hai milimét, vết máu lớn chỉ dài năm milimét, đều là hình thoi.
Nếu như không phải Trầm Quân Từ cẩn thận, sẽ rất khó để tìm ra.
Một chút màu đỏ sẫm mang theo hy vọng của mọi người.
Nhưng vết máu này quá ít, đầu tiên cần phải xác nhận xem có đúng là vết máu hay không, sau đó phải lấy đủ mẫu máu đưa đi xét nghiệm.
Nhóm vật chứng vây quanh dấu vết nghi là điểm máu kia thảo luận, Quan Hải Dật chấm lấy một viên nhỏ kia, cẩn thận làm xét nghiệm benzidine.
Nhìn giấy thử chuyển thành màu lam, Quan Hải Dật lập tức hưng phấn nói: “Là vết máu!”
Hai người ở tổ vật chứng bắt đầu vội vàng trích xuất, cẩn thận bỏ vào hộp thuốc thử.
Cố Ngôn Sâm nói: “Các anh cử người gửi máu trở lại Cục thành phố để kiểm tra càng nhanh càng tốt, nếu có kết quả lập tức báo cáo.”
Quan Hải Dật nói: “Đội trưởng Cố, tôi lập tức chạy về một chuyến, bộ phận kiểm tra của Cục thành phố đã mua một chiếc máy mới, kết quả so sánh sẽ có vào buổi chiều.”
Mặc dù chỉ có một lượng máu nhỏ, nhưng ý nghĩa của việc phát hiện ra nó là rất quan trọng.
Sau khi tìm được dấu vết này, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Quân Từ cũng yên lòng, muốn đứng dậy. Trên người cậu có vết thương, bất đắc dĩ lắm mới phải quỳ xuống. Ai ngờ quỳ quá lâu, vừa mới đứng lên, trong mắt tràn ngập ánh vàng.
Lúc trước Cố Ngôn Sâm đã nhìn thấy Thẩm Quân Từ quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vừa định đỡ cậu dậy, chỉ thấy Thẩm Quân Từ tự mình đứng lên, cơ thể có chút run rẩy. Hắn vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay cậu.
Đôi mắt của Thẩm Quân Từ tối sầm trong vài giây, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cậu cảm giác được, hẳn là Cố Ngôn Sâm đỡ lấy mình.
Cậu nắm lấy tay Cố Ngôn Sâm lại, phải mất vài giây để mọi thứ trước mặt cậu trở nên rõ ràng.
Sau khi hồi phục một chút, Thẩm Quân Từ giải thích một câu: “Vừa rồi quỳ hơi lâu, chân em hơi tê.”
Cố Ngôn Sâm nhớ đến thân thể cậu: “Thích Nhất An vẫn còn ở đây, em lên xe nghỉ ngơi trước đi, nếu không được nữa thì đến bệnh viện. Buổi tối còn phải truyền dịch.”
Sau khi giải thích công việc với Thích Nhất An, Thẩm Quân Từ không ép buộc bản thân, cậu quay lại xe cảnh sát trước, đồng thời dùng điện thoại di động để mắt đến tổ công tác và tin tức trên Internet.
Các sĩ quan cảnh sát trong phòng tiếp tục điều tra khác.
Sau đó, với sự hợp tác của tổ vật chứng vật lý và pháp y, họ tìm thấy mái tóc dài của một người phụ nữ trong cống rãnh của căn phòng.
Một tiếng rưỡi sau, một cảnh sát hình sự dẫn theo chó cảnh sát, tìm thấy một gói nhỏ chứa m@ túy mới dưới một tảng đá trong sân.
Đến giữa trưa, các cảnh sát gọi đồ ăn nhanh mang đi, tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, Quan Hải Dật đã gửi một tin vui cho nhóm làm việc.
“Đội trưởng Cố, sau khi khẩn trương so sánh trong phòng thí nghiệm, máu trong phòng giống hệt máu của Hạ Thiên Ân!”
Bằng chứng chứng minh, đây rất có thể là hiện trường đầu tiên mà Hạ Thiên Ân bị sát hại và phân xác.
Những bằng chứng này cũng cho thấy Biệt thự Mười Ba quả nhiên giống như trong tố cáo của Nghiêm Trì, đang tiến hành các hoạt động trái pháp luật.
Cố Ngôn Sâm đã báo cáo với cục trưởng Đinh, nhận được lệnh bắt giữ.
Một đội cảnh sát trở về đại sảnh nơi Cao Thế Hiên và Lý Nhất Dương ở.
Cao Thế Hiên ngồi khoanh chân trên ghế sô pha với vẻ mặt u ám, nhìn thấy cảnh sát tiến đến, tim gã đập loạn nhịp.
Lý Nhất Dương giả vờ bình tĩnh, ngẩng đầu lên hỏi: “Mấy vị cảnh sát, các anh có phát hiện gì không?”
Cố Ngôn Sâm không giải thích nhiều, mở miệng nói: “Cảnh sát đã nhận được mệnh lệnh của cấp trên, sẽ thi hành hình phạt giam giữ các anh, tiến hành niêm phong Biệt thự Mười Ba.”
Sắc mặt Cao Thế Hiên trắng bệch, đến bây giờ, trong lòng gã vẫn còn giữ có một tia may mắn: “Hiện tại tình huống như thế nào, lệnh bắt giữ của mấy người đâu…”
“Chúng tôi đã có bằng chứng chứng minh, Hạ Thiên Ân đã chết trong Biệt thự Mười Ba.” Lục Anh lấy còng tay ra, đi tới trước người gã, “Cao Thế Hiên, tất cả công việc hiện tại của chúng tôi đều phù hợp với quy trình, phiền anh phối hợp với cảnh sát làm việc.”
Nghe nói đã tìm được chứng cứ, Cao Thế Hiên không còn giằng co với cảnh sát nữa, ngoan ngoãn đưa hai tay ra.
Nhìn gã như vậy, Lý Nhất Dương cũng không giãy dụa không cần thiết.
Thuận lợi bắt giữ hai tên chủ mưu, nhân viên trong Biệt thự cũng bị mang đi với tư cách là người có quyền, nghĩa vụ liên quan để thẩm vấn.
Thẩm Quân Từ ngồi trong xe cảnh sát, nhìn những người đó lần lượt bị đưa lên xe khác.
Cố Ngôn Sâm đi tới, cậu bèn kéo cửa xe xuống hỏi: “Mọi việc vẫn ổn chứ?”
Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Chỉ là có vài người, đang đối chiếu thông tin thân phận.” Hắn tựa vào thành xe hỏi, “Còn em, em thấy đỡ hơn chưa? Vừa rồi em có ăn gì không?”
“Em ăn rồi.” Thẩm Quân Từ gật gật đầu, “Cũng ổn hơn nhiều rồi.”
Sau khi khám xét xong, các nhân viên cảnh sát đưa những nhân viên có liên quan này đến văn phòng thành phố.
Trên đường đi, Cố Ngôn Sâm bắt đầu liên lạc để tiến hành quá trình bắt giữ Thịnh Thiên Thành.
So với Cao Thế Hiên, Thịnh Thiên Thành là một doanh nhân giàu có nổi tiếng ở Bến Viễn, lại là người của công chúng nên quá trình này đương nhiên sẽ chậm hơn.
Cảnh sát hình sự vừa xuống xe, liền nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng lái vào sân của cục thành phố, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi xuống xe, đi thẳng về phía xe cảnh sát.
“Thịnh Thiên Thành tới rồi.” Thẩm Quân Từ nhỏ giọng nhắc nhở Cố Ngôn Sâm một câu.
Cố Ngôn Sâm quay đầu nhìn lại, người bước xuống xe là Thịnh Thiên Thành đang chạy tới.
Lục Anh nói: “Chúng ta còn chưa đi tìm, hắn đã tự mình chạy tới cửa, xem ra là muốn tự thú rồi.”
Cố Ngôn Sâm xuống xe nói: “Ông ta cũng đã tới đây rồi, đúng lúc chúng ta cũng muốn gặp.”
Thịnh Thiên Thành năm nay bốn mươi lăm tuổi, trên tóc đã xuất hiện những sợi tóc bạc.
Trong số những người có tiền ở Bến Viễn, Thịnh Thiên Thành tuyệt đối có thể lọt vào top 10, vị phú thương này làm kinh doanh vật liệu xây dựng, nhiều quận ở Bến Viễn đều có dự án của ông ta. Thậm chí lãnh đạo thành phố Bến Viễn cũng có không ít lần giao thiệp với Thịnh Thiên Thành.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Cố Ngôn Sâm tận mắt nhìn thấy Thịnh Thiên Thành, nhưng trước đó hắn đã từng thấy ông ta trong không ít báo cáo.
Thịnh Thiên Thành dùng vẻ mặt ủ rũ đi đến trước mặt các sĩ quan cảnh sát, còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Cao Thế Hiên từ trên xe cảnh sát đi xuống, hai tay bị còng lại.
Ông ta trước mặt mọi người, trực tiếp cho Cao Thế Hiên một cái bạt tai.
Thanh âm vang dội, mặt Cao Thế Hiên trong nháy mắt sưng lên. Cao Thế Hiên trực tiếp bị cái tát này làm cho choáng váng, run giọng gọi: “Chú…”
Thịnh Thiên Thành lại định đá gã ta thêm cái nữa.
Dư Thâm vội vàng kéo Cao Thế Hiên về phía sau, Cao Thế Hiên mới thoát được một cước này.
Cố Ngôn Sâm đi tới, chắn giữa Thịnh Thiên Thành và Cao Thế Hiên: “Anh Thịnh, xin anh đừng cản trở cảnh sát thi hành công vụ.”
Thịnh Thiên Thành mở miệng mắng: “Tên phá gia chi tử! Tao giao Biệt thự Mười Ba để cho mày kinh doanh, mà mày lại dám làm chuyện như vậy à? Bỏ bê quản lý, lập trang web video, để người phía dưới làm bậy?!”
Cơn giận trên mặt Thịnh Thiên Thành còn chưa tiêu tan, quay đầu lại nhìn về phía Lý Nhất Dương: “Cậu cũng thật to gan, thành thật nói cho tôi biết, chuyện tối hôm qua bị lộ trên mạng có phải là thật hay không?”
Lý Nhất Dương làm việc cho Cao Thế Hiên và nhà họ Thịnh nhiều năm, đã sớm có sự ăn ý, y cúi đầu, nước mắt chảy xuống, mở miệng nói: “Ông chủ Thịnh, tôi xin lỗi.”
Thịnh Thiên Thành hỏi: “Chuyện đến bây giờ, mấy người vẫn còn muốn che chở một tên sát nhân? Kẻ giết người là ai?”
Lý Nhất Dương trầm mặc hai giây, cúi đầu run rẩy, khai ra cái tên kia: “Là… Là Khương Tụng làm…”
Khương Tụng này cũng nằm trong danh sách VIP trước đó.
Bạch Mộng nhanh chóng tìm kiếm thông tin của Khương Tụng, chàng trai trẻ trong ảnh có một nốt ruồi trên mặt. Điều này cũng phù hợp với lời khai trước đó của Nghiêm Trì.
Cố Ngôn Sâm đứng sang một bên, vừa rồi họ hỏi liên tục, Lý Nhất Dương và Cao Thế Hiên đều cắn chết không nói kẻ giết người là ai, nhưng bây giờ Thịnh Thiên Thành nói hai ba câu, bọn họ đã khai tên hung thủ ra.
Cùng Cao Thế Hiên phân rõ giới hạn, để Lý Nhất Dương khai báo hung thủ thật sự, Thịnh Thiên Thành dường như coi đây là sự đầu hàng của mình trước cảnh sát.
Vở kịch của Thịnh Thiên Thành diễn đến đây, thở dài một hơi, quay đầu nói với Cố Ngôn Sâm: “Cảnh sát, Cao Thế Hiên tuy là cháu trai tôi, nhưng nó làm ra chuyện như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bao che. Mọi người cứ làm theo đúng thủ tục đi. Phải tìm ra sự thật và trừng trị tội ác.”
“Hơn nữa, như từ đầu tôi đã nói rồi đấy, việc này e là tôi khó có thể trốn tránh trách nhiệm khi mọi việc đã phát triển như thế này. Tối qua đọc tin tức trên mạng, tôi vô cùng tự trách mình vì sơ suất của mình, tôi sẽ hợp tác với anh để làm việc, để cảnh sát các anh hiểu rõ toàn bộ tình hình.”
Cố Ngôn Sâm lấy còng tay ra: “Ông chủ Thịnh, vậy phiền anh đi với chúng tôi một chuyến.”
Thịnh Thiên Thành ngoan ngoãn vươn hai tay ra.
Đây là sách lược hắn đã quyết định từ lâu, không chống cự cũng không từ chối sự điều tra của cảnh sát, ngược lại tự nguyện đầu thú, mặt ngoài phối hợp. Sau đó ông ta sẽ chuẩn bị đem tất cả mọi chuyện đổ cho Cao Thế Hiên và Lý Nhất Dương, những người đang thực sự điều hành công việc kinh doanh.
Mấy ngày trước ông ta đã có tính toán này, cộng thêm một màn trên mạng hôm qua, Thịnh Thiên Thành cảm thấy vấn đề nghiêm trọng hơn ông ta tưởng tượng.
Ông ta đã liên lạc qua những người quen biết trong quá khứ, nhưng những người đó hoặc tránh gặp ông ta hoặc tỏ ra bất lực.
Thịnh Thiên Thành cảm giác mình đã bị dồn đến đường cùng.
Trước khi đến đây vừa rồi, ông ta còn không ngừng gọi điện thoại cho hội trưởng thương hội, nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng bên kia hoàn toàn không bắt máy.
Trong lúc tuyệt vọng, ông ta lại gọi vào di động của Hoắc Lôi, Hoắc Lôi chậm rãi nói: “Gần đây sức khỏe của hội trưởng không tốt, không có thời gian giải quyết chuyện của anh. Để tôi giúp anh xử lý vậy.”
Thịnh Thiên Thành tức giận nghiến răng: “Hoắc Lôi, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, cô đừng tưởng bản thân sẽ an toàn!”
Hoắc Lôi cười khẽ một tiếng: “Tôi có làm gì đâu.” Cô dừng một chút rồi lại nói, “Mặt khác tôi còn có thiện ý nhắc anh không nên làm bậy, cũng không được nói lung tung, ngoan ngoãn tự thú thì sẽ không sao. Anh cứ xem Hàn Thanh Dật vừa mới chết không được bao lâu rồi liệu liệu mà làm.”
Cầu người không được mà còn bị uy hiếp, Thịnh Thiên Thành tức giận cúp điện thoại.
Bị đụng phải như thế, ông ta hoàn toàn thất vọng, trong lòng càng bấn loạn, căm hận.
Nhưng lời nói của Hoắc Lôi nhắc nhở ông ta, trong thương hội có người lén nghị luận. Sở dĩ Hàn Thanh Dật chết là bởi vì đêm đó hắn ta nổ súng, để lộ dấu vết, rồi khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Ông ta không thể đi theo con đường cũ này nữa, vì những ông lớn và phòng thương hội đã bỏ rơi ông ta, ông ta chỉ có thể tìm con đường của riêng mình.
Tự thú, là bước đi đầu tiên của ông ta.
Thịnh Thiên Thành là một người thận trọng và bảo thủ.
Mặc dù cảnh sát chưa có bất kỳ bằng chứng trực tiếp nào về hành vi phạm tội của ông ta, nhưng sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm ra thôi.
Ông ta đi tự thú, là nắm quyền chủ động trong tay mình. Ông ta có thể nộp đơn xin khoan hồng sau khi bản án được thông qua, và nếu thuê được một luật sư giỏi, còn có thể giảm vấn đề lớn thành vấn đề nhỏ.
Ông ta càng muốn xóa sạch quan hệ, lại càng đem suy nghĩ trong lòng biểu hiện ra.
Cao Thế Hiên che mặt, nghiêng đầu nhìn chú mình, phát hiện trên mặt chú có một tia nhẹ nhõm vì mánh khóe đã thành công.
Lúc trước gã đã đoán được Thịnh Thiên Thành sẽ bỏ đá xuống giếng, có thể để cho bọn họ khai ra hung thủ để bảo vệ bình an. Chỉ là gã không ngờ, Thịnh Thiên Thành lại làm chuyện xấu xa khó coi như vậy, trước mặt mọi người tát vào mặt gã, vội vàng muốn cùng gã xóa sạch quan hệ, không có một chút tình cảm nào.
Thấy ông ta háo hức muốn đổ lỗi, Cao Thế Hiên nhớ tới chuyện bạn gái nhắc nhở mình lúc trước, gã hoàn toàn phát cáu: “Chú, mấy lời chú nói thực sự rất chính trực và đàng hoàng ha. Lúc trước chú nói với tôi cảnh sát đều là túi rượu, chú quen biết đủ loại quan chức cấp cao, nếu tra ra thì đã có chú chống đỡ, hiện tại xảy ra chuyện, hoàn toàn lại đẩy cho tôi?!”
Sau đó gã mở miệng: “Các vị cảnh sát, tôi cũng muốn tự thú, mấy năm nay chuyện tôi làm, đều là theo yêu cầu của chú tôi…”
Thịnh Thiên Thành nhíu mày: “Thế Hiên, mày nói bậy cái gì vậy? Tao sẽ mời luật sư tốt nhất cho mày…”
Ông ta đang ám chỉ Cao Thế Hiên, chỉ khi ông ta an toàn sống sót trong trận động đất này, mới có thể bảo vệ được gã. Nếu như không phải bị cảnh sát lôi kéo, ông ta gần như muốn xông lên chặn miệng Cao Thế Hiên.
Cao Thế Hiên hoàn toàn không nghe lời ông ta nữa, trước khi chết cũng phải chó cùng rứt giậu.
Gã tiếp tục nở nụ cười mỉa mai: “Chú của tôi trước đây kiếm tiền nhờ buôn lậu bất hợp pháp, sau đó còn tiến hành hối lộ và nhận hối lộ, thuê sát thủ giết người, những chuyện đó chắc chắn làm không ít hơn tôi đâu. Trong Biệt thự xảy ra chuyện có thể tìm được những Thanh Đạo Phu xử lý thi thể đều do ông ấy dẫn mối, tôi biết mọi chuyện chú mình đã làm, đồng thời cũng có bằng chứng trong tay.”
Cao Thế Hiên ngay tại chỗ đâm cho chú mình một nhát, chỉ thấy sắc mặt Thịnh Thiên Thành từ đỏ chuyển trắng, nghe đến cuối cùng sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa ngất đi.
Tính toán hoàn hảo của ông ta thất bại, tự thú biến thành trò đùa, như thể ông ta bước ra từ một cái bẫy.
Huyết áp của Thịnh Thiên Thành tăng cao, ông ta cũng nóng nảy: “Lúc trước làm APP, chính là chủ ý của mày!”
Cao Thế Hiên nói, “Không phải Phùng Bình là do chú tìm tới à? Còn cả chuyện mua văn phòng nữa? Nếu không có chú đánh tiếng, có rất nhiều chuyện sẽ không làm được? Lợi nhuận từ các trang web đó, chín mươi phần trăm đều nằm trong tay chú đấy!”
Thịnh Thiên Thành tức giận: “Mày giở trò quá đáng, khiến một cô gái bị tàn phế, tạo phải bỏ ra ba triệu để giúp mày đấy?! Nếu không phải nể mặt mẹ mày, sao tao có thể giúp một tên khốn lòng lang dạ thú như mày?”
Cao Thế Hiên cười lạnh: “Chú tưởng chuyện chú bao nuôi ngôi sao nhỏ kia mợ tôi không biết sao? Chú rửa tiền thông qua hợp đồng của ngôi sao nhỏ đó, còn trốn thuế không ít lần nhỉ? Chú còn có Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, chú tưởng trong tay mợ tôi không có chứng cứ à? Mợ nói với tôi, chú chính là con chó đực đội lốt da người.”
Hai người này xé nát mặt nhau ngay tại chỗ, vạch trần tội ác của đối phương, Cố Ngôn Sâm cũng không vội kéo bọn họ đi.
Các sĩ quan cảnh sát cũng say sưa đứng ở một bên hóng drama.
Đợi hai người mắng chửi vài câu, rốt cuộc nói không được gì nữa.
Cố Ngôn Sâm mới bắt đầu giả vờ khuyên can: “Yên tâm đi, lần này không ai trốn thoát được đâu. Chúng tôi sẽ tìm hiểu tình hình, hai người đã đến cục thành phố, thì nhớ thành thật khai báo, để sớm nhận được khoan hồng.” Sau đó hắn quay sang Lục Anh đang ở bên cạnh phất tay nói, “Dẫn toàn bộ người đi.”
Thẩm Quân Từ vừa rồi ngồi ở bên cửa sổ ô tô, nhìn một màn chó cắn chó tuyệt vời này.
Trừng phạt cái ác thúc đầy việc thiện luôn là chuyện thỏa mãn lương tâm.
Cậu quả thực nhịn không được muốn vỗ tay.
Làm nhiều điều bất chính sẽ dẫn đến tự diệt vong, những kẻ ác này đã đánh mất lương tri, quen làm chuyện ác, khi xưa lăn lộn đến phong sinh thủy khởi, tuyệt đối không ngờ sẽ có một ngày mình bị phản bội, tự chém giết, vạch trần lẫn nhau.
Cao Thế Hiên, Lý Nhất Dương, Thịnh Thiên Thành và nhân viên Biệt thự đều bị bắt đi.
Rất nhanh, Lục Anh lại dẫn theo người, ra sân bay chặn Khương Tụng chuẩn bị trốn ra nước ngoài.
Sau khi thẩm vấn, Khương Tụng rất nhanh đã thú nhận việc mình sát hại Hạ Thiên Ân, còn nói ra không ít nội tình.
Trước nhiều bằng chứng, những người bị Cao Thế Hiên ép làm việc trong biệt thự cũng bắt đầu ra đầu thú.
Và để có được cơ hội giảm án, họ liên tục khai báo những trường hợp mới và manh mối mới.
Toàn bộ đội điều tra hình sự đều đang bận rộn vì vụ án lớn này.
Sau hai vòng thẩm vấn, hai nhân viên đã thú nhận nơi chôn cất các bộ phận khác của Hạ Thiên Ân.
Hai bao đựng phần thi thể còn lại rốt cục cũng được đào ra, vận chuyển đến Trung tâm giám định vật lý pháp y Bến Viễn.
Trong phòng giải phẫu pháp y, ánh đèn trắng lạnh lẽo im lìm.
Thích Nhất An lấy cái đầu ra khỏi kho.
Thẩm Quân Từ mở chiếc túi nhựa đen khổng lồ với vẻ mặt trang nghiêm, bọn họ cùng nhau ghép các bộ phận của xác chết lại với nhau, hoàn thành khám nghiệm tử thi.
Thi thể đẫm máu nằm lặng lẽ trên bàn mổ, cuối cùng cũng là một thi thể hoàn chỉnh.
Sau vài ngày, thiếu nữ vô tội bị sát hại dã man Hạ Thiên Ân, cuối cùng cũng gặp lại mặt trời.
Hung thủ giết người bị đưa ra trước công lý, đồng phạm bị bắt quy án, nhóm tội phạm đằng sau cũng bị bắt. Mọi tội ác vi phạm pháp luật đều phải trả giá.
Lại là một vụ án phá án thành công.
Biệt thự Mười Ba đã bị cảnh sát phong tỏa như một hiện trường vụ án và các cơ sở kinh doanh bất hợp pháp theo quy định của pháp luật.
Có lẽ trước ngày hôm nay, Biệt thự Mười Ba là biểu tượng của sự xa hoa, dâm loạn, và quyền lực ở thành phố này, nhưng kể từ giờ phút này, Biệt thự Mười Ba sẽ không còn tồn tại.